Chương 6

CHƯƠNG 5
Tam quan bất chính
Tam quan bất chính
Tác giả: Lâm Tô
Dịch: QT
Biên tập: Linh


Nằm tại cao ốc văn phòng của Tín Đồ Trò Chơi, văn phòng của Đàm Ngạn hiện ra một vẻ cô độc. Sau khi anh nhậm chức đã từ chối một đám trợ lý CEO, không phải đuổi việc mà chỉ là giao bọn họ cho bộ phận nhân sự bố trí một công việc mới. Nhật trình hội nghị, nhật trình đàm phán, nhật trình xuất ngoại, vô luận có bao nhiêu bận bịu, việc lớn việc nhỏ Đàm Ngạn đều tự mình làm. Nhận được tin nhắn riêng của Mặc Viễn, sau khi xác định đây không phải là hôn lễ ở nhà thờ, anh mở ra bảng nhật trình làm việc tháng năm, khoanh đỏ lên một ngày cuối tuần giữa tháng.


Mặc dù đã ở California hơn mười năm, gặp qua không ít hôn lễ đồng tính, Đàm Ngạn đối hôn nhân vẫn không có hứng thú. Đáp ứng Mặc Viễn làm phù rể đơn giản là vì nể mặt bạn học cũ mà đi hỗ trợ thôi. Anh không hề nghi ngờ hôn nhân của người khác, tựa như anh cũng không lo lắng cho hôn nhân của mình. Anh vốn là con trai độc nhất trong nhà, lúc come out cũng đã cùng cha mẹ ầm ĩ một trận. Nhưng thời gian qua lâu cha mẹ cũng đã suy nghĩ rõ ràng: Đàm Ngạn là một đứa con hiếu thảo, nhân sinh trên đời chẳng qua chỉ có vài chục năm, quyết liệt tranh cãi với con ruột thật sự là không đáng. Vì thế lùi một bước, để anh đem đối tượng kết giao về nhà coi như thêm một đứa con trai, người một nhà hòa hòa khí khí ăn bữa cơm coi như tiệc cưới. Kết quả anh lại hùng hồn phán rằng: hôn nhân chỉ là bộ luật để bảo vệ kẻ yếu, đàn ông lên giường với anh đều không phải kẻ yếu, cho nên không cần gặp cha mẹ cũng không cần kết hôn. Thật đúng là làm hai ông bà tức đến không nhẹ, thế nhưng Đàm Ngạn từ nhỏ đã xuất ngoại học tập, hiện giờ lại có sự nghiệp độc lập, ngoại trừ việc nắm quyền lựa chọn của công ty trong tay thì toàn bộ tài sản khác đều giao cho cha mẹ xử lý, hai ông bà đành phải bó tay với anh.


Trước hôn lễ một ngày, Đàm Ngạn theo lời giới thiệu của cha mẹ đến một bệnh viện trung y, nguyên nhân là gần đây anh liên tục tăng ca làm cho bệnh đau xương cổ lại tái phát, thầy thuốc mát xa của bệnh viện cũng đáng tin hơn tiệm mát xa ngoài đường. Lúc ra khỏi phòng trị liệu trời đã sắp tối, đi ngang qua khu cấp cứu của bệnh viện thì trước mặt xông ra một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh vóc dáng cao lớn đang đỡ một người bệnh, cánh tay chảy máu không ngừng. Đàm Ngạn tránh qua một bên lại nhịn không được quay đầu nhìn, lo lắng người ngoại quốc kia không biết tiếng Trung, vạn nhất chữa nhầm thì…


Trực tiếp rửa sạch miệng vết thương, lập tức tiến hành khâu lại, một mũi giảm sốt, vải trắng, kẹp cầm máu; mặc dù không phải là vết thương trí mạng gì nhưng cũng khiến cho vài nhân viên y tá ít ỏi trong khu cấp cứu của bệnh viện bận đến xoay mòng mòng. Tất cả đều suôn sẻ, Đàm Ngạn và người ngoại quốc kia trông coi bên giường bệnh một hồi thì người bị thương đã tỉnh lại. Kết quả là nhìn thấy anh liền nhíu mày, không biết là vì đau hay là vì khác.


“Sao anh lại ở đây?”
Dưới ánh sáng lạnh của đèn huỳnh quang, mặt của Phó Lỗi bởi vì mất máu càng có vẻ tái nhợt, giọng nói cũng run rẩy.
“Tôi đến bệnh viện để mát xa.”
“Không phải ngày mai anh làm phù rể sao? Hừ!”


available on google playdownload on app store


Người ngoại quốc nãy giờ không nói chuyện, nghe đến đó liền đột nhiên giận dữ nhìn Đàm Ngạn. Quen mắt quá, thật giống một người…
“Mặc Cận, tên này không có gì tốt hết. Cậu đi hỏi bác sĩ coi tôi có thể về nhà không, chỉ cần không ch.ết là được.”


