Chương 10
Giang Khoát mãi vẫn không nôn, nhưng ở trong toilet rất lâu, xem chừng trong người khó chịu. Đoàn Phi Phàm nằm trên giường nghe thấy tiếng cậu ấy chốc chốc lại mở vòi nước rửa mặt, rồi lại tắt vòi nước, nôn khan mấy tiếng, rồi lát sau lại mở vòi nước…
Mặc dù Giang Khoát lúc này rất thảm, nhưng những âm thanh hỗn loạn này xen lẫn tiếng ồn của máy lạnh mang đến cho Đoàn Phi Phàm một cảm giác bình yên lạ lùng không thể giải thích được. Và cậu vậy mà lại ngủ được, vào khoảng thời gian mà thường ngày cậu thực sự không thể ngủ nổi.
Ngủ một mạch tới lúc trời sáng.
Đã vậy lúc tỉnh cũng là do Đổng Côn gọi điện đến, gọi cậu cùng đi ăn sáng.
“Tụi mày mua trước giúp tao đi, tao vừa mới dậy.” Đoàn Phi Phàm ngồi dậy nhìn xuống dưới. Giang Khoát trả phòng thật sớm, nhưng chiếc chăn bị cậu ấy vất dưới đất rồi đạp lên mấy bước thì cậu ấy không mang theo, vẫn vo tròn một cục để trên ghế.
Vậy cũng được, nể tình một ngàn rưỡi đấy.
Đoàn Phi Phàm xuống giường, nhặt chiếc chăn nhỏ trên ghế lên gấp lại.
Nhìn cái kiểu Giang Khoát vất quần áo thế kia, hiện tại cậu có lý do để hoài nghi rằng, liệu có phải cái chăn này bị rơi xuống đất rồi bị Giang Khoát tự mình giẫm lên mà cần phải vất đi không.
Có điều cái chăn cầm cảm giác rất thích, sờ một cái là biết hàng đắt tiền.
Nếu như Tinh Thùy Bình Dã Khoát thiếu gia không cần nữa, cậu cũng chẳng ngại cầm về cho bà cô ở nhà.
*
Lúc ra khỏi ký túc, Đoàn Phi Phàm phát hiện ra đêm qua trời mưa, đã thế còn mưa lớn, trên mặt đất vẫn còn đọng khá nhiều vũng nước, cảm giác nhiệt độ đã giảm xuống tới vài độ.
Căng tin đã vào thời điểm không còn là đông người nhất, mọi người ngồi rất rải rác, nhưng vừa bước vào cửa, cậu đã thấy ngay mấy người bọn Đổng Côn, Đinh Triết, cùng với Giang Khoát, Lý Tử Nhuệ đang ngồi vây quanh hai cái bàn.
Đinh Triết cái đồ mất gốc này đang ngồi bên cạnh Giang Khoát, vừa nhìn là thấy cố tình, chắc chắn là vì chiếc chìa khóa xe ngày mai.
“Lấy cho mày rồi này!” Đổng Côn vẫy tay.
Đoàn Phi Phàm đi qua, vỗ vai Lưu Bàn với Tôn Quý, chào hỏi mấy câu.
“Hôm nay vẫn đi tập quân sự à?” Tôn Quý quay sang nhìn bộ đồ tập quân sự trên người cậu.
“Ừm,” Đoàn Phi Phàm ngồi xuống, “Tối nay hai đứa mày đừng đi.”
“Sao vậy,” Lưu Bàn vừa ăn vừa nói, “Hẹn đánh nhau hả?”
“Cút.” Đoàn Phi Phàm trả lời ngắn gọn.
*
Đồ ăn sáng ở căng tin có khá nhiều món, Giang Khoát lấy một đống to.
Bình thường những loại đồ ăn này, có lẽ cậu sẽ chẳng có hứng thú gì, nhưng sáng sớm nay sau khi hạ sốt, cậu đói tới vàng mắt, chưa tới năm giờ đã vì đói quá mà tỉnh cả ngủ. Bây giờ đừng nói là mấy thứ cậu vừa lấy, mà tất cả đồ ăn trên bàn này, cậu cảm giác mình cũng có thể nhét vào bụng hết.
