Chương 49
Từ Đồ giật mình, chậm rãi mở mắt ra.
Cô bò dậy khỏi người anh, ngồi bó gối bên cạnh: “Kỳ thật, trưa nay em định nói với anh, nhưng sau đó đã bị bọn chúng bắt đi.”
Tần Liệt cũng nghiêng người ngồi dậy, bế cô đặt lên hai chân mình: “Bây giờ có chịu nói cho anh biết chưa?”
Từ Đồ không trả lời mà với tay tìm điện thoại, cô bật màn hình lên đưa tới trước mặt Tần Liệt: “Hồi chiều, lúc ra khỏi phòng học, em giấu nó trong cái tủ đứng kế bên bục giảng, lúc quay về nhà em đã chạy tới đó lấy lại.” Ánh sáng yếu ớt của màn hình lóe lên, Từ Đồ mở album ảnh ra: “Để em cho anh xem mấy tấm ảnh này trước đã.”
Tần Liệt bị ánh sáng mạnh bất ngờ chói vào nên nheo mắt lại, khi nhìn thấy rõ hình ảnh trên đó, hơi thở của anh đột nhiên ngưng trệ, không khỏi giơ tay chộp lấy điện thoại, lướt ngón tay tới trước mấy cái.
Ảnh chụp không rõ nét, có lẽ đã chụp trong góc ngắm thấp bên dưới. Đập vào mắt là ống thép và gậy gỗ, trên cao là không trung, còn có mấy nóc nhà, có lẽ là tầng thượng của một khu cao tầng nào đó.
Tấm ảnh thứ nhất bị mất hơn phân nửa, một gã đàn ông bóp cổ một người phụ nữ, một gã khác đang mò tìm thứ gì đó trên người cô ta.
Tấm thứ hai, gã đàn ông tát người phụ nữ té xuống đất.
Tấm thứ ba, gã đàn ông túm người phụ nữ lên, cánh tay chặn ngang cổ đối phương, lưng của người phụ nữ tì lên lan can, nửa người cô ta treo lơ lửng giữa không trung.
Tấm thứ tư, hai gã đàn ông bất ngờ quay phắt đầu lại, nhìn chòng chọc vào máy ảnh, ánh mắt lộ ra tia hung ác dữ tợn.
Tần Liệt dừng tay, nhìn cô: “Đây chính là mấy gã hôm nay đã đến đây sao.”
“Dạ.”
Anh tiếp tục lướt tới.
Tấm thứ năm, một gã đàn ông đứng yên, một gã nhìn về phía ống kính, nhưng trong bức ảnh đã không còn nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ kia.
Tấm thứ sáu hoàn toàn bị hỏng.
Anh lại lướt liên tiếp mấy cái, Từ Đồ nói: “Hết rồi ạ.”
Tần Liệt nắm chặt điện thoại trên tay, trong lòng như có tảng đá đè xuống, không thể nói rõ tâm trạng lúc này.
Anh ôm chặt người phía trước: “Người kia là Hoàng Vi?”
“Dạ.” Từ Đồ làm tổ trong ngực anh: “Để em kể cho anh nghe từ đầu, có một số việc đến tận hôm nay em mới hiểu rõ.”
Từ Đồ thuật lại: “Chuyện xảy ra trước đó nửa tháng, Hoàng Vi cầm một số giấy tờ chứng nhận tài sản của gia đình em đến ngả bài với em, bảo em đừng ngăn cản cô ta và Từ Việt Hải qua lại với ngau. Vì thế em bí mật tung tin tức cô ta phẫu thuật thẩm mỹ lên mạng, tin này sau đó bị báo chí làm rùm beng lên.” Cô nghĩ ngợi một lúc: “Chuyện xảy ra ngày hôm đó, kỳ thật do em đã theo dõi cô ta, muốn chụp lại hình ảnh cô ta qua lại với những người đàn ông khác để tiếp tục tung tin đồn.”
“Vì vậy, em đã tận mắt chứng kiến vụ giết người này?”
