Chương 53: Anh, Guanin. Em, Cytosine
Hình như đây là lần đầu tiên Kiều Uyển Lâm chủ động tìm anh, nói không vui là xạo, nhưng mà trực giác của Lương Thừa nói cho anh biết cậu đến là có mục đích.
“Tìm anh có chuyện gì?”
Kiều Uyển Lâm cũng không giấu diếm gì, hôm đó bị mắng cho sợ rồi, cứ báo cáo trước vẫn tốt hơn: “Em muốn đi đến quán bar kia, không phải để uống rượu, mà là điều tra.”
Sắc mặt Lương Thừa hơi trầm ngâm, anh có thể hiểu được suy nghĩ của Kiều Uyển Lâm thân là phóng viên, nhưng mà không có nghĩa là anh đồng ý cho cậu mạo hiểm: “Em đi một mình không được.”
Kiều Uyển Lâm có vẻ như ngờ được câu trả lời này: “Ò.”
Lương Thừa ngẫm lại, ngó xung quanh không thấy có đồng nghiệp khác của cậu, vậy là muốn anh đi cùng phải không?
Dây đeo máy ảnh rộng bằng nửa ngón tay treo trên cổ Kiều Uyển Lâm, Lương Thừa vươn tay ra móc nó kéo cậu gần về phía mình, không cảm xúc hỏi: “Sao không hẹn đàn anh Lôi mà đi?”
Kiều Uyển Lâm bĩu môi, thái độ nghĩ đến Lôi Quân Minh hơi thất vọng, nhưng không muốn nói xấu sau lưng người khác: “Không đủ nhân lực, sếp Tôn nằng nặc giữ anh ấy ở lại giúp đỡ nên anh ấy không rảnh.”
Lương Thừa trầm ngâm: “Cậu ta nói thế với em à?”
“Ừm.” Kiều Uyển Lâm không muốn quản chuyện của người khác, “Vậy anh có đi không.”
Sắc trời dần tối, tắc đường gần bốn mươi phút, Kiều Uyển Lâm trần thuật lại mọi chi tiết cụ thể và sự nghi ngờ của mình vào đêm hôm đó, khi đến đường Phạn Đế thì màn đêm cuối cùng cũng buông xuống.
Quán bar Gió Xuân không ồn ào như những chỗ khác, phong cách rất văn nghệ, ai lần đầu tiên tới phố quán bar cũng đều rất dễ dàng chọn nơi này, ví dụ như Kiều Uyển Lâm.
Chiếc việt dã đậu ở đối diện đường, tắt máy, Lương Thừa nhớ lại đặc điểm hình dáng của gã đàn ông kia, hỏi: “Gã ta có nói xưng hô gì không?”
“Không có.” Vì để cho tiện, Kiều Uyển Lâm quyết định đặt biệt hiệu, “Lão bánh quẩy, vậy gọi ổng là chú Quẩy nha.” (*)
(*) bánh quẩy: còn dùng để chỉ những người già đời mà lươn lẹo
Muốn quan sát bartender thì phải ngồi ở gần quầy bar, Kiều Uyển Lâm sợ bị nhận ra nên Lương Thừa bảo cậu ở lại trong xe còn anh sẽ vào đó.
Hai người đeo tai nghe bluetooth để giữ liên lạc, lần này Lương Thừa đã có nhận thức mới với nghề phóng viên, theo dõi ghi hình, nằm vùng điều tra, sắp bắt kịp với cớm chìm rồi.
Kiều Uyển Lâm cũng rất hăng hái, ấn một bên tai nghe, nói: “Kích thích quá à.”
“Kích thích hơn cả uống viagra à?” Lương Thừa trêu chọc.
“Anh quên ngay đi!” Hồi thực tập Kiều Uyển Lâm từng theo điều tr.a một lần, “Đừng mang theo chứng minh thư bên người, lỡ hư bị tóm thì không thể để lộ thân phận được.”
Lương Thừa cảm giác như mình đang bị lừa nhảy xuống mương, nói: “Vậy có cần đặt biệt hiệu không?”
Kiều Uyển Lâm cũng đang có ý này: “Diều Hâu và Sói Xám, Bách Hợp và Mẫu Đơn, 01 và 02, cái nào cũng xứng đôi hết, anh thích cái nào?”