Điện thoại trong túi đổ chuông, cậu cũng cố ăn hết miếng hoành thánh cuối cùng trong bát rồi mới đặt đũa xuống, lôi điện thoại ra.
“Vẫn chưa dậy hả?” Đại Pháo ở đầu bên kia hỏi.
“Dậy rồi,” Giang Khoát nói, “Đang ăn sáng.”
“Còn sốt không?” Đại Pháo nói, nghe âm thanh thì đúng lúc đang chuẩn bị đi ăn sáng.
Tiếng thang máy kêu “Ting” một cái, cùng giọng nói nhẹ nhàng của nhân viên phục vụ “Mời quẹt thẻ phòng của quý khách” vang lên trong âm thanh nền, tất cả đã cho thấy một cách hoàn hảo sự khác biệt về bữa sáng.
Giờ này phút này, Đại Pháo đang ăn sáng trong sảnh VIP tại khách sạn năm sao, còn cậu đang ngồi ở căng tin nhà trường, ăn hoành thánh, sủi cảo chiên, tiểu long bao, với quẩy, sữa đậu nành, cháo kê…
“Hạ sốt rồi,” Giang Khoát nói, “Hồi sáng tao xem thì đã về nhiệt độ bình thường.”
“Kể với mày một chuyện,” Đại Pháo nói, “Liễu Liễu kiếm tao, hỏi tao số điện thoại của mày.”
“Nó kiếm tao làm gì?” Giang Khoát vội đứng dậy, đi ra bên cạnh.
Tuy cậu với Giang Liễu Liễu cùng nhau lớn lên, có chuyện gì cũng sẽ giúp nhau, nhưng tính cách của Giang Liễu Liễu khiến cho hai người không thân thiết như đa số anh em nhà người ta. Trong tình huống bình thường, trừ khi cậu kỳ nghỉ về nhà, Giang Liễu Liễu thường sẽ không chủ động liên lạc với cậu.
Hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó.
“Nó không nói, nhưng người thì chắc chắn không sao,” Xét về mặt hiểu rõ cậu, Đại Pháo không hổ là bạn từ thời nhỏ, “Chỉ là hỏi xin số tao thôi.”
“Mày cho nó rồi hả?” Giang Khoát hỏi.
“Phải đó, tao cho nó chưa ta?” Đại Pháo nói, “Nếu tao cho nó luôn, ngài đây chắc chắn sẽ chửi tao sao lại cho, mày đổi số chính là để tránh người nhà làm phiền BLABLABLA. Nếu tao không cho, ngài đây sẽ lại nói nó kiếm mày chắc chắn là có chuyện, sao lại không cho BLABLABLA… Vậy nên mày nói xem, tao có thể nói với mày là tao cho hay không cho nào?”
“… Được rồi, cho rồi thì là cho rồi, không cho thì cũng là cho rồi đi,” Giang Khoát nói, “Câu trả lời này chuẩn chưa?”
“Quá chuẩn.” Đại Pháo nói.
*
Giang Khoát trở lại bàn, nhìn chỗ tiểu long bao với cháo kê chưa ăn, do dự một chút rồi quay sang Lý Tử Nhuệ: “Cậu ăn no chưa?”
“Cậu không nuốt nổi nữa hả?” Lý Tử Nhuệ nói.
“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.
Cậu có một cái tật, bà mẹ cậu bảo đó là chứng nghiện sạch sẽ, còn ông bố cậu thì coi đó là lập dị. Đó chính là bữa ăn không thể nào ăn thành nhiều phần, phải ăn một hơi từ đầu đến cuối, giữa chừng nếu như đứt đoạn, lúc quay lại không thể nào ăn tiếp được, cảm giác tất cả đều là đồ ăn thừa.
Lúc ra ngoài ăn đông người thì vẫn ổn, đồ ăn tầng tầng lớp lớp, chưa ăn no thì đã có món mới đưa lên. Còn trong tình huống hiện tại, cái tật này của cậu lại không ổn, ngay cả khi chưa động đũa, cậu vẫn cảm giác là đồ người khác ăn thừa.
“Đưa tôi đi,” Lý Tử Nhuệ chuyển tiểu long bao với cháo kê qua trước mặt mình, “Cậu ăn không quen hả?”
“Cũng không phải, là lấy nhiều quá.” Giang Khoát nói.
