Chương 30
Cổ Lộc trấn, lại danh tròn tròn trấn, trong trấn hơn sáu trăm hộ người, mỗi cửa nhà đều có mấy sân bộ dáng cổ lộc. Người ở Cổ Lộc trấn rất thích yêm đồ ăn, cho nên những cái sân đó có tác dụng chính là dùng để phơi nắng rau xanh, mà yêm đồ ăn của Cổ Lộc trấn cũng thành đặc sản nổi tiếng.
“Thiếu gia, yêm đồ ăn này ăn ngon thật, so với yêm trong cung còn hoàn hảo hơn.”
Tiểu Tứ không ngừng trầm trồ hưởng qua đủ loại kiểu dáng yêm đồ ăn, rồi nghĩ nghĩ khi hồi cung nhất định phải làm thử một lần.
Bạch Hãn Triệt cũng gật đầu, nói: “Phụ thân ăn uống không tốt, khẳng định thích ăn.” Trong hoàng cung yêm đồ ăn đều là do các ngự trù chính mình làm, chủ yếu là tinh xảo, nhưng lại luôn thiếu chút hương vị.
“Thiếu gia, chúng ta có thể cho người rang một ít mang trở về.” Văn Trạng Nguyên ra tiếng.
Bạch Hãn Triệt ngạc nhiên hỏi: “Có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể.” Văn Trạng Nguyên nói, “Nơi này có vận phường điếm, cứ cho người trong điếm đặc biệt đi một chuyến là đến nơi. Quốc Công rất thích ăn yêm đồ ăn nơi này, chính là Hoàng Thượng không muốn làm cho Quốc Công thấy cảnh thương tình, nên không cho bọn họ tặng.”
Văn Trạng Nguyên vừa nói xong, Bạch Hãn Triệt do dự: “Kia...... Ta cho người mang về cho phụ thân, phụ thân sẽ lại nhớ tới chuyện trước kia.”
Tiểu Tứ xen mồm nói: “Thiếu gia, đây là ngài cho người mang về, là ngài hiếu tâm, Quốc Công không chỉ không khổ sở, ngược lại sẽ rất cao hứng a.”
“Đúng vậy, thiếu gia, ngài cứ yên tâm thôi.” Văn Trạng Nguyên cũng đảm bảo, Bạch Hãn Triệt nghĩ nghĩ, cười cười gật đầu.
“Bính!”
Đột nhiên, phía ngoài phòng Bạch Hãn Triệt, chỗ họ đang dùng bữa truyền đến một tiếng nổ, tiếp theo chợt nghe thấy tiếng chưởng quầy mắng to: “Ta khai điếm mười mấy năm, còn không có gặp qua loại người như ngươi, không có tiền mà còn ăn sang như thế. Ngươi hôm nay không đem bạc lấy ra, cũng đừng mong rời đi nơi này nửa bước!”
“Thật xin lỗi...... Ta vừa rồi quả thật có bạc...... Nhất định là bị người đánh cắp. A! Vừa rồi lúc mới vào, ở cửa có hai tiểu hài tử đụng phải ta, nhất định là khi đó bị thâu rồi.”
Tiếp theo là một đạo thanh âm kinh hoảng bất lực, nghe ra là của một thiếu niên, bất quá thanh âm cực nhỏ, chắc là ở dưới lầu.
“Trạng Nguyên......” Bạch Hãn Triệt kêu, Văn Trạng Nguyên lập tức buông bát đũa, đi ra ngoài.
“Có thể là người nào đến ăn cơm rồi bạc bị thâu, nên không có tiền trả.” Tiểu Tứ nói. Bạch Hãn Triệt dừng ăn cơm nhìn ra cửa. Không quá lâu, Văn Trạng Nguyên đã trở lại, phía sau theo một thiếu niên sắc mặt tái nhợt, rõ ràng đã bị kinh hách.
“Thiếu gia, bạc của hắn bị thâu. Ta đã giúp hắn trả tiền cơm.” Văn Trạng Nguyên mở miệng, đem thiếu niên kéo qua, cho hắn ngồi ở bên cạnh Tiểu Tứ, tiếp theo có chút hờn giận nói, “Bất quá chỉ là bốn mươi đồng tiền, ta còn tưởng hắn ăn đến mấy chục lượng bạc.”
