Chương 17
“Ông nội em không sao chứ?” Sau mấy lần hẹn, rốt cuộc Thượng Quan Liệt cũng gặp được Long Duyệt.
Anh biết Long Duyệt lo lắng chăm sóc cho ông nội cô cho nên không có thời gian dành cho anh, nhưng trong lòng anh vẫn có một chút không thoải mái giống như bị cô coi thường, hết lần này tới lần khác cô không để ý tới anh.
“Ông nội đã tốt hơn rất nhiều, ông đã được về nhà nghỉ ngơi.” Long Duyệt uống xong một ngụm nước hoa quả lớn, hôm nay thời tiết thật nóng.
“Em, chú hai đối với em có tốt không?” Anh biết Long Diệu Thiên và Long Duyệt hiện đang sống tại nhà của Long Thừa Đạt.
“Vâng, anh không cần phải lo lắng.” So với mẹ lớn thì chú hai tốt hơn, hơn nữa cô chỉ cần chăm sóc cho ông nội là được.
Mặc dù lúc đầu ông nội cự tuyệt sự chăm sóc của cô, nhưng mấy hôm nay cô cảm thấy ông nội đã bắt đầu tiếp nhận cô, điều này cũng làm cho cô cảm thấy vui mừng.
“Làm sao anh có thể không lo lắng được? Mấy ngày nay không gặp em, em xem mình xem lại gầy đi bao nhiêu rồi?” Thượng Quan Liệt vô cùng không hài lòng khi thấy bộ dạng gầy yếu như thế của cô.
“Có thể vì mấy ngày qua tương đối vất vả, em sẽ chú ý.” Xấu hổ gật đầu, cô biết anh rất quan tâm cô.
“Em mấy ngày nay có hay không ... .......” Thượng Quan Liệt muốn nói lại thôi, muốn hỏi cô có nhớ anh hay không, lại phát hiện cô không chú tâm, hết nhìn đông lại nhìn tây.
“Ừ, em nhìn thấy Tử Bình rồi, em đi gọi cô ấy đến đây nói chuyện.” Cô đặc biệt hẹn anh tới nơi Tử Bình làm việc, cũng vì Tử Bình đã tìm cô rất nhiều lần nhưng cô không để dành được thời gian, cho nên không có gì tốt hơn là suy nghĩ biện pháp một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng điều này lại càng làm cho Thượng Quan Liệt không thoải mái, ngay cả buổi hẹn cùng anh mà còn có kì đà cản mũi, hơn nữa đây còn là một con kì đà lớn, ngay cả lời của anh còn không chú ý nghe, như thế mà được sao?
Vì vậy anh không chút nghĩ ngợi liền kéo tay Long Duyệt lại.
“Liệt?’ Long Duyệt dừng lại nhìn anh, vẻ mặt anh thật không vui chút nào.
“Không muốn đi.” Anh cố chấp nói, hi vọng trong mắt và trong tim cô cũng chỉ có mình anh, anh không muốn người khác làm phân tán sự chú ý của cô.
“Gì?” Long Duyệt kinh ngạc nhìn anh, cô đã nói với anh là muốn trò chuyện vui vẻ với Tử Bình, sao bây giờ lại đổi ý rồi?
“Chúng ta đi thôi, anh muốn dẫn em đi nơi khác.” Thượng Quan Liệt nhìn thấy ánh mắt buồn bực của cô mới nhớ lại là mình đã đồng ý cho Tử Bình cùng tới đây nói chuyện, nhưng giờ khắc này anh mới phát hiện, anh tuyệt đối không muốn cô gặp người khác.
“Gì? Nhưng là.... .....” Cô còn chưa nói được với Tử Bình câu nào.
“Em đi nói tạm biệt với cô ấy đi.” Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà anh có thể làm.
Long Duyệt còn chưa làm gì thì Đỗ Tử Bình đã đi tới rồi, Thượng Quan Liệt thấy thế lại càng không vui, anh nghiêm mặt, ngay cả chào hỏi đều không muốn nói.