Lương Thừa không thích cái nào cả: “Anh, Guanine. Em, Cytosine.” (*)
Kiều Uyển Lâm: “…”
(*) guanine (G), cytosine (C): 2 trong 5 loại nucleobase chính có trong DNA và RNA. Trong cấu trúc xoắn kép ở DNA và RNA thì G tạo thành cặp với C nhờ 3 liên kết hidro. Cấp 2 cấp 3 môn Sinh từng có cái bài tập mà A liên kết với U, G liên kết với C á còn nhớ hem. Ngoài ra thì ở Trung Quốc cặp guanine và cytosine cũng được nhiều cư dân mạng đặt làm tên tình nhân, nhiều đến độ mà bạn thử gõ một trong hai cái vào baidu thì gợi ý thứ hai luôn là “cytosine và guanine tên tình nhân”
Lương Thừa xuống xe qua đường, tiện tay cởi một khuy áo trước ngực, khi nghiêng mặt nhìn đường, đuôi mắt khẽ liếc qua cửa sổ ghế phụ lái, chợt nhếch lên nụ cười nhạt không rõ.
Kiều Uyển Lâm ngẩn tò te, trong khoảnh khắc đó, Lương Thừa không hề giống như một bác sĩ ngoại khoa nghiêm túc đứng đắn mà giống như một chàng trai trăng hoa lăn lộn khắp các quán bar, vương một chút nét lưu manh, quyến rũ đến độ khiến người ta khó mà phân biệt tốt xấu.
Thời gian còn sớm nên quán bar vẫn còn trống rất nhiều, Lương Thừa đi một vòng ngắm một lượt, tổng cộng có ba đại sảnh được mở công khai, dưới tầng hầm có một khu phòng riêng, nhưng không phải hội viên thì không được xuống.
Quay ra sảnh ngoài, Lương Thừa ngồi trước quầy bar, vẫy tay gọi một ly whisky single malt,
Trong tai nghe, Kiều Uyển Lâm nói: “Lái xe không được uống rượu.”
Lương Thừa cầm ly lắc lắc viên đá, quan sát tên bartender, bảng tên trên ngực đề tên tiếng Anh là “Richard”, anh tìm cơ hội chụp lén một tấm, bắt đầu mở lời: “Rượu ngon đấy, cậu làm ở đây bao lâu rồi.”
Bartender nói: “Một năm, anh có phải hội viên không?”
Lương Thừa: “Hội viên?”
Ở trong tai nghe, Kiều Uyển Lâm nói: “Hôm đó hắn cũng hỏi em như vậy, nhưng mà lại không chào mời gia nhập.”
Lương Thừa nghĩ một hồi, trả lời: “Bạn tôi là hội viên, nhưng cậu ta chưa đến.”
Bartender nói: “Vậy anh có thể thử cùng với bạn, chỗ chúng em tốt lắm đó.”
Lương Thừa đoán hội viên là dành cho khách quen, không dễ để gia nhập đâu, đang nghĩ thế thì bên cạnh có một bóng dáng thướt tha lướt tới, là một cô nàng xinh đẹp với mái tóc đen dài.
Cô nàng hỏi: “Em có thể ngồi cạnh anh không?”
Có người yểm trợ cho thì tốt quá, Lương Thừa nói: “Rất vinh hạnh. Một mình sao?”
Cô nàng ngồi xuống: “Uống cùng với anh thì thành hai người rồi.”
Lương Thừa trước giờ đâu có biết thả thính ai đâu, nên rất muốn ghi lại câu này vào sổ (*), anh nói: “Muốn uống gì, tôi mời.”
(*) tức là Lương Thừa thấy câu cô gái thả thính hay quá nên muốn ghi lại để sau này lấy ra xài:)))))) đáng yêu vl
Trong tai nghe im phăng phắc sau đó Kiều Uyển Lâm lải nhải: “Anh mời ai thế? Có người bắt chuyện với anh à, nam hay nữ, anh đừng có quên chuyện chính nha.”
Hơi phiền, nhưng Lương Thừa không nhận ra mình đang cười.
Cô nàng nhìn thấy anh như thế, cố ý thở dài một tiếng: “Tưởng là có thể cùng nhau mượn rượu giải sầu, xem ra tâm trạng anh đang vui vẻ lắm.”
