Chương 81

Vừa hết lễ giáng sinh là Kiều Uyển Lâm phải đi công tác ở Bắc Kinh, đồng hành cùng cậu có tổng cộng bốn người, cậu và tổ trưởng tổ Hai sẽ phụ trách việc phỏng vấn.


Đêm trước ngày đi, Kiều Uyển Lâm ở nhà thu dọn hành lý, laptop đã tắt máy cất trong balo thì bỗng nhiên cậu sực nhớ ra vẫn chưa gửi tổng kết công việc tháng này. đầu giường đặt tablet của Lương Thừa, cậu mở ra mượn dùng.


Cửa đang mở, Lương Thừa cầm theo hộp thuốc đi vào, cúi xuống nhét vào ngăn bên của hành lý, nói: “Anh đã phối đủ lượng thuốc cho mười ngày, chắc sẽ có dư, mỗi bữa uống một ngăn.”
Kiều Uyển Lâm đăng nhập tài khoản mở tệp tài liệu ra, đặt giả thiết: “Lỡ em ở luôn nửa tháng thì sao?”


“Tự đi tìm bác sĩ mà kê đơn.” Lương Thừa lười chọc ghẹo cậu, cúi đầu kiểm tr.a đồ đạc trong hành lý, sau đó mở tệp tài liệu ra đối chiếu.
Kiều Uyển Lâm vào email, đang định thoát tài khoản của Lương Thừa thì hệ thống nhắc nhở có mười mấy thư chưa đọc.


Một đống tiếng Anh, đều gửi từ nước ngoài, hầu hết là bạn học ở Anh của Lương Thừa gửi lời chúc giáng sinh đến anh từ hai ngày trước.
Kiều Uyển Lâm nói: “Anh kì cục quá, chẳng chịu đọc gì cả, dù gửi tập thể thì ít nhất nói thank you cũng được mà.”


Lương Thừa thầm nhủ đi làm mỗi ngày đã đủ bận rộn rồi, tối về còn phải hầu hạ tên nhóc lơ tơ mơ quên trước quên sau như em thì làm gì có thời gian cho nước Anh nữa hả.
Anh lấy tất ngắn ra, đổi thành mấy đôi có thể bảo vệ mắt cá chân, đáp qua loa: “Vậy em trả lời giúp anh đi.”


available on google playdownload on app store


Kiều Uyển Lâm ra dáng thiếu gia, nằm sấp ở cuối giường mở một email ra, nội dung rất tình cảm, viết lại khoảng thời gian đi học ở học viện y cùng với Lương Thừa, bày tỏ rất hoài niệm những ngày tháng ấy. Nếu dịch ra theo kiểu “tín – đạt – nhã” (*) thì có thể gọi uyển chuyển là thư tình.


(*) tín – đạt – nhã: 3 tiêu chuẩn dịch thuật, tín là dịch chuẩn, đạt là dịch mạch lạc, nhã là dịch làm sao để nghe thật thẩm mỹ, mang theo vẻ đẹp của ngôn từ.
Từ khi gặp Andrew thì Kiều Uyển Lâm không chắc chắn lắm về tên người nữa, bèn hỏi: “Anh ơi, Charlotte là nam hay nữ vậy?”


Lương Thừa cuộn tất lại, chẳng thèm ngước mắt lên: “Nữ.”
“Ồ.” Kiều Uyển Lâm chưa nghĩ ra phải hỏi gì, nên nói một câu rất thừa thãi: “Bạn học của anh à?”
Lương Thừa “Ừm” một tiếng, chủ động khai báo: “Người Anh, từng bày tỏ tình cảm với anh nhưng anh từ chối rồi, vậy thôi.”


Kiều Uyển Lâm không biết tiếp lời thế nào, cậu đoán hồi Lương Thừa đi học ở Anh chắc chắn rất nổi bật, nhưng mà cũng rất khó gần, ví như bầu trời âm u ở Luân Đôn vậy.
Lướt qua một loạt người gửi, cậu chợt tò mò hỏi: “Vậy ở Anh có người nào khiến anh khó quên không?”


Lương Thừa ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có, một người đàn ông Trung Quốc, tên John.”
Kiều Uyển Lâm chồm dậy: “Tại sao người đó lại khó quên?”