Thiếu niên ôm một bọc hành lý, quần áo trên người có điểm bẩn, búi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo, cúi thấp đầu, cái mũi cứ thút thít mãi. Rõ ràng là lão bản nhìn hắn dễ khi dễ.
Bạch Hãn Triệt nhìn hắn trong chốc lát, nói: “Tiểu Tứ, ngươi đi nói với chủ quán lấy thêm một bộ bát đũa sạch sẽ đến.”
“Hảo.” Tiểu Tứ lập tức đi ra ngoài.
Thiếu niên gắt gao ôm hành lý, thật ủy khuất sát sát đôi mắt. Bạch Hãn Triệt tận lực ôn nhu mở miệng nói: “Không có việc gì.”
Thiếu niên ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Cám ơn......” Trong mắt lệ bừng lên. Bất quá hắn vừa nhấc đầu, Bạch Hãn Triệt lập tức sửng sốt, hảo...... Đúng là một người xinh đẹp. Thiếu niên có một đôi mắt to ngập nước, đạm nâu, cái mũi thanh thanh, cái miệng nhỏ nhắn, mặt bầu bĩnh, cực kỳ giống một chú mèo nhỏ, điềm đạm đáng yêu.
Bạch Hãn Triệt từ trên người lấy ra khăn tay, đưa qua: “Đừng khóc, không có việc gì. Ta gọi là Bạch Hãn Triệt, ngươi kêu là gì?”
Thiếu niên tiếp nhận khăn tay, sát nước mắt, lẩm bẩm nói: “Ta gọi là Đồng Đồng.” Ngay cả tên đều dị thường đáng yêu.
“Của ngươi bạc bị thâu?” Bạch Hãn Triệt hỏi, kết quả làm cho nước mắt thiếu niên lại bắt đầu chảy, hắn gật gật đầu, thương tâm cực kỳ.
“Thiếu gia.” Lấy đến bộ bát đũa mới, Tiểu Tứ bước nhanh đi vào, cầm bát đũa phóng tới trước mặt Đồng Đồng, “Đừng khóc, thiếu gia nhà ta là người tốt. Ăn cơm trước đi, ăn no nói sau.”
Đồng Đồng nhìn bát đũa, nước mắt rơi càng nhiều. Bạch Hãn Triệt cùng Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên cũng không biết nên sao, cuối cùng, Bạch Hãn Triệt gắp chút đồ ăn bỏ vào trong bát Đồng Đồng, nói: “Đồng Đồng, có ủy khuất gì, ngươi liền cùng chúng ta nói, chúng ta có thể cố gắng giúp ngươi.”
“Đúng vậy, có khó khăn gì ngươi cứ nói đi, thiếu gia nhà chúng ta nhất định có thể giúp ngươi.” Tiểu Tứ ở một bên nói, “Bất quá, vẫn là ăn cơm trước đi.”
“Cám ơn...... Cám ơn......” Đồng Đồng vừa khóc vừa nói, Bạch Hãn Triệt vội vàng đem chiếc đũa phóng tới trong tay hắn.
Kinh thành, Thái tử phủ
“Thái tử điện hạ, có tín của Hãn Triệt thiếu gia.”
Quản gia của quý phủ tay cầm một phong thơ vội vã đi vào thư phòng Lưu Vận Tranh, Lưu Vận Tranh đang xem một ít công văn, vừa nghe, lập tức nói: “Mau đem tới.”
Vội vàng lấy qua tín, Lưu Vận Tranh phân phó: “Đi mời Vanh Vương gia đến.”
“Vâng, điện hạ.” Quản gia vội vàng lui ra ngoài.
Rất nhanh mà đem tín mở ra, Lưu Vận Tranh vừa nhìn thấy chữ viết quen thuộc của Bạch Hãn Triệt, còn không có xem nội dung, hắn đã vui sướng vạn phần. Tiếp theo, Lưu Vận Tranh thật sâu hít vào một hơi, bắt đầu đọc từng chữ một.
“Vận Tranh! Hãn Triệt gởi thư?!”
