Chương 104
Có tiếng mở ồ khóa.
Hạng Thiếu Long và Thiện Nhu dán mình trên thanh xà nhà tròn trịa, nhờ ngọn trủy thủ cắm vào thanh cây nên mới ngồi vững, trừ khi có người leo lên dòm, nếu không đây quả thực là nơi an toàn nhất.
Hạng Thiếu Long và Thiện Nhu ló đầu ra nhìn xuống, chỉ thấy Ðiền Ðan và Lý Viên mỗi người ngồi trên một chiếc ghế, còn Triệu Mục thò tay vào chiếc hòm nhỏ.
Huynh đệ họ Lưu quỳ phía sau Ðiền Ðan, một trong hai tên ngước đầu lên nhìn, khiến hai người hoảng sợ rụt đầu lại.
Triệu Mục tới ghế ngồi của mình, đặt thư hiệu trung lên bàn rồi đọc lên.
Lý Viên cười nói, "Hầu gia thật lợi hại, nghĩ ra được kế tuyệt vời này, khiến cho bọn chúng đành phải nghe lệnh hầu gia."
Ðiền Ðan cũng cười, "Ðây phải chăng là hầu gia tự nghĩ ra? Hay là diệu kế của thủ hạ ngài?"
Triệu Mục đắc ý cười nói, "Chỉ là chuyện nhỏ!" rõ ràng đã tự nhận đây là kế sách của mình mà không hề hổ thẹn.
Hạng Thiếu Long yên tâm, biết Triệu Mục không đưa thư hiệu trung của mình cho Ðiền Ðan xem, nếu không nhân vật lợi hại này sẽ nhận ra mình có vấn đề.
Triệu Mục có nghi ngại đối với Lý Viên, bởi vì nếu tiết lộ thân phận thật của Ðổng Khuông thì thì có nghĩa là mối quan hệ của mình với Xuân Thân quân cũng bị vỡ lở.
Lý Viên chép miệng, "Không ngờ Triệu Minh Hùng là người của hầu gia, trước nay vẫn nghe y thuộc bè đảng Lý Mục, Liêm Pha, hầu gia thật thông minh."
Hạng Thiếu Long hoảng đến nỗi suýt nữa rơi từ trên xà ngang xuống. Triệu Minh Hùng là phó tướng của gã, gã và Ðằng Dực cũng rất coi trọng con người này, không ngờ y lại là gian tế.
Triệu Mục đắc ý nói, "Y không những là người của bổn hầu mà còn có huyết thống với bổn hầu, bổn hầu sắp xếp y làm việc cho Lý Mục, vốn là có ý đối phó với Lý Mục, nào ngờ Liêm Pha lại dùng y làm phó tướng cho Nhạc Thừa, ta lại cố ý nhiều lần chèn ép y, ả tiện nhân Triệu Nhã ngu ngốc đến nỗi nói tốt cho y trước mặt Hiếu Thành vương, thật là buồn cười."
Hạng Thiếu Long đổ mồ hôi lạnh, thầm kêu nguy hiểm, nếu không phòng bị tất sẽ bị y hại ch.ết. Ðồng thời cũng lãnh giáo được sự lợi hại sâu kín không lộ của Triệu Mục. Lại nhớ sáng nay cùng Hiếu Thành vương bàn bạc về vấn đề thống lĩnh cấm vệ quân, nếu Thành Tư xảy ra chuyện bất ngờ, Triệu Nhã rất có khả năng sẽ đề bạt Triệu Minh Hùng.
Vậy thì thành về và cấm vệ đều rơi vào trong tay Triệu Mục.
Khi Hạng Thiếu Long đang bực dọc, Lý Viên không chịu tiếp tục nói về danh sách của những kẻ đã viết thư hiệu trung, Ðiền Ðan mỉm cười hỏi, "Tình hình Tinh hậu thế nào rồi?"
Triệu Mục đắc ý nói, "Ai có thể phá được quan hệ của chúng tôi chứ, không cần nói đến Hiếu Thành vương, cả Quách Khai và Triệu Nhã đều bị chúng tôi lừa. Hàn Tinh ngoài lạnh trong nóng, một khi động chân tình với nam nhân thì không màng tất cả, nếu chẳng phải ả say mê bổn hầu, cực lực khuyên Hiếu Thành vương không gọi Lý Mục và Liêm Pha về, e rằng bổn hầu giờ đây khó mà ngồi nói chuyện với hai vị nữa."