“Bởi vì…” Lương Thừa cài chặt dây cố định, thấp giọng thẳng thắn, “Anh và anh ta thường xuyên gặp mặt, từ một tháng hai ba lần phát triển thành một tuần hai ba lần, mỗi khi bận rộn việc học không thể gặp mặt thì sẽ nhớ.”
Kiều Uyển Lâm đang từ từ tiêu hóa: “Sao lúc trước anh không nói em biết?”


Lương Thừa nói: “Em cũng có nói anh biết Chu Tinh tỏ tình với em đâu.”
“Vậy người tên John kia đã tỏ tình với anh chưa?” Kiều Uyển Lâm nện giường một cái, “Anh ghê gớm thật, nam nữ gì cũng ăn tuốt, không gặp là nhớ, sao không ở lại Anh hẹn hò với anh ta luôn đi?”


Lương Thừa đóng vali lại, chân mày dâng trào nét cười, đáp: “Đừng nói lung tung, John người ta kết hôn từ lâu rồi.”
Kiều Uyển Lâm mắng nhiếc: “Trời ơi không ngờ ở nước ngoài anh còn đi làm người thứ ba nữa, em ở Bắc Kinh cực kỳ trong sạch luôn đó.”


Lương Thừa đứng dậy chống tay lên mép giường, nghiêng người đến trước mặt Kiều Uyển Lâm, nói: “John là ông chủ kiêm đầu bếp chính của một nhà hàng Trung Hoa, làm món gà Cung Bảo rất đúng vị, tuần nào anh không tới ăn là dạ dày anh lại đau.”


“…” Kiều Uyển Lâm tức xì khói, “Anh lại trêu đùa em đấy hả?!”
Kiều Văn Uyên đi ngang qua trước cửa, Lương Thừa vội vàng đứng dậy, chỉ trong chớp mắt đã giở giọng ra lệnh: “George, cho em năm phút thu dọn cho xong rồi lên giường đi ngủ ngay cho anh.”


Sáng sớm hôm sau, mây dồn dày đặc ở chân trời, cũng may dự báo thời tiết nói Bắc Kinh trời trong xanh.
Kiều Uyển Lâm và đồng nghiệp hẹn nhau ở cổng ga đến, Lương Thừa lái xe chở cậu đến sân bay. Tổ trưởng gương mẫu đã tới rồi, cậu cởi dây an toàn ra, cửa “cạch” một tiếng mở khóa.


Mấy lời dặn dò nói suốt trên xe đã ngán lắm rồi, Lương Thừa vươn tay xoa gáy Kiều Uyển Lâm, nói: “Được rồi, đi đi.”
Kiều Uyển Lâm có ý sâu xa khác, trước khi xuống xe nói: “Lần này em đi Bắc Kinh, tâm trạng em cực kỳ tốt.”


Đưa mắt tiễn cậu vào cổng ga đến, Lương Thừa khởi động xe, lái khỏi sân bay đi làm.
Văn phòng trong bệnh viện có một đống người nhàn rỗi tụ tập, có khoa siêu âm ở lầu dưới, có phòng dược học ở lầu trên, túm tụm với nhau líu ra líu ríu chia ảnh.


Ảnh chụp hôm thi đấu bóng rổ rửa ra hơn hai trăm tấm, nhân viên nào cũng góp mặt, trước tiên mang tới văn phòng khoa của MVP để chọn lựa, ai cũng nôn nóng sốt ruột.


Ảnh chụp trải đầy bàn, Lương Thừa ngoắc nút kết bình an đi vào, lúc đi ngang chỉ liếc mắt một cái không hứng thú lắm, ảnh nào cũng đã qua chỉnh sửa, mặt mày ai cũng dữ tợn, kết cấu xấu không tưởng, ai không biết sẽ cho rằng đây là lịch sử đen của Nhược Đàm mất.


Bác sĩ Vương nói: “Thánh thần thiên địa ơi, hôm đó ai phụ trách chụp ảnh vậy?”
“Anh Sướng khoa chụp phim.” Bác sĩ Phùng đáp, “Anh ấy chụp CT cũng đẹp lắm mà.”


Bác sĩ Tiểu Hồ buông lời than thở muộn màng: “Thà hôm đó nhờ phóng viên Kiều nháy cho còn hơn, người ta là dân chuyên đó.”
Lương Thừa nghe thế liền dừng bước, ngón tay thon dài gẩy gẩy ảnh trên bàn, như đang mò kim đáy bể. Anh tỏ vẻ ghét bỏ thu tay lại, đi thay áo blouse trên giá.