Lương Thừa hỏi: “Em có sầu gì?”
“Chuyện tình cảm, em thất tình rồi.” Cô nàng nói, “Em bị một tên khốn nạn đá, anh đẹp trai chắc có nhiều người theo lắm nhỉ.”
Ngón tay Lương Thừa miết viền ly, giống như đang vẽ nét trước khi khai đao, vô cùng trịnh trọng, nhưng giọng điệu lại có vẻ hờ hững: “Không hề, tôi còn đang theo đuổi người ta đây.”
Ở trong xe, Kiều Uyển Lâm dựa vào cửa kính xe thấy hơi khó chịu, cậu tháo tai nghe xuống, nhưng lại không dằn lòng được mà muốn nghe, nên bày đặt lừa mình dối người dán vành tai lên, giả vờ như không cẩn thận mà nghe thấy.
Giọng Lương Thừa rót vào lỗ tai cậu: “Không rõ là loại hình nào, một số người có sự hấp dẫn cực kỳ mạnh, nhìn bề ngoài thì ngây thơ vô tội, nhưng thật ra rất bướng bỉnh. Rất có chính kiến, thích sai người khác, sức khỏe yếu nhưng gan thì béo, khi thì cứng đầu khi thì mềm lòng, ai không biết rõ thì cho rằng đang lạt mềm buộc chặt, nhưng kết quả lại tỏ vẻ đáng thương, thật là không tài nào chống đỡ được.”
Kiều Uyển Lâm mắng: “Anh chém gió vừa thôi.”
Lương Thừa cười khẽ rồi trả lời cô nàng: “Đại khái thì tôi thích kiểu người như thế.”
Kiều Uyển Lâm ngậm chặt miệng, tim đập thình thịch, sợ phát ra tiếng nào sẽ bị người ta nghe thấy. trong tai nghe cũng rơi vào yên tĩnh, hồi sau, cậu khẽ gọi: “Guanine?”
“Hửm?” Lương Thừa trả lời, “Sao thế, bé Sin?” (*)
(*) Chỗ này cũng khó dịch quá, raw là Tiểu Mật 小嘧, chữ “mật” trích từ tên tiếng trung của Cytosine, ngoài ra thì nó còn đồng âm với từ 小蜜 được những chàng trai dùng để gọi một người bạn gái có mối quan hệ “trên tình bạn dưới tình yêu”. Nên mình để “bé Sin” trong “cytosine”, hơi gượng ép nhưng đành thế
“… Vô liêm sỉ.” Kiều Uyển Lâm nghi ngờ anh đã có mưu kế để chòng ghẹo cậu từ lâu, “Anh đừng có tám nhảm với người ta nữa.”
Lương Thừa thấp giọng nói: “Cô ta đi vào nhà vệ sinh rồi, nhịp bước rất bình thường, chắc là không có chuyện gì.”
Từ cuối đường truyền tới tiếng động cơ gầm rú, hùng hồn điếc cả tai, vừa nghe đã biết là xe độ, chỉ trong giây lát, một chiếc Maserati dừng phắt lại trước cửa quán bar.
Chiếc Mercedes của Kiều Uyển Lâm đến nay vẫn chưa có tin tức gì nên cậu rất là ghen tị, liền giơ máy ảnh lên chụp hai tấm. Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống xe, hơi gầy, nhưng không hiểu sao Kiều Uyển Lâm lại thấy điệu bộ gã này trông khá quen.
Người đàn ông đó tiến vào quán bar.
Chừng ba phút sau, Lương Thừa bỗng nhiên xuất hiện, bước đi mau lẹ, khi qua đường còn làm rơi mất tai nghe, anh vòng sang bên kia xe mà không giây phút nào nán lại.
Kiều Uyển Lâm hỏi ngay tức thì: “Sao thế, có biến à?”
Lương Thừa nói: “Chủ quán bar tới rồi.”
Chẳng lẽ là người đàn ông lái chiếc xe đó? Kiều Uyển Lâm lục ra mấy tấm ảnh vừa chụp: “Là hắn phải không?”
Lương Thừa liếc mắt một cái, nói: “Em nhìn kĩ xem hắn là ai.”