Hạng Thiếu Long nghe mà trợn mắt há hốc, khó mà tin rằng đây là sự thật.
Hai người phải chăng đang đùa? Hay là ý nghĩ thực của Triệu Mục.
"Tinh hậu quả thật có thể khống chế Ðổng Khuông hay sao?" Lý Viên nói.
Hạng Thiếu Long lúc này tim đập loạn xạ, cả Thiện Nhu cũng cảm thấy điều ấy.
Ðiền Ðan nói, "Ðổng Khuông bề ngoài có vẻ thô kệch, nhưng kỳ thực đầy tâm kế, vả lại cũng rất biết ngã theo thời thế, chỉ cần y giấu Hiếu Thành vương giải quyết chuyện Hàn Sấm cấu kết với Tín Lăng quân cho Tinh hậu thì đã biết y có chuyện với Tinh hậu, đợi ngày Hiếu Thành vương trầu trời, có thể đạt được ý nguyện. Hạng người này tuyệt không nên đây trên đời."
Lý Viên lạnh lùng nói, "Ta phải tự tay đối phó với y."
Triệu Mục bình thản nói, "Kẻ này giờ đây vẫn có giá trị lợi dụng rất lớn, nhất là y vẫn chưa biết mối quan hệ giữa ta và Tinh hậu. Hừ! Kẻ này thấy lợi quên nghĩa, dù cho quốc cửu gia không tính sổ với y, bổn hầu vẫn không tha cho y."
Hạng Thiếu Long lúc này mới bình tĩnh, mau chóng tính toán trở lại, biết mình đã sơ hở ở chuyện Hàn Sấm, đáng ghét nhất là Tinh vương hậu đã bán đứng gã cho Triệu Mục, có thể thấy mụ và Triệu Mục là đôi gian phu ɖâʍ phụ đang cấu kết lẫn nhau.
Ðiền Ðan thản nhiên nói, "Hai vị hình như đã quên một nhân vật mấu chốt!"
Triệu Mục và Lý Viên đều ngạc nhiên.
Ðiền Ðan nói, "Ðó chính là Hạng Thiếu Long, cái ch.ết của Nhạc Thừa nhất định có liên quan đến y, chỉ là giờ đây ta vẫn chưa hiểu y ra tay trước với Nhạc Thừa."
Ngưng một chốc rồi nói, "Nếu Hiếu Thành vương sai người làm, sau chuyện này tất sẽ để lại manh mối, ví như thân tín của y sau này có người ch.ết và mất tích, giờ đây vẫn chưa thấy chuyện ấy xảy ra, rõ ràng chẳng phải y ra tay."
Hạng Thiếu Long, Thiện Nhu đồng thời biến sắc.
Ðiền Ðan lại nói, "Ta đã nhắc nhở Ðổng Khuông, bảo y sai người điều tr.a thủ hạ Nhạc Thừa phải chăng là có kẻ phản bội, nhưng giờ đây y vẫn chưa hành động, hoặc không điều tr.a được gì. Nhưng chúng ta không thể xen vào chuyện này để tránh đánh cỏ động rắn, hư chuyện lớn."
Lý Viên nói, "Cái ch.ết của Nhạc Thừa, kẻ được lợi nhất là Ðổng Khuông, phải chăng thủ phạm là y?"
Triệu Mục cả quyết nói, "Y không hề biết mình có thể ngồi lên chiếc ghế thành thủ, nếu chẳng phải ta bảo Tinh vương hậu sai khiến Hiếu Thành vương, đến lúc nào mới đến lượt y?"
Hạng Thiếu Long lúc này mới vỡ lẽ ra vì sao Tinh vương hậu coi trọng mình.
Ðêm nay nhờ vô tình nghe được bí mật của bọn chúng, nếu không đến ch.ết cũng không hiểu vì sao.
Ðiền Ðan nói, "Ðổng Khuông có thể giả vờ bị thương dậy không nổi, nhưng thấy thủ hạ của y không kẻ nào thương vong, đủ biết chuyện Nhạc Thừa không có liên quan đến y."
Triệu Mục chép miệng, "Kẻ thù Nhạc Thừa có khắp thiên hạ, do ai ra tay, quả thật cũng là điều khó đoán."
Ðiền Ðan khẳng định, "Chắc chắn là Hạng Thiếu Long, ta biết y vẫn còn trong thành, nếu không Triệu Nhã không thể có sức sống như thế Vừa rồi bổn tướng trên đường đến hầu phủ đã gặp ả và Ðổng Khuông, dáng vẻ thần thái bay bổng như thế, chỉ có nam nhân mới có thể khiến ả trở nên như thế."
