Chương 2: Xảo ngộ Dương Giai Nghi
""Quỷ Yển Thần Hoàng ở phía Bắc, Ma Tiên Thần Hoàng ở phía Nam, phía Đông có Ma Đồ Thần Hoàng, phía tây đã bị Tử Mẫn Thần Hoàng chặn lại..."" - một giọng nói không có tí cảm tình nào, tựa như thiên lôi giáng xuống, lùng bùng quanh quẩn bên trong đại não của Bắc Chính Hoàng.
Giờ phút này trên một cành cây, một đứa bé đang ngủ, vẻ mặt của nó giống như đang gặp ác mộng, mày cau, trán chảy mồ hồi, 2 bàn tay quơ quẩy loạn xạ, nếu nhìn kĩ thì phát hiện đứa bé này cử động 2 bàn tay giống như là cầm chiến phủ bổ xuống, còn có đánh ngang chém dọc.
Đứa bé này chính là Hoành Thiên Thần Hoàng sau khi luân hồi, cũng chính là nhân vật có số má nhất tam thiên vị diện.
""Hoành Thiên ta bổ ch.ết các ngươi, vì cái gì không buông tha ta?"" - thân ảnh Bắc Chính Hoàng trên cành cây đã có chút thở hỗn hển, một tay che tim tựa hồ cực độ đau lòng nói ra.Tay còn lại giống như là huy động chiến phủ lại một hồi chiến đấu.
""Lại hụt!Lại Hụt!Quỷ Yển nhãi ranh, có giỏi đứng lại, Ma Tiên ra chơi tay đôi với ta này, Ma Đồ tốt, không chạy đi đích thị là hảo hán, còn Tử Mẫn đừng có biến đi tùm lum như thế!""
""Vạn Quân chi lực!Thiên Thạch Phủ, Chiến Thần Anh Khí, tất cả mở ra!"" - thân ảnh bé nhỏ lúc này mở miệng gào to, vẫn có vẻ là đang gặp ác mộng, bất quá, trong một phần vạn của một khắc, có thể theo mắt thường nhìn thấy được khuôn mặt có vô vàn biểu cảm kia chợt trầm xuống, hình thành nét vô cảm rét đậm lòng người, khí tức bàng bạc như vô tận hắc ám trên Thiên Ngoại (vũ trụ) triển lộ, con mắt mở ra, tròng đen tròng trắng đều không thấy, chỉ có một màu vàng kim chói lóa sánh tựa ánh sáng Thương Thiên chiếu rọi trời đất.
""Tứ Đại Thần Hoàng, nên lấy ra thực lực chân chính"" - Bắc Chính Hoàng nói ra lời nói, trong miệng có dị tượng, như là phun ra đại đạo, pháp tắc, không mang theo chút cảm xúc nào.Từ trên cành cây tràn ra quang mang bao phủ lấy thân ảnh nhỏ bé.Thần Tức được phóng xuất ra ngoài, cho dù cái cây không thể hấp thu trực tiếp, cũng là đạt được tạo hóa lớn, một tồn tại nghịch thiên vì đó mà bất đồng xuất hiện.
""Một tức thời gian, các ngươi tự lui quân"" - chỉ là trong một hơi thở tiếp theo, dường như chiến đấu đã kết thúc, mà thân ảnh nhỏ bé trên cành cây cũng trở về hình thái vốn có.
Qua một đoạn thời gian ngắn, yên tĩnh rút cuộc bị phá vỡ, đứa bé nở nụ cười nhẹ, khoan thai nói:
""Trấn Ma, đừng cảm thán làm gì, ngươi chắc chắn có cuộc sống tốt hơn ta, bớt xạo lại!""
""Thiên Hoàng, ngươi có gì muốn nói?"" - thân ảnh bé nhỏ lại cau mày, nhìn ra được là không thật sự nguyện ý nghe ""Thiên Hoàng"" muốn nói gì.
""Phải đi trú ngụ Ma Thần tộc nửa sao?Ân, vừa hay ta cũng đã chuẩn bị tinh thần.Chậm đã!Ta vừa Luân Hồi mà?Không lẽ Luân Hồi chỉ là giấc mơ, không lẽ...?"" - đứa bé giật mình ngồi dậy, mồ hôi thấm ướt bạch bào.