“Dạ.” Từ Đồ nói tiếp: “Em thấy cô ta và hai người đàn ông đi vào phòng, thầm nghĩ sẽ chộp được những thông tin khiến cô ta hết đường chối cãi, trong đầu còn tưởng tượng xì căng đan này sẽ bùng nổ dữ dội cỡ nào. Em dán người trên cửa nghe cả buổi trời, nhưng rốt cuộc không nghe thấy được gì. Lúc em hết kiên nhẫn tính bỏ đi, cánh cửa đó đột nhiên bật ra…”
Cánh cửa bất ngờ bật mở, Hoàng Vi lao từ bên trong ra, hai người va vào nhau, thái độ của cô ta hết sức kỳ lạ cứ hốt hoảng nói xin lỗi Từ Đồ, rồi loạng choạng kéo cô ra xa mấy bước, bất thình lình thì thầm vào tai cô hai câu.
Hoàng Vi nói những lời đó với tốc độ rất nhanh, đồng thời nhét vào tay Từ Đồ một cái chìa khóa.
Lúc ấy, Từ Đồ có phần sửng sốt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mơ hồ nhận thấy không khí có gì đó rất bất thường. Trước khi hai người đàn ông kia đi ra, cô lập tức điềm nhiên như không xoay người rời đi.
Hoàng Vi thì vọt vào cầu thang lối thoát hiểm phòng cháy chữa cháy hướng ngược lại.
Cao Sầm và Triển Cường cũng lần lượt từ trong phòng chạy ra, bọn chúng nhìn nhau chốc lát rồi lia mắt về phía Từ Đồ biến mất. Có lẽ do không nghĩ trong vài giây ngắn ngủi hai người kịp trao đổi với nhau, cũng có thể do cảm thấy trước mắt tóm được Hoàng Vi là quan trọng nhất, nên lập tức bám theo cô ta lên sân thượng.
Sau đó, Từ Đồ dùng điện thoại của khách sạn báo cảnh sát, định đi về nhưng do dự hết lần này tới lần khác, rốt cuộc vẫn men theo lối bọn người kia vừa chạy qua, đi lên tầng trên cùng.
Tần Liệt hỏi: “Những tấm hình này cảnh sát đã xem rồi sao?”
“Đã xem rồi ạ.” Thân thể hơi khó chịu, Từ Đồ đổi tư thế: “Hôm đó, suýt chút nữa em đã bị bọn chúng tóm được. Kỳ thật em sợ lắm, muốn mặc kệ, nhưng đấu tranh thật lâu, cuối cùng vẫn đi rửa ảnh ra. Em đứng nấn ná trước cửa đồn cảnh sát hết mấy ngày, lúc đó có rất nhiều người ra ra vào vào, nhưng chỉ có một người cảnh sát lớn tuổi để ý tới em, em liền quyết định giao ảnh chụp cho hắn…”
Người cảnh sát đó họ Tôn, là trưởng cục sảnh sát quận Minh Tiền, thành phố Hồng Dương. Lúc đó, hắn ta quan sát Từ Đồ rất lâu, lúc nhận xấp hình, cứ lật đi lật lại từng tấm xem thật kỹ.
Hắn ta không mời Từ Đồ vào trong sở cảnh sát mà kéo cô vào một góc hẻo lánh gần đó.
Trong lòng Từ Đồ lập tức dấy lên nghi ngờ, cô muốn bỏ đi, nhưng bị đối phương ngăn lại.
Hắn ta hỏi: “Cô bé, mấy tấm ảnh con chụp quá mơ hồ, căn bản không chứng minh được điều gì, con còn chứng cứ nào khác không?”
“Có.” Cô vừa thốt ra đột nhiên khựng lại: “Không có.”
Tay cảnh sát lão làng lom lom nhìn Từ Đồ dò xét, hắn ta vỗ vai cô: “Con đừng sợ, nhất định phải phối hợp với cảnh sát, con giao hết các vật chứng ra thì mới có thể trợ giúp bọn chú phá án được.” Hắn ta nói tiếp: “Nếu như con không muốn dính tới thủ tục phiền hà rắc rối, thì không cần phải tới đồn cảnh sát, chú đi theo con về lấy.”
Từ Đồ cau mày, cảm thấy chuyện này càng lúc càng kỳ quặc, vì vậy đã giả vờ hùa theo lời hắn: “Ngài nói đúng, kỳ thật con rất sợ phiền phức.” Cô kề sát lại gần nói với hắn: “Bằng không chúng ta hẹn thời gian địa điểm gặp mặt, con đem mấy thứ đó giao cho chú.”