Mặc Viễn và Mặc Cận, tên, còn có gương mặt tương tự… Hóa ra là anh em của Mặc Viễn, hẳn là từ Mỹ đến tham dự hôn lễ của anh trai. Đàm Ngạn không rõ vì sao một việc vui lại có thể liên hệ với một việc đổ máu thế này, càng không hiểu được giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của Phó Lỗi là thế nào.


“Phó Lỗi, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi và Mặc Viễn là bạn đại học, được mời làm phù rể cho hôn lễ của cậu ấy. Vết thương của cậu đại khái còn cần tĩnh dưỡng vài ngày, hôn lễ ngày mai có lẽ cậu đừng…”


“Tôi càng muốn đi! Tôi thật muốn nhìn xem anh ta còn có thể làm gì!”
“Vết thương của cậu… Là làm sao?”
“Anh đi mà hỏi chú rể, hỏi một chút xem rốt cuộc anh ta có chuyện bẩn thỉu gì giấu diếm cha mẹ anh em bạn bè mà thẳng đến trước hôn lễ một ngày mới đưa thiệp cưới?”


Phó Lỗi kích động từ trên giường bệnh ngồi dậy, nói một hơi như pháo liên châu. Áo sơmi nhuộm máu sớm đã bị cởi bỏ, nửa người trên trần trụi, lộ ra xương quai xanh trơn bóng và đầu nhũ hồng nhạt, chỉ thấy ngực của cậu hơi phập phồng, Đàm Ngạn nghe được tiếng hầu kết của mình chuyển động. Lúc này Mặc Cận đã gọi bác sĩ tới, Phó Lỗi khăng khăng muốn về nhà, bác sĩ thấy chỉ khâu năm mũi cũng không có gì đáng ngại liền cho phép bọn họ.


Đàm Ngạn còn chưa nắm rõ là chuyện gì, chỉ có thể cởi áo khoác âu phục phủ lên vai Phó Lỗi, sau đó lái xe đưa họ về nhà. Nhìn ra được Phó Lỗi và Mặc Cận đối với vụ hôn lễ này hết sức bất mãn, nhưng anh không nghĩ ra được nguyên nhân bất mãn, đến tận hôn lễ mới báo có lẽ chỉ là vì muốn cho bọn họ một bất ngờ, người Mĩ không hề chấp nhất với loại vấn đề nhỏ nhặt này. Đàm Ngạn không phải là người thích bát quái, trước mắt vết thương của Phó Lỗi lại không có việc gì, anh cũng lười truy hỏi. Về phần thái độ quá khích của Phó Lỗi, anh cảm thấy chẳng qua chỉ là xúc động nhất thời thôi.


Người trung niên ba mươi không cần phải chấp nhặt với thanh niên hai mươi. Về đến nhà, trong đầu Đàm Ngạn hiện ra chính là gò má trắng xanh và đầu nhũ hồng nhạt của Phó Lỗi. Việc Phó Lỗi từng là chuyên gia phân tích trộm lấy thông tin của công ty không quan trọng, anh cũng không là CEO của công ty, anh là một người đồng tính, không phải thánh nhân, bộc lộ quan tâm với một người cùng giới có vẻ ngoài xuất sắc, nhưng lại nói không muốn cùng đối phương lên giường, đó là dối trá. Chỉ là hiện giờ vẫn chưa tới lúc.


Làm phù rể, Đàm Ngạn sáng sớm hôm sau liền theo giờ hẹn chạy tới khách sạn cử hành hôn lễ, trông thấy nhân viên trang điểm đang bôi trét gì đó lên mặt chú rể.
“Mặc Viễn, cậu cũng phải trang điểm à?”


Chú rể ừ một tiếng, chờ đến khi quay mặt lại Đàm Ngạn mới phát hiện không bình thường. Vành mắt trái của Mặc Viễn rõ ràng có một khối xanh đen to tướng, liên tưởng đến việc Phó Lỗi bị thương hôm qua…


“Cậu và Phó Lỗi đánh nhau? Hôm qua tôi ở bệnh viện đụng phải cậu ta, sao cứ như con nít vậy, đúng là… Muốn đeo mắt gấu trúc làm chú rể à?”
“Vết thương của cậu ấy không sao chứ? Tối hôm qua gọi điện thoại đều là tắt máy.”


“Không có gì, may mấy mũi liền về nghỉ ngơi. Các cậu là đánh thật à?”


