Chương 64: “Tôi thật uy hiếp không được Tô Dần Chính, các người uy hiếp sai người rồi. . .”
Chu Thương Thương tuy rằng nghĩ mình đã thông suốt với Tô Dần Chính, thế nhưng đã thông suốt không có nghĩa là thực sự có thể mang Tô Dần Chính xem như là một người người xa lạ, một người qua đường, cho nên khi xuất hiện cảnh tượng như bây giờ đối mặt hoặc cùng xuất hiện, trong tâm lý cô hay nét mặt vẫn không có khả năng tự nhiên đối mặt
Kỳ thực sau khi mang thai, trọng tâm của cô đã di dời, trước đây cô ít nhiều còn có thể để ý tới Tô Dần Chính, mặc kệ là tin tức hắn tốt hay không tốt, cô đều tâm tồn vướng mắc. Hiện tại, vướng mắc lớn nhất của cô chính là ba vắt mì trong bụng, Tô Dần Chính làm cái gì cô thật không thèm để ý đến nữa, tất cả mọi người không chung đường, cô hà tất phải liên tiếp quay đầu lại nhìn hắn làm chi đây? Cho dù là ngày mai hắn vì một người phụ nữ tự tử, trình diễn chuyện tình yêu vui buồn lẫn lộn, cô cũng chỉ như là một người nghe kể chuyện.
Hàn Tranh cúi đầu hỏi cô: “Cần đi tới chào một tiếng không?”
Chu Thương Thương khó chịu nhìn Hàn Tranh liếc mắt: “Anh với anh ta rất quen thuộc sao?”
Hàn Tranh ăn một cái nhéo, kéo ra một nụ cười sáng lạn: “Chúng ta đây trở về đi.”
Chu Thương Thương: “Không tiếp tục đi dạo.”
Hàn Tranh: “Dạo chỗ khác đi?”
Chu Thương Thương cười nhìn Hàn Tranh: “Em làm thế nào lại cảm thấy vẻ mặt anh chột dạ a.”
Hàn Tranh nháy mắt mấy cái: “Có sao?”
“Được rồi, đi thôi, đỡ em chút.”
Hàn Tranh khom thắt lưng: “Tiểu chủ, vậy khởi giá đi.”
Trần Uyển Di thường thường đi tìm Trần Uyển Chi, đời này gặp gỡ một người bạn để thổ lộ tình cảm không dễ dàng, Trần Uyển Di thật đemTrần Uyển Chi xem thành bạn, bởi vì Trần Uyển Chi không phải trong cái vòng tròn này, có chút chuyện càng thích hợp thổ lộ với cô ta.
Hai người tuổi tác không kém bao nhiêu, Trần Uyển Chi ở trước mặt Trần Uyển Di tựa như một người chị tri tâm.
Trần Uyển Di mang chuyện tình của ả với Tô Dần Chính hơi cải biên chút, liền sinh thành một chuyện tình yêu xem như động lòng người, trong câu chuyện, ả là nữ chính, Tô Dần Chính nam chính, Chu Thương Thương người nữ phụ này mặc kệ làm chuyện gì đều có vẻ có chút ghê tởm.
Chuyện kể của Trần Uyển Di phát triển đến bây giờ, kỳ thực còn thiếu một cái kết cục hoàn mỹ, thế nhưng thường thường cách kết cục hoàn mỹ không còn xa, sẽ không cẩn thận rớt vào bên trong bẫy rập.
Cái chuyện xưa này không thể đến kết cục viên mãn, đương sự cũng sẽ theo bản năng trách cái “Bẫy rập” này, mà sẽ không tự mình ngẫm lại ban đầu chính mình tuyển chọn con đường này có đúng thực đi nhầm hay không.
Kiên trì đương nhiên là một loại phẩm chất tốt, thế nhưng kiên trì thứ không nên kiên trì, vậy không được rồi.
Mà cái “Bẫy rập” này, không may nhất trong đó chính là Chu Thương Thương, đều đã lộ quy lộ, kiều quy kiều, cô đã chạy trên con đường đời mới tốt đẹp, kết quả đang nằm cũng trúng đạn.
Cho nên đối với nội dung vở kịch cuộc sống an bài cho bạn, không có khác biệt giữa không chịu tiếp nhận và tiếp nhận, cho dù bước đi cho tốt, cũng sẽ giẫm phải phân.
Trước khi Chu Thương Thương giẫm phải “Phân” thì vừa cùng Hàn Tranh náo loạn phát cáu, nguyên nhân là cô làm tổ ở trên giường cùng với Hàn Tranh thương lượng nhũ danh của ba em bé thì lại sinh ra bất đồng.