Mọi người lựa hình xong thì lục tục đi khỏi, đợi văn phòng trở về yên tĩnh, Lương Thừa mới đi tới lục thật kĩ.


Bình thường anh chẳng bao giờ chụp ảnh, phần lớn ảnh đều là bắt được trong lúc chơi bóng, chẳng được tấm nào chính diện. Anh lược qua hết, lục một hồi cuối cùng cũng tìm được một tấm của Kiều Uyển Lâm.


Đầu đeo sừng tuần lộc, đứng giữa đám người nhấp nhô nhìn ra sân, hình như là đang tìm anh.
Lương Thừa lấy ảnh đi, bỏ vào ngăn kéo bàn làm việc. Có người gõ cửa đưa một chồng bản kê khai, thông báo buổi chiều sẽ tới lượt khoa Ngoại tim mạch kiểm tr.a sức khỏe.


Điền xong thông tin cơ bản, Lương Thừa phát hiện mình đã dùng hết ảnh thẻ nên đến phòng photocopy chụp lại. Có khá nhiều đồng nghiệp đang xếp hàng, anh đứng ở cuối, điện thoại rung lên nhận được tin nhắn WeChat.
Kiều Uyển Lâm: Em sắp lên máy bay rồi.
Lương Thừa nói: Khi nào hạ cánh thì báo anh.


Kiều Uyển Lâm: Dạ, em sẽ chụp một tấm ảnh ở sân bay thủ đô, rồi gửi cho anh.
Lương Thừa: Để anh nhìn vật nhớ người hay gì?
Kiều Uyển Lâm: Hi hi, anh cũng gửi cho em một tấm đi.
Lương Thừa nhớ tới đống lịch sử đen kia, đành nói: Không có.
Kiều Uyển Lâm: Chụp bây giờ luôn đi.


Hàng phía trước đã không còn ai, Lương Thừa tắt màn hình ngồi vào ghế, đèn chụp hai bên sáng chói cả mắt, anh chần chừ một thoáng rồi nhìn vào ống kính.
Bỗng nhiên, nhiếp ảnh gia nghểnh cổ từ sau giá ba chân.
Lương Thừa thấy lạ bèn hỏi: “Chuyện gì?”


Nhiếp ảnh gia nhắc nhở: “Bác sĩ Lương, chụp ảnh thẻ không cần cười hạnh phúc vậy đâu.”
Xung quanh cười rộ lên, dù gì thì “chàng trai vàng trong làng khiếu nại” cũng không phải hình tượng tươi rói như gió xuân, lúc thuyết trình ở cuộc họp cũng phải trưng khuôn mặt lạnh tanh ra.


Lúc này, Lương Thừa lại phóng khoáng giương khóe môi, trong nụ cười ấy còn lẫn chút bất cần đời, trông rất lưu manh, anh hỏi ngược lại: “Tôi còn định gửi cho vợ tôi xem thử, cậu thấy không quen à?”


Kiều Uyển Lâm suôn sẻ đặt chân tới Bắc Kinh, gió lớn khô lạnh quen thuộc thổi vào người, khiến cậu nhớ lại mỗi một mùa thu đông gian nan hồi học đại học.
Nhiệt độ ở Bình Hải cũng liên tục giảm, bầu trời thành phố tích tụ mây mù, ba ngày sau lại lất phất mưa tuyết.


Không có Kiều Uyển Lâm, Lương Thừa không cần phải đưa đón, hẹn hò, cũng không có ai để đùa giỡn, tranh cãi, cuộc sống hai điểm một đường thẳng lại buồn tẻ như hồi trước khi gặp lại nhau.


Phần lớn thời gian anh đều ở chung cư, ăn đại cái gì đó cho qua bữa, những lúc rỗi rãi thì trò chuyện video với Kiều Uyển Lâm.


Chập tối có một bệnh nhân bị suy tim, tình hình không khả quan, Lương Thừa bận rộn xong rời khỏi bệnh viện thì cũng gần mười giờ, mặt tuyết lầy lội, lại còn trúng ngày hạn chế biển số (*), anh đứng bên đường lạnh cóng mười phút đồng hồ mới bắt được taxi.


