Chương 56: “Tất cả những tổn thương đã gây ra cho em anh sẽ bù đắp lại, đừng chọn người khác, có được không?”

Lương Thừa xuống xe bung dù, nhìn về phía Kiều Uyển Lâm đứng trên bậc thềm trước tòa nhà, Lôi Quân Minh đứng như trời trồng ở trước cửa, biểu cảm của hai người đều có vẻ khó xử.


Anh là bác sĩ, trước giờ chỉ tin vào khoa học, nhưng lúc này đột nhiên lại tuân theo trực giác của mình. Anh không đứng đợi nữa, chẳng cần nghĩ ngợi gì mà bước thẳng vào cổng lớn.


Đèn pha xe ô tô như hai đốm lửa trắng, lưng anh cõng theo ánh sáng đi tới bên cạnh Kiều Uyển Lâm, mép dù che đi bờ vai ẩm ướt.


Bầu không khí yên tĩnh lạ thường, không ai lên tiếng, nhưng người trưởng thành có đôi lúc không cần phải nói rõ tất cả, chỉ cần giao tiếp bằng ánh mắt cũng có thể hiểu được đại khái rồi.


Lương Thừa đứng trên bậc thang cuối cùng, nhưng bản lĩnh của anh có thể biến ánh mắt ngước nhìn trở thành nhìn từ cao xuống thấp, anh nhìn Lôi Quân Minh chằm chặp, chăm chú như thể đang nhìn một tấm bia ngắm, chuyển động cán dù giống như đang nhắm phóng phi tiêu.


Mãi cho đến khi Lôi Quân Minh không trụ được nữa, nói: “Uyển Lâm, bỗng nhiên nói với em những chuyện này có hơi đường đột quá, anh xin lỗi.”
Kiều Uyển Lâm ngửi thấy mùi hương thanh mát trên người Lương Thừa, chậm mất nửa nhịp: “Em——”


available on google playdownload on app store


Lôi Quân Minh nói: “Hôm khác trả lời anh cũng được.”
Lương Thừa hỏi: “Trả lời cậu chuyện gì?”
“Đây là chuyện riêng giữa hai chúng tôi.” Lôi Quân Minh chẳng có bao nhiêu tự tin, nói xong thì xoay người đi vào trong.


Rời khỏi đài truyền hình, Kiều Uyển Lâm ngồi ở hàng ghế sau như đang trốn tránh, mưa ngày càng to, Lương Thừa cũng lái rất nhanh, mấy lần đánh lái làm cậu muốn ngã ngửa.


Cần gạt nước giống như chiếc vòng cổ đang đung đưa thôi miên, Kiều Uyển Lâm nhìn chằm chằm nó, dòng suy nghĩ loạn cào cào chiếm hết não bộ của cậu —— Vậy mà Lôi Quân Minh lại hỏi cậu, có thể phát triển quan hệ thêm một bước nữa không?


Nguyệt Lão bị điên rồi hay chăng, người từng cứu mạng cậu, tặng cho cậu niềm hạnh phúc lớn lao, dẫu có lúc chê cậu phiền cũng chưa từng dùng thủ đoạn ức hϊế͙p͙ cậu, lại là người nói chưa từng thích cậu. Còn người xem cậu là đối thủ, vì để thay thế cậu mà nói dối lừa gạt cậu, lại là người ái mộ cậu ư?


Kiều Uyển Lâm không nhịn được mà nghĩ, những lần quan tâm chăm sóc của Lôi Quân Minh dành cho cậu từ trước đến giờ, có mấy phần là vì tình cảm, có mấy phần là sự giả dối che giấu lòng đố kỵ.


Cậu phải trả lời như thế nào đây? Sau khi con người trưởng thành, mọi thứ đều trở nên phức tạp, khi còn bé, vui thì đối xử tốt, ghét thì cãi nhau, lòng dũng cảm chân thật của cậu bây giờ đến cả từ chối cũng phải đắn đo từng li từng tí.


Càng nghĩ càng thấy phiền, cậu vô thức thở dài một hơi, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt suốt hơn nửa quãng đường. Vừa ngước mắt lên, cậu giả vờ sơ ý liếc qua kính chiếu hậu, không ngờ đúng lúc đối diện với ánh mắt đang ôm cây đợi thỏ của Lương Thừa.


Không kịp dời đi thì Lương Thừa đã hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Sắc mặt Kiều Uyển Lâm bần thần, nhưng suy nghĩ lại xoay chuyển rất nhanh, nếu như mới nãy Lương Thừa không xuất hiện, có phải cậu vẫn sẽ rối bời như vậy không? Vậy nếu Lương Thừa biết thì anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào?