Phụ nữ có thai tính tình lớn, huống chi là phụ nữ có mang ba đứa, tính tình cũng trở nên phóng đại gấp mấy lần, cái gì đều phải theo tâm lý của cô, dù cho Chu Thương Thương nói địa cầu là hình vuông, Hàn Tranh cũng sẽ phải phụ họa theo: “Địa cầu đương nhiên là hình vuông, nói tròn đều là lời nói vô căn cứ.”
Nhưng mà Chu Thương Thương có điểm tốt, phạm sai lầm sẽ tự mình bưng ghế xuống đài, mà cô chính là ở lúc làm thế nào để kê ghế xuống đài, không cẩn thận giẫm phải “Phân”.
Hàn Tranh cuối tuần này cần lên TV mặt mày rạng rỡ phát biểu một bài báo cáo chính phủ, cô dự định mua cho anh một bộ tây trang mới, kết quả lúc Chu Thương Thương đang đi dạo trung tâm thương mại bị bắt cóc.
Kỳ thực có thể nói là bị cưỡng ép, người đàn ông cao to phía sau nắm một ống thuốc tiêm để ở sau thắt lưng cô, sau đó ghé vào bên tai của cô nói rằng: “Nếu như không muốn bị chích độc, đi theo tôi.”
Sau đó người đàn ông mặc tây trang này ôm thắt lưng cô, Chu Thương Thương cùng hắn ta tựa như một đôi “Vợ chồng” rời khỏi trung tâm thương mại.
Chu Thương Thương là từng bị bắt cóc qua, bắt cóc thứ này vĩnh viễn không có chuyện bàn có kinh nghiệm hay không, không có khả năng bởi vì có vết xe đổ, khi đối diện với lần thứ hai bị bắt cóc là có thể bảo trì tâm tình trấn định.
Thành thật mà nói, so với lần đầu tiên, lần này càng làm cho cô khủng hoảng, từ đầu tới đuôi cô đều đưa tay đặt ở bụng, bởi vì trước trận được Hàn Tranh “Cưng chiều” đến đại não ngắn đi, trong lúc nhất thời cô đều nghĩ không ra làm sao để cho bản thân thoát hiểm.
Đương nhiên cho dù cô có thể nghĩ đến biện pháp làm cho bản thân thoát hiểm, cô cũng không có khả năng mạo hiểm.
Con mắt bị băng dính đen che ngồi ở trên xe, Chu Thương Thương chỉ cần nghĩ đến ba vắt mì trong bụng, tim liền luống cuống, tâm đều luống cuống, làm thế nào trấn định? Lần này không thể so với lần bị bắt cóc trước, lúc ngồi ở trên xe còn có thể tâm bình khí hòa trò chuyện một buổi với Lưu Chương.
Đại khái qua hơn một tiếng đồng hồ, xe rốt cục dừng lại, chỉ là trước mắt như trước một mảnh hắc ám, không biết có phải người bắt cóc còn tồn chút chủ nghĩa nhân đạo hay không, dọc theo đường đi đối với cô người phụ nữ có thai này cũng không có cái dạng kia.
“Một phiếu này hẳn là có thể kiếm được không ít.” Có người nói như thế.
Nếu như chỉ là vấn đề tiền bạc đều không là vấn đề, Chu Thương Thương mở miệng, thanh âm có chút run rẩy: “Các người muốn bao nhiêu, tôi có thể cho các người, thả tôi trở về, tôi xem như chuyện gì cũng không có. . .”
Hai tiếng “Xùy” cười, mấy lời thoại như vậy, với nghề nghiệp của bọn họ mà nói, thực sự nghe nhiều.
. . .
Lảo đảo xuống xe, sau đó tiếp tục lảo đảo bị người ta đẩy đi, mỗi một bước Chu Thương Thương đều là dè dè dặt dặt, rất sợ ngã sấp xuống sẽ làm bị thương em bé.
Vừa rồi ở trong xe chảy không ít nước mắt, hiện tại cô đã khóc không ra, rốt cục bước vào một cánh cửa, cô bị người kéo đến một cái ghế ngồi, sau đó hai tay hai chân bị buộc chặt, băng dính màu đen trên mắt rốt cục cũng bị xé đi.
Chu Thương Thương theo bản năng vòng vo đầu một chút, sau đó thì thấy Trần Uyển Di ngồi ở đối diện cô, đồng dạng hai tay hai chân bị trói, tóc rối tung, bởi vì đều là phụ nữ có thai, Chu Thương Thương nhìn bụng cô ta, nếu như là đơn thai, hẳn là có khoảng sáu, bảy tháng.