“Tiểu Duyệt đã lâu không gặp, mình rất nhớ bạn.” Đỗ Tử Bình cười ôm lấy Long Duyệt, cô thấy được sắc mặt khó coi của Thượng Quan Liệt lập tức đoán ra được là vì sao nhưng thật sự thì anh không lịch sự gì cả, dù gì cũng là quen biết thế mà chào hỏi cũng không có, cô có lòng tốt muốn nhắc nhở anh.
“Ừ, ngại quá, gần đây mình hơi bận.” Long Duyệt ngượng ngùng nói ra chuyện của mình nhưng cô cũng muốn Tử Bình hiểu.
“Không việc gì, mình rất thông cảm, ngồi xuống nói chuyện đi.” Cô kéo tay Long Duyệt ngồi xuống, từ giờ đến lúc cô phải đi làm còn một tiếng nữa, cô có thời gian để nói chuyện phiếm với họ một lúc.
“Ừ.” Long Duyệt vui vẻ đáp lời, rồi lại nhìn thấy nét mặt không vui của Thượng Quan Liệt, cô không hiểu là vì sao, hôm qua lúc nói chuyện điện thoại đã nói rõ, chẳng lẽ cô không cẩn thận làm sai chuyện gì để cho anh tức giận.
“Liệt, anh không vui sao?” Cô cẩn thận hỏi.
“Không có.” Thượng Quan Liệt nhanh chóng trả lời, lại càng làm cho người khác cảm thấy anh nghĩ một đằng nói một nẻo.
Toàn thânh anh tỏa ra hơi thở túc giận làm cho Long Duyệt ngồi bên cạnh không biết làm sao, cô đưa mắt sang cầu cứu Tử Bình.
“Hì hì, Tiểu Duyệt bạn đừng lo lắng, anh ấy không có chuyện gì, chỉ là uống nhiều cái gì đó chua một chút, nên sắc mặt có hơi chút khó coi thôi.” Đỗ Tử Bình cảm thấy rất buồn cười, người ta nói phụ nữ khi ghen tuông thì xấu nhưng cô cũng thấy đàn ông khi ghen cũng không khá hơn chút nào.
“Chua? Nhưng Liệt uống cola đá sẽ không có vị chua, chẳng lẽ là cola chanh?” Phản ứng của Long Duyệt khiến Đỗ Tử Bình suýt chút nữa cười to, cô rất cố gắng kiềm chế, vẫn chưa đủ, cô còn muốn đùa tiếp.
“Ít xen vào việc của người khác đi.” Thượng Quan Liệt hung hăng trợn mắt nhìn Đỗ Tử Bình một cái.
Đỗ Tử Bình không để ý đến anh, hướng về Long Duyệt nói chuyện, “Mùi chua nồng nặc như thế, chẳng lẽ bạn không ngửi thấy?”
“Vị chua? Không thấy.” Long Duyệt nghiêm túc ngửi một cái, sau đó lại nghiêm túc lắc đầu.
“Được rồi, bạn nói không có thì không có.” Đỗ Tử Bình đột nhiên không truy cứu vấn đề này nữa, cô quyết định để cho Thượng Quan Liệt và Long Duyệt nói chuyện riêng.
Cô kéo tay Long Duyệt qua và nắm chặt, “Tiểu Duyệt, nhất định bạn ăn không ngon rồi, sao lại gầy như thế?”
Thượng Quan Liệt quay đầu nhìn ra cửa sổ, rất cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
“Mình có ăn cơm, bạn gần đây rất bận sao? Mọi việc vẫn tốt chứ?” Long Duyệt vội vàng lảng sang chuyện khác, có một mình Thượng Quan Liệt nói về vấn đề này mà cô đã không chống đỡ nổi, cô không muốn cùng Đỗ Tử Bình nói về vấn đề này nữa.
“Mình vẫn bình thường, mỗi ngày vẫn đi làm kiếm tiền nha.” Đỗ Tử Bình cười cười, cô dường như trút ra hết tâm tư của mình.