Mở mắt ra thấy khung cảnh phía trước có chút bình dị, lại cảm thụ được thiên địa khí chứ không phải Thần Tức, đưa lên cao nắm đấm nhỏ bé của mình, Bắc Chính Hoàng cảm thấy mừng rơn khắp người, điều hắn không muốn nhất đã không xảy ra!
Ánh mắt đanh lại rồi nhìn tứ phía, một màn kết giới đã bị phá hủy hơn phân nửa, Bắc Chính Hoàng đại khái nắm bắt được trong lúc gặp ác mộng mình có la hét quá mức, chỉ sợ khắp thiên địa này một phen khiếp vía rồi!
Ánh mắt trắng dã, chậm rãi đề khí, Bắc Chính Hoàng điểm vào giữa mi tâm của mình.
Quang mang xuất hiện từ trước lại triển lộ, lúc này bất đồng ở chỗ, có một thân ảnh hư ảo vàng kim thế mà có thể song song đứng đối diện Bắc Chính Hoàng, nên biết Thần Hoàng có thể trấn nát phàm nhân trong một vòng tròn 2 vạn dặm, chỉ bởi vì Thần Tức (khí tức của thần) quá mức mạnh mẽ, hơn nửa, nó còn bài xích những gì thuộc về phàm tục.
Thân ảnh bé nhỏ trừng cặp mắt, lấy tay che tim, một bộ dáng hỗn hển thở ra thở vào chỉ về hư ảnh kia mà quát lớn:
""Vì cái gì ngươi động chân đến bổn Hoàng ngủ nghỉ?""
Đối mặt Thần Hoàng chi nộ, đối phương - là Chiến Thần Anh Khí - không tỏ ra bất cứ cảm xúc nào, càng không run sợ, một bộ dạng vô cảm, giọng nói cũng vô cảm, bình đạm trả lời:
""Chính Hoàng, ngươi ngủ đã lâu rồi, mau đi thôi, còn nhiều việc cần làm, phải..."" -
""Im im, ta biết, ta chỉ muốn tận hưởng thời gian an yên khó tìm này!""
Thấy Chiến Thần Anh Khí, trợ thủ đắc lực nhất của mình còn muốn lên tiếng, Bắc Chính Hoàng đưa tay ngang cổ, biểu thị muốn đại khai sát giới, rút cuộc hư ảnh vàng kim cũng đành thôi.
Nói về Chiến Thần Anh Khí, đúng như tên, vừa là chiến thần, vừa anh tuấn, lại là khí tức.Nhìn qua, đây là một hư ảnh thanh niên tầm 20 tuổi, mặc một bộ trường bào màu đen, có viền màu vàng kim, trên đầu tóc được cắt ngắn rất không hợp lẽ thường, còn được vuốt về phía sau, nhưng mà lại không thấy không hợp ở đâu, ngược lại rất đẹp trai, trên đai lưng, có vắt song chiến phủ màu vàng kim như cánh tay cự thú, tùy tiện ở đó thôi, mà giống như trấn giữ thiên địa!
""Nếu ngươi không phải rất hệ trọng, chắc ta đá ra ngoài từ lâu rồi"" - Bắc Chính Hoàng lắc đầu ảo não nhủ thầm.
Thần với người, khác nhau chính là ở một điểm mấu chốt, Thần có nhiệm vụ cai quản khắp nơi trên thế giới, đôi lúc, không thể dựa vào tình cảm mà hành xử, càng phải vô niệm vô cảm, đạt tới công tư phân minh, mà bởi vì thế khi đã là Thần, tự khắc xuất hiện Thần Tức, mà Chiến Thần Anh Khí của Bắc Chính Hoàng, là một loại Thần Tức thần nhất!
Ngoài những việc đó ra, Chiến Thần Anh Khí đã lưu lại Thần Thông của Hoành Thiên Thần Hoàng.