Lý Viên cười lạnh lùng nói, "Phải chăng ả đã yêu Ðổng Khuông?"
Triệu Mục biến sắc nói, "Ðiền tướng nói đúng, nhất định Hạng Thiếu Long đã quay về. Ta rất hiểu tính cách của ả, ả chỉ muốn qua đường với Ðổng Khuông, trong lòng ả chung quy chỉ có một mình Hạng Thiếu Long, nói không chừng Hạng Thiếu Long đang trốn trong phủ của ả."
Ðiền Ðan nói, "Chuyện này rất có thể xảy ra, dù sự việc thật hay giả, chúng ta cũng phải tìm cách hãm hại Triệu Nhã, chỉ cần tìm thấy dấu vết của Hạng Thiếu Long, dù Triệu Nhã hươu lẹo thế nào cũng khó mà chối được. Nhân lúc Quách Khai, Thành Tư nóng lòng lập công trước mặt Hiếu Thành vương, để tránh bị Ðổng Khuông tranh công, nhất định không được bỏ qua cơ hội tốt này, hầu gia có hiểu ý của bổn tướng chứ?"
Triệu Mục cười nói, "Ðiền tướng quả thật tâm kế siêu phàm, tính toán thật chu đáo, bổn hầu có đề nghị hay hơn, bảo Tinh vương hậu sai Ðổng Khuông làm việc này, chỉ cần đặt phi châm vào những thứ có vết máu trong phủ Triệu Nhã, khi đem ra Triệu Nhã khó có thể thoát được, điều ấy lại có thể kiểm tr.a lòng trung thành của Ðổng Khuông với Tinh vương hậu. Hừ! Ả tiện nhân Triệu Nhã này, đã rất lâu bổn hầu cũng muốn trừng trị ả!"
Hai người trên xà ngang nhìn nhau, mồ hôi đổ ròng ròng.
Gian kế do bọn này nghĩ ra, quả thật là độc không thể độc hơn nữa, dù cho biết rõ, nhất thời cũng khó mà hóa giải được.
Ðiền Ðan đứng dậy nói, "Chúng ta không tiện ở đây quá lâu. Hầu gia nếu ngày sau ngồi lên vương vị đừng quên Ðiền mỗ và quốc cửu gia đó."
Triệu Mục vội vàng tỏ ý cảm kích.
Chiếc khóa hộp sắt vang lên, ba người rời khỏi căn phòng.
Bọn phủ vệ thổi tắt đèn đuốc rồi đóng cửa lại.
Thiện Nhu ghé tai Hạng Thiếu Long hỏi nhỏ, "Làm thế nào đây?"
Hạng Thiếu Long quay lại vẻ bình tĩnh tuyệt đối, hạ giọng, "Không cần xem thư hiệu trung nữa, chỉ cần chúng ta an toàn rời khỏi, trận này nhất định chúng ta sẽ thắng."
Hạng Thiếu Long tỉnh dậy, tinh thần tỉnh táo.
Cơn mỏi mệt đêm qua đã biến mất, nỗi lo lắng trong lòng cũng giảm đi nhiều. Bởi vì cuối cùng gã cũng hiểu rõ được cảnh ngộ của mình hiện nay và mối quan hệ giữa bọn Triệu Mục và Tinh vương hậu.
Ðiền Trinh vừa bước vào tẩm thất, thấy gã tỉnh dậy thì hớn hở nói, "Ðổng gia! Ðể tiểu tỳ hầu hạ cho ngài."
Hạng Thiếu Long ngồi dậy, tắm rửa thay y phục xong rồi ra sảnh đường dùng điểm tâm với Ðằng Dực, Triệu Chi, Thiện Nhu.
Ðằng Dực và Ô Quả đêm qua đã giả vờ ở tại trạm chỉ huy đến canh ba mới quay về, Hạng Thiếu Long nói, "Nhu Nhu đã kể toàn bộ sự việc cho nhị ca nghe chưa?"
Ðằng Dực gật đầu, "Ta đã hiểu, nói về âm mưu quỷ kế, chúng ta thủy chung vẫn không phải là đối thủ của bọn Triệu Mục, Ðiền Ðan, nếu hai người không nghe bọn chúng nói chuyện, lần này chúng ta đừng hòng sống sót mà quay về Hàm Dương."