Tần Liệt cắt ngang lời cô: “Em đến đó sao?”
“Dạ.” Từ Đồ nói: “Nhưng em núp trong góc khuất quan sát chứ không dám lộ diện, hôm đó quả nhiên thuộc hạ của Cao Sầm cũng tới.”
Từ Đồ trầm ngâm thật lâu, bẻ bẻ ngón tay anh: “Đó là lần đầu tiên em biết xã hội này dơ bẩn và thối nát đến vậy.” Giọng nói nhẹ nhàng yếu ớt của cô va vào vách đá trong hang động vọng lại: “Sau đó, chuyện của Hoàng Vi được báo chí đưa tin là tự sát, những tấm ảnh em đã giao cho hắn ngày hôm đó và kết quả kiểm tr.a camera giám sát của khách sạn đều chìm lỉm.”
Tần Liệt nhất thời không lên tiếng, anh quấn một điếu thuốc đưa lên miệng hút: “Thế nên, đó chính là lý do em không tin tưởng anh?”
“Không phải anh cai thuốc sao?”
Tần Liệt không trả lời mà tiếp tục rít thêm một hơi, khói thuốc bay lên cay xè anh nheo mắt lại, ngón tay khảy tàn thuốc rồi bất ngờ đưa tới khóe môi cô.
Từ Đồ thoáng ngẩn ra, sau đó kề sát vào tay anh ngậm lấy, mùi vị nicotine dập dờn lan tỏa không khoang miệng, đã lâu rồi cô không hút thuốc nên khó chịu ho khan một tiếng.
“Lúc mới đầu không tin, nhưng sau đó thì tin.”
Tần Liệt không trả lời, ngược lại hỏi: “Em cũng không nói với ba em sao?”
“Dạ không.”
“Tại sao?”
Từ Đồ không hí hoáy nghịch tay anh nữa, lơ đãng nói: “Em ghét ông ấy, sao phải nhờ ông ấy giúp chứ?”
Anh lật lòng bàn tay lại, cầm tay cô: “Em không nên tự mình đối phó.”
“Không đâu, em không dám.” Từ Đồ kiên định lắc đầu: “Khi đó, Từ Việt Hải đưa em đến Lạc Bình, em muốn nhân cơ hội này chờ cho chuyện đó nguôi đi, đám người kia không dễ chọc vào. Hơn nữa, Hoàng Vi sống hay ch.ết không liên quan gì tới em, em định đợi mọi chuyện qua đi, em lại trở về Hồng Dương. Vả lại, khi đó quan hệ giữa chúng ta không tốt lắm, nên em cảm thấy không cần thiết phải nói với anh. Đâu nghĩ bọn chúng lại đuổi theo tới tận nơi này… Lúc muốn nói thì đã muộn.”
Từ Đồ nói xong, vòng cánh tay quanh thắt lưng anh, dụi đầu vào ngực anh lấy lòng.
Ngoài cửa hang, những ngọn gió thổi qua lay động cành lá, ánh trăng mỏng manh xuyên qua khe hở rắc xuống, tiếng thác nước vọng rõ bên tai.
Tần Liệt vuốt ve lưng Từ Đồ, đưa điếu thuốc lên khóe miệng cô: “Muốn hút nữa không?”
“Dạ không.” Cô ngoan ngoãn lắc đầu, ngón tay khượi khượi da anh: “Anh cũng đừng hút nữa, vừa nãy em ngửi thấy cả người anh toàn mùi thuốc lá, trong miệng cũng vậy, thối ch.ết.”
Tần Liệt dập tắt đầu thuốc, tách mặt cô ra khỏi lồng ngực mình, cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Môi anh trằn trọc ngậm lấy môi cô quyến luyến không rời, giờ khắc này anh bất chấp tất cả, không còn quan tâm tới những phản kháng và cảm xúc của cô nữa. Bởi vì không một ai có thể biết, mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi vừa qua, anh đã bị giày vò hành lạ khủng khiếp đến mức nào. Sau này, không bao giờ muốn buông tay, không bao giờ muốn tách rời, tốt nhất là lấy sợi dây thừng buộc chặt cô vào lưng quần đem theo suốt đời.
