Chương 32: Chương 32
“Ôm chặt hông chàng.”
***
Đêm khuya thanh vắng, tiếng móng ngựa gõ nhẹ chậm rãi tiến vào trấn nhỏ biên ải.
Được bao quanh bởi đồi hoang cằn cỗi, thị trấn này đã bị bỏ xó từ lâu, không gà để gáy cũng chẳng chó mà sủa, thậm chí không có nổi một ngọn đèn leo lắt, vách sập tường nát, cỏ dại mọc rậm rạp. Nương nhờ ánh trăng soi, đội ngũ mới có thể tìm tới một căn nhà được dựng tạm bằng đá.
Thuấn Âm dắt ngựa quan sát xung quanh. Mấy ngày qua bọn họ liên tục đi đường tắt, và cũng giống như hồi đến Cam Châu, hôm nào cũng căng lều ngủ ngoài trời.
Hiện tại chỉ mới đến gần Khuếch Châu, Hà Châu cách đây khá xa, cuối cùng cũng thấy được nhà cửa nhưng lại chỉ là nơi hoang vắng.
Mục Trường Châu dắt ngựa đứng bên phải nàng, ánh trăng giọi bóng dài xuống mặt đất, chàng hạ giọng: “Lần này ta không thể trì hoãn quá lâu được, tốt nhất nên tốc chiến tốc thắng sớm quay về Lương Châu, chứ lỡ như không thể khai báo với Tổng quản thì kế hoạch sẽ càng chệch quỹ đạo.”
Thuấn Âm bèn hỏi: “Thế tội gì huynh phải đích thân đi cùng?” Vừa dứt lời, nàng lập tức cảm nhận được chàng quất ánh mắt về phía mình, thế là nghiêng đầu nhìn.
Mục Trường Châu không trả lời, ánh trăng hắt lên mặt tạo mảng sáng tối khiến mắt thêm sâu và mũi thêm cao, ánh mắt thăm thẳm như chứa đựng ý cười không rõ cảm xúc, chàng chỉ về phía trước: “Nơi đây vốn là đồn trú phòng thủ, hiện đã bị bỏ hoang, người biết chỗ này không nhiều, thích hợp để nghỉ chân.” Nói đoạn, chàng quay đầu nhìn về nơi xa.
Bấy giờ Thuấn Âm mới hiểu vì sao lại đến đây, thấy chàng dõi mắt ra xa như đang chờ đợi điều gì, nàng cũng nhìn theo.
Chừng một khắc chờ đợi tại vùng đất hoang như bất động, bỗng từ xa có tiếng vó ngựa lại gần.
Các cung vệ đang đứng gác cách đó mấy chục bước, vừa nghe tiếng liền nhất loạt giương cung đề phòng, nhưng khi thấy Mục Trường Châu giơ tay thì thả lỏng cảnh giác.
Có hai con ngựa phi tới rồi vội vã dừng lại, người cưỡi im lặng chắp tay với Mục Trường Châu.
Tiếp sau lại mấy tiếng vó ngựa dồn dập, luôn là một tổ hai người song hành, hết tổ này đến tổ khác, chỉ trong thời gian khoảng một chung trà mà lần lượt đã có mười mấy người tới.
Thuấn Âm nhìn người đến, bọn họ chính là trinh sát của Lương Châu.
Giống như nàng đã nói, các trinh sát được phân ra thành hai người một tổ, chắc hẳn đã nhận được lệnh tập hợp tại đây để báo tin nên mới đến kịp lúc như vậy.
Các trinh sát đồng loạt xuống ngựa, im lặng cúi đầu trước Mục Trường Châu.
Trinh sát chỉ báo cáo với một mình chủ tướng, không người ngoài nào có thể biết được nội dung, và chỉ khi chàng lên tiếng mới được phép mở miệng – một quy định vô cùng chặt chẽ.
Mục Trường Châu nhìn Thuấn Âm, trầm giọng nói: “Đây là phu nhân, sau này mỗi khi báo cáo, nếu thấy phu nhân không cần phải tránh.”
Tất cả đáp rõ, lúc này mới có người tiến lên bẩm báo – thuộc tổ đến cuối cùng: “Khoảng mười ngày trước tướng lĩnh Khuếch Châu từng tới Hà Châu, có thương nhân bắt gặp binh mã của chúng ở trên đường, thuộc hạ chỉ nghe ngóng được mỗi chuyện này.”