Triệu Chi lo lắng hỏi, "Chuyện bọn chúng phái chàng hãm hại Nhã phu nhân phải ứng phó thế nào đây?"
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ phương pháp nghe lén của thế kỷ XXI này thật là có ích, mỉm cười nói, "Chuyện này có thể tùy cơ ứng biến, trước mắt nhân tố có lợi nhất của ta là bọn chúng vẫn chưa hoài nghi thân phận Ðổng Khuông này, chỉ tưởng ta là hạng thấy gió bẻ đà. Ðiều tuyệt vời hơn là Triệu Mục vẫn không dám tiết lộ mối quan hệ bí mật giữa ta và y, dựa vào những ưu thế này, chúng ta có thể đùa cùng bọn gian nhân đó tới cùng."
Ðằng Dực chép miệng, "Không ngờ Triệu Minh Hùng là người của Triệu Mục, thật uổng cho ta xem trọng y."
Hạng Thiếu Long trầm giọng nói, "Ðệ từ đầu đến cuối vẫn không tin Tinh vương hậu thật lòng với Triệu Mục, nữ nhân này rất biết dùng thủ đoạn, có lẽ chỉ lợi dụng Triệu Mục để đạt đến mục đích mà thôi, nếu đệ có thể biết được thái độ thật sự của mụ thì sẽ dễ dàng hơn."
Thiện Nhu nhíu mày nói, "Chàng nói nhiều như thế, lại chẳng có vẻ e sợ, rốt cuộc có cách nào đối phó bọn chúng chưa? Nói không chừng chốc nữa Tinh vương hậu sẽ ép chàng đối phó với Triệu Nhã."
Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực cưỡi ngựa đi song song trên đường, Ðằng Dực nói, "Chúng ta có cần sắp xếp lại chuyện canh phòng trong thành hay không?"
Hạng Thiếu Long lắc đầu nói, "Vạn lần đừng làm như thế, nếu không sẽ bị Triệu Minh Hùng và Triệu Mục biết được Chốc nữa nhị ca hãy gọi tiểu Tuấn về, xem thử hắn đã dò thám được chuyện gì."
Ðến phu nhân phủ, Hạng Thiếu Long tìm Triệu Nhã, Ðằng Dực quay lại trạm chỉ huy. Ðến trưa thì Triệu Mục sai người gọi gã, Hạng Thiếu Long biết rõ tên gian tặc này đêm qua đã bàn kỹ với Ðiền Ðan và Lý Viên, nên giờ đây mới tìm gã.
Trong mật thất của hầu phủ, Triệu Mục vẫn với dáng vẻ thân thiết, coi gã như tâm phúc, nói, "Lý Viên đã trúng kế, tưởng Triệu Mục này chấp nhận hợp tác với y. Hừ! Ta nhất định sẽ khiến cho y không còn mạng rời khỏi Hàm Ðan."
Ðến lúc này Hạng Thiếu Long không còn tin tưởng bất cứ lời nào của kẻ này, bề ngoài vẫn giả vờ cả mừng hỏi han.
Triệu Mục nở nụ cười âm hiểm, nói, "Chuyện này sau này hẵng nói, quan hệ giữa ngươi với Tinh vương hậu và Triệu Nhã thế nào, nghe Ðiền Ðan nói đêm qua gặp ngươi và Triệu Nhã trên đường."
Hạng Thiếu Long mỉm cười nói, "Triệu Nhã quả thật là phóng đãng thành thói, chỉ cần làm vừa lòng ả trên giường, nào sợ ả không thật lòng với bỉ nhân. Còn quan hệ với Tinh vương hậu ngày càng tốt đẹp, bỉ nhân chưa có cơ hội bẩm cáo với hầu gia, bọn võ sĩ của Tín Lăng quân quả thật do Hàn Sấm dẫn đến, bỉ nhân trừ sạch bọn chúng, vừa lấy lòng Hiếu Thành vương, lại vừa ra ơn với Tinh vương hậu, một mũi tên bắn được hai con chim. Giờ đây bỉ nhân đang xúi gục Hiếu Thành vương giao thêm nửa miếng binh phù, lúc ấy bỉ nhân sẽ toàn quyền điều động binh mã trong toàn thành, hầu gia còn lo gì chuyện lớn không thành."
Triệu Mục lộ vẻ bất ngờ, rõ ràng không nghĩ Hạng Thiếu Long sẽ nói với y chuyện này.
Hạng Thiếu Long cười thầm trong bụng.