Tần Liệt khóa chặt cô trong ngực, phủ tay lên gáy cô, cơ hồ trút hết sức lực và yêu thương trong lòng mà điên cuồng hôn xuống.
Từ Đồ ‘ưm’ một tiếng, đẩy ngực anh.
Tần Liệt chậm rãi tách môi ra: “Sau này anh không hút nữa.”
“Dạ.”
“Trước khi hôn em, sẽ đánh răng sạch sẽ.”
Từ Đồ cười khúc khích, siết chặt thắt lưng anh.
Anh hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Chín giờ rưỡi.” Từ Đồ bật sáng màn hình điện thoại.
Tần Liệt tì cằm lên đỉnh đầu cô, vuốt ve mông cô: “Vừa nãy, anh có làm em đau không?”
“Đau lắm.”
Tim anh thắt lại, ôm cô không biết phải làm thế nào: “Để anh xem thử nhé?”
Từ Đồ lắc đầu nguầy nguậy.
Tóc cô cọ vào cằm anh, mùi hương của cô và hơi nước ẩm ướt cùng xông vào khoang mũi, Tần Liệt khẽ thở dài: “Thật sự không nên, đều là lỗi của anh.”
Lúc này đây, anh hối hận vô cùng, khoảnh khắc tìm được cô, không biết phải làm thế nào để trút hết những căng thẳng hỗn loạn trong lòng, nên đã quá phóng túng nuông chiều bản thân mình, mất hết khống chế. Cho dù anh dũng cảm hay nói đúng hơn là ích kỷ giữ cô lại bên mình, gạt hết những băn khoăn đắn đo trước đó, thì lần đầu tiên của cô, cũng không nên xảy ra trong tình huống như thế này.
Tần Liệt dán môi lên đỉnh đầu cô: “Đều là lỗi của anh.”
Từ Đồ hứ một tiếng: “Quả thực là cầm thú mặc đồ.”
Tần Liệt bất đắc dĩ cười cười: “Lần sau sẽ không như vậy, nhất định sẽ hầu hạ em thật tốt.”
Cô véo ngực anh nhưng da thịt anh quá cứng, véo nửa ngày không nhúc nhích, cuối cùng tìm được cái hạt nhỏ kia hung hăng xoắn một cái.
Tần Liệt nắm lấy tay cô, thật lâu sau không nói chuyện, bầu không khí trong hang yên tĩnh lạ thường, anh bình tĩnh cất lời: “Em có thể tự chăm sóc tốt cho mình không?”
“Anh có ý gì ạ?”
Tần Liệt không giấu diếm: “Duyệt Duyệt đã bị bọn người kia bắt đi, bọn chúng bảo anh tìm em, đưa em đến trao đổi.”
Thân thể Từ Đồ bất giác cứng đờ: “Bắt Duyệt Duyệt?”
“Ừ.” Tần Liệt thẳng người lên, đặt Từ Đồ ngồi xuống tảng đá bằng phẳng bên cạnh.
Từ Đồ không khỏi siết chặt nắm tay, trong lòng hốt hoảng lo lắng: “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Tần Tử Duyệt không sao chứ? Con bé có bị hoảng sợ không?” Cô sực nhớ tới: “Còn một chuyện em chưa nói hết.”
“Chuyện gì?”
Từ Đồ nôn nóng nói rất nhanh: “Hoàng Vi đưa cho em một cái chìa khóa két an toàn, em luôn giấu trong nhà ở Hồng Dương. Em không có đi đến đó xem thử nên cũng không biết bên trong đựng thứ gì. Hôm nay bị bọn chúng bắt đi em mới biết, chính là chứng cứ năm đó Cao Sầm hãm hại người khác.”
Tần Liệt im lặng không lên tiếng, đợi cô nói xong.
Từ Đồ nhìn sắc mặt anh: “Là chứng cứ vụ ngộ độc ở khách sạn Lãng Đình mấy năm trước.”
Sóng mắt Tần Liệt lay chuyển, đôi mắt sáng như đuốc thông suốt nhìn cô.
Từ Đồ nói tiếp: “Hơn nữa, anh không thể tưởng tượng được người hắn hãm hại là ai đâu?”