Người còn lại báo: “Khuếch Châu phòng ngự vô cùng nghiêm ngặt, đồng thời còn cử người do thám các hướng, đến một dấu vết nhỏ cũng bị phát hiện, một tổ khác đang thăm dò Hà Châu nhưng chưa kịp quay về báo cáo.”
Thuấn Âm siết tay tự nhủ: hai châu Hà Khuếch càng phòng bị nghiêm ngặt càng phạm phải đại kỵ, bởi như thế chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, bảo rằng trong châu đang giấu bí mật. Nàng lại tính tiếp thời gian, trừ bỏ thời gian đi đường ra thì mười ngày trước chính là thời điểm Lương Châu bận đón rước các Đô đốc tới phủ Tổng quản báo cáo.
Hiển nhiên Mục Trường Châu cũng nghĩ đến chuyện này, chàng quay sang nhìn nàng: “Âm nương thấy thế nào?”
Nếu Phong Vô Tật đã gửi thư thì chứng tỏ nơi cậu theo dõi đã xuất hiện dấu hiệu, nàng bèn nói: “Báo tin cho hai người đang tới Hà Châu là không cần vào Hà Châu nữa, thay vào đó hãy thăm dò theo đường đến Tần Châu, nếu có thông tin phải lập tức quay về báo ngay.”
Các trinh sát không ngờ nàng lại là người hạ lệnh, cả hội đưa mắt nhìn Mục Trường Châu.
Mục Trường Châu gật đầu: “Tản ra nghỉ ngơi trước, đợi đến nửa đêm hãy làm theo lời phu nhân.”
Trinh sát tức khắc ôm quyền, lĩnh mệnh lui xuống.
Mọi người bắt đầu phân tán, Mục Trường Châu gọi một cung vệ đến đưa dây cương cho hắn, sau đó nhìn Thuấn Âm rồi đi về phía trước.
Bắt gặp ánh mắt chàng, Thuấn Âm buông cương ngựa, cất bước theo sau.
Bên hông Mục Trường Châu vẫn đeo hoành đao chưa tháo, tay trái giương cung, vai đeo ống tên, sải bước đi tới căn nhà hoang nọ.
Vừa đi vào, Thuấn Âm vội vàng bịt mũi lại. Xem ra nơi này đã bị bỏ hoang từ rất rất lâu, vừa bước vào đã lập tức che miệng mũi, có vẻ bỏ hoang đã lâu, bụi bặm tích quá dày, bốn bề đen ngòm, may nhờ ánh trăng xuyên qua lỗ thủng trên trần rọi xuống mới miễn cưỡng thấy được thân hình cao lớn đi trước của chàng.
Mục Trường Châu nhìn một vòng rồi đi ra ngoài gọi người: “Vào đi.”
Ngay lập tức có cung vệ tiến vào, trải một tấm thảm dày lên chỗ trống dựa tường rồi lui ra.
Lúc này Mục Trường Châu mới tháo ống tên, xoay mặt về phía Thuấn Âm, cầm cung chỉ vào tấm thảm dày: “Lại đó nghỉ ngơi đi.”
Thuấn Âm nhìn quanh một vòng rồi mới đi tới ngồi xuống tấm thảm, bất chợt nhớ ra một chuyện, nàng ngẩng đầu hỏi: “Vậy huynh nghỉ…”
Nhưng chưa nói hết câu thì đột nhiên bên phải tối sầm, đầu vai bị chạm nhẹ, Mục Trường Châu ngồi xuống cạnh nàng, quay qua nhìn: “Cái gì?”
Thuấn Âm định hỏi chàng sẽ nghỉ ở đâu, nhưng có vẻ không cần thiết nữa, nàng vội đảo mắt: “Không có gì.”
Một sợi ánh trăng gieo xuống đùi chàng đang ngồi xếp bằng, bắp chân rắn chắc chạm vào nàng. Thuấn Âm dời mắt nhưng khéo sao lại dừng ngay nơi ấy, vừa đảo mắt tiếp lại thấy chàng cởi bội đao bên hông, ngón tay đặt trên nút cài thắt lưng, tháo mở rút ra rồi đặt xuống một bên.
Mí mắt hấp háy, nàng lập tức quay đầu đi.