Tên gian tặc này sở dĩ hoài nghi sự chân thành của mình là bởi mình giấu y chuyện này, cho nên y tưởng rằng mình đã ngả về phía Tinh vương hậu, giờ đây tất cả được bày ra trước mắt, nên bắt đầu dao động.
Triệu Mục nhìn gã một lúc rồi trầm giọng nói, "Chuyện này sao ngươi không nói sớm với ta?"
Hạng Thiếu Long giả vờ thản nhiên nói, "Ðây chỉ là chuyện nhỏ, bỉ nhân vốn cũng không nghĩ rằng sẽ bẩm cáo với hầu gia, chỉ là hầu gia hỏi quan hệ giữa bỉ nhân với Tinh vương hậu nên mới thuận miệng nói ra. Hai nhân vật mấu chốt hiện nay chính là Tinh vương hậu và Triệu Nhã, chỉ cần bọn họ toàn lực giúp đỡ, Hiếu Thành vương sẽ không màng đến sự phản đối của Quách Khai, giao toàn bộ binh quyền cho bỉ nhân, lúc ấy Hàm Ðan chính là thiên hạ của chúng ta. Chỉ cần báo đáp ân điển của Xuân Thân quân đối với bỉ nhân, Ðổng Khuông này dù nhảy vào dầu sôi lủ bỏng vẫn không từ nan."
Thần sắc Triệu Mục thay đổi, nhíu mày hỏi, "Chuyện Nhạc Thừa bị giết, phải chăng là Hiếu Thành vương làm?"
Hạng Thiếu Long trong lòng càng buồn cười hơn, nói, "Tuyệt không phải là Hiếu Thành vương, Ðiền Ðan đã từng nhắc bỉ nhân điều tr.a cận vệ của Nhạc Thừa, xem thử phải chăng có kẻ tiết lộ hành tung đêm ấy của Nhạc Thừa, từ đó tr.a xét được chủ mưu thật sự, chuyện này vẫn đang tr.a xét, cũng sắp có kết quả. Theo bỉ nhân thấy, tên Hạng Thiếu Long ấy là kẻ đáng ngờ nhất."
Triệu Mục lại một lần nữa không thể giấu nổi vẻ rúng động, cúi đầu im lặng.
Hạng Thiếu Long cảm thấy kỳ lạ, tại sao mình thẳng thắn như thế mà vẫn không thể lấy lại lòng tin của Triệu Mục, một ý nghĩ thoáng qua, thì ra là thế, hạ giọng cố ý nói với vẻ bí hiểm, "Hầu gia chẳng phải muốn khử Thành Tư hay sao? Bỉ nhân đã nghĩ ra cho hầu gia một kế trung chi kế."
Triệu Mục ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hỏi, "Kế trung chi kế là sao?"
Hạng Thiếu Long bình thản nói, "Bỉ nhân sẽ đưa thư hiệu trung cho Hiếu Thành vương biết, lại còn bảo nhờ đánh cắp mà có được, cho nên chỉ cần hầu gia có thể ngụy tạo thư hiệu trung, trong đó có cả Thành Tư, lúc ấy sợ gì Hiếu Thành vương không lập tức bãi chức của y để tránh nuôi ong tay áo."
Triệu Mục nghe gã nói tiết lộ bí mật thư hiệu trung cho Hiếu Thành vương thì hoảng hồn, rõ ràng đã sớm biết chuyện này từ chỗ Tinh vương hậu.
Hạng Thiếu Long thầm kêu nguy hiểm, nếu không xuất chiêu này, đừng hòng Triệu Mục tin tưởng gã nữa.
Quả nhiên Triệu Mục đăm chiêu một hồi rồi chép miệng, "Ngươi từ rày về sau đừng nên làm chuyện gì mà không cho ta hay để tránh hiểu nhầm."
Hạng Thiếu Long giả vờ hoang mang hỏi, "Cái gì! Hầu gia nghi ngờ lòng trung thành của bỉ nhân sao?"
Triệu Mục quay về thái độ ban đầu, đưa tay bóp vai gã nói, "Giờ đây sau cơn mưa thì trời đã sáng, không nên giữ ở trong lòng nữa, chỉ cần ngươi làm việc theo chỉ thị của bổn hầu, sau này nhất định có phước cùng hưởng, " ngừng một lát rồi nói, "Giờ đây quan trọng nhất là phải lấy được một nửa miếng binh phù trên tay Hiếu Thành vương, lại thêm tấm chiếu chỉ nữa, ngươi lập tức có thể điều động nhân mã..." rồi trầm ngâm, muốn nói nhưng dừng lại.