“Em…” Cậu khẩu thị tâm phi mà nói dối, “Đang nghĩ có nên đồng ý hay không.”
Thấu kính nhỏ hẹp không đủ để thể hiện nét mặt Lương Thừa, chỉ nghe thấy giọng điệu rất kiềm chế, anh nói: “Đồng ý chuyện gì?”
Kiều Uyển Lâm nắm đầu gối, trả lời: “Lôi Quân Minh tỏ tình với em.”


Lương Thừa chớp mắt hai cái ngắn ngủi, rồi tiếp tục nhìn về con đường phía trước. Anh nhấc tay trái đặt lên cửa xe, hổ khẩu tì dưới cằm, vết chai ở đốt ngón tay trỏ mân mê khóe môi.
Môi mỏng hơi hé ra, anh cắn vào lớp da thô ráp đó.
Cắn ra thấy máu thì cũng đã về tới nhà.


Tắt máy, tiếng lộp độp của nước mưa trên nóc xe nghe rõ là ồn ào, thậm chí lấn át cả giọng nói của anh, anh nói: “Không được.”
Kiều Uyển Lâm thấy hơi lạnh, rúc lại hai vai: “Chuyện gì?”
“Không được.” Lương Thừa lặp lại lần nữa, “Lôi Quân Minh thì không được.”


“Có liên quan gì đến anh đâu.” Kiều Uyển Lâm lí nhí nói, “Chẳng lẽ em phải chờ đợi mãi một người tới hóa đá, cả đời này không thể chấp nhận người khác hay sao?”


Lương Thừa xoay mặt lại, nói: “Anh không có tư cách can thiệp vào cuộc đời em, nhưng em đã từng tự vấn trái tim mình có thích cậu ta hay chưa? Qua tất cả những chuyện cậu ta làm, cậu ta có còn xứng với em không?”


Cho nên anh chỉ đang sợ mình chịu thiệt thòi thôi ư? Kiều Uyển Lâm hít sâu một hơi, hỏi: “Nếu như em gặp được người xứng đáng, và em cũng thích người đó thì sao?”


Lương Thừa ấn nút, dây an toàn “phựt” bắn về chỗ cũ, nghe giống như có gì đó vừa đứt ra. Anh nói: “Vậy thì anh sẽ vui thay cho em, chúc phúc cho em.”
Kiều Uyển Lâm nghiến răng hàm: “Em cám ơn anh.”


Mưa lạnh táp vào mặt, cậu xuống xe rùng mình, chỉ mấy bước đi vào nhà mà cơn lạnh đã thẩm thấu vào cơ thể, Phòng ăn còn để đèn, trên bàn có mấy món ăn cất dưới lồng bàn, cậu không muốn ăn, đi thẳng về phòng khóa cửa lại.


Đá rơi dép lê, Kiều Uyển Lâm xốc chăn lên chui vào nằm thẳng người, tim nhói không chịu được. Vốn định cảm ơn vì vụ án đã kết thúc, bây giờ lại…
Tên họ Lương này, chỉ biết tr.a tấn cậu, chỉ biết hành hạ cậu.


Tưởng mình là anh trai cậu thật đấy à, bố tiên sư ai thèm lời chúc phúc của anh?!
Tên họ Lương đang do dự nên về chung cư hay là ở lại, cuối cùng vẫn thấy không yên tâm, đỗ xe xong tiến vào nhà, cất đôi giày Kiều Uyển Lâm vứt loạn xạ vào tủ.


Anh hâm nóng một ly sữa, cầm đến trước phòng ngủ gõ cửa, không ai thưa, anh liền đặt trên kệ bình hoa bên cạnh cửa.
Chừng mười mấy phút sau, Kiều Uyển Lâm không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa. Cậu muốn ngồi dậy, tự tìm lý do cho mình, cậu khát rồi, đói rồi, còn mấy tài liệu vứt trên bàn trà chưa dọn.


Bò dậy xuống giường, cậu đi tới vặn mở cửa ra.
Ở bên ngoài, Lương Thừa vẫn đứng đợi từ nãy đến giờ.
Kiều Uyển Lâm sững sờ, siết tay nắm cửa: “Anh, anh định hù em đấy à.”


Lương Thừa mang khuôn mặt không cảm xúc, nói “Anh xin lỗi”, nhưng vẫn cố chấp đứng chặn ở cửa, dưới ánh mắt hoảng loạn của Kiều Uyển Lâm, anh ôm chầm lấy người ta. Ba mẹ hai người đang ở phòng bên cạnh, anh to gan ôm chặt lấy cậu, ôm đến mức không còn kẽ hở.
“Đều là gạt em.”
“Chuyện gì?”