“Kỳ thật không phải với cậu ta. Cậu ấy chỉ là người khuyên can thôi, kết quả lại bị ngộ thương, bị đẩy té, cánh tay bị miểng thủy tinh trên mặt đất đâm. Cậu ấy không đếm xỉa đến tôi, sau đó là em trai tôi đưa cậu ta đến bệnh viện.”
“Vậy cậu đánh nhau với ai? Em trai cậu?”


“Xin lỗi, đã khiến cậu chê cười rồi.”
“Tính khí thanh niên bây giờ thật không nhỏ.”


Mặc Viễn vẻ mặt xấu hổ hình như còn muốn giải thích thêm gì đó, người chủ trì hôn lễ đã lại đây thông báo khách mời đã đến, kêu cô dâu chú rể cùng ra tiếp khách. Đàm Ngạn cũng không nói gì thêm, đi theo đôi tân nhân và phù dâu bắt đầu quy trình hôn lễ — đón khách và nhận lễ.


Tiệc cưới là tiệc buffet theo kiểu Tây, địa điểm tổ chức là ở một bãi cỏ phía sau khách sạn, ở giữa có một tượng phun nước tinh xảo. Gần bậc thềm của khách sạn có một cổng vòm bằng hoa bách hợp trắng, phía trên khăn trải bàn màu trắng tuyết là rượu sâm banh và bánh kem năm tầng. Ánh mặt trời buổi trưa xán lạn, trời xanh đất lục, có đứa nhỏ đuổi theo con chó lông vàng to lớn và bong bóng nhiều màu chạy tới chạy lui trên bãi cỏ, khách khứa mặc lễ phục sang trọng tụm năm tụm ba một chỗ tán gẫu với nhau, bồi bàn qua lại không ngớt, phục vụ nước giải khát và điểm tâm ngọt. Hạnh phúc và vui mừng bồng bềnh trong ánh dương quang đầu hạ, tất cả mọi người đều đang chờ cô dâu chú rể vào sân hoàn thành nghi thức.


“Na, Tiểu Lỗi. Đây mới thật sự là thứ anh ấy muốn đúng không?”
“Cậu bỏ cuộc rồi à?”


Đàm Ngạn thực dễ dàng tìm được thân ảnh của Phó Lỗi trong đám người, vẻ u ám trên mặt cậu quả là quá tương phản với không khí hoan ca vui vẻ nơi này. Vì sao cậu ấy lại có phản ứng thái quá với buổi hôn lễ này nhỉ? Cô dâu là bồ cũ của cậu ta? Không giống, tuổi của cô dâu so với Mặc Viễn còn lớn hơn, trừ phi Phó Lỗi thích kiểu chị hai. Chú rể là bồ cũ của cậu ta? Cũng không giống, nghe Mặc Viễn nói từ nhỏ đã coi cậu ấy như em trai, quan hệ vẫn tốt lắm mà. Loại trừ hết những khả năng có thể nghĩ đến, Đàm Ngạn vẫn nghĩ hoài không ra.


Nghi thức của một hôn lễ không theo đạo vô cùng đơn giản, trên tờ trình tự viết, người làm chứng đọc xong lời chúc, cô dâu chú rể tuyên thệ, trao nhẫn, xong. Nghi thức tuyên thệ vừa bắt đầu trước đó không lâu, Đàm Ngạn trở lại phòng khách sạn lấy nhẫn, anh ở phòng trong cẩn thận kiểm tr.a đối chiếu xong liền cầm lấy hai chiếc nhẫn kim cương trong tủ an toàn. Còn chưa rời đi đã nghe thấy có người dùng chìa khóa mở cửa phòng, đang muốn hỏi là ai lại nghe được giọng nói của hai anh em Mặc Viễn Mặc Cận.


“Chuyện hôm qua, thực xin lỗi. Em chỉ muốn anh cho em một đáp án, nói ra rồi em sẽ bỏ cuộc. Cuối tuần cùng ba mẹ quay về Mỹ, không bao giờ tới quấy rầy anh nữa.”
“Mặc Cận, nếu em đã đến đây thì lưu lại đi.”


“Em đến Trung Quốc không phải để tham gia hôn lễ của anh. Tám năm trước anh bỏ chạy, tám năm sau anh vẫn còn trốn tránh.”
“Anh sẽ giúp em tìm được công việc thích hợp…”


Đó là âm thanh thân thể đập vào cửa, đó là âm thanh chà xát của quần áo, đó là âm thanh hôn môi kịch liệt giữa đàn ông và đàn ông. Cách một cánh cửa, Đàm Ngạn nín thở, ép buộc bản thân cố gắng không nhìn hình ảnh đầy sức chấn động kia. Chỉ cách khe cửa kia, có hai người đàn ông mang gương mặt tương tự nhau, trao đổi hơi thở dây dưa trong nụ hôn nồng đậm đến phân không ra là ai.