Cho nên mới vừa rồi chỉ là hoài nghi, hiện tại Chu Thương Thương cơ bản đã có thể khẳng định, nguyên nhân lần này cô bị bắt cóc chính là cùng Tô Dần Chính liên quan.
Chu Thương Thương chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, trong đầu giống như ăn hoàng liên, đắng vô cùng, thật là khóc không ra nước mắt, còn có, cô rất nhớ Hàn Tranh, nếu như Hàn Tranh biết, vậy đứa ngốc kia gấp thành cái bộ dáng gì nữa đây.
Trần Uyển Di cũng thấy cô, hơi há mồm, xem ra là muốn cùng cô nói chuyện.
Chu Thương Thương cúi đầu, cô không có lời gì để nói với Trần Uyển Di.
Chu Thương Thương nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh, một gian nhà xưởng bị bỏ hoang, cái rương gỗ, sắt thép rỉ sét, cơ khí bị vứt bỏ, còn có một vài con chuột, gián, rết còn sống hoặc đã ch.ết.
Qua một lúc, Trần Uyển Di nôn ra một trận.
Thanh âm Trần Uyển Di nôn khan như là chất xúc tác, Chu Thương Thương cũng nôn ra một trận, cô vốn có phản ứng thai nghén nghiêm trọng, nghe thanh âm Trần Uyển Di nôn mửa, toàn bộ dạ dày khó chịu phiên giang đảo hải.
“Phụ nữ có thai thật con mẹ nó.” Một thanh niên tóc húi cua ở lại trông giữ phun ra một ngụm đờm, tức giận nói.
Chu Thương Thương nhìn hắn ta một cái, đưa ra yêu cầu: “Tôi muốn uống nước. . .”
Hắn ta nhìn cô một cái, không để ý cô.
Sau đó qua hơn mười phút, lấy một chai nước khoáng mở nắp chai, tự mình rót vài hớp cho Chu Thương Thương.
Lúc này, Trần Uyển Di cũng mở miệng: “Tôi cũng khát nước . . .”
“Đừng cho ả ta uống, mấy giờ trước còn có hơi sức chửi chúng ta, khát không ch.ết ả đâu.” Có người nói chen vào, là một người đàn ông tóc dài béo béo mập, hung thần ác sát liếc Trần Uyển Di.
Chu Thương Thương đột nhiên may mắn chính mình mệt mỏi đến không hơi sức mắng chửi người, không thì khát ch.ết chính là mình.
Mặt trời lặn về tây, bởi vì mùa đông, trời tối rất nhanh, trời tối đi, toàn bộ nhà xưởng cũng tối sầm xuống, tia sáng càng ngày càng yếu, hai người trông coi đã bắt đầu ăn, cơm tối là KFC mua đóng gói mang về.
Chu Thương Thương nhắm mắt lại nghỉ ngơi, con mắt bởi vì khô khốc chỉ cần chớp mắt liền có cảm giác đau đớn, nếu như cô không bị bắt cóc, lúc này Hàn Tranh hẳn là tan tầm về đến nhà, sau đó cô và Hàn Tranh cùng nhau ăn cơm chiều, cơm tối xong thì tản bộ, hoặc có lẽ cùng nhau nghe nhạc dưỡng thai. . .
Cửa bị mở, có mấy người từ bên ngoài đi vào, hai người trông coi lập tức đứng lên, xem ra người cầm đầu xuất hiện.
Chu Thương Thương nhìn vị cầm đầu này, tây trang giày da, bụng phệ, xem ra là người làm kinh doanh.
Đối thoại sau đó của hắn ta với cô, chứng minh suy đoán của cô không sai.
Cầm đầu: “Cô chính là vợ Tô Dần Chính đi?”
Chu Thương Thương: “Tôi với hắn ta ly hôn rồi.”
Cầm đầu: “Còn mang thai con của nó”
Chu Thương Thương: “Tôi tái hôn, em bé trong bụng cùng Tô Dần Chính một điểm quan hệ cũng không có, các người bắt tôi thực sự uy hϊế͙p͙ không được hắn.”
Cầm đầu nở nụ cười, “Cô ngược lại thật thông minh, Tô Dần Chính cái mặt người dạ thú này, cô ly hôn tính ra rất đúng.” Dừng một lúc, “Hừ” một tiếng, “Gặp qua hung ác, chưa thấy qua hung ác như vậy, trong cái vòng kinh doanh này nó là không sạch sẽ nhất, vậy mà còn cắn ngược lại tôi một ngụm!”
