Chương 69: Kế hoạch…
“Tỷ à, tỷ nghĩ xem, nam nhân như Lâm Thiên Long, nếu có người hỏi hắn, phát hiện được thứ gì trên những thi thể kia không, hắn có lẽ sẽ nghi ngờ, nhưng nếu là huynh đệ thân thiết nhất hỏi chuyện giết đám cẩu quan kia, thì chắc hắn sẽ không giấu diếm gì đâu, nói không chừng còn kể chi tiết lại hết thảy sự tình ấy chứ, như vậy, chúng ta sẽ biết bản danh sách kia đang ở đâu phải không nào?”
Như Phi càng nghĩ cảm thấy chủ ý của mình rất được, nghĩ đi nghĩ lại, nam nhân nào cũng có tính khoe mẽ, đồng thời cũng không đề phòng huynh đệ tốt của mình, để huynh đệ tốt của hắn đi hỏi chuyện, chắc chắn sẽ rò ra được chuyện.
Như Nguyệt suy nghĩ chốc lát, cảm thấy đây là ý hay, tuy có chút nguy hiểm, thế nhưng tỷ lệ thành công rất cao. Hơn nữa, Hầu Tử thích mình, nên càng dễ không có phòng bị, dụ hồn thuật của mình chắc chắn có thể khống chế hắn.
Nghĩ theo chiều hướng khác, cùng lắm là bị Lâm Thiên Long phát hiện, thì tỷ đệ hai người với độc dược trong tay, cũng có thể bình an rời khỏi đây không gặp trở ngại gì, dù nói thế nào đi nữa, cũng tốt hơn là phí thời gian mà không làm gì, dẫu sao, thời gian ba tháng mà tổ chức cho bọn họ cũng sắp hết rồi, nếu đến lúc đó không có thành quả gì, chỉ e lão già sống dai kia sẽ không bỏ qua đâu, so ra, vẫn nên ra tay trước thì hơn.
Nghiến răng nghiến lợi, Như Nguyệt hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Như Phi: “Việc không thể chậm, tối nay chúng ta hạ thủ luôn.”
“Vậy đệ đi tìm Hầu Tử tới.” Như Phi lập tức nóng lòng hành sự.
“Đợi đã…” Trầm giọng gọi lại, Như Nguyệt nhíu mày: “Hay là để tối nay đi, tốt nhất không nên để ai biết hắn tới đây.”
Như Phi gật đầu đồng ý.
Lúc đèn mới sáng, cúng là lúc Lâm Thiên Long đang do dự nên thượng Liễu Dịch Trần hay không, trong phòng của Như Nguyệt, Hầu Tử băn khoăn nhìn Như Nguyệt gần ngay trước mắt.
Như Ph đứng một bên, mỉm cười nói: “Được rồi, tỷ à, đệ đã đưa Hầu Tử ca đến rồi, tỷ có lời gì muốn nói, thì “mau mau” nói với huynh ấy đi.”
Như Nguyệt nghe Như Phi nói vậy, mặt liền ửng hồng, ngượng ngùng bưng ấm trà, rót đầy một chén đưa cho Hầu Tử.
Hầu Tử si mê ngắm nhìn gương mặt ửng hồng của Như Nguyệt, lòng vô cùng kích động, không biết muộn vậy rồi Như Nguyệt còn tìm mình đến nói điều chi.
“Hầu Tử đại ca…” Mở lời có chút e thẹn, trước khi nói ra, mặt Như Nguyệt càng đỏ thêm vài phần.
“Ờ ờm, ta… có việc gì.” Hầu Tử bất giác căng thẳng, nói chuyện có phần lắp bắp. Vì muốn giảm bớt căng thẳng, nên hắn liền vội uống một ngụm trà lớn.
“Là như vậy… từ ngày tỷ đệ muội đến sơn trại, may có huynh nhiệt tình quan tâm.” Như Nguyệt lộ vẻ cảm kích.
“Ha ha, không có gì… Như Nguyệt muội khách khí rồi.” Hầu Tử ngượng ngùng gãi đầu, miệng có chút khô, lại uống một ngụm trà lớn.
Như Phi đứng một bên nhìn hắn thầm cười lạnh.
“Hầu Tử đại ca, muội có chút yêu cầu quá đớn.” Như Nguyệt hơi cúi đầu, để lại góc mặt xinh đẹp.
“Chuyện gì, muội cứ nói ra, chỉ cần Hầu Tử ta có thể làm, ta tuyệt đối không nói hai lời.” Hầu Tử vỗ ngực thật mạnh.
“Vậy muội xin cảm tạ Hầu Tử đại ca trước.” Như Nguyệt mỉm cười ngẩng đầu, tiến lại gần vài bước, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt Hầu Tử.
