Chương 69: Ngốc tử (2)
Ngân nga tiểu khúc, Tiểu Tứ ở phòng bếp bận việc. Đi ra ngoài một chuyến này, Văn Trạng Nguyên gầy đi một vòng, sáng nay khi trở về mệt mỏi như vậy, Tiểu Tứ đau lòng, hắn phải hảo hảo bồi bổ cho người nọ. Tay chân lưu loát rửa đồ ăn, thái thịt, hắn chậm rãi ngừng lại.
Trạng Nguyên ca sao lại thảo hắn chứ? Hắn nghĩ mãi cũng không rõ. Ra cung hắn liền cùng Trạng Nguyên ca ở cùng nhau, người nọ không cho hắn ra ngoài làm việc, hắn nhiều lời hai lần, người nọ sẽ gõ đầu hắn, rồi mới trầm mặt. Mỗi lần cầm bạc sau khi trở về đều giao cho hắn, nếu không phải...... Nếu không phải bọn họ không ngủ chung một phòng, hai người bọn họ liền thật sự giống như vợ chồng.
Lau lệ trào ra, Tiểu Tứ vẫy vẫy đầu, lau khô tay đem cá chưng tốt mang đến. Nơi kia, ngay cả chính hắn cũng không nguyện ý nhìn, làm sao hắn có thể làm cho Trạng Nguyên ca xem. Nếu hắn cùng những người khác giống nhau, hắn nhất định đem chính mình cho Trạng Nguyên ca.
Tạm thời đem chuyện làm cho hắn tự biết xấu hổ bỏ ra khỏi đầu, Tiểu Tứ tỉ mỉ làm tám món đồ ăn, một món canh, rồi mới ngồi ở cửa lớn chờ Văn Trạng Nguyên trở về.
Mới vừa đi đến đầu ngõ, Văn Trạng Nguyên liền nhìn thấy Tiểu Tứ. Ba bước cũng chỉ hai bước chạy tiến lên, y bất mãn nâng tay lên.
“Trạng Nguyên ca.” Tiểu Tứ xoa cái trán bị gõ đau, kêu lên.
“Sao lại ngồi ở cửa? Hôm nay trời nóng, phơi nắng hôn mê làm sao?” Cực kỳ tự nhiên nắm tay Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên mang hắn vào nhà.
Trong lòng bàn tay nóng nóng, Tiểu Tứ mặt mày mang cười nói: “Này không phải có cây đó sao, không nóng.” Văn Trạng Nguyên quay đầu lại nhìn hắn liếc mắt một cái, lại là một cái gõ, “Dù có cây ngươi cũng không thể ngồi bên ngoài như thế. Cơm làm chưa? Ta đói sắp ch.ết.”
“Sớm làm tốt, chờ ngươi trở về thôi.” Tiểu Tứ vừa nghe Văn Trạng Nguyên than đói bụng, vội vàng rút tay ra đi bưng thức ăn. Nhìn hắn nóng vội chạy tiến phòng bếp, trong mắt Văn Trạng Nguyên là thoả mãn.
Ăn như lang thôn hổ yết, Văn Trạng Nguyên gần như là chôn đầu vào trong bát. Tiểu Tứ ăn mấy miếng đã ngừng lại, lẳng lặng nhìn người đối diện.
“Trang chủ cùng thiếu gia vốn định bảo ta đem ngươi tiếp tiến cung, cơm trưa ngay tại trong cung ăn. Ta nghĩ, ngươi khẳng định đã làm tốt, nên nói không được, vẫn là trở về ăn.” Thừa dịp trục bánh xe biến tốc, Văn Trạng Nguyên rất nhanh nói xong, tiếp tục ăn. Phải nói là, bốn tháng không gặp người này, y nhớ muốn ch.ết. Cùng trong cung cầu cạnh xong, y liền khẩn cấp trở lại.
Nghe xong lời này, Tiểu Tứ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, nhẫn cười, hắn hỏi: “Thiếu gia khoẻ? Tiểu chủ tử thì sao?” Hắn không thể vào cung, chỉ có thể từ nơi Đồng Đồng biết được tin tức thiếu gia.