(*) hạn chế biển số: ở Trung Quốc có luật hạn chế biển số, vào mỗi ngày trong tuần sẽ hạn chế các biển số có số đuôi bao nhiêu đó không được đi (ví dụ như thứ 2 hạn chế số 3& , thứ 3 hạn chế số 4& ,…)
Anh muốn ăn cái gì đó nóng nóng nên nói tài xế chạy tới nhà hàng hải sản.


Lượng người lưu thông ở khu thương mại ít hơn bình thường, hơn nữa vào mùa đông thì đồ ăn khuya được liệt vào loại ế hàng, khách hàng thưa thớt, nhân viên phục vụ mới thay ca đều rảnh rỗi không có việc làm.


Lương Thừa chọn bừa một lô ghế, gọi một bát mì trứng tôm thêm hai lạng thịt. Gọi món xong anh khoanh tay dựa vào ghế nhắm mắt an thần.
Khoảng mấy phút sau có ai đó búng tay trước mặt anh.


Lương Thừa đang từ từ mở mắt thì Trịnh Yến Đông đã cởi áo ba-đờ-xuy ngồi xuống đối diện bàn rồi, hai người đàn ông tăng ca xong vừa đói vừa mệt, dùng ánh mắt thấu hiểu nhìn đối phương.


Nhân viên phục vụ bưng một ấm trà tới, Trịnh Yến Đông lười suy nghĩ nên nói luôn: “Cho anh một phần giống cậu ta.”
Lương Thừa hỏi: “Mày là hội viên ở đây thật à?”
Trịnh Yến Đông rót hai ly trà nóng ra, không đáp mà hỏi ngược lại: “Mày lại định bảo tao khao nữa đấy à?”


Tư thế của Lương Thừa vẫn như cũ, đường nét cánh tay khoanh trước ngực rất suôn, hơi ngước cằm lên, khí chất toàn thân khiến người ta muốn khiếu nại cho một vố thật hăng.


Anh phân tích: “Trung tâm giám định của bọn mày cách nơi này ít nhất bốn mươi phút, hơn nữa còn là với điều kiện không tắc đường. Đêm hôm khuya khoắt ăn miếng cơm thôi mà cũng đáng chạy tới đây à?”


Trịnh Yến Đông nhấp trà một cách nho nhã, chếch đầu nhìn về một góc sảnh, nói: “Ở đây gần viện tư pháp, tao bận công chuyện xong thì tới.”


Cửa văn phòng giám đốc mở ra, hết giờ cao điểm buổi tối Ứng Tiểu Quỳnh đi ngủ bù một giấc, khoác áo lông đi ra kiểm tra, trong nhà hàng chẳng có bao nhiêu khách nên dễ dàng bắt gặp tầm mắt đang nhìn về phía mình.
Anh đi tới, đôi mắt hoa đào nhập nhèm, hỏi: “Hai đứa hẹn nhau à?”


Lương Thừa nói: “Không hẹn mà gặp.”
Mì trứng tôm được bưng lên, Ứng Tiểu Quỳnh thô bạo đẩy Lương Thừa vào trong rồi ngồi xuống, nói: “Hai thằng một mét tám mấy mà chỉ ăn mỗi bát mì thôi à? Tiểu Đình, thêm một phần cá chiên với một phần cơm trộn.”


Cả hai ăn trong im lặng, điện thoại Trịnh Yến Đông vang lên, hắn bắt máy rồi gọi “Đội trưởng Trình”.
Lương Thừa quét mắt nhìn sang bên cạnh, Ứng Tiểu Quỳnh chẳng có phản ứng gì, cầm thìa xúc một muỗng cơm thật to. Sau khi cúp máy, anh nói: “Trình Hoài Minh à?”


Trịnh Yến Đông gật đầu: “Bọn họ có một vụ án đem tới kiểm tra, nạn nhân ở trại giam số Hai được mười năm, ra tù không bao lâu thì mới bị giết gần đây.”
Ứng Tiểu Quỳnh lầm bầm: “Cậu có thấy mình xúi quẩy không?”


“Nếu em chê xúi quẩy thì đã không làm pháp y rồi.” Trịnh Yến Đông hỏi, “Anh cảm thấy bị giết xúi quẩy hay là em nhắc tới trại giam số Hai xúi quẩy?”
Lương Thừa đáp thay: “Bên tám lạng người nửa cân.”


