Chương 2
Edit: Cực Phẩm
Vì vậy, Đường Ly liền bị nhốt vào phòng giam riêng của thiên sách phủ, bị Lý Hâm Ngô trông giữ chặt chẽ, phòng trì trọng điểm.
Lý Hâm Ngô đẩy Đường Ly vào trong phòng giam: Đàng hoàng một chút.
Đường Ly ngồi trên giường ôm đầu gối, cằm chôn vào trong cánh tay, chỉ lộ ra một đôi mắt to ứa nước mắt, ủy ủy khuất khuất.
Lý Hâm Ngô nhìn hắn một hồi: Không phục?
Đường Ly giận dỗi giễu cợt nói: Không dám không phục.
Sau một trận trầm mặc khá dài, dường như Đường Ly nghe thấy Lý Hâm Ngô cười khẽ một tiếng.
Lúc ngẩng đầu lại, người đã không thấy.
Đường Ly cẩn cẩn dực dực vịn cửa nhìn ra phía ngoài một chút, xác nhận Lý Hâm Ngô đi thật rồi, vì thế dự định nghiên cứu khoá của phòng giam một chút, thân là một thiên la [ ], am hiểu nhất chính là ky quan chi thuật, khoá cửa này hẳn là không làm khó được hắn, lúc trước không chạy trốn là vì cảm thấy mình bị oan, giải thích rõ ràng thì sẽ được thả ra, nhưng nhìn Lý Hâm Ngô này căn bản sẽ không nghe đạo lý, Đường Ly đã không còn trông cậy vào việc hắn sẽ thả mình.
[ ] Thiên la: thích khách trong bóng tối.
Đường Ly phun ra một tiểu thiêm tử (cái que, cái tăm) cực nhỏ từ trong miệng, là khi hắn bị soát người thì thừa dịp hỗn loạn tháo xuống từ trên ám khí, chính là vì phòng ngừa vạn nhất.
Mân mê một lát, Đường Ly liền mở được khoá phòng giam, hắn giấu tiểu thiêm tử thật kỹ dưới lưỡi, rón rén đẩy cửa đi ra ngoài, dựa theo ký ức lúc đến đi.
Sau đó mới vừa đi tới ngã rẽ thứ nhất, đột nhiên bên cạnh lại vang lên tiếng bước chân, lập tức gò má hoàn mỹ của Lý Hâm Ngô xuất hiện ở bên sau tường.
Đường Ly sợ đến thiếu chút nữa kêu lên, trong nháy mắt xuất ra phù quang lược ảnh, biến mất trong bóng đêm.
Hắn nghĩ đại khái là Lý Hâm Ngô sẽ không phát hiện.
05
Lý Hâm Ngô từng bước từng bước đi tới, Đường Ly bình tĩnh nín thở, hắn đang ẩn thân dán vào tường, mà lối đi xem như rộng rãi, trừ phi Lý Hâm Ngô này có bệnh mới cần theo dán sát tường đi, bằng không cũng sẽ không đụng vào hắn.
Sau năm giây…
Nhìn Lý Hâm Ngô dán sát tường đi, trong lòng Đường Ly thầm mắng: Nói ngươi có bệnh, ngươi thật đúng là mẹ nó có bệnh!
Nhưng mà Lý Hâm Ngô đi tới Đường Ly trước mặt liền ngừng, trong lòng Đường Ly còn ôm chút hy vọng hắn đột nhiên lại đổi phương hướng, kết quả đột nhiên Lý Hâm Ngô giơ tay lên sờ soạng vài cái trên ngực Đường Ly.
Đường Ly: …
Hôm nay hắn mặc một thân phá quân, trên ngực phanh rộng, lần này Lý Hâm Ngô liền sờ hắn đến mặt đỏ tới mang tai, đầu óc trống rỗng. Lý Hâm Ngô sờ soạng một phen, lại như không biết mình đang sờ người, lại tiếp tục vuốt ve lung tung mấy cái trên ngực Đường Ly, mặt không thay đổi lẩm bẩm: Cái gì đây?
Đường Ly thật sự nhịn không nổi nữa, buộc lòng phải đỏ mặt hiện hình, đẩy tay Lý Hâm Ngô ra: Ngươi! Ngươi sờ đủ rồi đó!
Sắc mặt Lý Hâm Ngô lãnh đạm: Làm sao ngươi chạy ra ngoài được.
Đường Ly xấu hổ và giận dữ không thôi: Vừa rồi ngươi sờ loạn cái gì!
Lý Hâm Ngô cười nhạt: Ta còn tưởng là thấy quỷ đây, ai biết là ngươi?
Đường Ly hung hăng trừng hắn: Nếu thật ngươi nghĩ là quỷ, còn dám vươn tay sờ nữa không?