Trải qua suy nghĩ nặng nhẹ một hồi, Bắc Chính Hoàng rút cuộc đã có quyết định:
""Ngươi tạm thời lui vào trong, ta dạo quanh quốc gia này một chút, tranh thủ dò tìm Thiên Hỏa và Thần Lôi đi"" - Bắc Chính Hoàng trở nên bình đạm, nhưng là không có hoàn toàn vô cảm, đây chỉ là một loại bình đạm cho dù cận kề cái ch.ết cũng không loạn, cũng chính là tính cách chân chính của hắn.
Đã thấy chủ nhân của mình trở về với dáng vẻ thường nhật, hư ảnh an lòng biến mất.
--------------------
Mấy ngày sau, vì thiên địa có chút bất ổn, với mọi việc đều bắt nguồn từ mình, Bắc Chính Hoàng dạo quanh xem có gì không ổn, liền ra tay cứu giúp.
Kết quả là, Chiến Thần Anh Khí - Du Lang - đã sớm lường trước hậu quả mà chặn lại Thần Tức được phóng ra như sóng âm này, lại để cho Bắc Chính Hoàng buồn bực, không có gì để làm.
Lang thang gần Dương Mạn thành, Bắc Chính Hoàng dừng bước trước Dương gia 1 trong 2 đại gia tộc ở đây.Từ đại não của thành chủ thành này nằm ở phía bắc, một số thông tin đã được nhanh chóng chiết xuất.
Hán Thất quốc có tam thượng quận, ngũ trung châu và thập lục huyện.Mà Dương Mạn thành chính là một trong 3 thành cấu tạo nên một quận, quận này có tên Đại Đình, cũng là quận đứng đầu khi nhắc đến võ tu ở Hán Thất quốc
Mà Dương gia cùng Mạn gia đã đánh động ánh mắt của Bắc Chính Hoàng.Vốn không phải chủ yếu tìm thiên chi kiêu tử có thiên tư cao, Bắc Chính Hoàng là nhắm vào đạo tâm, ngoài ra một ít thân thể có dị biến.
Mà Dương gia, là người của quân đội dòng chính, còn Mạn gia, chính là tiềm ẩn Dực Long huyết mạch.
""Xem ra Du Lang làm việc cũng tốt, sắp đặt chỗ đúc kết thân thể vừa vặn ngay một lò kỳ nhân dị sĩ"" - Bắc Chính Hoàng chưa bao giờ nghi ngờ năng lực làm việc của Du Lang, nhưng mà đúng một chỗ có 2 nơi vừa ý hắn thì thật khéo.
Hoành Thiên Thần Hoàng đã từng ở đỉnh Thần Hoàng, nếu nói muốn Luân Hồi, chính là phải tự bạo tạc chính mình, mà vì muốn che dấu việc này khỏi 2 bên Thần tộc và Ma Thần tộc, phải tiến hành trong bí mật, còn có thân thể sau khi nổ, cần bảo trì tinh hoa để ban phước cho đời sau, còn phải né đi tầm với của Ma tộc và Ma Thần tộc.
Tất cả các việc này, bao gồm mình Luân Hồi trong bí mật, đem tinh hoa trong cơ thể phân bố đến các hạch tâm của Nhân tộc và Thần tộc, rồi Thần Hạch và Thần Hồn của bản thân từ trên Đại Thiên Thần Giới rớt xuống phàm giới, đều do Du Lang sắp đặt!
""Tên quái thai, thật tốt khi có ngươi bên cạnh!"" - Bắc Chính Hoàng hiện đang có bộ dạng giống với hư ảnh Du Lang mấy ngày trước, hiện tại chìm trong suy nghĩ mà thốt lên.
Không phải hắn không để ý, mà là không thèm để ý, trước mặt là một đội nhân mã toát lên sự hào hoa, đi đầu là một nữ nhân, lúc y đi qua, vừa hay câu nói của Bắc Chính Hoàng toát ra, nữ nhân này cố gắng kiềm chế lắm mới không nổi đóa, những vẫn là quay đầu về phía hắn:
""Võ hữu ý nói ta?"" - nữ nhân có khí thế cứng rắn, chữ Dương trên ngực áo đã nói rõ, mà chỗ này cũng chính là nhà của nàng.