Hạng Thiếu Long biết y đã báo cho Tinh vương hậu ép mình hãm hại Triệu Nhã, nhưng lại không muốn nói ra, sợ để lộ mối quan hệ giữa y và Tinh vương hậu, tiếp lời, "Hầu gia có tâm sự gì, xin cứ căn dặn."
Triệu Mục rút tay lại, gật đầu nói, "Sau này có bất cứ hành động gì cũng phải thương lượng với ta trước, vạn lần hãy nhớ lấy điểm này."
Hạng Thiếu Long biết y vẫn chưa hoàn toàn yên tâm với mình, cố ý để Tinh vương hậu ép mình, xem thử gã có báo cáo lại hay không, trả lời, "Hầu gia gọi bỉ nhân tới đây, rốt cuộc có chỉ thị gì?"
Triệu Mục ngập ngừng, ấp úng nói, "Chủ yếu chỉ hỏi ngươi tình hình mấy ngày nay, thôi được, sau này sẽ lại tìm ngươi bàn bạc tiếp!"
Hạng Thiếu Long biết mục đích đôi bên đã đạt được nên cáo từ quay ra.
Về đến trạm chỉ huy, xử lý sự việc xong thì tìm Ðằng Dực kể lại mọi việc.
Ðằng Dực vỗ án khen hay, nói, "Nếu cấm vệ và thành vệ đều rơi vào tay Triệu Mục, Tinh vương hậu lại chịu nghe mệnh lệnh của y, vậy thì y không cần Ðiền Ðan cũng có thể thao túng được toàn cuộc. Giờ đây ta lấy làm lạ Triệu Mục cớ gì không lập tức ra tay đối phó Hiếu Thành vương, có Tinh vương hậu làm nội ứng, muốn hạ độc Hiếu Thành vương đâu phải là chuyện khó khăn?"
Hạng Thiếu Long nói, "Ðiểm này đệ cũng không hiểu lắm, cách giải thích duy nhất là y e sợ Lý Mục. Nếu Hiếu Thành vương đột nhiên chầu trời, Lý Mục chắc chắn nghi ngờ, thậm chí đem quân vào thành phạt Triệu Mục, lúc ấy cả Ðiền Ðan cũng chưa chắc dám đối đầu với Lý Mục, giấc mộng của Triệu Mục đành vỡ tan. Ðệ thủy chung vẫn không tin hạng nữ nhân như Tinh vương hậu lại bị nam nhân kiềm chế, huống chi mụ ta mang trên mình sứ mạng hợp nhất tam Tấn, lại biết Triệu Mục là gian tế của người Sở phái đến, làm sao có thể cam tâm tình nguyện nghe lời y."
Ðằng Dực nói, "Hạng nữ nhân lâu ngày trong cung cấm, khó mà hiểu được hành vi của họ theo lý thường được, nhìn dáng vẻ của mụ, dù cho lúc cười nói cũng khiến người ta cảm thấy vẻ lạnh lùng trong nội tâm. Hoặc giả Triệu Mục có cách gì đó thỏa mãn nhu cầu của mụ ta nên mới chịu nghe lời Triệu Mục!"
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hạng Thiếu Long, hình như gã linh cảm đã tìm được cách đối phó Tinh vương hậu nhưng nhất thời chưa hiện ra cụ thể. Hỏi sang chuyện khác, "Tình hình phòng vệ trong thành đã thế nào rồi?"
Ðằng Dực thở phào, "May mà sớm phát giác thân phận của Triệu Minh Hùng, sáng nay y giao cho ta một danh sách, đề nghị sắp xếp các cấp tướng lĩnh. Nếu là trước kia, một là không hề nghi ngờ y, hai là vì y quen thuộc với những người cấp dưới, nên sẽ tin tưởng đề nghị của y, nhưng giờ đây chuyện đã đổi khác."
Hạng Thiếu Long thầm kêu nguy hiểm nói, "Triệu Mục không phải đã bảo sẽ có bốn người của y hay sao? Nhất định đó là kế nghi binh, chúng ta cứ trọng dụng bốn người ấy, vậy thì Triệu Mục đành ngậm bồ hòn làm ngọt."
Ðằng Dực vỗ án khen hay, "Ngậm bồ hòn làm ngọt, so sánh thật là hay. Tam đệ ngươi quả thật lời hay như ngọc, chả trách nào Kỷ tài nữ cũng động lòng với ngươi."
