Chương 8
Chiến hỏa lan tràn, chỉ có trong viện của Gia Cát bốn mùa như một. Mới vừa rồi hắn gẩy đàn một hồi, viết vài chữ, hôm nay ngồi bên bàn nhỏ tự mình chơi cờ. Giáng Tụ ở bên hầu hạ, nhịn không được mà nói, “Nghe nói vết thương của y lại tái phát.”
“Ta biết.”
“Không muốn tới gặp y sao?”
Gia Cát cười nói, “Giáng Tụ, hai nước là địch không phải bạn, ngươi muốn ta trộm thông giao sao?”
Giáng Tụ hừ một tiếng, “Ngài lúc nào cũng tùy hứng làm bậy, từ lúc nào lại quan tâm đến quốc gia đại cục?”
Gia Cát cúi đầu cười ha ha, hạ xuống một quân đen, “Ta không đi thì y cũng tới. Mới rồi y cho người đưa tin, nói phải giúp Lưu Bị thủ Tây Xuyên.”
Quân cờ đó “rắc” một tiếng rơi xuống bàn đá liền nát, ngón tay dài nhỏ của Gia Cát ngưng lại giữa không trung, sắc mặt dần trắng.
“Qua lần này…” Lời hắn còn chưa dứt, bỗng nhiên hoang mang đứng dậy, không nhớ rõ bản thân muốn nói gì. Qua lần này, với tính Chu Du, đương nhiên còn có lần sau.
Nhưng… Người đó còn có thể có bao nhiêu lần sau nữa…
Rèm cửa vén lên, Chu Công Cẩn từ dưới bàn ngẩng dậy, Lỗ Túc tới bẩm, “Đô Đốc, Lưu Bị đã đáp ứng, khi đại quân ta đi qua, tất ra khỏi thành khao thưởng.”
“Rất tốt.” Y cười, “Đến lúc đó ta liền nhân cơ hội chém giết vào thành, Gia Cát không trả ta Kinh Châu, ta lại không thể tự lấy về sao?”
“Đô Đốc…” Lỗ Túc lại không cười nổi, “Sắc mặt Ngài tái nhợt, bệnh còn chưa lành, lúc nào lại coi thường lên chiến trường, chỉ sợ…”
“Sợ cái gì?” Y đạm nhiên, “Nếu ngươi còn gọi ta một tiếng ‘Đô đốc’, ta cũng nguyện chịu ch.ết vì Chúa công.” Y lặng lẽ nghiêng người dùng bàn che đi vết thương bên sườn trái, không cho Lỗ Túc thấy trên áo đã dần nhuốm sắc hồng.
Nếu thực sự phải ch.ết, so với bình yên ch.ết trên giường bệnh, y tình nguyện vì Đông Ngô một phen. Y bỗng cúi đầu cười khẽ. Nếu người kia biết, chắc sẽ lại nói y cổ hủ ngu trung…
Nét cười dần nhuốm màu cay đắng, một trận này, nếu thắng, y thu hồi Kinh Châu, nếu bại, y bồi bằng tính mệnh. Dù thắng hay bại, chắc rằng người đó sẽ chẳng chút nào lưu ý, có lẽ còn ở bên ngoài cười vô tư chăng?
…
Kinh Châu mười dặm, mặt nước phẳng lặng. Y càng đi lòng càng nghi ngờ, đến khi thuyền cập bờ, tự mình chuyển sang kỵ mã, đi tới Kinh Châu. Dọc đường vắng vẻ, y càng cảnh giác, nhìn khắp mọi nơi. Thành Kinh Châu trang nghiêm phía trước, y ghìm cương, chợt nghe tiếng mõ vang vọng, quân sĩ trên thành đồng loạt dựng thẳng thương đao, Triệu Vân xuất hiện tại thành lâu, nhìn xuống y cười nói, “Quân sư nhà ta đã sớm biết Đô đốc dụng kế mượn đường diệt Quắc, Đô Đốc còn không thúc thủ chịu trói sao?” Y ghìm cương muốn hồi, lại có một người phi ngựa tới báo, “Bốn đường không biết có bao nhiêu nhân mã, tiếng la rung động trăm dặm, đều nói muốn bắt Chu Du!”
Lòng y đau xót, không biết là hận hay giận, khóe miệng khẽ nhếch, dường như muốn cười, nhưng mở miệng lại phun ra búng máu. Y ngẩng mặt, trời cao xanh kia như đang xoay tròn. Bàn tay cầm cương không biết đã nới lỏng khi nào, ngẩng đầu, từ ngựa rơi xuống.
“Công Cẩn…”
Ý thức của y ngày càng không rõ, tự giễu nghĩ: không phải đâu, nhất định y nghe nhầm rồi, người kia chắc chắn sẽ không chịu… gọi y… Công Cẩn.