Kiều Uyển Lâm phóng to, quả thật thấy quen lắm, không đợi cậu nhận ra thì Lương Thừa đã công bố đáp án: “Mẹ kiếp đúng là nghiệt duyên, chính là tên Liễu Cương đã đâm anh một nhát ở kho hàng Lĩnh Hải năm đó.”
“Đờ mờ…” Kiều Uyển Lâm sửng sốt, “Hắn có nhận ra anh không?”
Lương Thừa lắc đầu, anh ngồi xoay lưng với cửa lớn, nghe thấy quản lý gọi “Giám đốc Liễu” là hắn quay đầu lại liếc một cái, Liễu Cương không cường tráng như năm xưa, suýt nữa là anh không nhận ra.
Khởi động xe, hai người trầm tư suốt dọc đường để tiêu hóa chuyện này. Bọn họ chắc chắn là không thể lộ diện được nữa, cuộc điều tr.a chỉ mới bắt đầu mà đã chìm xuồng rồi sao?
Nhưng vì ông chủ là Liễu Cương, nên càng chắc chắn là quán bar này có điều mờ ám. Lương Thừa không thể không nhớ lại vụ án của bản thân, nhân chứng vật chứng là thứ tối thiểu phải có.
Giả thiết thuốc là do quán bar cung cấp, điều đầu tiên là cần có thân phận hội viên thì mới có cơ hội thu thập chứng cứ, nhưng bọn họ vẫn chưa xác định chế độ hội viên thì đã phải ngừng thăm dò rồi. Đây là một cái vòng kín không biết ra tay từ chỗ nào, trừ phi có người thỏa mãn đủ điều kiện.
Bọn họ cùng nghĩ tới chú Quẩy, cho dù chuyện này có dính líu gì tới quán bar hay không thì gã vẫn không thể thoát khỏi liên can.
Nhưng mà biển người mênh mông, đi đâu mà tìm đây? Chầu chực ở quán bar thì không thể nào, lỡ như đụng phải Liễu Cương thì kế hoạch phá sản ngay.
Ngón trỏ khẳng khiu của Lương Thừa gõ trên vô lăng, ban ngày trong trung tâm cấp cứu có một bệnh nhân trên đường lái xe đi làm thì tông phải một người, kết quả người kia không có trở ngại gì lớn, còn tài xế gây chuyện thì mắc bệnh tim nên được đưa đến bệnh viện.
Cảnh sát can dự vào, người bị tông thẳng thắn muốn trục lợi, khi đó có ai nói một câu, thời đại này đâu đâu cũng có camera và hộp đen, không bằng đổi nghề làm lái xe thuê đi.
Tối hôm đó chiếc xe việt dã của anh đậu ở quán bên cạnh, về đến nhà, Lương Thừa lục ra bản ghi chép mấy hôm trước.
Kiều Uyển Lâm ghé đầu sang, nhìn thấy cảnh tượng chú Quẩy ôm cậu, thật là ghê tởm, cũng may Lương Thừa xuất hiện kịp thời, sau đó chú Quẩy chửi rủa một hồi rồi lên xe taxi.
Lương Thừa bấm nút dừng, ghi lại biển số xe taxi, nói: “Hy vọng người tài xế vẫn có ấn tượng.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Ngày mai em sẽ đến công ty dịch vụ taxi đó.”
Mười sáu tuổi đã là một chú chó nhỏ dám một mình vượt biển theo dõi, còn dũng cảm hơn cả cảnh khuyển, Lương Thừa hỏi: “Nếu như tìm được manh mối thì em định làm gì?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Tìm gã, rồi tẩn gã!”
“Anh sợ gã tẩn em trước đó.” Lương Thừa thật sự muốn đá cậu một cái, nhưng chỉ kiềm chế mà cảnh cáo, “Hứa với anh, không được hành động một mình.”
Những lúc Kiều Uyển Lâm cứng đầu thì dù có vặn đầu cậu thì cậu cũng không chịu khuất phục, còn những lúc ngoan ngoãn thì chỉ gật đầu, cậu cam kết xong, nói: “Anh ơi, em cần anh giúp, hơn nữa cũng chỉ cần một mình anh giúp thôi.”