Lúc ấy thuộc hạ vào báo Hàn Sấm sai người tìm.
Hai người đều biết là chuyện gì, nhìn nhau cười, rồi Hạng Thiếu Long vội vàng bước ra.
Quả như dự liệu, kẻ gặp gã là Tinh vương hậu.
Lần này mụ tiếp kiến gã ở một tiểu hiên yên tĩnh trong phủ. Lại còn bày rượu thịt, ngồi riêng cùng gã.
Hạng Thiếu Long đã được Ðằng Dực nhắc nên để ý quan sát, thấy gã tuy cười nói huyên thuyên nhưng ánh mắt không có thay đổi, khiến người ta cảm thấy sự lạnh lùng của mụ.
Lẽ nào mụ là người lãnh cảm bẩm sinh? Nhớ lại mụ đã nhiều lần khiêu khích mình, nhưng cuối cùng thì lại cự tuyệt, gã càng tin hơn vào suy nghĩ của mình.
Ðã như thế Triệu Mục làm thế nào để chinh phục mụ?
Nghĩ tới đây, bất đồ sờ vào trong eo, chạm phải bình xuân dược mà Hàn Sấm đã đưa cho gã dùng để hãm hại Kỷ Yên Nhiên, trong lòng hiểu rõ.
Lần trước khi gặp mặt Tinh vương hậu, đã từng nghĩ qua dùng cách này đối phó với Tinh vương hậu, nhưng chỉ là ý nghĩ điên rồ đối với chuyện nam nữ, sự thỏa mãn ấy nằm trong não chứ không phải hành động thực tế. Nhưng giờ đây tình thế đã khác, tự Nhiên suy nghĩ cũng khác.
Tim gã đập mạnh.
Tinh vương hậu lại hiểu nhầm gã, mỉm cười nói, "Người ta quả thật đã khiến cho ngươi căng thẳng đến thế sao?"
Hạng Thiếu Long chỉ một tay thôi, lấy một ít xuân dược đã giấu trong tay áo ra, lại tính toán làm thế nào mới có thể trong tình huống Tinh vương hậu nhìn vào mắt mình thì đổ xuân dược ấy vào trong mồm Tinh vương hậu, ho khan nói, "Hôm nay Tinh vương hậu dung quang rực rỡ, thật khiến người ta ngây ngất."
Trong mắt Tinh vương hậu lộ ra vẻ cười cợt mà trước kia Hạng Thiếu Long không hề nhận ra, bởi vì trong lòng đã có tính toán nên không thể giấu được gã nữa.
Mụ bưng bình rượu, nghiêng người về phía trước, rót rượu cho gã, cười nói, "Nam nhân toàn là như thế, nhưng nhìn nhiều rồi sẽ cảm thấy quen thôi!"
Hạng Thiếu Long trong lòng giận lắm, biết mụ dùng thủ đoạn để mê hoặc mình, một ý nghĩ lướt qua, trước tiên đưa chén rượu lên, đưa lên mũi ngửi rồi nói, "Rượu Tinh hậu róc, hình như đặc biệt thơm hơn, " rồi chầm chậm đưa ly rượu nhích khỏi tầm nhìn của đối phương, mau chóng đổ xuân dược trong tay áo vào rượu rồi mới hai tay nâng chén nói, "Ðể bỉ nhân kính Tinh hậu một chén, chúc Tinh hậu trẻ mãi không già, mãi mãi xinh đẹp như lúc này."
Có nữ nhân nào không ưa nam nhân khen ngợi, Tinh vương hậu cũng không ngoại lệ, vui vẻ nâng chén lên nói, "Bổn hậu cũng chúc Ðổng tướng quân đường mây rộng mở, đánh mãi không thua."
Hạng Thiếu Long cố ý cười lớn nói, "Tinh hậu có biết chăng lệ trong tộc hạ thần, phàm là uống rượu chúc nhau, tất phải giao tay cùng uống, ước nguyện mới có thể trở thành sự thật."
Tinh vương hậu cầm chén rượu, ngạc nhiên hỏi, "Thế nào là giao tay cùng uống?"
Hạng Thiếu Long nhích tới bên mụ, cúi người về phía trước tay cầm chén rượu đưa ra, đến bên môi mụ, mỉm cười nói, "Cánh tay giao nhau, mỗi người uống cạn rượu của đối phương, không để giọt nào, mộng ước sẽ thành sự thật."