“Những lời ở trên xe là anh nói dối em.” Lương Thừa xoa sau gáy Kiều Uyển Lâm, thủ thỉ giải thích bên tai cậu, cũng giống như đang dụ dỗ đe dọa, “Không cần biết là Lôi Quân Minh hay người khác, em đều phải từ chối.”


Kiều Uyển Lâm bị trói đến nỗi tay chân mềm nhũn, chỉ có miệng là còn cứng: “Mắc mớ gì…”


Lương Thừa điềm tĩnh nói: “Lúc thắt vòng tay chuông cho em anh đã nghĩ, hai người các em rất hợp nhau, chí ít cậu ta không làm em đau khổ. Khi ra khỏi quán bar, anh đã quyết định sẽ không ghi nhớ ngày Năm đó nữa. Nhưng khi em xảy ra chuyện, anh sực tỉnh ngộ, không được là cậu ta, ai cũng không thể được.”


“Kiều Uyển Lâm.” Anh nói, “Tất cả những tổn thương đã gây ra cho em, anh sẽ bù đắp lại, đừng chọn người khác, có được không?”
Két, cửa phòng bên cạnh vang lên.


Kiều Uyển Lâm giật bắn mình đẩy Lương Thừa ra, nhưng hai người vẫn còn kề sát lắm, lồng ngực bằng phẳng của cậu phập phồng lên xuống, không biết là vì căng thẳng hay là vì lời bộc bạch lúc nãy của anh.


Kiều Văn Uyên khoác áo ra ngoài, nhìn thấy bọn họ thì hơi sửng sốt: “Về rồi à? Trên bàn có cơm đấy.”
Trong phòng ngủ chính có phòng vệ sinh mà, Kiều Uyển Lâm hỏi: “Sao ba thức dậy thế?”


“Trong bệnh viện có chuyện nên ba đến đó.” Kiều Văn Uyên dặn dò, “Hai đứa có chuyện gì cần nói thì vào phòng mà nói, đừng làm ồn dì con ngủ.”


Kiều Uyển Lâm nào dám nói nữa, nhân cơ hội này đẩy Lương Thừa ra một chút, rồi lạy ông tôi ở bụi này: “Anh ấy chỉ bảo con uống sữa thôi, không nói gì khác hết.”
Kiều Văn Uyên trừng mắt với cậu: “Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn phải đợi người ta nhắc uống sữa.”


“Không sao đâu ạ.” Lương Thừa vẫn điềm tĩnh như không, “Chú Kiều, trời đang mưa chú nhớ lái xe cẩn thận.”


Kiều Văn Uyên đi rồi, Lương Thừa cầm ly sữa đưa cho Kiều Uyển Lâm, rồi không nói gì nữa. Vết thương bị cắn trên ngón tay vẫn còn đỏ, Kiều Uyển Lâm nhận lấy rồi tức tốc đóng cửa lại.


Ở bên trong, Kiều Uyển Lâm nói: “Ngăn kéo thứ nhất trên bàn trà có băng cá nhân… Em ngủ đây, đừng quấy rầy em!”
Cơn mưa đầu thu rơi suốt một đêm, ánh mặt trời sáng sớm đến hơi muộn, hơn chín giờ sáng mà vẫn còn âm u.


Kiều Uyển Lâm tắt báo thức xong lại chợp mắt thêm một giấc nữa, tỉnh dậy nhìn lên ly sữa đầu giường, những suy tư lại ụp xuống, gì mà bù đắp tổn thương, đừng chọn người khác… là ý mà cậu đang nghĩ sao?


Tắm rửa xong, cậu mặc áo hoodie và quần dài, cầm ly ra phòng bếp rửa. Hạ Tiệp đi làm, Kiều Văn Uyên thì chưa về, cậu tưởng trong nhà không có ai, đi ra đến cửa thì thấy Lương Thừa đang nấu bữa sáng trong bếp, ngón trỏ dán băng cá nhân hơi rụt lại.
“Dậy rồi à?” Lương Thừa liếc nhìn cậu một cái.


Kiều Uyển Lâm nói: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
“Đổi ngày nghỉ.” Lương Thừa bóc trứng xong, “Ăn sáng đi.”


Tài liệu trên bàn trà được chuyển tới bàn ăn, tối qua khi tìm băng cá nhân Lương Thừa đã xem rồi, là vụ án liên quan tới án mạng của cô gái qua đời ở quán bar. Nhưng mà có thêm một tờ giấy nữa, là sáng nay khi gọi điện thoại anh đã ghi lại.