Lý Hâm Ngô nguy hiểm híp mắt lại: Ta vẫn dám sờ đấy.
Đường Ly không dám cãi lại, chỉ sợ tên biến thái này lại nói ra cái gì hỏng bét.
06
Lý Hâm Ngô hơi cúi đầu, dựa theo ánh trăng nhìn Đường Ly: Mặt ngươi đỏ.
Đường Ly lau mặt: Ai bảo ngươi sờ loạn.
Thanh âm Lý Hâm Ngô khô khan: Ngươi không chỉ có ý đồ chạy trốn, lại còn dám còn đùa giỡn lưu manh.
Đường Ly tức giận: Hai chúng ta, là ai đang đùa giỡn lưu manh ai?
Vẻ mặt Lý Hâm Ngô đương nhiên: Tự nhiên là ngươi, ngươi dùng ngực đụng vào tay của ta.
Lý trí Đường Ly sắp đứt rồi: Ngươi! Ngươi quá xấu xa rồi!
Lý Hâm Ngô gật đầu: Ừ.
Đường Ly ức đến hận không thể lập tức đụng ch.ết: Ta thật sự vô tội! Làm sao ngươi có thể như vậy, thẩm (thẩm tra) cũng không thẩm, đã qua loa định tội?
Mâu quang Lý Hâm Ngô lóe lên: Ngươi không phải không có tội.
Đường Ly: Tội gì?
Lý Hâm Ngô nghiêm túc: Cổ áo mở lớn như vậy, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
Đường Ly: Đây là chế phục Đường môn mà, sao trách ta được?
Lý Hâm Ngô nhìn mắt Đường Ly: Mắt màu đỏ, vừa nhìn là biết không phải người tốt.
Đường Ly sắp khóc rồi: Đây là trời sinh mà…
Lý Hâm Ngô trầm mặc một lát, đột nhiên nở nụ cười, nhưng mà trong nháy mắt lại lập tức khôi phục dáng dấp nghiêm túc lãnh ngạnh: Cưỡng từ đoạt lý.
Đường Ly: …
Chứ vừa rồi ngươi không cưỡng từ đoạt lý à tên hỗn đản này?
07
Ngày hôm nay, lần thứ hai Đường Ly lại bị Lý Hâm Ngô ném vào phòng giam.
Đường Ly bất lực: Ngươi nói cho ta biết ngươi sẽ nhốt ta bao lâu đi, để ta tự đếm ngày.
Lý Hâm Ngô sờ sờ cằm: Thì tầm mười ngày nửa tháng.
Đường Ly kinh ngạc nhưng cũng thở phào một cái: Vậy còn được, sao ngươi không nói sớm, hù ch.ết ta…
Nhưng mà hắn còn chưa nói hết, Lý Hâm Ngô liền ngắt lời, nói: Có điều bây giờ ngươi còn vượt ngục hơn nữa đùa giỡn lưu manh, phải nhốt tám mươi năm.
Đường Ly: …
Thao thao thao thao thao thao thao!
Lý Hâm Ngô vẫn duy trì vẻ mặt than xoay người đi ra ngoài.
Thế nhưng Đường Ly vô cùng xác định mình vừa nghe được tiếng cười đè nén của hắn.
Đường Ly: Mẹ nó, cẩu quan.
~*~
· Thiên la: “Có minh, thì có ám; có quang, thì có ảnh. Có võ sĩ đứng dưới ánh mặt trời, thì có thích khách giấu mình trong bóng đêm. Bọn họ ẩn nấp ở phía sau màn, chờ đợi một khắc khi cơ hội đến; võ nghệ bọn họ cao cường, đi lại vô tung, bọn họ là lưỡi dao sắc bén nhất, độc dược trí mạng nhất; bọn họ xem phòng vệ nghiêm ngặt như không có gì, cho dù trọng trọng cung thành cũng không khoá được thân hình bọn họ; bọn họ chỉ đánh một lần rồi đi nhưng lại như giòi quấn người như bóng với hình. Không người nào nguyện ý trở thành mục tiêu của thiên la, bởi vì như thế chỉ có một kết quả —— ch.ết. Giống như sát thủ thiên la nói, chúng tôi không có tín ngưỡng, không có chí lớn, chúng tôi chỉ là một đám người dựa vào nhau sống sót trong thời loạn thế, thiên la không bao giờ quấy nhiễu chính trị, mặc dù đang là thời kỳ Cửu Châu (chỉ chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc) rung chuyển, mỗi một lần thiên la hành động đều có thể ảnh hưởng vận mệnh của toàn bộ Cửu Châu, nhưng bọn họ vẫn luôn duy trì một loại tinh thần độc lập.” (Dịch từ baidu)
· Phá quân
Mặc thế này có đứa ngu nó mới không sờ 囧