Quyển 3 - Chương 11: Thập nhị kiều (10)
Mặt bên này của Xích Thần Phong quái thạch rất nhiều, nhưng vừa hay có chỗ để đặt chân, không khó leo lên.
Trì Dạ Bạch vừa trèo, trong lòng vừa tràn ngập nghi hoặc: ban nãy hắn lặn xuống nước, hiện giờ leo núi, nói thật không tính là chuyện gì đặc biệt khó khăn. Xích Thần Phong bị Ô Yên Các chiếm cứ, nhưng cố tình để lại một đường tắt như vậy để người ta xâm nhập?
Hắn khựng lại, âm thầm nghĩ: không đúng, con đường này không phải dành cho người lên núi mà lưu lại. Nó có thể lên núi, đương nhiên cũng có thể xuống núi. Đối với một người nào đó trên Xích Thần Phong, đây là đường tắt xuống núi.
Dùng thời gian uống một chén trà hắn đã trèo lên được đỉnh núi cao chót vót. Lúc này đã là đêm khuya, trên núi gió lạnh thổi từng trận, nhưng cực kỳ yên ắng. Trì Dạ Bạch cúi người xuống sờ sờ mặt đất. Xung quanh không người, hắn nhận ra nơi này cách nơi hắn và Tư Mã Phượng phát hiện ra Hạ Nhị Anh không xa, vì thế tiếp tục xoay người đi về phía trước. Rất nhanh, hắn đã đi ngang qua viện tử phát hiện Hạ Nhị Anh. Xung quanh viện tử rất yên tĩnh, nhưng bên trong vẫn có tiếng người nhỏ vụn truyền ra. Trì Dạ Bạch cẩn thận lắng nghe, vẫn là tiếng rên rỉ của Hạ Nhị Anh.
Trong lòng hắn ngổn ngang phức tạp, lắc đầu tiếp tục hướng lên trên mà đi.
Xích Thần Phong ban đêm cũng không có ánh sáng, sơn đạo tối tăm một vùng. Để không bại lộ chính mình, Trì Dạ Bạch đi rất cẩn thận, cũng không sử dụng hoả chiết tử. Vì đi trong bóng tối hồi lâu, khoé mắt hắn nhanh chóng bắt lấy một tia sáng nhạt từ trên đỉnh núi hắt ra.
Ánh sáng như bị cái gì đó ngăn trở, chỉ hắt ra một ít, nếu không phải hắn tinh mắt, chưa chắc đã trông thấy.
Trì Dạ Bạch hít sâu một hơi, thấp người bước nhỏ đi nhanh về phía trước.
Trong phân xá của Ưng Bối Xá, Tư Mã Phượng đang thúc giục A Tứ thu dọn đồ đạc.
“Trì thiếu gia không dùng ám khí, ngươi mang theo cũng không có tác dụng gì.” A Tứ vừa thu dọn vừa nói, “Oa, ngươi xem Lưu Tinh Tiêu này, cực độc đó.”
Người của phân xá vội vàng nói: “Đúng vậy, tuy chúng ta không thường dùng mấy thứ này, nhưng lo trước khỏi hoạ.”
“Trì thiếu gia không am hiểu cái này, chẳng may làm mình bị thương thì sao?” A Tứ bày ám khí ra, “Thiếu gia ngươi không đau longf?”
“Không phải cho Tiểu Bạch dùng.” Tư Mã Phượng nhìn hắn, “Ngươi dùng.”
A Tứ: “….”
Tư Mã Phượng: “Tiểu Bạch không dùng được, ta sợ hắn xảy ra chuyện, ngươi tới.”
A Tứ: “Ta cũng chưa chơi ám khí bao giờ!!!”
“Không sao cả, ngươi linh hoạt.” Tư Mã Phượng nói nhanh, “Ngươi theo ta lên Xích Thần Phong, nhưng không được bại lộ bản thân. Ta vừa xuất hiện Thiệu Kim Kim sẽ lập tức chú ý tới, đợi ta dẫn dắt rời đi lực chú ý của bọn họ, ngươi phải bám sát theo, nhất định không được tụt lại đằng sau.”
A Tứ phẫn nộ thu hồi ám khí, không nhịn được hỏi: “Nếu ngươi vào Ô Yên Các, ta phải đi theo sao?”
“Không cần, ngươi không được đi vào. Ta và Tiểu Bạch nếu xảy ra chuyện, ngươi nhớ hoả thiêu Ô Yên Các.” Tư Mã Phượng dặn dò nói, “Hoả chiết tử mang nhiều chút.”
A Tứ: “Đây là phóng hoả đấy thiếu gia….Hai người các ngươi chưa biết chừng con muốn giết người đó thiếu gia.”
“Nguyệt hắc phong cao, vừa hay để giết người phóng hoả.” tmo mặc y phục dạ hành, nói với A Tứ, “Đi thôi.”
“Mặc y phục dạ hành ngươi còn quang minh chính đại đi ra?” A Tứ dở khóc dở cười, cẩn thận buộc túi ám khí trên lưng.
“Như vậy mới hấp dẫn lực chú ý. Thiệu Kim Kim sẽ nghĩ bắt được một người có ý đồ lẻn vào Ô Yên Các.” Tư Mã Phượng thấp giọng nói, “Đi mau!”
Ở trên đỉnh núi của Xích Thần Phong có thể trông thấy ánh đèn xa xa nơi thành Vinh Khánh. Trì Dạ Bạch ngồi xổm trong lùm cây, nín thở ngưng khí.
Cách hắn chưa đầy ba bước chân, một nữ nhân vừa xoay người hất một chậu nước xuống đất. Dòng nước còn mang theo độ ấm chảy qua chân Trì Dạ Bạch.
“Rửa xong rồi, A Bảo phải đi ngủ.” Nữ nhân dịu dàng nói, đứng lên đi vào trong động, “Đừng khóc, chúng ta đi ngủ nào.”
Đây là một sơn động trên đỉnh Xích Thần Phong, ánh đèn từ trong động hắt ra. Cửa động được che kín bằng cây cỏ, ánh đèn khó khăn lắm mới lọt ra được.
Trì Dạ Bạch không dám thở mạnh. Nữ nhân đổ nước kia mặc y phục đỏ, hô hấp cực kỳ dồn dập hỗn loạn, cước bộ trì trệ, hoàn toàn không giống người mang võ công.
Nàng xốc lên dám cây cỏ, Trì Dạ Bạch trông thấy sau cây cỏ là một tấm cửa gỗ. Nữ nhân mở cửa gỗ, tiếng khóc của trẻ con từ trong động truyền ra.
“Có đường, ăn đường đường. Mẫu thân đút ngươi ăn đường đường.”Nữ nhân nhỏ giọng dỗ dành đứa bé kia. Tiếng khóc của đứa bé dần dần ngưng, nói: “Di di ngủ cùng ta.”
Nữ nhân dịu dàng đáp ứng, đóng cửa gỗ kia lại. Cây cỏ che khuất cửa gỗ, ánh đèn cũng bị che chắn.
Trì Dạ Bạch như cũ ngồi xổm tại chỗ, không dám thở, trên lưng lấm tấm mồ hôi.
Ở ngoài sơn động, ở hai bên cửa động, mỗi bên có một thi thể đã hoá thành xương khô.