“Hảo, tiểu chủ tử có thể ăn có thể ngủ. Chỉ là thiếu gia còn chưa đi lại được, đang tịnh dưỡng.” Đem bát không đưa cho Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên trả lời.
Tiểu Tứ yên tâm, vội vàng nhồi cơm cho y.
“Tứ Nha, đem bình hảo tửu ta mang về sáng nay lại đây.”
Tiểu Tứ đứng dậy đi lấy, Văn Trạng Nguyên kêu lên: “Lấy hai cái chung rượu.”
“Hai cái?” Tiểu Tứ khó hiểu.
“Đương nhiên là hai cái, ta đã trở về, ngươi còn không theo giúp ta uống một chén a.” Văn Trạng Nguyên một bộ dáng “ngươi dám nói không”. Tiểu Tứ cười cười, nhắc tới vò rượu: “Hảo, ta cùng ngươi uống.”
“Này còn kém nhiều lắm. Đừng lấy chung, đổi bát.” Hưng trí rất cao.
Tiểu Tứ đương nhiên sẽ không làm y mất hứng, lại đi lấy bát.
Mở ra vò rượu, một cỗ mùi thơm ngát đập vào mũi, Văn Trạng Nguyên rót rượu ra bát cho hai người.
“Khi trở về, đi ngang qua một khách ***, rượu này là do chính tay lão bản nương của khách *** cất, ngươi nếm thử một chút, không kém so với ngự tửu trong cung.”
Tiểu Tứ đầu tiên là ngửi ngửi, lại nhấp một ngụm, kinh ngạc: “Thật sự rất thơm.”
“Đương nhiên.” Cử bát, cùng đối phương cạn chén, Văn Trạng Nguyên mồm to uống xong, rồi mới thoả mãn thở dài, “A, bốn tháng này mệt ch.ết ta. Vương gia chuẩn ta ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày. Úc, đúng rồi, đã quên cái này.” Buông bát, Văn Trạng Nguyên lục lọi tay áo, chỉ thấy y xuất ra tấm ngân phiếu.
Phóng tới trước mặt Tiểu Tứ, y nói: “Đây là Vương gia cấp, nói là khao ta, ngươi cất hảo.”
“Trạng Nguyên ca......” Tiểu Tứ khó xử mở miệng, có đến một ngàn hai, sao có thể giao cho hắn.
“Còn ngây ngốc làm gì? Trong nhà chỉ có hai chúng ta, ta còn thường xuyên không ở nhà, ngươi giấu tốt lắm, đừng làm cho người trộm đi. Nhanh đi nhanh đi.” Phất tay đuổi người, Văn Trạng Nguyên không kiên nhẫn. Tiểu Tứ chăm chú nhìn y trong chốc lát, cúi đầu lấy qua ngân phiếu đứng dậy đi ra ngoài. Nhìn hắn rời đi, Văn Trạng Nguyên từ trong ngực lấy ra một cái chỉ bao, mở ra, đem thuốc bột bên trong bỏ vào bát rượu Tiểu Tứ.
Tiểu Tứ thật sự tìm nơi cất giấu, hơn nửa ngày hắn mới trở về, đầu đầy mồ hôi.
“Giấu tốt lắm?”
“Ân, ta giấu ở......”
“Hư......” Văn Trạng Nguyên chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Đến bên tai ta nói.” Chung quanh làm sao có người, y cũng phá lệ cẩn thận. Tiểu Tứ đi lên phía trước, tiến đến bên tai y, nhỏ giọng nói: “Ta giấu ở dưới gốc cây táo sau vườn.”
Gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, Văn Trạng Nguyên đem Tiểu Tứ ấn quay về trên ghế: “Đến, lại theo giúp ta uống một chén.”
“Ai.” Tiểu Tứ cầm lấy bát rượu, đem rượu vừa rồi còn lại uống hết, lại ngã một chén cho chính mình. Văn Trạng Nguyên nhìn hắn cười, cười đến phá lệ cao hứng.
“Rầm”
Bát trên tay Tiểu Tứ đánh rơi trên mặt đất, nát. Hắn còn không cẩn thận đem mọi thứ trên bàn đẩy ngã.