“Bạn phải chú ý đến sức khỏe, thân thể khỏe mạnh mới có tinh thần làm việc.” Long Duyệt quan tâm cô, không hi vọng cô quá bận rộn.
“Mình biết, cảm ơn bạn, Tiểu Duyệt, mình biết bạn quan tâm mình nhất.”
“Ừ.... .... đúng.” Long Duyệt hơi giật mình nhìn cô, cảm thấy hôm nay Tử Bình có chút lạ, dường như rất đặc biệt.... ..... Nhiệt tình, điều này làm cho cô có phần không chú ý đến Thượng Quan Liệt càng làm cho Thượng Quan Liệt không nhịn được.
“Mình thật không biết báo đáp sự quan tâm của bạn đối với mình như thế nào, để mình nghĩ thử xem.” Đỗ Tử Bình nghiêng đầu nói, không biết bao lâu nữa mới làm Thượng Quan Liệt tức giận đây.
“Không cần đâu.” Thật sự rất kì lạ, không biết đã xảy ra chuyện gì với Tử Bình nữa.
“Sao có thể như vậy? Mình nhất định phải báo đáp, như vậy đi, tuần sau gặp nhau mình sẽ đưa bạn đi mở rộng tầm mắt.” Đỗ Tử Bình cố làm ra vẻ mập mờ.
“Mở rộng tầm mắt?” Long Duyệt không hiểu cô ấy đang nói cái gì, cô quay đầu lại hỏi Thượng Quan Liệt, “Liệt, anh biết là cái gì không?”
“Không biết.” Mặt Thượng Quan Liệt không có chút thay đổi nào nói. Anh đang cố suy nghĩ xem làm cách nào để đuổi Đỗ Tử Bình đi, tốt nhất là đừng để cho Long Duyệt tiếp xúc với cô ấy nữa, sợ cô ấy sẽ làm hư cô.
“Đừng hỏi anh ấy, anh ấy dĩ nhiên là không biết rồi, mình muốn dẫn bạn tới Đài Loan xem những người đàn ông Tây Ban Nha đẹp trai, thân hình họ thật đẹp.” Đỗ Tử Bình nháy mắt mấy cái, thuận miệng nói ra.
Trai đẹp...... Trai đẹp? Long Duyệt mở to mắt, không thể tin được Tử Bình sẽ nói ra những chuyện như vậy, cô biết rõ là cô ấy rất bảo thủ.
“Đỗ Tử Bình, em đừng quá đáng.” Thượng Quan Liệt không thể nhịn được nữa chen vào nói. Cô ấy dám mang Long Duyệt đi nhìn trai đẹp, cô ấy coi như anh không tồn tại sao?
“Nào có, em chỉ muốn cho Long Duyệt mở rộng tầm mắt thôi, cũng không có gì là quá đáng cả.”
“Tiểu Duyệt có mình anh là đủ rồi, không cần đến ý tốt của em.” Thượng Quan Liệt nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cái kia cũng tốt, có thể tạo cho Long Duyệt nhiều cơ hội, tránh cho tương lai sau này cô ấy phải hối hận.”
“Đỗ Tử Bình, em!”
“Tử Bình, Liệt.... .... hai người đừng cãi nhau nữa.” Long Duyệt cướp lời Đỗ Tử Bình, nếu cãi nhau nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Tử Bình, mình rất cảm ơn ý tốt của bạn, nhưng mình thật sự không muốn đi nhìn trai đẹp.... ..... trai đẹp.”
“Ai muốn cùng anh ta cãi nhau, mình chỉ không chịu được thôi.” Cô chẳng qua là muốn chỉnh anh ta một chút mà thôi, ai bảo anh ta không coi người khác ra gì.
“Hừ, loại phụ nữ chỉ muốn nhìn trai đẹp, tôi nghĩ chỉ là chưa thỏa mãn dục vọng thôi..... Đi.” Thượng Quan Liệt hừ lạnh, không muốn tha thứ cho cô ta.