“Hôm trước chẳng phải cậu bảo luôn gọi đồ ăn theo định lượng sao?” Lý Tử Nhuệ nói.
Trí nhớ tốt đấy, bạn cùng phòng.
“Hôm nay tôi tính nhầm số lượng.” Giang Khoát nói.
“Cậu…” Lý Tử Nhuệ vẫn không chịu buông tha cậu, còn muốn nói tiếp.
“Không ăn thì đừng có phun nước miếng vào đó, gói mang về cho Đường Lịch với Mã Tiếu.” Giang Khoát nói.
“Ăn.” Lý Tử Nhuệ không nói thêm nữa, cắm cúi mà ăn.
*
Hôm nay Giang Khoát đã rút ra được bài học, mặc luôn đồ tập quân sự rồi đi ăn sáng, thêm vào đó, hôm qua mưa to một trận, buổi sáng nhiệt độ lập tức giảm hẳn, lúc đi tập trung, tâm trạng cậu rất phấn chấn.
“Cậu không mang chăn đi à?” Đoàn Phi Phàm đến bên cạnh cậu hỏi, “Để đó giữ chỗ hả?”
“Đi gấp quá.” Câu này Giang Khoát nói thật, buổi sáng mắc tiểu tỉnh giấc, đi toilet bên phòng Đoàn Phi Phàm thì thấy không quen nên cậu vội vàng mải mốt quay về 119.
“Tôi tưởng cậu không cần nữa.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Sao lại không cần,” Giang Khoát nói, “Một ngàn rưỡi một đêm nằm ghế bố mà cậu còn hỏi được sao? Đến cái hostel tệ nhất cũng không đến nỗi ấy, ít ra họ vẫn còn có chăn ga.”
“Không phải cậu rất kỹ tính sao,” Đoàn Phi Phàm nói, “Rơi xuống đất rồi lại còn giẫm lên mấy cái, không cần phải vất đi sao?”
“Ai giẫm lên?” Giang Khoát lập tức quay lại chằm chằm nhìn cậu ta.
Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, một lúc sao mới lên tiếng: “Chính ngài đây.”
Giang Khoát vừa định nói thì điện thoại kêu.
Cuộc gọi này chắc chắn là của Giang Liễu Liễu, cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra bắt máy.
“Thế nào rồi.” Đầu bên kia quả nhiên là tiếng Giang Liễu Liễu.
“Rất ổn, sắp tập quân sự, phải tập trung,” Giang Khoát nói, “Mau nói vào việc đi.”
“Không có việc gì cả,” Giang Liễu Liễu nói, “Trời không còn nóng lắm, em ra ngoài chơi một vòng, lúc nào đi qua chỗ anh thì mời em ăn cơm.”
“Bố mẹ biết không?” Giang Khoát hỏi.
“Nói với bố mẹ rồi,” Giang Liễu Liễu nói, “Chắc khoảng mười ngày, thời gian cũng không dài.”
“Ở chỗ anh mấy ngày?” Giang Khoát hỏi, “Anh không chắc có thời gian dẫn em đi chơi không, có thể sẽ bảo Đại Pháo lái xe đưa em đi.”
“Không cần tên ɖú em đó đi theo,” Trong giọng nói Giang Liễu Liễu là sự thờ ơ thường thấy, “Anh cũng không cần đi, không cần gì cả, cứ như trước là được. Cái em muốn chính là cảm giác bỡ ngỡ này. Bảo anh mời em bữa cơm, chỉ là để tạo ra một chút liên hệ với nơi này thôi, hiểu không?”
“Không hiểu,” Giang Khoát nói, “Dù sao thì nhiệm vụ tiếp đãi của anh là mời em một bữa, đúng không? Bữa ăn này có yêu cầu gì không?
“Không có, anh muốn gọi Đại Pháo cũng được,” Giang Liễu Liễu nói, “Hay là mua một cái bánh ngọt nhỏ đi, hai chúng ta tự khao trước.”
“Được.” Giang Khoát đáp gọn.
*
Cúp máy xong quay lại, Đoàn Phi Phàm chẳng biết đã đi đâu rồi.
Tự mình giẫm lên chăn – sự việc nghiêm trọng không thể chịu được như thế mà cậu lại hoàn toàn không nhớ gì, điều này thật sự khiến cậu không thể nào chấp nhận được.