“Ai?”
“Lưu Xuân Sơn.”
Từ Đồ kể hết đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện cho Tần Liệt nghe, Tần Liệt nghe xong, lại hút thêm hai điếu thuốc, yên lặng suy nghĩ một hồi lâu mới từ từ tiêu hóa.
Anh cúi đầu, dụi đầu thuốc lên tảng đá dập tắt: “Nghe anh nói.” Anh nói với Từ Đồ: “Anh dạy em phải làm thế nào.”
Anh im lặng mấy giây, sắp xếp lại mạch suy nghĩ: “Tần Tử Duyệt đã bị bắt đi hơn hai tiếng, hiện giờ đang ở Phàn Vũ, mục tiêu của bọn chúng là em, cho nên con bé tạm thời an toàn.” Anh dừng lại: “Bọn chúng bảo đêm mai giao người, nhưng anh không thể đợi đến lúc đó được, bây giờ anh sẽ ra Phàn Vũ.”
“Em cũng muốn đi.” Cô đứng dậy, bên dưới cơ thể đau rát, không khỏi xuýt xoa một tiếng.
Tần Liệt càng thêm hối hận, mím chặt môi, ôm cô: “Em đã hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, quên rồi sao?”
Từ Đồ cúi gằm mặt, im lặng không nói gì.
Tần Liệt cầm cái áo thun ẩm ướt bên cạnh, nhanh chóng tròng lên người: “Hang động này tuyệt đối an toàn, em ở đây chờ đến khi trời hửng sáng, đợi cho cơ thể bớt khó chịu hãy đi.” Anh dừng lại mấy giây, vuốt tóc cô: “Đừng về Lạc Bình, đi tới phía trước, trực tiếp đi thẳng qua thôn Lạc Khất. Lần trước anh dẫn em tới nhà Lưu Phương Phương, em còn nhớ đường không?”
Từ Đồ: “Dạ nhớ.”
“Thôn Lạc Khất có đường đi thẳng ra thôn Hoài, đến thôn Hoài rồi, trước hết em hãy gọi điện thoại cho ba em, nói cho ông ấy biết chứng cứ để ở đâu, giải thích rõ mọi chuyện, bảo ông ấy tìm người quen, báo cảnh sát.”
Từ Đồ cúi gằm mặt xuống, không chịu: “Em không muốn gọi điện cho ông ấy.”
Tần Liệt giữ hai vai cô: “Em phải gọi.” Giọng nói của anh chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy: “Đừng tự lừa dối mình, nếu sự sống ch.ết của Hoàng Vi không ảnh hưởng gì đến em, thì hôm đó trên đường từ Phàn Vũ về, em đã không liều mình nhặt điện thoại đến mức suýt nữa rơi xuống khe núi…” Anh dựng cô đứng thẳng dậy, cúi người hôn lên trán cô, ngữ khí quyến luyến dỗ dành: “Anh biết, em là đứa bé ngoan, từ trước đến giờ đều rất hiền lành tốt bụng và hiểu chuyện, đừng quyết định những thứ khiến mình phải hối hận, hơn nữa chuyện lần này quan hệ quá lớn, em không thể giấu diếm được.”
Anh dắt tay cô đi ra cửa hang: “Từ Việt Hải là ba em, cho dù ông ấy có làm sai nhiều chuyện, nhưng chắc chắn một điều, ông ấy tuyệt đối không bao giờ hại em.”
“Điểm này, em có thừa nhận không?”
Từ Đồ cảm thấy viền mắt cay xè, một giọt nước mắt vô thức rơi xuống: “Thừa nhận.”
Tần Liệt đưa ngón tay cái lau cho cô: “Vậy thì phải ngoan.” Trong lòng anh trống rỗng, chua xót nói tiếp: “Sau đó em lập tức đi nhờ xe trở về Hồng Dương.”
Từ Đồ bất ngờ mở to mắt: “Vậy còn anh?”
“Đợi mọi việc kết thúc, anh sẽ đi Hồng Dương tìm em.”
Từ Đồ ôm lấy thắt lưng anh, siết chặt đến tắt thở.
Tần Liệt biết cô sợ hãi điều gì, anh duỗi cánh tay ra sau, nhẫn tâm gỡ tay cô ra.