Bính một tiếng, cửa thư phòng bị người đá văng ra, vừa nhận được tin tức, Lam Vận Vanh đã lập tức tiến vào, khi hắn nhìn thấy Lưu Vận Tranh ngẩng đầu, mặt nhăn mày nhíu một cách gắt gao, ánh mắt hắn trầm hạ.
“Vận Tranh, trong tín Hãn Triệt viết cái gì?”
Đi đến trước bàn, Lam Vận Vanh trong lòng không yên cầm lấy bức thư trên bàn, muốn nhìn, lại không dám nhìn.
“Vận Vanh......” Lưu Vận Tranh nhìn hắn, rồi mới chậm rãi nói, “Ta muốn Hãn Triệt.”
“Vận Tranh?” Lam Vận Vanh bị Lưu Vận Tranh biến thành có chút hồ đồ, cũng không hỏi, trực tiếp xem tín.
Suốt một nén nhang, Lam Vận Vanh cầm tín trên tay đọc đi đọc lại vài lần, rồi mới hắn giương mắt: “Vận Tranh...... Hãn Triệt hắn......” Lam Vận Vanh cảm nhận trong lòng Lưu Vận Tranh đang có lửa bốc lên.
“Lời nói lúc trước thu hồi, ta muốn đi gặp Hãn Triệt.” Lưu Vận Tranh vội vàng đứng lên, “Ta chờ không kịp.”
“Ta cũng đi.” Lam Vận Vanh đem tín phi thường cẩn thận thu hảo, kích động nói, “Hãn Triệt thật sự tha thứ chúng ta. Vận Tranh, hai người chúng ta trước kia thật là......vô liêm sỉ.” Trách không được cha đối bọn họ thất vọng như vậy, ngay cả chính hắn đều cảm thấy được chính mình trước kia thật vô liêm sỉ.
“Vận Vanh, chúng ta tiến cung gặp phụ thân đi.” Lưu Vận Tranh mở miệng, Lam Vận Vanh nhìn về phía hắn, rồi hai người mới gật gật đầu.
Hoàng cung, Dưỡng Hợp cung
Chậm rãi buông tín của Bạch Hãn Triệt, Bạch Tang Vận mỉm cười nhìn hai đứa con đứng ở trước mặt hắn.
“Vận Tranh, Vận Vanh...... Triệt nhi là đứa nhỏ tốt, cha nghĩ rằng, các ngươi đã hoàn toàn ý thức được những việc mình làm vừa qua là không đủ.”
“Cha, chờ Hãn Triệt trở về, con cùng Vận Vanh sẽ chiêu cáo trước quần thần thân phận của Hãn Triệt.” Lưu Vận Tranh mở miệng, bọn họ sẽ cho Hãn Triệt một “danh phận”, làm cho người nọ có thể an tâm mà ở lại trong cung.
Bạch Tang Vận lộ vui mừng: “Vận Tranh, Vận Vanh, đáp ứng phụ thân, hảo hảo đối đãi Triệt nhi. Triệt nhi bị nhiều ủy khuất như vậy, các ngươi không thể lại làm cho hắn ủy khuất.”
“Cha, con sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.” Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh đồng thanh nói, rồi hai người tiến lên ba bước, quỳ gối trước mặt phụ thân, một người cầm một bàn tay phụ thân.
“Cha, con bất hiếu, quá khứ không hiểu khổ tâm của phụ thân, còn chọc cho phụ thân suýt nữa......” Lưu Vận Tranh hối hận vạn phần nói, thanh âm khàn khàn. Lam Vận Vanh cắn chặt răng, nếu không phải phụ thân mưu đầu công án, có lẽ bọn họ thật sự đã mất đi Hãn Triệt, hoặc là, đem người nọ bức tử.
“Vận Tranh, Vận Vanh, các ngươi cuối cùng đã chân chính trưởng thành rồi. Triệt nhi...... Phụ thân liền giao cho các ngươi. Các ngươi phải yêu hắn, hộ hắn, tôn hắn, trọng hắn, phải thật tình đợi hắn, cả đời không rời không giận, không hề có người khác.”
“Phụ thân, con nhất định sẽ làm thế.”
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh nắm chặt tay phụ thân, ở trong lòng thề, sẽ không bao giờ làm cho phụ thân vì bọn họ quan tâm, sẽ không bao giờ làm cho người nọ thương tâm.