“Trạng Nguyên ca...... Ta, giống như, say.” Ghé vào trên bàn, mới vừa uống hai chén rượu Tiểu Tứ vựng hồ hồ nói, hắn sao lại nhìn Trạng Nguyên ca có đến vài người?
” Tửu lượng của ngươi sao lại biến kém như vậy?” Văn Trạng Nguyên đứng dậy đi đến trước mặt hắn, đem hắn bế đứng lên, “Say thì phải đi ngủ thôi.”
“Trạng Nguyên ca......” Tiểu Tứ đôi môi phiếm hồng nhìn y, hai mắt ướt át.
“Ngốc tử.” Phá lệ đau lòng.
Ôm Tiểu Tứ trở lại phòng chính mình, Văn Trạng Nguyên đóng cửa lại.
“Trạng Nguyên ca......” Tiểu Tứ đột nhiên anh anh khóc lên. Văn Trạng Nguyên đem hắn phóng tới trên giường, lại lấy khăn ướt đem mặt cùng tay hắn lau khô, rồi y mới đem bố khăn ném tới trên mặt đất, thoát xiêm y Tiểu Tứ.
“Tứ Nha, ta muốn ngươi.” Chỉ để lại tiết khố của Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên đem chính mình cởi sạch sẽ, nằm ở trên người Tiểu Tứ.
“Trạng Nguyên ca......” Tiểu Tứ cả người vô lực, nước mắt chảy xuống, “Không được, không được......” Hắn rất xấu, tuyệt đối không thể cho Trạng Nguyên ca xem.
“Tứ Nha, đều đã hơn một năm, ta không đành lòng.” Nói lời cự tuyệt, Văn Trạng Nguyên khẽ hôn lên cổ Tiểu Tứ. Vào đêm yến hội đón gió cho thiếu gia, y đã muốn cùng người này đi chu công chi lễ, nhưng người này khóc thê thảm như vậy, y cũng biết chính mình nóng vội, chỉ là ôm hắn ngủ một đêm. Hiện giờ, y nhịn không nổi nữa, cũng không tính toán nhịn nữa. Người này y đã định rồi, thì phải là vợ của y. Nào có phu quân không bính vợ chính mình?
“Trạng Nguyên ca......” Tiểu Tứ khóc thành tiếng, không chút sứa lực hắn nghĩ đến một màn có thể xuất hiện, sợ hãi phát run.
“Lạnh không?” Văn Trạng Nguyên hôn cổ Tiểu Tứ một đường đi xuống, “Ngốc sẽ không lạnh.” Rồi y mới kéo ra dây lưng trên tiết khố Tiểu Tứ, thật chậm cởi ra lá chắn cuối cùng trên người hắn.
“A! Trạng Nguyên ca, đừng nhìn! Đừng nhìn!” Tiểu Tứ thét chói tai, hắn gắt gao nhắm mắt lại, không dám nhìn người này trong mắt hèn mọn. Trên mặt huyết sắc đều thối lui, Tiểu Tứ giảo phá môi chính mình.
“Ngốc tử.” Nhìn nơi mà người nọ tàn phá, Văn Trạng Nguyên cúi người ɭϊếʍƈ đôi môi bị Tiểu Tứ cắn suýt bật máu, “Ngốc tử.”
Tiểu Tứ cái gì đều nghe không được, hắn chỉ biết là nơi xấu nhất của chính mình nếu cho Trạng Nguyên ca thấy được, hắn sẽ mất đi người hắn thích nhất.
“Ngốc tử.”
Hôn sâu, Văn Trạng Nguyên vuốt ve thân mình phát run của Tiểu Tứ. Mà người dưới thân lại chỉ là khóc, căn bản phát hiện không đến y yêu thương cùng đau lòng. Y không có ra tiếng dỗ dành, mà là ôn nhu đi hôn, đi sờ, sờ qua cánh tay người này, hồng nhị trước ngực, còn có hai chân hắn, duy độc không bính chỗ thảm bại kia.
Qua thật lâu, tiếng khóc Tiểu Tứ dần thấp, kia không ngừng vuốt ve tay hắn, không ngừng hôn môi hắn làm cho hắn dần dần bình ổn xuống, nhưng hắn vẫn là run rẩy. Tại trước mặt người này, hắn tự biết xấu hổ, hắn không xứng với người này.