Giang Khoát cúi xuống điện thoại nhắn tin cho Đại Pháo, bảo giúp cậu kiểm tr.a xem có nhà hàng nào đặc sắc không.
Có điều việc đi ăn, cậu không định sẽ gọi Đại Pháo. Đại Pháo luôn cảm thấy Giang Liễu Liễu thần kinh có vấn đề, mặc dù sẽ không nói trước mặt, nhưng Giang Khoát sẽ thấy không vui.
Giang Liễu Liễu học giỏi, theo như Giang Khoát thấy, người em gái sinh đôi này độc lập cá tính và thông minh.
Nhưng trong mắt ông bà Giang, xét theo thành tích của Giang Khoát, cùng với nhận thức tỉnh táo của họ về bản thân, họ nhất trí coi IQ của cô con gái là thuộc về đột biến gene.
Nhưng Giang Liễu Liễu lại không đi theo con đường thông lệ của một học sinh giỏi. Sau khi kết thúc kỳ thi vào cấp 3, con bé đột nhiên suy sụp. Bác sĩ chẩn đoán là áp lực quá lớn, vậy là ông bố cậu cho con bé nghỉ học, phái mấy y tá túc trực 24/24 suốt mấy tháng liền. Sau đó mặc dù xem ra tất cả đều đã bình thường, nhưng con bé vẫn không đi học lại.
Kể từ đó, Giang Liễu Liễu tự chọn cho mình một cuộc sống khác, một mình đi du lịch, chụp ảnh, chỉnh sửa video clip, viết vài bài viết nhỏ. Do tin tưởng một cách tuyệt đối và mù quáng vào IQ với khả năng độc lập của con gái, sếp Giang hoàn toàn không can thiệp bất cứ việc gì.
Giang Khoát hết sức ghen tị, thậm chí còn nghĩ hay là mình cũng suy sụp một phen xem sao. Đáng tiếc là ngoại trừ hai ngày chạy trốn có chút âu lo không biết phải chạy kiểu gì, cậu vẫn chưa kiếm được cho mình áp lực gì cả.
*
“Giang Khoát, em hạ sốt chưa?” Lữ Ninh chặn cậu lại.
“Hạ rồi ạ,” Giang Khoát sờ sờ lên trán mình, “Ngủ một đêm là em khỏe ngay.”
“Vậy thì được, hồi phục nhanh thật.” Lữ Ninh vỗ vai cậu.
Tập quân sự hôm nay, ngoại trừ bài giáo huấn mở màn, tất cả vẫn gần như ngày hôm qua. Vẫn là tập đội ngũ, chỉ có điều những người trước đó quay sai hướng đều được điều chỉnh. Quay tới quay lui mười mấy lần đều không còn ai mắc lỗi.
Tuy không có ai mắc lỗi, nhưng một tiếng đầu tiên, kế hoạch của sĩ quan huấn luyện cũng lại là ôn tập củng cố động tác ngày hôm qua.
Cũng vì không có ai mắc lỗi nên buổi tập này cực kỳ khổ sở.
Mỗi lần quay người, chỉ có thể nhìn mặt người đằng trước cho đỡ chán. Vấn đề mấu chốt là mấy người cùng phòng đều không xếp cùng một chỗ, ngoại trừ Đoàn Phi Phàm xếp ở hàng sau, hai bên phải trái đều là người không quen biết.
*
Bên trái, quay! Bên trái là một cậu da đen, hình như đã tham gia khóa huấn luyện quân sự kỳ hạn ba năm. Bên phải, quay! Bên phải tóc đằng sau đã dài trùm gáy.
Nhìn bẩn quá, sao không cạo bớt đi?
Bên phải, quay! Phía sau người này xem ra sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều, chỉ trừ một vết sẹo trên cổ.
Anh hùng Đoàn Cực Kỳ Bình Thường sau gáy có vết sẹo, không quá rõ, chỉ lộ ra phía trên cổ áo một đoạn nhỏ. Hôm qua cậu không hề để ý thấy.
Lúc này, cậu có thể nhìn cái đoạn nhỏ này mà đoán đây là một vết sẹo do dao gây ra, bởi nó cùng một hình dạng với vết sẹo trên tay sếp Giang, và vẫn còn hơi ửng đỏ.