Anh nương theo chiều cao của cô, cúi người xuống, nhìn cô: “Lần này, anh muốn em tin tưởng anh.”
Giọng nói của anh cứng rắn kiên định, không cho phép cô nói không.
Từ Đồ gật đầu.
Bước chân Tần Liệt thoăn thoắt rời đi không ngừng nghỉ một giây, đế giày giẫm lên đá sỏi trên đường phát ra những tiếng lạo xạo, tiếng gió tiếng nước, tiếng lá cây cọ vào nhau. Nhưng đi thật lâu rồi, vậy mà quanh quẩn bên tai anh vẫn là tiếng cô khóc nghẹn ngào nức nở.
Hang núi trống trải ẩm ướt, chỉ có bóng tối vô tận và sự chờ đợi dằng dặc.
Cổ họng Tần Liệt đắng chát, cái áo ngắn tay dán sát vào da thịt, gió phần phật táp vào, vừa ẩm ướt vừa lạnh.
Anh thề, đây là lần cuối cùng anh bỏ cô lại một mình.
***
Bên ngoài thị trấn Phàn Vũ có một nhà xưởng bỏ hoang, trước đây là nơi gia công chế biến chè. Sau này nguồn cung cấp nguyên vật liệu khan hiếm, thua lỗ liên tục mấy năm trời, nên ông chủ đã dọn đến địa phương khác làm ăn, mấy nhà xưởng này cũng dần trở nên hoang phế.
Nguồn điện trong nhà xưởng không còn hoạt động, khoảng sân rộng chất đầy những đồ đạc tạp nham. Hai chiếc xe jeep đậu trong sân, đèn pha rọi vào cửa sắt phía trước, cánh cửa đóng chặt, bề mặt loang lổ màu sơn đỏ, nước sơn đã bị tróc gần hết, lộ ra lớp tôn rỉ sét bên trong.
Cao Sầm và Triển Cường ngồi trên xe, mơ màng ngủ.
Gã cao lớn bước xuống từ một chiếc xa khác, ôm bụng, đá gã đàn ông thấp gầy: “Mày coi chừng con nhỏ kia cho cẩn thận, tao đi vệ sinh.”
Gã thấp gầy gãi cằm, mở to mắt lia qua góc sân, miễn cưỡng: “Nó có thể chạy đi đâu chứ. Mày nhanh một chút.”
Gã cao lớn nhỏ giọng chửi: “Con mẹ mày lúc nào cũng ngủ.” Gã ta cởi thắt lưng, đi vào bìa rừng phía ngoài khoảnh sân, với giọng hét lớn: “Chờ tao xong, mày đi thay cho Dương Thông, đầu nó bị người ta đánh móp gáo, không chống đỡ lâu nổi đâu.”
“Biết rồi.” Gã thấp gầy lật người dậy, hùng hùng hổ hổ mấy câu lại tiếp tục nhắm nghiền hai mắt.
Chẳng bao lâu sau, có người len lén chuồn vào, hắn dán người sát bờ rào, chạy nhanh mấy bước, thụp người nấp trong đám phế liệu chất đống phía sau.
Đèn pha của xe không rọi tới nơi đó, bên trong hoàn toàn không có chút động tĩnh nào, tựa hồ tất cả đều đang ngủ thiếp đi.
Hắn đảo lia mắt nhìn xung quanh, khom người sát đất, chạy thật nhanh về phía Tần Tử Duyệt.
Tần Tử Duyệt bị trói hai tay hai chân ngồi co rút trong góc sân. Cô bé khóc mệt, cơ thể ngoẹo sang một bên mơ màng ngủ, bỗng cảm thấy có người động vào dây trói, cô bé run rẩy, bất chợt bừng tỉnh, vừa tính hét lên, đã có một bàn tay bịt miệng cô bé lại.
Tần Tử Duyệt trừng to mắt, nhìn thấy rõ người tới, hai đồng tử sáng bừng: “Chú điên!” Giọng nói của cô bé bị bóp nghẹt trong lòng bàn tay hắn.
Ánh mắt Lưu Xuân Sơn hoảng loạn, đặt một ngón tay lên môi: “Suỵt!”