Chờ Tiểu Tứ hoàn toàn dừng khóc, Văn Trạng Nguyên lại bắt đầu hôn xuống phía dưới. Hai tay bắt lấy thắt lưng Tiểu Tứ, môi y đi tới chỗ trơn nhẵn kia.
“Trạng Nguyên ca! Không cần! Không cần!”
Nếu Tiểu Tứ năng động, hắn nhất định sẽ đẩy ra Văn Trạng Nguyên, chạy trốn. Nhưng hắn không thể động, chỉ có thể tuỳ ý người này hôn lên nơi mà hắn không chịu nổi.
Nhẫn tâm không để ý tới Tiểu Tứ sắp ngất đi, Văn Trạng Nguyên cẩn thận mà mềm nhẹ ɭϊếʍƈ hôn nơi bị tịnh thân của người nọ. Người này trong lòng khổ, trên người càng khổ. Sau khi vào cung, vật kia đã bị cắt đi, mặc dù là dài tốt lắm, cũng phải thừa nhận thống khổ tr.a tấn mà người bên ngoài khó có thể tưởng tượng.
“Tứ Nha, ta muốn ngươi.”
Tách ra hai chân Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên tiếp tục ɭϊếʍƈ chỗ kia.
“Trạng Nguyên ca...... Ta xấu...... Ngươi đừng nhìn, đừng nhìn, đừng......”
Không chỉ là nan kham, còn có...... Còn có nói không rõ khổ sở ở trong lòng.
“Làm sao xấu?” Văn Trạng Nguyên kéo qua tay Tiểu Tứ, làm cho hắn cảm giác chính mình đối hắn khát vọng, “Bất quá tục ngữ nói ‘ gia có xấu tức, xuất môn không vội ’. Ngươi xấu một chút cũng tốt, miễn cho ta vừa ra khỏi cửa vài tháng, còn phải lo lắng ngươi chạy theo người khác.”
“Trạng Nguyên ca......” Tiểu Tứ cũng khóc càng thương tâm.
“Tứ Nha a, ” cắn cắn vành tai người này, “Cho ta, được không? Ta nhịn đã hơn một năm, ngươi thật sự nhẫn tâm làm cho ta vẫn nhẫn xuống sao?”
“Trạng Nguyên ca......” Hắn nguyện ý, hắn cho, nhưng hắn...... Hắn xấu.
“Vậy ngươi chính là đồng ý.” Tràn đầy trìu mến.
“Ô ngô......” Nước mắt ngừng không được trào ra.
Lại hôn lên chỗ đổ nát kia, Văn Trạng Nguyên từ đầu giường lấy ra thuốc mỡ y đã sớm chuẩn bị tốt.
Phòng trong, tiếng khóc của Tiểu Tứ vẫn như trước, nhưng mà không ngừng mà hỗn loạn khác với thương tâm than nhẹ, trong lúc này, thường thường nghe có người nói hắn “Ngốc tử”.
Trên người dược tính dần dần lui, tay bị đặt ở hai bên đầu không tự giác dùng sức cùng người nọ mười ngón tay siết chặt. Thừa nhận nụ hôn của người ở trên mặt, kia chỗ đau được hạnh phúc cùng bất an nảy lên từ đáy lòng che đậy.
“Tứ Nha, Tứ Nha.” Siết chặt hai tay Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên theo đuổi chính mình tại trong cơ thể người này va chạm, “Ta muốn ngươi.”
Cẩn thận mà nhát gan đụng chạm người nọ thân nhập miệng lưỡi, Tiểu Tứ cố gắng ghi nhớ lần này “vui thích”, làm cho chính mình sau này có thể ngẫu nhiên lấy ra mà hồi tưởng lại.
“A, a, Trạng Nguyên ca......” Hắn là hoạn quan, như thế nào có vui thích? Nhất định là dược tính còn chưa tan. Tay được buông ra không ý thức ôm chặt thân mình với chính mình cường tráng rất nhiều, Tiểu Tứ trong thống khổ cùng hạnh phúc giãy giụa.
“Tứ Nha. Ân......”
“Trạng Nguyên ca!”