""À, ngươi đúng là một mĩ nhân"" - câu nói này kết hợp nụ cười xấu xa của Bắc Chính Hoàng tuyệt đối có sát thương, Bắc Chính Hoàng anh tuấn cũng không phải là nói suông.
Dương Giai Nghi hơi choáng váng,ở trước nhà mình cũng có người làm càn sao?Hai gò má láng mịn đã điểm chút hồng, nghĩ tới tâm tình của mình thế mà bị trêu lên, liền muốn mở miệng trục nhân:
""Võ hữu mời đi cho, hôm nay...""
Hai tròng mắt Dương Giai Nghi phóng lớn bởi thân ảnh kia đã chẳng biết từ bao giờ đã ngày càng phóng lớn.
Bắc Chính Hoàng đạp đất dùng lực phản chấn nhảy lên một đoạn, tới trước con ngựa của Dương Giai Nghi thì vừa hay đặt xuống một tay trên lưng ngựa, thân hình đang bay tới dừng lại một cách quỷ dị, ghé vào đôi trắng như tai thỏ, thì thầm:
""Hay cho Võ Quân đỉnh đánh ch.ết Tam Nguyên Dã Thú"" (xem phụ lục) - lời nói làm ánh mắt của Dương Giai Nghi rung động kịch liệt, hoảng sợ rồi ngay sau đó là bạo nộ, nếu tin tức này lan truyền ra, Dương gia sẽ đúng mũi chịu sào, bị vô số thế lực ở Đại Đình châu truy sát giành lấy thi thể cùng tinh hoa của Tam Nguyên Dã Thú.
Nhưng chuyện tệ nhất không có xảy ra, Dương Giai Nghi triệt để hỏng mất, bởi vì thân ảnh kia rõ ràng mờ nhạt dần, sau đó vô tung, vô ảnh đứng ở vị trí cũ, còn có nhiều hơn một cái mũ tọa trên đầu, trước đó hoàn toàn không.
""Người này là Tông Sư cảnh cường giả?"" - từ Võ Tông trở xuống hoàn toàn không thể có thân pháp quỷ mị như vậy!Dương Giai Nghi không phải là chưa từng chạm trán với Võ Tông cảnh, tuyệt đối không ai có thể thuấn di.
""A, hắn biến mất?"" - Giai Nghi trong sát na nhỏ còn suy nghĩ, đã không còn thấy thân ảnh kia nữa, cả người đổ mồ hôi lạnh, đang muốn hỏi người hầu bên cạnh, thì người đó nói:
""Tiểu thư, ngươi ngây ra làm gì, Gia chủ có dặn mau hồi phủ a!""
""A nhị, ngươi có thấy ai vắt chiến phủ ở bên hông không?""
""Dạ bẩm không, thuộc hạ chỉ thấy Gia chủ còn đang đợi, Tiểu Thư cứ ngồi, để thuộc hạ dẫn ngựa vào phủ"" - bộ dáng của tên người hầu gấp gáp vô cùng.Cũng là lẽ thường bởi Gia Chủ Dương gia rất nghiêm khắc, kể cả với đứa con gái ruột của mình, chứ nói chi là người hầu.
Thế mà, Dương Giai Nghi hôm nay không hề có tâm trạng màn đến phụ thân của mình, điều duy nhất đọng lại trong đại não, là một màn quỷ dị hồi nãy.Một cường giả khó lường xuất hiện, nàng tất nhiên không muốn bỏ lỡ.
""Mình có nên ghi nhớ khuôn mặt đó?"" - Dương Giai Nghi cắn cặp môi anh đào.
Suy nghĩ đến nửa ngày, sau khi trải qua phụ thân cằn nhằn, đã về đến phòng, rút cuộc bỏ xuống ngượng ngùng, nàng đã có quyết định của chính mình.
""Mũi cao, mày kiếm, khuôn mặt chính khí lẫm liệt,... không, hắn là một tên xấu xa chuyên đi lừa các tiểu cô nương!"" - nụ cười xấu xa còn đọng lại mãi.
Bất giác, buổi tối ngày hôm đó đã đến.