“Tôi tuyên bố Mặc Viễn và Tống Hiểu Khiết chính thức kết thành vợ chồng.”


Dải lụa đủ mọi màu sắc từ trong không trung lả tả rơi xuống, làm nổi bật lễ phục màu đen của chú rể và áo cưới màu trắng thánh thiện mà trang nghiêm của cô dâu. Mặc Viễn hôn tượng trưng gò má của cô dâu, hắn nhìn thấy Đàm Ngạn đứng ở bên bậc thềm, thấy Mặc Cận ngồi bên cha mẹ ở hàng ghế đầu, thấy Phó Lỗi đứng tách ra xa xa, đoán chừng bọn họ đều có chung vẻ mặt.


Sau khi nghi lễ kết thúc, bởi vì không cần bồi rượu, nhiệm vụ của phù rể coi như đã hoàn thành. Đàm Ngạn nhìn khắp xung quanh, cuối cùng tìm được Phó Lỗi ở khu vực hút thuốc bên kia khách sạn. Dáng điệu hút thuốc của cậu tuyệt đối không đẹp trai mà lại giống một tiểu lưu manh.


“Người bị tổn thương nhiều nhất hẳn không phải là cậu rồi.”
“Liên quan đếch gì đến anh.”
“Vừa rồi không cẩn thận thấy được.”
“Cái gì?”
Lẹ làng hôn một cái lên môi Phó Lỗi, Đàm Ngạn đắc ý nói:
“Cái này.”


Phó Lỗi bị động tác thình lình của anh làm hết hồn, khói thuốc hít vào không kịp thở ra. Lập tức ho đến gập người, đưa tay muốn đánh đối phương một quyền lại đụng tới miệng vết thương hôm qua, đau đến thiếu chút nữa rơi nước mắt.


“Đừng tưởng rằng kẻ trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh. Loại chuyện này, người ngoài tốt nhất đừng nhúng tay vào. Cậu ở đây phẫn hận bất bình cũng không giải quyết được vấn đề giữa hai anh em họ đâu.”
“Tên Mặc Viễn khốn nạn! Còn làm lỡ đời một cô gái.”


“Cái này thì chưa chắc.”
“Vì sao?”
“Trước khi biết được toàn bộ sự thật, không nên tùy tiện đưa ra kết luận.”
“Đi thôi, nhìn cậu cũng không muốn ở đây nữa. Tôi đưa cậu đi bệnh viện, hôm nay hẳn là nên kiểm tr.a có nhiễm trùng hay không.”


Biết rõ Đàm Ngạn không phải là người tốt lành gì nhưng bây giờ Phó Lỗi chỉ muốn rời khỏi đây. Tay bị thương tạm thời không thể lái xe, coi như có một tài xế miễn phí vậy.
“Anh không bị người đánh mà sao vành mắt cũng đen như gấu mèo vậy hả?”
“Gần đây công tác có hơi bận.”


Phó Lỗi vốn là không có gì nói đang tìm đề tài, nghe Đàm Ngạn nhắc tới công việc thì đề tài liền chuyển dời đến ngành nghề chung của hai người — game online. Bàn đến động thái tin tức gần đây của các công ty trong nước, Phó Lỗi đương nhiên là rõ như lòng bàn tay, sau đó cậu phát hiện Đàm Ngạn cũng có tiến bộ rất lớn. So với tên ngoại đạo chỉ biết cứng ngắc đọc lời tuyên bố cậu gặp lần đầu ở buổi họp báo trò chơi mới, thì Đàm Ngạn rõ ràng đã có chút kiến thức và hiểu biết chuyên sâu đối với ngành công nghiệp vốn xa lạ với anh.


“Giám đốc chuyên nghiệp, còn không phải là người làm công cao cấp à. Liều mạng như thế để làm gì?”
“Ăn lộc vua, lo việc nước.”


Cậu quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ lái xe nghiêm túc nhìn thẳng phía trước của nam nhân. Hóa ra đối tượng phân tích nghiên cứu của cậu không chỉ đơn giản như vậy, không chừng Tín Đồ Trò Chơi sẽ thật sự phát sinh thay đổi trọng đại. Khi xuống xe, cậu vươn tay tháo xuống hoa cài áo phù rể trên âu phục của Đàm Ngạn, ném vào thùng rác trong bãi đỗ xe.


“Như vậy mới đẹp trai giống tôi.”
Đàm Ngạn cười không đáp. Có một thoáng, Phó Lỗi thật sự cảm thấy vẻ mặt kiêu ngạo của người đàn ông này phi thường đẹp trai.
————————————–
ô ô, huynh đệ văn kìa!!!!






Truyện liên quan