Mục Trường Châu chỉ định nghỉ ngơi chốc lát, nhưng vừa quay qua thì thấy nàng ngoảnh mặt đi, để lộ phần gáy thon nhỏ. Nàng mặc nam trang cổ tròn, suối tóc đen được búi gọn. Dưới ánh trăng vằng vặc, gáy nàng trắng nõn đến độ lóa mắt, chàng nhìn mấy lần, trầm giọng hỏi: “Âm nương đã từng đi xa như lần này bao giờ chưa?”
Nghe thấy câu hỏi đột ngột của chàng, Thuấn Âm nghiêng đầu, cố nhớ lại chuyện ngày xưa, giọng nhẹ bẫng: “Rồi.”
“Đi cùng ai?” Chàng lại hỏi.
Nhưng Thuấn Âm không trả lời.
Mục Trường Châu nhìn nàng: “Không muốn kể?”
Lúc này Thuấn Âm mới mở miệng: “Dĩ nhiên là với người nhà rồi.”
Mục Trường Châu “ừ” một tiếng, thong thả nói: “Đúng là cũng chỉ có thể đi với người nhà.”
Nghe ngữ điệu của chàng, Thuấn Âm giật mình nhớ ra nay hai người đã là vợ chồng, kể ra cũng chính là “người nhà”, một cảm xúc vi diệu chợt len lỏi trong tim, cảm thấy chàng cố tình nói thế.
“Ngủ đi.” Mục Trường Châu bỗng lên tiếng, nhìn bờ tường sau lưng, “Chỗ này quá bẩn, phải ngồi ngủ rồi.”
Thuấn Âm nhìn chàng khoanh chân ngồi thẳng, bản thân cũng ngồi ngay ngắn lại, không dựa tường: “Ta chỉ cần nghỉ sơ sơ thôi.”
Mục Trường Châu đặt tay trên đao, giọng trầm đầy dịu dàng: “Không sao, nàng cứ yên tâm mà ngủ.”
Nghe ngữ khí chắc nịch ấy, Thuấn Âm mới nhắm mắt.
Quả chẳng phải nơi thích hợp để nghỉ ngơi, mất một lúc rất lâu nàng miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Trong mơ màng, Thuấn Âm mộng giấc chiêm bao, bóng dáng thân nhân loáng thoáng ẩn hiện, nàng như trở về nhiều năm về trước khi đang trên đường đi xa, đi cùng người nhà.
Người nàng lắc lư rồi ngã xuống, được một đôi tay vững vàng đón lấy, có bàn tay nâng đầu nàng lên. Nàng cựa quậy, cảm nhận được cánh tay rắn rỏi của đối phương, là cha hay anh cả đây?
Rồi thình lình có tiếng còi rít lên, nhưng khi nàng ngẩng đầu thì âm thanh đã biến mất, dường như có bàn tay kịp thời bịt lại tai phải cho nàng.
Nàng vô thức nhúc nhích, mặt cọ vào vải gấm mát lạnh, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ, mơ hồ cảm thấy mình đang nằm trên đùi ai đó, tai phải nặng trịch, nàng giơ tay toan gạt đi, nhưng chỉ nắm được vài ngón chứ chẳng thể kéo ra, đã thế còn bị nắm ngược lại, bên tai vang lên tiếng cười trầm đục, hình như là giọng của Mục Trường Châu…
Thuấn Âm mở bừng mắt, bốn bề sáng choang, ngẩn ngơ phát hiện mình vẫn đang nằm trên thảm, mặt xoay về phía vách tường đất trong căn nhà hoang, lúc này mới nhớ ra bản thân đang ở đâu.
Bên cạnh không bóng người, nàng ngồi dậy nhìn ra ngoài, không thấy Mục Trường Châu.
Cạnh cửa có một túi nước và một túi giấy, là nước sạch và lương khô được chuẩn bị cho nàng.
Thuấn Âm tỉnh táo trở lại, đứng dậy đi tới cầm lấy túi nước, đồng thời nhìn ra ngoài cửa, xung quanh im ắng không một bóng người, nàng bước ra, đứng rửa mặt sau vách tường xập xệ.
Tẩy rửa và ăn uống qua quít, nhanh chóng thu dọn hành trang, Thuấn Âm đi ra ngoài, lúc này mới thấy có hai cung vệ canh gác trước nhà, mắt nhìn về phía xa.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, trời hôm nay u ám, gió to khác thường. Nàng cúi đầu xuống, bỗng thấy Mục Trường Châu từ xa bước lại.