Lại làm nũng rồi đấy, còn “anh ơi” nữa chứ, Lương Thừa không vạch trần mánh khóe của cậu: “Tại sao chỉ cần một mình anh giúp?”
Trong lòng Kiều Uyển Lâm đã tạo sẵn kế hoạch điều tr.a sơ bộ rồi, thừa nước đục thả câu: “Vì anh rất cừ.”
Lương Thừa hừ hừ cho qua, từ khi gặp lại tới nay anh đã hiểu được hai từ “báo ứng” là thế nào, năm xưa chê người ta lo chuyện bao đồng, chê người ta phiền phức, bây giờ đến lượt anh quản hết chuyện này đến chuyện nọ.
“Nếu đã muốn làm thì báo cho cơ quan một tiếng, đừng làm trái quy củ.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Dạ, ngày mai em sẽ báo cho bà cô Cục Súc liền.”
Lương Thừa dừng lại mấy giây, lại nói: “Ở chung với đồng nghiệp không được giở thói khôn lỏi, nhưng phải cẩn trọng với một đồng nghiệp khác, có biết chưa.”
Kiều Uyển Lâm nghe chẳng hiểu gì: “… Anh có ý gì thế?”
Bọn họ cứ mải mê nghiên cứu ở trong xe, gần nửa tiếng đồng hồ, cửa nhà mở ra, Kiều Văn Uyên nhìn vọng ra ngoài, gọi một tiếng.
Lương Thừa xuống xe trước, đáp: “Chú Kiều, con tới ăn chùa.”
“Về nhà sao gọi là ăn chùa được.” Kiều Văn Uyên nói, “Bị lây thói lề mề của Uyển Lâm rồi, mau vào đi.”
Đẩy cửa sân ra, Lương Thừa dừng lại móc điện thoại đang rung, màn hình hiển thị số lạ, anh trượt ra nghe, đúng lúc Kiều Uyển Lâm vòng qua đầu xe đi tới.
“Anh đẹp trai, sao đi vội thế.”
Hai người đều sững sờ, Lương Thừa nhận ra trước, là cô nàng xinh đẹp bắt chuyện với anh trong quán bar. Cô có hỏi anh số điện thoại, anh nghĩ nếu là khách quen thì có thể thu thập tin tức cho nên viết số của mình vào giấy ăn rồi đưa cho cô.
Liếc biểu cảm của “Bé Sin”, anh nói: “Quán đó không có gì thú vị nên tôi đổi địa điểm rồi.”
“Anh đi đâu thế?” Cô nàng không nghi ngờ gì, “Em cũng thấy chán quá, đi cùng đi.”
Lương Thừa không có lòng dạ nào để “bắt bướm”, nói: “E là không được.”
Cô nàng phóng khoáng hỏi: “Xem ra em không phải gu của anh rồi?”
“Xin lỗi.” Lương Thừa có ý trêu chọc, trước khi cúp máy anh trả lời, “Nếu còn trò chuyện nữa thì gu của tôi sẽ giận tôi mất.”
Kiều Uyển Lâm vốn đang nghe rất nhập tâm, bỗng dưng trợn to mắt, quả nhiên cậu giận thật rồi, cậu đẩy mạnh cửa ra rồi vội vàng bỏ đi.
Chỉ trong một bước, chân dài của Lương Thừa đã đuổi kịp, kéo ngay cậu lại.
“Anh bỏ ra.” Kiều Uyển Lâm tức tối nói, “Em hết nói nổi anh rồi!”
Ở trong nhà, Kiều Văn Uyên bày bát đũa xong đi tới bên cửa sổ, thầm nhủ sao mãi không vào thế, Hạ Tiệp rửa tay xong cũng đi tới nhìn ra sân.
Lương Thừa túm cánh tay Kiều Uyển Lâm, một người thản nhiên, một người chau mày, đang nói cái gì đó.
“Gì thế nhỉ, biểu cảm của Uyển Lâm có phải có tâm sự gì không.” Hạ Tiệp nói, “Lương Thừa đang an ủi nó sao?”
Kiều Văn Uyên thích nhất là truyền thống cha hiền con hiếu, anh em thuận hòa của Trung Hoa, ông hài lòng nói: “Ừm, hai anh em nó chung sống thật thân tình.”