Hầu Tử mơ màng nhìn vào mắt Như Nguyệt, đôi mắt đen láy tựa như chứa ma lực, trong con ngươi như có một vòng xoáy, khiến Hầu Tử không rời mắt.
“Hầu Tử đại ca, huynh có thể giúp muội phải không?” Giọng của Như Nguyệt nhẹ nhàng như một làn gió vọng tới bên tai Hầu Tử.
“Phải… ta sẽ giúp muội.” Ánh mắt Hầu Tử trở nên ngây dại. Lầm bầm trả lời.
“Vậy giờ muội có chuyện này, muốn huynh làm thay muội.” Ánh mắt Như Nguyệt phát ra tiếu ý, Như Phi ở một bên cũng lộ vẻ nhẹ nhõm.
—————
“Lão đại, lão đại.” Tiếng la lối của Bàng Giải lại vang lên ngoài cửa tiểu viện.
Kẹt một tiếng, cổng tiểu viện mở ra, nhưng người xuất hiện lại là…
“Ý, đại tẩu.” Bàng Giải cười he he chào hỏi.
“Ừm.” Liễu Dịch Trần mỉm cười đáp lại.
“Ý? Lão đại đâu rồi?” Bàng Giải hiếu kì nhìn phía sau trống không của Liễu Dịch Trần mà hỏi.
“Thiên Long hôm qua hơi mệt, nên giờ vẫn đang nghỉ ngơi.” Nói đến chuyện này, Liễu Dịch Trần cũng hơi ngại, mặt mày có chút xấu hổ. Mình hình như làm hơi quá, cũng đã trưa rồi, mà Thiên Long vẫn chưa tỉnh lại.
“Ể…” Bàng Giải chớp chớp mắt, hôm qua? Mệt mỏi? Còn đang nghỉ ngơi? Lại thêm Liễu Dịch Trần hơi hơi đỏ mặt, liền bừng tỉnh đại ngộ, đỏ mặt xoa tay cười ngây ngô: “He he, vậy… đại tẩu, đệ… đệ không phiền hai người nghỉ ngơi nữa. Còn chuyện này… tẩu nói với lão đại, đừng quá bán sống bán ch.ết làm gì… con cái tuy quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn… he he he… phải bảo trọng nhé…”
Liễu Dịch Trần nghe hắn nói ban đầu thì sửng sốt đôi chút, về sau không thể không mím môi bật cười.
Bàng Giải trông Liễu Dịch Trần cười thản nhiên mà nhất thời ngẩn ra… thầm lầm bầm trong bụng, đại tẩu đúng thiệt là giống tiên nữ hạ phạm, xinh đẹp quá đi mất, khó trách lão đại bán sống bán ch.ết như vậy… (= =)
“Vậy… vậy, đệ không làm phiền hai người nữa. Đệ, đệ đi trước đây.” Mặt đỏ phừng phừng, Bàng Giải tính rời đi, Liễu Dịch Trần lại đột nhiên gọi giật hắn lại.
“Này, đợi đã.”
“Tẩu tẩu có chuyện gì sao?”
“Đệ tìm Thiên Long có việc gì, đợi huynh ấy tỉnh lại, ta sẽ nói huynh ấy hay.” Liễu Dịch Trần cảm thấy, huynh đệ trong bang của Lâm Thiên Long rất thú vị.
“À, cũng không có gì.” Bàng Giải lắc đầu: “Là tiểu tử Hầu Tử nói tối nay muốn mời mọi người đi uống rượu, nên đệ tới báo với lão đại một tiếng.”
“Được, đợi Thiên Long tỉnh lại, tẩu sẽ nói huynh ấy hay.” Liễu Dịch Trần vô cùng ra dáng một hiền thê.
“Dạ, phải rồi, tối nay tẩu cứ để lão đại đến thẳng phòng Hầu Tử là được.” Bàng Giải bổ sung một câu.
“Được.”
“Vậy đại tẩu, đệ đi nhé.” Bàng Giải gãi gãi đầu, cười cười, quay người đi mất.
Đợi Bàng Giải đi rồi, Liễu Dịch Trần đóng cửa lại.
Đến khi y về phòng, Lâm Thiên Long vẫn đang ôm mộng đẹp, dấu hôn lưu lại an sáng tuy đã mờ đôi chút, nhưng vẫn lốm đốm phủ khắp cơ thể cường tráng.
Nhìn cảnh đẹp nhường ấy, hạ phúc Liễu Dịch Trần không khỏi lại nóng lên, có chút kích động.
Ngượng ngập thầm mắng mình một tiếng cầm thú, để trách tiếp tục cảnh tượng khiến người ta hưng phấn, rồi làm ra chuyện không sáng suốt, Liễu Dịch Trần vội vàng lấy chăn phủ lên cảnh đẹp mê người kia, gõ gõ chóp mũi hắn mấy cái, Lâm Thiên Long ngủ say như cảm nhận được, liền khụt khịt mũi.