Trịnh Yến Đông bật cười, không còn xán lạn như hồi còn sinh viên mà đã chững chạc hơn chút: “Nói ra thì thiếu đạo đức quá, nhưng em thật sự rất tò mò ở trong tù hai người quen nhau thế nào đấy.”


Kiểu quen biết là này chỉ làm thân, là tình nghĩa kéo dài đến tận bây giờ, lúc đi du lịch ở trấn Vân Thê Trịnh Yến Đông đã từng hỏi rồi. Nhưng lúc đó Ứng Tiểu Quỳnh cứ đùa cợt cho qua, bây giờ hắn đặt thìa xuống, nói: “Anh lớn hơn nó năm sáu tuổi, nó kính trọng anh, đúng lúc anh cũng muốn nhận đệ tử.”


Trịnh Yến Đông cười xì: “Chẳng bằng anh nói có người thèm muốn sắc đẹp của anh, rồi cậu ta vung dao tương trợ còn hơn.”


“Cậu xem nhiều phim quá rồi đó.” Ứng Tiểu Quỳnh hờ hững nói, “Cho dù là tình huống đó đi nữa, anh đường đường là giết người vào tù, còn nó là ngộ sát, anh cần nó cứu chắc?”
Lương Thừa khẽ nói: “Không cần phải so đo chuyện đó đâu anh.”


Trịnh Yến Đông nhân cơ hội này nói: “Ở một nơi như thế, với tính cách của Lương Thừa thì chắc cậu ta sẽ không làm quen với người khác đâu, đặc biệt là người đã thực sự phạm tội.”


Ứng Tiểu Quỳnh không tức giận một chút nào, môi đỏ răng trắng nở nụ cười, nói: “Tuy nó lạnh lùng, nhưng mà anh nồng nhiệt, biệt hiệu của anh là mặt trời nhỏ của trại giam số Hai đó.”


Chẳng có câu nào nói chuyện đàng hoàng, Trịnh Yến Đông chẳng có cách nào: “Không phải anh là bông hoa à, sao giờ lại thành mặt trời nhỏ rồi?”
Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Hoa hồng lửa đó, hiểu không?”


Nửa bát mì trôi xuống bụng, hơi nóng bốc ngược lên đầu cuống họng, Trịnh Yến Đông cũng không rõ mình đang cố chấp chuyện gì, hắn móc hộp thuốc lá ra, đã cai lâu rồi nhưng gần đây nghiện lại.


Trong nhà hàng không cho phép hút thuốc, nhưng Ứng Tiểu Quỳnh lại chẳng quan tâm, đợi khói thuốc tỏa ra nồng nặc, anh mới bạnh cằm ngoảnh mặt sang một bên.


Rượu có thể tiếp thêm can đảm, nicotine có thể khiến tâm trí người ta hỗn loạn, Trịnh Yến Đông cách làn khói mông lung nhìn chằm chằm Ứng Tiểu Quỳnh, chốc lát đã không muốn tiếp tục quanh co nữa.
“Anh Ứng.” Hắn hỏi, “Anh bị oan, đúng không?”


Lần này Ứng Tiểu Quỳnh không trốn tránh, “Anh cố ý giết người, tòa án đã phán quyết rồi, cũng ngồi tù xong cả rồi, đây chính là sự thật. Anh không phủ nhận, càng không hối hận.”
“Nếu như phán quyết có vấn đề thì sao?”


Lương Thừa chau mày, trong lúc ngước mắt lên đã giãn ngay ra, chẳng để lại chút sơ hở, anh rút một điếu từ gói thuốc của Trịnh Yến Đông, ngậm lên miệng bắt đầu hút.
Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Cho dù có vấn đề thì có thể làm gì được? Cũng có liên quan gì đến cậu?”


Trịnh Yến Đông nói: “Em muốn làm cho rõ.”
“Mẹ nó cậu rảnh rỗi sinh nông nỗi à.” Ứng Tiểu Quỳnh dùng lời lẽ thô tục, “Người ngồi tù ở cả cái đất nước này nhiều lắm, tại sao cậu cứ nhất quyết phải làm rõ chuyện của anh?”


