Quyển 2 - Chương 1: Tiết tử (2)

Nếu bàn về nơi náo nhiệt vào ban ngày, người thành Bồng Dương sẽ có nhiều cách nói khác nhau, nhưng nếu hỏi ban đêm nơi nào náo nhiệt nhất, ai cũng chỉ về phía đông nam, nơi có ánh đèn rực rỡ.


Phố hoa náo nhiệt nhất trên dòng Úc Lan nằm ở góc đông nam của thành Bồng Dương. Sát bên tường thành là một cái ao lớn, nước chảy vào từ sông Úc Lan, trong ao có hoa sen đủ các màu. Ban đêm tứ phía đèn đuốc sáng trưng, hương thơm ngào ngạt, Tẩm Sương Viện, Phù Dung Viện, Hương Châu Lâu, Yên Hồng Lâu nhuyễn ngọc ôn hương khắp chốn, là nơi nổi tiếng cho việc tiêu vàng. Thanh lâu đông đúc, khách thơ bèn đặt cho ao sen một cái tên nhã nhặn là  “Kim Yên trì”.


“Xí!” Mân Châu cẩn thật lau vệt máu trên cánh tay: “Cái gì mà hào hoa phong nhã phong lưu phóng khoáng, đều là giả tất. Lão nương mười sáu tuổi đã ra tiếp khách, chưa từng gặp kẻ nào khốn kiếp như vậy? Giờ đánh ch.ết một Hồng Châu, lần tới sẽ là ai? Ta sao? Thôi đi, ta có ch.ết cũng không đi tiếp hắn.”


Mấy cô gái đứng trong ngõ nhỏ, vây quanh Mân Châu ở giữa mồm năm miệng mười.


Đây là ngõ nhỏ giữa Tẩm Sương Viện và Hương Châu Lâu, các cô gái trong thanh lâu ban ngày không có việc gì sẽ đến trong ngõ ngồi cắn hạt dưa tán gẫu với nhau. Hôm nay Mân Châu mang đến tin tức một cô gái vừa bị giết ch.ết trong Hương Châu Lâu.


Sương Hoa không xuống lầu, chỉ ngó xuống từ cửa sổ tầng hai, trong tay cầm một cái tẩu hút thuốc cán dài, từ từ nhả khói: “Ngươi tiếp cũng ch.ết, không tiếp cũng ch.ết. Tiếp, bị khách đánh ch.ết, không tiếp, bị quy công đánh ch.ết.”


available on google playdownload on app store


Lời này trái lại là thật, Mân Châu buồn bực, không lên tiếng. Máu trên tay nàng là do sáng nay phát hiện xác ch.ết của Hồng Châu bị dây vào, lau mãi vẫn chưa sạch.


“Người như chúng ta còn có thể lựa chọn sao?” Một nữ nhân dựa vào tường cười khanh khách, “Ôi Mân Châu, sao ngươi lại khờ dại thế? Chúng ta đã bán mạng và thân thể cho mama rồi, sống ch.ết của mình đều nằm trong tay kẻ khác, ngươi nói không tiếp thì không tiếp chắc?”


Nàng cười the thé, ngửa đầu ăn ô mai, trên cằm một vết thường vừa mới kết vảy.
“Xuân Đồng, sao ngươi cũng bị thương?” Mân Châu hỏi.
“Đây là vết thương cũ, chẳng phải hôm trước các ngươi cũng thấy?” Xuân Đồng vuốt ve vết thương của mình, “Có hơi ngứa, sắp lên da non rồi…”


“Không phải, là nói chân ngươi ý.” Sương Hoa ở trên lầu lên tiếng, “Đế giày, sao toàn là máu?”
Xuân Đồng cúi đầu, nhất thời hoảng sợ: “Ta không bị thương mà. Ai nha mẹ ôi…”
Mấy cô gái đều ngừng nói chuyện, nhìn chân Xuân Đồng.


Chân nàng đang giẫm lên một vũng  nước đọng, mặt giày màu xanh nhạt cơ hồ đều bị huyết sắc xâm nhiễm. Nước kia chảy ra từ đống sọt trong ngõ.
Trong ngõ thường chất đầy tạp vật, bẩn thỉu không chịu nổi, các cô gái trong lòng lo sợ, chỉ có Xuân Đồng bước đến, xốc mạnh đám sọt lên.


Tẩu hút thuốc trong tay Sương Hoa rơi xuống đất.
“Tiểu Nhạn!” Nàng thất thanh hét to.
Bên dưới đống sọt có một tiểu cô nương hai mắt trợn trắng nằm úp sấp, tay chân vặn vẹo thành tư thế quái dị, máu cuồn cuộn chảy ra từ phần bụng kề sát mặt đất của nàng.






Truyện liên quan