Anh đẩy sang cho Kiều Uyển Lâm, nói: “Xem thử có cần dùng không.”


Trên giấy ghi sơ sơ vài chi tiết —— Nạn nhân từng được kiểm tr.a thi thể, kết quả cho thấy trước khi ch.ết nạn nhân đã dùng thuốc an thần quá liều. Theo điều tra, bình thường nạn nhân có quá nhiều áp lực, vốn đã có thói quen dùng thuốc, cho nên khi đó không thể nào xác định được là rượu có vấn đề.


Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, quán bar đã lập tức tiêu hủy chứng cứ, đợi đến khi lập án điều tr.a thì đã rất khó để truy vết rồi.
Kiều Uyển Lâm xem đi xem lại ba lần, bây giờ có thêm tự tin, vụ án khó nhằn này có lẽ vẫn còn cơ hội chuyển biến, lấy lại công bằng cho nạn nhân.


Cậu dọn dẹp giấy tờ, hỏi: “Từ đâu mà anh biết được những chuyện này?”
Ban đầu Lương Thừa chỉ thử vận may thôi: “Hỏi Trịnh Yến Đông, vừa khéo cậu ta từng tiếp nhận vụ án này.”


Kiều Uyển Lâm chợt nhớ Trịnh Yến Đông học chuyên ngành pháp y, cậu nói: “Bây giờ anh ấy thế nào rồi, vẫn ở Bình Hải hả?”
“Ừm, làm trong trung tâm giám định pháp y, thuộc bộ công an.” Lương Thừa nói, “Nếu như cần tìm hiểu kĩ hơn thì có thể liên hệ lại với cậu ta.”


Kiều Uyển Lâm nói: “Thay em cảm ơn anh ấy.”
Lương Thừa hỏi: “Vậy em cảm ơn anh thế nào đây?”
Chuyển chủ đề nhanh quá, Kiều Uyển Lâm thẫn thờ bóp nửa quả trứng, bóp mạnh quá, lòng đỏ trứng rơi phóc vào trong tô cháo. Có lẽ là quá buồn cười, Lương Thừa chợt nhếch khóe miệng.


“Đợi em hoàn thành bản tin này xong.” Anh nói, “Dành một ngày cho anh.”
Kiều Uyển Lâm đồng ý, giống như đang đón nhận một cuộc thi quy mô lớn để quyết định số phận, sau đó mỗi khi cậu nhớ tới là lại thấy bất an, nhịp tim đã lâu không còn đập liên hồi như vậy.


Dưới tình hình này, cậu không biết nên tăng hay giảm hiệu suất công việc, nhưng chuyên mục này đã tiến vào khâu chế tác cuối cùng rồi, không cần cậu phải can thiệp nữa.
Trong lúc đó, bên phía cảnh sát chính thức niêm phong quán bar Gió Xuân, tin tức lan truyền khắp phố Phạn Đế.


Thứ Sáu tuần này, bản tin tốn mất một tháng rưỡi chuẩn bị cuối cùng cũng đã được sắp xếp lên sóng, do Muôn Nẻo Đường độc quyền đưa tin, tiêu đề áp dụng theo đúng sở trường của tổ chuyên mục —— “Phía sau một đêm ngập tràn gió xuân”.


Xét thấy toàn bộ điều tr.a đều bắt nguồn từ viagra, nên được cư dân mạng gọi là “Vụ án viagra tình say”.


Bởi vì thời lượng chương trình có hạn nên chiếu liên tục bốn ngày. Từ giao dịch ngầm ở quán bar cho đến án mạng ch.ết người kia, rồi đến công ty thực phẩm dinh dưỡng, tổ chức dạy thêm, cùng với tiền án của Liễu Nghị và Liễu Cương năm xưa. Giới giải trí, giới quan chức, ngành giáo dục, ngành y tế, ảnh hưởng quá rộng, nhóm người bị tác động trải dài đủ các độ tuổi.


Nếu như chuyên mục lúc trước chỉ có tiếng vang trong Bình Hải thì tin tức lần này dấy lên phong ba trên toàn quốc. Tỉ suất người xem trong bốn ngày tăng cao đột biến, gây xôn xao dư luận, weibo sống dở ch.ết dở của Muôn Nẻo Đường bị oanh tạc tin nhắn.