Đến khi Văn Trạng Nguyên gầm nhẹ cùng Tiểu Tứ đột nhiên thét chói tai, giường lớn đình chỉ chớp lên.
Cảm thấy mỹ mãn ghé vào trên người Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên hôn lên con ngươi tràn đầy nước mắt của hắn: “Vừa rồi nóng nảy, làm đau ngươi.”
Tiểu Tứ ôm y, vẫn là khóc.
Ở trên mặt Tiểu Tứ hôn một lát, Văn Trạng Nguyên nhẹ nhàng rời khỏi, y không có rời đi, mà là lại ɭϊếʍƈ lên chỗ kia. Tiểu Tứ không hề giãy giụa, khóc mặc y hôn.
“Thánh chỉ đến ”
Đang chìm đắm trong vui thích Văn Trạng Nguyên một cái giật mình ngồi dậy, vội vàng xuống giường mặc quần.
“Thiếu gia cũng quá nhanh.” Lẩm bẩm, Văn Trạng Nguyên nhìn lại Tiểu Tứ ngây ngốc nằm ở trên giường, thần sắc kinh hoảng, y lại vội vàng đem hắn kéo đứng lên, “Tứ Nha a, trước đi ra ngoài tiếp chỉ, trở về ta tiếp tục hôn.” Lung tung mặc quần áo thường cho Tiểu Tứ, y hướng ra ngoài hảm, “Lập tức đến ngay!”
Chỉ chốc lát sau, cửa mở. Văn Trạng Nguyên dìu Tiểu Tứ cước bộ hư nhuyễn hướng tiền thính chạy.
“Đến đây đến đây.”
Nhìn hai người quần áo không chỉnh đi ra, Hồng Tam vờ trách cứ: “Văn gia, ngài cùng chủ tử thảo chỉ, sao không ở tốt trong phòng chờ? Chúng ta tới tựa hồ không phải thời điểm.”
“Hồng công công, ngài tới vừa mới hảo. Nếu sớm một khắc, ta có thể không mặc quần mà đi ra.” Không chút nào mặt đỏ nói, Văn Trạng Nguyên kéo Tiểu Tứ quỳ xuống.
Hồng Tam khụ một tiếng, mở ra thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Đỗ Tứ Nha trung thành hộ chủ, nay Bạch Hầu gia nguyện nhận làm nghĩa đệ, trẫm đặc biệt duẫn. Đỗ Tứ Nha cùng Văn Trạng Nguyên lưỡng tình tương duyệt, lại cùng Bạch Hầu gia khi ly kinh tận tâm tuỳ thị, trẫm ban thưởng Đỗ Tứ Nha hôn phối cùng Văn Trạng Nguyên, văn Trạng Nguyên cả đời không được hưu ly, không được cưới vợ khác. Khâm thử......”
Thánh chỉ vừa ra, Tiểu Tứ kinh ngạc đến ngây người. Văn Trạng Nguyên lòng tràn đầy vui mừng dập đầu tiếp chỉ, lại lòng tràn đầy vui mừng nâng hắn dậy, tiễn Hồng công công xuất môn, rồi lại lòng tràn đầy vui mừng mà đem hắn ôm quay về ốc.
“Tứ Nha a, ngươi hiện tại chính là nghĩa đệ của thiếu gia.” Văn Trạng Nguyên luyến tiếc nhìn nhìn ngón tay chính mình, “Sau này sợ là không thể gõ đầu ngươi nữa, đáng tiếc a, đáng tiếc.”
“Trạng Nguyên ca......” Này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, thiếu gia vì sao cho Hoàng Thượng hạ thánh chỉ như vậy?
Văn Trạng Nguyên trộm hôn hắn một ngụm, mắng: “Ngốc tử.”
“Trạng Nguyên ca......” Tiểu Tứ lại muốn khóc.
Ôn nhu hôn rụng lệ của hắn, Văn Trạng Nguyên ôm hắn: “Ngươi không phải luôn sợ ta ghét bỏ ngươi sao? Nhìn xem, lúc này có thánh chỉ, ta cho dù muốn, cũng không dám a.”
“Trạng Nguyên ca, là ngươi, ngươi cùng thiếu gia......” Tiểu Tứ nói không ra lời.