Đoàn Anh hùng, đây là vết thương còn mới.
Giang Khoát chìm vào suy nghĩ, cái danh Anh hùng bảo vệ trường này đúng là gánh vác không đơn giản…
Đằng sau, quay!
Giang Khoát quay về đằng sau.
Cậu nhìn thấy khuôn mặt của sĩ quan huấn luyện.
Sĩ quan huấn luyện không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu.
“Là hàng thứ hai đằng sau quay.” Tiếng Đoàn Phi Phàm từ sau gáy cậu truyền tới.
Giang Khoát im lặng quay lại.
“Không được phân tâm!” sĩ quan huấn luyện quát, “Tập trung chú ý! Thấy khó chịu trong người thì la lên báo cáo!”
Trong chốc lát, Giang Khoát không kịp hiểu sĩ quan huấn luyện là đang thể hiện sự quan tâm hay là đang châm biếm cậu. Cậu chỉ cầu mong thầy ấy đừng có đọc hiệu lệnh chỉ huy cho riêng từng hàng mãi như vậy. Hãy để mọi người đoàn kết thành một thể thống nhất đi!
*
Chật vật mãi mới chịu đựng xong trận thứ nhất, trước khi chuyển sang học các kiểu nhịp bước, sĩ quan huấn luyện cho mọi người ngồi nghỉ tại chỗ, xem thầy thị phạm trước.
Nước mưa trên mặt đất vẫn chưa khô, Giang Khoát nhìn xuống chân. Cậu không ngại ngồi xuống, bẩn thì cũng chỉ bẩn chút thôi, cái chính là nước. Đừng nói là ngồi xem hết bài thị phạm của sĩ quan huấn luyện, chỉ cần ngồi xuống rồi lập tức đứng bật dậy ngay là mông cũng đã có thể cảm nhận luôn một mảng rồi.
Mọi người thi nhau lấy chân gạt nước qua hai bên, hy vọng có thể quét ra một mảng đất khô cho cái mông của mình.
“Ngồi xuống!” sĩ quan huấn luyện quát, “Đừng có yếu ớt như vậy!”
Giang Khoát gạt được vài phát, chỗ bọn cậu ngồi hơi trũng, nước đọng hơi nhiều. Nước thật không chịu nghe lệnh chỉ huy cho lắm.
Phía sau, Đoàn Phi Phàm đã ngồi xuống, có mấy người lấy chân gạt nước giúp chỗ của hàng trước.
“Vậy là được rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mau ngồi xuống, hồi nữa chịu phạt giờ.”
“Thế này sao mà ngồi?” Giang Khoát hết sức bực bội, “Tôi thà đứng phạt còn hơn.”
“Sao hả, có cần tôi giúp mấy mấy người kiếm túi nylon để lót không?” Đằng sau có người hỏi.
Mấy người bên cạnh lập tức ngồi phịch xuống.
“Được đó, có không?” Giang Khoát hỏi rồi quay đầu lại.
*
Đoàn Phi Phàm thở dài.
Biểu cảm trên mặt sĩ quan huấn luyện thật khó nắm bắt, thầy ấy đứng mặt đối mặt với Giang Khoát một lúc rồi mới nói: “Hay là cậu đi chọn một chỗ khô đi?”
Giang Khoát không nói gì, nhưng vẫn không ngồi.
“Ngồi xuống,” sĩ quan huấn luyện nói, “Không thì thực hiện xong một trăm cái chống đẩy, tôi sẽ cho cậu ngồi xổm.”
Đoàn Phi Phàm thực sự muốn gọi điện cho Đổng Côn bảo cậu ta mau chạy đến ngắm anh chàng sắp có cùng trải nghiệm với cậu ta đây này.
Giang Khoát chắc chắn sẽ không ngồi xuống. Về việc có chống đẩy được một trăm lần không, điều này cũng sẽ không nằm trong phạm vi cần phải cân nhắc trong mắt vị đại thiếu gia này. Dù sao thì cậu ấy cũng không ngồi.
“Một trăm cái chia làm hai lần ạ.” Giang Khoát nói.
Một đám người đều quay lại nhìn.