“Còn hơn là so với đàn ông cả ngày ôm dấm chua mà không chịu thừa nhận.” Đỗ Tử Bình không giận, ngược lại lại cười, rất hài lòng khi thấy Quan Liệt thay đổi sắc mặt.
Anh ta đã muốn kéo Long Duyệt rời khỏi, không biết tiếp theo anh ta sẽ làm gì.
“... ...... ........Liệt?” Long Duyệt không phòng bị gì liền bị anh kéo đi.
“Thế nào? Nói không lại liền muốn chạy trốn?”
“Tử Bình, bớt tranh cãi một chút đi.” Long Duyệt vội vàng dùng một tay để kéo tay áo kia của cô, không dám quay lại nhìn sắc mặt của Thượng Quan Liệt, hơn nữa Tử Bình nói sai rồi, Thượng Quan Liệt chắc sẽ không vì cô mà ghen như thế.
Thượng Quan Liệt không muốn nói nữa, anh chỉ hung hăng nhìn Đỗ Tử Bình.
“Tiểu Duyệt, cậu thật sự không đi sao? Đây là cơ hội rất khó có được đấy.” Nếu Long Duyệt chịu đáp ứng lời của cô thì cũng không tồi, cô cũng muốn mở rộng tầm mắt.
“Không, không, mình thật sự không đi.” Long Duyệt vội vàng lắc đầu, cô thật sự không muốn đi nhìn trai đẹp.
“Thật đáng tiếc nha.” Đỗ Tử Bình thật sự có chút nuối tiếc, có lẽ cô nên suy nghĩ một chút xem có ai có thể đi cùng cô đến đó không?
“Tử Bình, mình ... ...... mình đi trước....” Tay bị anh kéo ngày càng mạnh, Long Duyệt cảm thấy hơi đau đầu, anh ấy dường như rất tức giận.
“Được rồi, mình cũng bắt đầu phải làm việc rồi.” Đỗ Tử Bình nhìn Thượng Quan Liệt đang tức giận phừng phừng, quyết định tha cho anh ta một lần.
Những lời này vừa nói xong, Thượng Quan Liền kéo Long Duyệt đi.
Đỗ Tử Bình ngay sau đó bắt đầu làm việc, khi cô nghe tin Long Duyệt và Thượng Quan Liệt quen nhau, cô thật sự có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tiểu Duyệt sẽ thích anh ta, lúc đầu giới thiệu cho Tiểu Duyệt biết thì cô cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng nếu Tiểu Duyệt thích, cô dĩ nhiên sẽ không có ý kiến gì, là bạn bè, cô chỉ hi vọng Tiểu Duyệt có thể hạnh phúc, Tiểu Duyệt từ nhỏ đến lớn đã khổ quá nhiều rồi, cô hi vọng có thể có ai đó chăm sóc cho Long Duyệt thật tốt, hiện tại Tiểu Duyệt đã tìm được Thượng Quan Liệt, cô coi như hi vọng của mình đã hoàn thành được một nửa.
Về phần Long gia, từ Long Duyệt cô cũng đã biết một chút tình hình, cô tuyệt đối không thương cảm gì Long Diệu Thiên, ai bảo trước kia ông ta đối xử với Tiểu Duyệt như thế.
Chẳng qua là Long Diệu Thiên nhất thời suy sụp, chỉ sợ Tiểu Duyệt càng không dễ dàng rời khỏi Long gia, Tiểu Duyệt không thể nào bỏ ông lại một mình được, huống chi bây giờ ông ta đang mắc bệnh.
Ừ, không thể làm gì khác hơn là thuận theo tự nhiên, dù sao hiện tại cũng có Thượng Quan Liệt ở bên cạnh, cô cũng tương đối yên tâm về Tiểu Duyệt, vì hoàn thành mơ ước mở quán cà phê, cô càng phải cố gắng hơn mới được.