Áo bào ôm sát người chàng, hông dắt bội đao lưng đeo trường cung, vạt áo nhét vào thắt lưng nhăn nhúm.
Thuấn Âm nhìn chàng đến gần: “Những người khác đâu rồi?”
Mục Trường Châu kéo vạt áo, phủi một cái: “Đông người dễ rước sự chú ý, ta đã lệnh bọn họ đến nơi chỉ định chờ tiếp ứng.” Nói đoạn, chàng nhìn nàng một lượt từ đầu tới chân như đang kiểm tr.a xem nàng ngủ như thế nào.
Bắt gặp ánh mắt chàng, Thuấn Âm hỏi: “Sao thế?”
Mục Trường Châu mỉm cười không đáp, ngẩng đầu nhìn trời rồi lại nhìn mảng đen nơi xa, nụ cười tắt ngấm, nói với cung vệ: “Dắt ngựa của phu nhân đi.”
Rồi chàng cũng nhanh chóng đi dắt ngựa, vừa đến gần đã đột ngột vươn tay kéo lấy Thuấn Âm, dùng cả hai tay ôm eo nàng đẩy nàng lên lưng ngựa.
Thuấn Âm bất ngờ, song động tác của chàng quá nhanh, tới lúc hoàn hồn thì đã ngồi trên ngựa.
Mục Trường Châu vội vàng nhảy lên, giữ đầu nàng chúi xuống bằng một tay, thúc ngựa lao đi.
Trán Thuấn Âm va vào ngực chàng, chưa kịp hỏi đã có chuyện gì thì chớp mắt sau, nàng có cảm giác gió lớn thét gào, không kìm được muốn ngoái đầu nhìn, nhưng lập tức bị chàng che tầm mắt.
“Đừng nhìn, là bão cát.” Chàng nói thật nhanh rồi khép chặt miệng.
Vó ngựa phi nước đại, theo sau là thị vệ cưỡi ngựa rầm rập, tiếng vó ngựa bị gió quét qua lúc rõ lúc không.
Toàn thân Thuấn Âm như sắp bị thổi bay, một đợt cát ập tới, nàng vội vã nhắm nghiền hai mắt, cảm giác sau gáy và bên má bị cào rát.
Đầu bỗng chúi xuống, là Mục Trường Châu vòng tay qua. Cơ thể nàng căng cứng, mắt khép chặt càng khiến xúc giác cảm nhận rõ rệt, hơi thở phả vào ngực chàng, kế khắc sau, tiếng gió rít mạnh bên tai phải đã bị cánh tay chàng chặn lại.
Ngựa khéo léo né tránh trong lúc phi nhanh, chẳng mấy chốc, trận bão quát rùng rợn đã quét qua, chỉ còn lại gió thốc từng đợt mạnh.
Lúc này Mục Trường Châu mới lên tiếng, âm vang trên đầu nàng: “Nhân lúc này ghi nhớ địa hình dọc đường, mấu chốt phòng ngự đấy.”
Tốc độ ngựa chậm dần, Thuấn Âm cảm giác chàng đã buông tay, vừa mở mắt nhìn hai bên đường vừa lặng lẽ thở phào, chợt phản ứng lại: “Sao Mục Nhị ca biết ta có thể ghi nhớ?”
Mục Trường Châu bật cười, lồ ng ngực rung lên, nói vào tai nàng: “Nếu không nhờ trí nhớ siêu việt của nàng thì lần trước dẫn ta ra khỏi núi bằng cách nào?”
Thuấn Âm nhíu mày, chàng ta quá thông minh, còn để ý đến từng chi tiết. Nàng cố tình nói: “Có khi do gặp may thôi.”
Ngựa bước lên sườn dốc, đột nhiên vấp một cú.
Chàng lập tức chụp lấy tay nàng giữ lại, nàng nghiêng người tới trước, đập vào ngực chàng, vội vàng ôm chặt hông chàng, sợ hãi không thôi.
Mục Trường Châu nắm cánh tay nàng nhìn về phía trước, cúi đầu ghé vào tai thì thầm: “Nếu nàng ngã xuống, chưa chắc đã gặp may như thế đâu.”