“Được,” sĩ quan huấn luyện gật đầu, “Ra khỏi hàng, để tôi xem cậu làm được gì.”
Giang Khoát không nói gì, quay người rời khỏi hàng, rồi lại quay đầu lại: “Ngay bây giờ ạ?”
Sĩ quan huấn luyện khoanh tay trước ngực: “Ngay bây giờ.”
*
“Vui nha.” Có người thì thầm.
Giang Khoát xắn tay áo thun cao lên đến vai, vận động một chút.
Vừa nhìn những đường nét trên cánh tay Giang Khoát cùng với mấy động tác khởi động này, Đoàn Phi Phàm đã cảm thấy đây là người bình thường hay tập luyện, có lẽ cậu ấy sẽ làm được.
Cậu huýt sáo một tiếng thật khẽ.
“Ai đấy?” sĩ quan huấn luyện quay lại.
Đoàn Phi Phàm nhanh chóng đổi sang vẻ mặt đang mải mê hóng chuyện, lại còn quay đầu ngó đằng sau, thậm chí còn khẽ hỏi một câu: “Ai đấy?”
“Cậu thiếu đánh hả?” Người bên cạnh cười thì thầm nói.
“Hóng chuyện của cậu đi.” Đoàn Phi Phàm quay lên.
*
Giang Khoát thực sự đi tìm một chỗ không đọng nước, rồi cúi người chống tay xuống đất.
Mặc dù cảm thấy Giang Khoát có thể sẽ làm được, Đoàn Phi Phàm vẫn hơi bất ngờ trước hành động hiếu chiến khác thường, thực sự chọn việc chống đẩy một trăm cái để đổi lấy việc được ngồi xổm của cậu ấy.
“1, 2, 3…” sĩ quan huấn luyện bắt đầu đếm.
Mọi người dần dần trật tự, tất cả cùng xem màn chống đẩy của người hôm qua còn xỉu trước cả bạn nữ.
Đoàn Phi Phàm nghe thấy đằng sau có người đã bắt đầu cược xem cậu ấy có thể làm được bao nhiêu cái.
Có người còn cược xem cậu ấy có xỉu nữa hay không.
Nhưng Giang Khoát xem ra rất thoải mái. Lúc sắp chống đẩy đến cái thứ 30, động tác vẫn không chệch choạc, chỉ là tốc độ không còn nhanh như lúc mới bắt đầu.
“32, 33…” sĩ quan huấn luyện bước đến bên cậu ấy, “Không tệ, tiếp tục!”
Không bao lâu đã xong năm mươi cái.
Giang Khoát đứng dậy, phủi phủi bùn đất trên tay, rồi lại vung vung hai cánh tay.
“Muốn nghỉ bao lâu?” sĩ quan huấn luyện hỏi.
“Một phút ạ.” Giang Khoát nói.
*
Lúc bắt đầu vòng hai, động tác của Giang Khoát tựa như đoạn phát lại của vòng một, tốc độ của hai mươi cái đầu tiên thậm chí còn nhanh hơn một chút. Mấy người cá cược đằng sau đã bắt đầu xác định số tiền lát nữa phải chuyển khoản.
“78, 79…” sĩ quan huấn luyện vẫn cần mẫn đếm.
Đoàn Phi Phàm nghe thấy phía sau có người đếm theo: “80, 81…”
Quay lại nhìn thì thấy Đường Lịch, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Không hổ là trưởng phòng.
Vừa qua 89 một cái là có rất nhiều người cùng hét lên theo: “90, 91, 92…”
“Một trăm!” sĩ quan huấn luyện giơ tay.
Giang Khoát chống đất bất động, cúi đầu thở phào một cái nhẹ nhõm rồi từ từ đứng dậy.
“Được đấy, thể lực không tồi,” sĩ quan huấn luyện vỗ tay hai cái, “Đi ngồi xổm đi, chỉ lần này thôi đấy!”
“Cảm ơn thầy.” Giang Khoát nói.
*
Hai cánh tay sắp tàn phế luôn rồi!
Giang Khoát nghiến răng cố giữ vẻ bình thản trên nét mặt. Mẹ nó thắt lưng cũng muốn đứt lìa luôn!