Tinh vương hậu hơi đỏ mặt, thầm nghĩ kẻ này thật lớn gan, nhưng nếu không thuận theo, sẽ khiến đối phương cho rằng mình không có thành ý nên đành nhoẻn cười, làm theo gã, liếc gã rồi nói, "Cẩn thận đó! Bổn hậu không thích những nam nhân quá gấp gáp đâu!"
Hạng Thiếu Long sợ bỏ lỡ thời cơ, dịu dàng rót rượu vào trong mồm mụ, đồng thời uống rượu trên tay mụ.
Uống cạn chén, Hạng Thiếu Long đặt chén rượu xuống bàn, đưa tay quệt rượu trên môi, cười lớn nói, "Hay lắm! Giờ đây Ðổng Khuông ta thấy dù làm chuyện gì cho Tinh vương hậu cũng đều đáng cả."
Tinh vương hậu rất ít khi đổ cả chén rượu vào trong họng như vậy, hơi rượu xông lên, hai má đỏ ửng, rút khăn lụa ra, dùng tay áo che mặt, lau rượu trên môi rồi mới buông tay xuống, liếc gã rồi nói, "Người ta rất ít khi uống rượu như thế này, con người chàng thật là..."
Hạng Thiếu Long ngồi xuống, đến sát bên ả, lúc này chỉ sợ ả đột nhiên bỏ đi thì kẻ khác chiếm phần tiện nghi mất, tiếp lời, "Tinh hậu trước kia có uống như vậy không?"
Tinh vương hậu trong mắt lộ vẻ buồn bã, hình như nhớ lại chuyện buồn trước kia, thở dài, không nói, rồi quắc mắt lên, lộ vẻ oán thán.
Hạng Thiếu Long lập tức nhớ lại mụ đã từng có mối tư tình với Tín Lăng quân, thầm nghĩ hai người này nhất định là vì yêu thành hận, nếu không Tinh vương hậu sẽ không có dáng vẻ như thế này.
Gã không biết chỉ dùng một phần Hàn Sấm nói có thể gây tác dụng hay không, cũng không biết thuốc sẽ phát tác lúc nào, lúc phát tác thì sẽ ra sao? Trong lòng nghĩ thế, nên im lặng.
Lúc ấy trong tiểu sảnh lặng lẽ như tờ, chỉ có tiếng chim hót ríu rít ngoài vườn.
Ngừng một lát Tinh vương hậu lạnh lùng hỏi, "Phải chăng ngươi đang nghĩ tới nữ nhân khác?"
Hạng Thiếu Long giật mình, ngẩng đầu lên nhìn mụ, thăm dò, "Tinh hậu thật lợi hại, bỉ nhân thật sự đang nghĩ tới nữ nhân, nhưng không phải là người khác mà chính là Tinh hậu."
Tinh vương hậu hơi đỏ mặt, lườm gã rồi quay đầu nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.
Hạng Thiếu Long biết thuốc đã bắt đầu dần dần phát huy tác dụng, nếu không mụ sẽ không dễ dàng đỏ mặt như thế, thần thái sẽ không khác thường như thế.
Nhích tới bên mụ, muốn ôm vai mụ, nhưng sợ phản đối, chỉ hỏi nhỏ, "Tinh hậu có tâm sự gì."
Hàn Tinh buồn rầu thở dài, "Có lúc ta cũng không biết mình đang làm gì, chỉ vì chuyện không đâu mà suy nghĩ suốt ngày, nhìn khóm hoa ngoài kia, vô tư dưới ánh mặt trời, nếu ta không cần phải nghĩ gì hết, thật là vui biết bao nhiêu."
Hạng Thiếu Long nghe mà chưng hửng, theo lý mụ đã uống vào xuân dược thì chắc chắn tình xuân khó nén, chủ động cầu xin mình mới phải, tại sao lại tỏ ra rầu rĩ, chả lẽ Hàn Sấm đã đưa nhầm thuốc, hoặc vì quá hạn là dược tính đã thay đổi.
Rồi tỉnh ngộ, biết mình đã phạm sai lầm lớn.
Nếu như Triệu Mục trước nay vẫn dùng xuân dược để kích thích mụ, vì đã uống nhiều, trong người sẽ sinh ra sức đề kháng Cũng giống như người hít ma tuý, sau khi bị nghiện thì liều lượng ngày càng tăng lên mới có thể thoả mãn.
Ðáng tiếc là gã còn giảm bớt đi lượng thuốc, giờ đây khó mà ép mụ uống thêm hai ly nữa. Làm thế nào đây?