Tần Tử Duyệt ra sức gật đầu thật mạnh.
Lưu Xuân Sơn liếc nhìn về phía chiếc xe, hắn cởi dây trói trên chân Tần Tử Duyệt rồi bế con bé chạy ra ngoài.
Nhưng chưa đi được mấy bước, bỗng có một tiếng ‘ầm’ trầm đục nặng nề vang lên, có người đập mạnh cửa xe, hét lớn: “Cao Thành!”
Lưu Xuân Sơn bất giác khựng người xoay lại, nhìn thấy Cao Sầm đút hai tay vào túi quần đang đứng bên cạnh chiếc xe jeep. Gã ta không tiến lên phía trước ngăn cản, mà cười cười: “Nhiều năm không gặp, không nghĩ tới hai anh em chúng ta lại gặp nhau trong tình huống thế này.”
Lưu Xuân Sơn thả Tần Tử Duyệt xuống, kéo cô bé ra sau lưng mình, vội vàng lui lại mấy bước, thân thể hắn khẽ phát run, lắc đầu nguầy nguậy, hai chân không ngừng giẫm đạp dưới đất.
Hết thảy hành động đều không giống người bình thường.
Hai gã còn lại cũng bước xuống xe, Triển Cường muốn tiến lên phía trước nhưng Cao Sầm ngăn lại.
Gã ta quan sát Lưu Xuân Sơn vài giây, cười nói: “Cậu trốn mấy năm không về nhà, ba lo lắng cho cậu, sắp nằm liệt trên giường không dậy nổi.” Hắn ta đi tới phía trước hai bước: “Vừa khéo, nhân cơ hội này, cậu theo tôi về gặp ba.”
Lưu Xuân Sơn đột nhiên giật mình kinh hãi: “Tôi không về… Tôi không làm, tôi không làm gì hết…”
Cao Sầm: “Đã có gan làm, thì phải có gan chịu.”
“Không có làm, không có làm… Là anh hại tôi…”
Cao Sầm tiếp tục tiến lại gần: “Tôi là anh cậu, sao có thể hại cậu chứ?”
“Là anh hại tôi… Tôi không hạ độc, tôi không đi tù.”
Cao Sầm đưa tay về phía hắn: “Giao con nhóc kia cho tôi, cậu cũng theo tôi trở về.”
Lưu Xuân Sơn bất ngờ lùi ra sau một bước dài, cúi đầu nhìn Tần Tử Duyệt: “Cô bé không được.” Hắn cúi xuống, nhặt một cây gậy dưới đất lên, hướng về phía Cao Sầm: “Ba mẹ cô bé bị tôi hại ch.ết, cô bé không được, cô bé không được…”
Cao Sầm cau mày, nhất thời không biết hắn điên thật hay giả vờ.
Lưu Xuân Sơn nhỏ giọng lẩm bẩm, thấy Cao Sầm không có ý định dừng lại mà vẫn tiếp tục đi thẳng về phía mình.
Khuôn mặt hắn bỗng trở nên méo mó, mắt trừng to sợ hãi, vung gậy loạn xạ về phía Cao Sầm, nhưng chưa kịp đụng tới, thân thể đột nhiên cứng đờ, tròng mắt trắng dã, ngã lăn ra đất.
Tần Tử Duyệt ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, bật khóc hu hu.
Gã cao lớn ném cây gậy trên tay xuống, phủi tay, kẹp Tần Tử Duyệt dưới nách đi ra góc sân.
Gã đàn ông thấp gầy đá đá Lưu Xuân Sơn, hỏi: “Cao tổng, làm gì bây giờ?”
Cao Sầm nhìn chằm chằm dưới đất một lúc, ánh mắt hung ác nham hiểm dòm gã thấp gầy, hung hăng đạp mạnh mấy phát vào người gã.
Gã thấp gầy không dám hé miệng, cắn răng cố gắng chịu đựng cho qua.
Cao Sầm hướng về phía gã cao lớn: “Trói chặt nó lại, mày lái một chiếc xe, đưa nó về Hồng Dương trước.”
Gã cao lớn chạy tới: “Về trước?”
Cao Sầm hừ lạnh, nhếch môi: “Đưa thẳng tới đồn cảnh sát.”