Trịnh Yến Đông trấn tĩnh nói: “Người khác em không quan tâm.”
Ứng Tiểu Quỳnh giật mình: “Mẹ nó ai cần cậu quan tâm? Anh đây thấy cậu rất phiền, sự quan tâm của cậu có thể mài ra cơm, mài ra tiền không?!”
Trịnh Yến Đông nói: “Nếu như có thể lật lại vụ án thì sao?”


Đột nhiên Ứng Tiểu Quỳnh nổi cáu, quát: “Trình Hoài Minh còn không lật nổi kia kìa!”


Huyệt thái dương của Trịnh Yến Đông giật mạnh, cuối cùng cũng đoán được nguyên do: “Anh ta từng hứa với anh, đó là điều kiện anh làm tai mắt cho anh ta phải không? Nhưng vì anh ta không làm được, cho nên anh mới cắt đứt cuộc giao dịch này.”


Ứng Tiểu Quỳnh không kìm được cơn giận, đứng dậy cướp lấy nửa điếu thuốc kẹp giữa ngón tay Trịnh Yến Đông, đập lòng bàn tay xuống bàn dập tắt điếu thuốc, mắng: “Biến!”
Chỉ trong nháy mắt mọi âm thanh đều tắt lịm, bát nước mì ánh lên sắc mặt giận dữ của Ứng Tiểu Quỳnh.


Hồi sau, anh dời tay, dùng giọng nói lạc điệu: “Đừng bao giờ tới nhà hàng nữa.”
Trịnh Yến Đông mở cặp ra, lấy miếng sát trùng và băng cá nhân luôn mang theo bên mình, liều lĩnh cầm tay Ứng Tiểu Quỳnh suýt nhận lấy một cái tát, lau vết thương bị bỏng rồi dán băng lên.


Rõ ràng biểu cảm rất điềm tĩnh nhưng ai cũng có thể nhìn ra được hắn đang nhượng bộ, hỏi: “Sau này em không được tới đây nữa sao?”
Chân răng Ứng Tiểu Quỳnh ngứa hết cả lên, xóa bỏ hết những câu nặng lời. Anh vung tay khỏi Trịnh Yến Đông, cuối cùng không nói thêm gì nữa mà sải bước lên lầu.


Ngoài cửa sổ lại lất phất tuyết rơi, Lương Thừa nghiêng mắt ngắm nhìn, khi hoàn hồn thì thấy tàn thuốc rơi vương vãi.


Anh nhấn tắt thuốc vào gạt tàn, ra vẻ hiểu chuyện mà nói: “Vụ án của anh Ứng đúng thật là có vấn đề, hơn nữa cũng có chút liên quan đến cảnh ngộ của tao, nhưng đề cập đến chuyện cá nhân và chứng cứ thì tao không thể tự ý tiết lộ được.”


Trịnh Yến Đông có thể hiểu: “Hôm nay do tao kích động quá, nhưng mà trực giác nói cho tao biết anh ấy đáng ra không phải là người xấu.”
Lương Thừa đùa: “Sao lại là đáng ra không phải?”
Trịnh Yến Đông đáp một câu rất chua: “Khanh ta là giai nhân (*), sao có thể làm chuyện xằng bậy được.”


(*) trích trong câu “Khanh vốn là người tốt, sao có thể làm chuyện xấu được”, nhưng mà giai nhân còn để chỉ người đẹp, trong câu gốc chữ “khanh” chỉ ngôi thứ hai, nhưng vì chỗ này Trịnh Yến Đông đang nói về Ứng Tiểu Quỳnh (ngôi thứ ba) nên mình để “khanh ta”, cách sử dụng như “cô ta”, “anh ta”.


Lương Thừa cạn lời, rút hai tờ đỏ trong ví tiền đặt lên bàn, nói: “Vậy là vị ngỗ tác nhiệt tình đây chỉ vì muốn làm rõ vụ án năm xưa, cho nên ngày nào cũng chạy tới nơi này?”
“Cũng không hẳn.”
“Còn lí do gì nữa?”


Trịnh Yến Đông nhìn lên cầu thang trống không, cười giảo hoạt, đáp: “Ngày nào cũng bôi ngoáy người ch.ết, đắng lòng quá, tan làm muốn xem gì bổ mắt một tí.”
Lương Thừa suýt nữa khuất phục trước lí do này.


“Không đổ tại tao được.” Trịnh Yến Đông tỏ vẻ vô tội, “Ai bảo anh ấy xinh đẹp quá làm chi.”






Truyện liên quan