Sau khi lên lớp 12, lấy cớ phải ôn tập, cậu liền khá là miễn cưỡng mà tham gia huấn luyện trong đội bơi. Từ chỗ dặt dẹo cho qua ngày trong đội, chuyển thành lóe sáng cho qua ngày trong đội. Cộng với trạng thái lờ đờ như cá muối của kỳ nghỉ hè, một trăm cái chống đẩy này khiến cậu thiếu chút nữa là nôn.
May mà đã hạ sốt, đêm qua ngủ cũng khá ngon.
“Được đấy chứ,” Lúc Giang Khoát ngồi xổm xuống, cậu da đen ngồi bên trái nói, “Thực ra làm liên tục một trăm cái cũng được, đúng không?”
“Không được.” Giang Khoát nói.
*
Cảm giác mỏi nhừ ở hai tay kéo dài đến tận lúc kết thúc giờ tập quân sự buổi sáng mới bớt đi một chút.
Lúc giải tán, Lý Tử Nhuệ chạy như bay tới chỗ cậu: “Hơi bị được đấy, Giang Khoát.”
Giang Khoát không nói gì.
“Tôi mà khỏe thế này, tôi cũng làm một trăm cái,” Lý Tử Nhuệ kéo kéo quần mình, “Giờ vẫn còn ướt nhẹp nè.”
“Quay về thay là được.” Giang Khoát nói.
“Cũng phải,” Lý Tử Nhuệ gật gù, “Mà sao cậu cứ nhất định phải ngồi xổm thế?”
“Tại tôi yếu ớt.” Giang Khoát nói.
Lý Tử Nhuệ cười mãi không thôi.
*
Lúc quay về ký túc, Giang Khoát gõ cửa phòng 107.
Không có ai mở cửa, xem ra Đoàn Phi Phàm vẫn chưa về.
Đang định đi thì một bàn tay đưa tới mở cửa: “Tới lấy chăn hả?”
“Ừm.” Giang Khoát đáp gọn rồi theo Đoàn Phi Phàm bước vào phòng.
“Kia kìa.” Đoàn Phi Phàm chỉ cái chăn đã gấp gọn để trên ghế.
“Là tôi tự giẫm lên cái chăn hả?” Giang Khoát hỏi, “Sao tôi không nhớ gì thế nhỉ?”
“Vậy thì là tôi giẫm.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi giẫm lên thế nào?” Giang Khoát nhướng mày.
“Lúc cậu vào toilet nôn đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“… Cái này thì tôi lại nhớ,”Giang Khoát xách cái chăn lên xem, “Giặt sạch chưa?”
Đoàn Phi Phàm đi đến trước mặt cậu: “Không có dịch vụ phòng.”
“Vậy phải làm sao?” Giang Khoát tiếp tục nghiên cứu cái chăn, “Gỡ vỏ ngoài đem giặt?”
“Một cái chăn mỏng mùa hè, cậu cũng chẳng bọc vỏ ngoài, gỡ cái gì mà gỡ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Muốn giặt thì giặt cả chăn luôn.”
Giặt chăn bằng tay sao.
Giang Khoát không nói gì.
Trước khi mua được máy giặt, cậu chỉ có thể làm đến mức giặt tay qυầи ɭót với vớ mà thôi.
“Cách xử lý thông thường của tụi tôi là như này,” Đoàn Phi Phàm cầm lấy cái chăn, giơ lên phủi loạt xoạt vài cái, sau đó lại đặt xuống ghế, “Vậy là được.”
“Vậy là được?” Giang Khoát sửng sốt.
“Đế giày cậu có shit à?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Cảm ơn.” Giang Khoát ôm cái chăn lên.
Vừa quay đi, cái chăn lại rơi xuống đất.
“Đậu.” Cậu cúi xuống, lại thêm một lần bực bội mà nhặt cái chăn lên, sau đó giơ tay lên đại khái định giũ giũ một cái, nhưng giơ được nửa chừng lại bỏ dở, mở cửa đi ra.
*
Đoàn Phi Phàm đi tới đóng cửa lại, sau đó nằm xuống ghế, thoải mái vươn vai.
Điện thoại trong túi cậu đổ chuông.
Là chuông nhắc việc trong sổ ghi chú.
Cậu lấy điện thoại ra xem, ngày đi thăm.
—————————–