Bàn tay Văn Trạng Nguyên tiến vào vạt áo Tiểu Tứ, qua lại vuốt ve, háo sắc nói: “Ôm ngươi lại ăn không được, ta lại không thể mỗi lần đều kê đơn cho ngươi. Thảo thánh chỉ, ngươi sau này có thể cho ta đi.” Khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ nói lý do, lại đối Tiểu Tứ đau lòng.
“Trạng Nguyên ca!” Tiểu Tứ ôm chặt lấy y, khóc rống lên. Hắn sao lại nhìn không ra ý niệm chân chính của người này, người nọ là vì làm cho hắn an tâm.
Tà tà cười, Văn Trạng Nguyên đem Tiểu Tứ áp đảo, trêu đùa: “Tứ Nha, lại đến một lần đi, vừa rồi vô cùng hưng phấn.”
“Ân.” Hấp hấp cái mũi, Tiểu Tứ nhẹ nhàng đáp ứng.
Văn Trạng Nguyên ngăn vạt áo Tiểu Tứ, vừa hôn vừa ɭϊếʍƈ, lẩm bẩm: “Sớm nên đi cùng thiếu gia và trang chủ muốn ý chỉ, đã không phải nhịn lâu như thế.”
“Trạng Nguyên ca, đừng, đừng ɭϊếʍƈ.”
Như trước nan kham, nhưng không giãy giụa như vừa rồi.
“Vì sao không ɭϊếʍƈ, ta thích.” Đẩy ra tay Tiểu Tứ, Văn Trạng Nguyên *** tế ɭϊếʍƈ nơi đổ nát kia, y thích.
Dần dần, trên giường lại truyền đến tiếng rên rỉ vui thích, chính là thiếu gào thét.
Trong hoàng cung, còn không năng động Bạch Hãn Triệt cho người đặt mua “đồ cưới” cho Tiểu Tứ. Hắn vẫn nghĩ Tiểu Tứ cùng Văn Trạng Nguyên sớm cùng một chỗ, lại sơ sót khúc mắc trong lòng Tiểu Tứ, điều này làm cho hắn thập phần tự trách. Bốn tháng nay hắn đều không có ra cung, Đồng Đồng sẽ đến nhìn hắn, nhưng Tiểu Tứ lại bởi vì thân phận không thể tuỳ ý tiến cung, hắn cũng chỉ có thể từ nơi Đồng Đồng dọ thám biết tình hình Tiểu Tứ gần đây, đã quên sau khi hắn ra cung sẽ có hèn mọn.
“Triệt nhi, hiện giờ ngươi nhận Tiểu Tứ làm nghĩa đệ, hắn sau này cũng có thể thường tiến cung đến thăm ngươi.” Bạch Tang Vận khuyên giải an ủi đứa con tự trách.
“Cha, đây là con sơ sẩy. Đồng Đồng nói hộ nhà cách vách bọn họ vừa mới dọn đi, con muốn đem toà nhà kia mua lại đưa cho Tiểu Tứ, hắn cùng Đồng Đồng ở gần nhau, hai người cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, Trạng Nguyên đi ra ngoài ban sai, cũng yên tâm.”
Bạch Hãn Triệt âm thầm quyết định, chờ hắn năng động, sẽ ra cung nhìn Tiểu Tứ.
“Như vậy hảo, trong chốc lát Tích Tứ tiến cung, làm cho nó đi làm đi.” Bạch Tang Vận rất tán thánh. Nghĩ đến bộ dáng Văn Trạng Nguyên khi đau lòng Tiểu Tứ, hắn cảm thán cười cười.
“Ngốc tử, sau này đừng khóc khi làm việc này.”
“Còn khóc? Như vậy còn đau?”
“Trạng Nguyên ca......”
“Ai, thực bắt ngươi không có cách, khóc đi, khóc xong rồi làm cho ta hảo hảo hôn nhẹ.”
“......”
“Tứ Nha, ta muốn ngươi.”
“Ta, ta cũng muốn ngươi.”
“Hắc hắc, ta biết. Tứ Nha của ta cũng muốn ta.”
“Trạng Nguyên ca...... Ngô......”
Ngốc tử, đến tột cùng ai ngốc?