Kết cục của chủ quán bar, danh sách hội viên, lỗ hổng trong giám sát công ty thực phẩm dinh dưỡng, quy tắc ngầm trong giới chính quyền… Các cánh truyền thông cũng lần lượt vào cuộc, tranh giành nhặt về chút dư âm mà tổ chuyên mục nhỏ bé của bọn họ để lại.


Từ khi chương trình bắt đầu, Kiều Uyển Lâm lấy thân phận người bị hại vén tấm màn mở đầu, rồi lấy lời tự bạch của cậu khép lại toàn cục ở phần kết.


Cậu không lên hình, chỉ thu âm giọng nói: “Cuộc sống trải đầy những hố sâu, nếu không cẩn thận trượt ngã, không chỉ cần phải bò dậy, mà còn phải thông báo rộng rãi rằng ở đây có hố, phải làm rõ vì sao lại có hố, phải cảnh báo mọi người cần cẩn thận, và phải dùng một phần sức lực của mình để lấp cái hố đó.”


Dứt lời, những dòng chữ được cuốn lên, trước tên của cậu không chỉ là “người bị hại, mà còn có “phóng viên điều tra”.


Cả trung tâm tin tức đều đang quan tâm đến sự kiện này, sau khi nhận phỏng vấn, vì Muôn Nẻo Đường, vì bản thân mình, Kiều Uyển Lâm lại đánh được một trận chiến tuyệt hảo nữa.


Cậu tưởng rằng mình sẽ vô cùng thỏa mãn, nhưng không ngờ cảm giác nhẹ nhõm lại nhiều hơn chút đỉnh, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng đã đập tan được, đến cả hơi thở cũng thấy thanh thoát hơn.


Tổ chuyên mục náo nhiệt như đang đón tết, nhốn nháo đòi làm tiệc mừng công, hiếm khi Bào Xuân Sơn không nổi quạo mắng chửi, khi tuyên bố cho nghỉ một ngày cũng không kiềm chế được nụ cười.


Kiều Uyển Lâm thể hiện được tài năng, xách cặp tan làm, cứ có người vào thang máy là lại chào hỏi với cậu. Những người có thâm niên thì khen cậu sự nghiệp rộng mở, người trẻ tuổi thì khen cậu dũng cảm mưu trí, có thể người ta đều đang khách sáo thôi, nhưng cậu vẫn rất ngại ngùng.


Đến lầu một, cậu đi ngay ra ngoài, điện thoại vang lên, là Lương Thừa gọi tới.
Kiều Uyển Lâm nhớ lời hẹn mấy hôm trước, nhịp tim lập tức đánh rơi một nhịp, cậu thả chậm bước chân đi ra ngoài, nghe máy: “Alo?”
Lương Thừa ở trong điện thoại nói: “Anh đang ở trước cổng đài truyền hình.”


Kiều Uyển Lâm “Hả” một tiếng, cơ tim đang thả lỏng dần dần co rút lại, ra khỏi tòa nhà, cậu nhìn thấy Lương Thừa đang đứng đợi trước phòng bảo vệ.


Mây đen che phủ nhiều ngày, hôm nay cuối cùng cũng trong xanh rồi, áo sơ mi đen của Lương Thừa hiện một lớp bóng loáng. Vừa thẳng thớm vừa lười biếng, năm xưa cũng là như thế này, đứng ngoài cửa phòng học, phối cùng với chất giọng thản nhiên, gọi Kiều Uyển Lâm đi ra ngoài.


Bây giờ Kiều Uyển Lâm ra rồi, trên tay còn cầm điện thoại.
Dường như Lương Thừa không thể đợi được nữa, đi ngay về phía cậu.
Cậu phát ra một âm tiết vụn vặt: “Ơ.”
Trước khi cúp máy, Lương Thừa nói: “Kiều Uyển Lâm, anh có chuyện muốn nói với em.”


Bước xuống bậc thềm, Kiều Uyển Lâm hơi hé môi, cánh mũi nhấp nhô như thể hít thở không thông.
Ánh nắng mùa thu rọi trên đỉnh đầu cậu, thình thịch, thình thịch, nhịp tim hỗn loạn và giọng nói gấp gáp bên tai hòa lẫn vào nhau.
Bất thình lình, điện thoại trượt xuống, cậu mất đi toàn bộ sức lực.


Kiều Uyển Lâm nhắm mắt lại, ngay một giây trước khi hôn mê, như chim mỏi về tổ, hay là như tự chui đầu vào lưới, cậu ngã ngay vào cái ôm của Lương Thừa.
Tác giả:
Chú bảo vệ: Thằng này giỏi ghê, đẹp trai đến nỗi làm con người ta ngất xỉu luôn.






Truyện liên quan