“Tôi không biết. . .”
Chu Thương Thương thực sự không biết, Tô Dần Chính từ lúc gây dựng sự nghiệp cho đến bây giờ, sự nghiệp của hắn tựa như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, sau khi cô với Tô Dần Chính kết hôn, sẽ không có quan tâm hàng năm Tô Dần Chính rốt cuộc kiếm bao nhiêu tiền, cô chỉ biết là hắn phát triển rất khá, tân quý trên thương trường, phú hào ẩn hình, thật không có quan tâm hắn là làm sao đi tới một bước này, hắn có phải hay không thật vì thành công, làm một ít chuyện tình không sạch sẽ.
Vị cầm đầu này rõ ràng là một vị bị Tô Dần Chính đẩy vào đường cùng, người nào hung ác độc địa nhất, chính là dân liều mạng bị buộc vào tuyệt cảnh, Chu Thương Thương không bi quan, cũng không lạc quan, nếu như ngày hôm nay cô thực sự xảy ra chuyện, cô thật sẽ ch.ết không nhắm mắt.
Cầm đầu lại đi tới trước mặt Trần Uyển Di: “Trong bụng cô đây hẳn là giống của nó đi?”
Trần Uyển Di quật cường xoay mặt qua, cầm đầu bốc cằm ả lên, quan sát vài lần, tấm tắc hai tiếng: “Vợ với tình nhân đều đẹp như vậy, Tô Dần Chính thằng nhãi này mệnh thật tốt a.”
Trần Uyển Di không nói chuyện, yên lặng chảy nước mắt.
“Anh Lượng, đã đổi thẻ sim mới rồi, số mua trong thành phố.” Có người đưa cho cầm đầu một chiếc điện thoại di động màu trắng.
Cầm đầu tiếp nhận điện thoại di động, nhìn Trần Uyển Di, bắt đầu bấm số Tô Dần Chính.
Điện thoại di động vừa bấm xong, reo thật lâu, rốt cục chuyển được.
Sau khi điện thoại chuyển máy, vị “Anh Lượng” này lập tức đưa di động tới bên mép Trần Uyển Di, theo đó một tiếng “Dần Chính” ruột gan đứt từng khúc đi ra ——
Trong cơ thể Chu Thương Thương lại một trận phiên giang đảo hải.
Kỳ thực cô lý giải Trần Uyển Di, phụ nữ ở trước mặt người yêu, chịu chút thương tổn nhỏ đều phóng đại vô hạn, huống hồ bị bắt cóc cái chuyện thương thân thương tâm như vậy, nếu như hiện tại vị “Anh Lượng” này bấm chính là điện thoại của Hàn Tranh, tâm tình của cô phỏng chừng so với Trần Uyển Di còn muốn lợi hại hơn.
Trần Uyển Di khóc lớn thành tiếng, cho nên nói thì có chút không thành lời: “Dần Chính. . . Cứu cứu em. . . Cứu cứu con của chúng ta. . .”
Chu Thương Thương nghĩ, kỳ thực Trần Uyển Di không tính quá ngốc, hoặc giả nói ả ta xác thực có nhiều lợi thế.
Trần Uyển Di khóc sướt mướt khiến cho ‘anh Lượng’ có chút buồn bực, hắn đi tới đối diện Chu Thương Thương: “Cô cũng nói vài câu đi.”
Lúc này, Chu Thương Thương vậy mà nghĩ đến tiết mục tuyển tú đêm qua xem cùng với Hàn Tranh, thời điểm đấu loại hai người thi đấu đều tự mình tuyên ngôn sống lại.
Tiếng nói Chu Thương Thương như là bị hạt cát ngăn chặn, mãi đến khi đầu bị người ta đẩy một chút, mới đối diện với di động mở miệng: “Dần Chính, có thể liên hệ giúp tôi Thập Nhất hay không. . .” Chu Thương Thương vừa dứt lời, đã bị người quăng cho một cái tát.
Anh Lượng hổn hển quay sang di động quát lên: “Tô Dần Chính, có mấy lời tao không nói mày cũng biết, nếu như mày dám gọi người đến, chờ nhặt xác đi.”
Mặt trái đau nóng rát, Chu Thương Thương nghiêng đầu nhìn người đàn ông vừa vứt cái tát này: “Tôi thật uy hϊế͙p͙ không được Tô Dần Chính, các người uy hϊế͙p͙ sai người rồi. . .”