Chương 45: Chương 45

“Hai người… chia phòng hả?”
***
Tảng sáng ngày kế, binh sĩ đứng trên quan thành chăm chú nhìn phương xa. Không lâu sau, có một đoàn quân cưỡi ngựa tiến đến, lá cờ lớn thêu chữ “Mục” phấp phới trong gió, nổi bần bật giữa màn trời tối tăm.


Binh sĩ trên đầu tường mừng như điên, chạy ù xuống dưới mở cổng thành đón quân.


Chập tối hôm qua đã có lính cần vụ cưỡi ngựa phất cờ mang tin thắng trận về. Chờ hoài chờ mãi, cuối cùng đội quân tiên phong cũng đã trở lại. Khi đội quân đến dưới tường thành thì mới thấy Quân tư cưỡi ngựa dẫn đầu. Tất cả binh sĩ chắp tay nghênh đón, lại thấy chàng tiến thẳng vào quan không dừng nghỉ.


Đi cùng đội quân còn có một người mặc áo chùng gấm màu đen rộng lớn, đầu đội nón che mặt, người ấy cúi thấp đầu, hai bên trước sau có cung vệ lẫn kỵ binh bảo hộ chặt chẽ, khó bề nhận ra là nam hay nữ, cứ thế mà bước qua.


Binh sĩ tự hỏi, liệu có phải là tù binh Quân tư bắt được không…
Từ quan thành trở về nội thành còn cách một chặng rất dài, khi đến ngoài cổng bắc thì mặt trời đã nhô cao.


Biết Quân tư trở về, quan thủ thành nhanh chóng mở cổng cho qua. Vừa qua cổng, đập vào mắt là khung cảnh náo nhiệt sầm uất ăn mừng chiến thắng, tiếng cười rộn rã ngập tràn khắp nơi. Không cần nghĩ cũng biết, tin thắng trận đã đến tai bách tính toàn thành.


available on google playdownload on app store


Một viên quan áo xanh dẫn tùy tùng đứng đợi trên đại lộ gần cổng bắc, thấy đội quân tiên phong trở về, bọn họ rảo bước tiến lên hành lễ: “Chúc mừng Quân tư đại thắng! Tổng quản lệnh cho hạ quan chờ đón tại đây, mời Quân tư đến phủ Tổng quản!”


Mục Trường Châu dừng ngựa, liếc nhìn ra sau, áo chùng to lớn của chàng bọc lấy Thuấn Âm, suốt cả chặng đường nàng không hề ngẩng đầu lần nào, được kỵ binh cùng cung vệ che chở kín mít.


Đi lại trên đường càng lâu càng dễ bị phát hiện. Chàng giả bộ vô tình bước lên một bước, che khuất tầm mắt người ngoài: “Có thể cho ta về phủ trước để dẫn phu nhân đi cùng được không?”
Viên quan nọ cười xun xoe: “Mời Quân tư tự nhiên, cứ tự nhiên.”


Mục Trường Châu tiến lên, đến ngã ba thì giơ tay dừng lại, quay đầu nói nhỏ: “Nàng về trước đi.”
Thuấn Âm vẫn không ngẩng đầu, đánh ngựa rẽ hướng, dẫn cung vệ đi vào hẻm nhỏ trở về phủ Quân tư.
Mục Trường Châu nhìn nàng thuận lợi rời đi, bấy giờ mới dẫn kỵ binh tiên phong đến doanh trại.


Nhờ đi lối nhỏ vắng người mà hội Thuấn Âm đã có thể suôn sẻ trở về phủ Quân tư. Vừa vào cổng, nàng lập tức tháo nón cởi áo chùng.
Lần này nàng rời đi trong lặng lẽ, càng ít người biết càng tốt, cho nên Mục Trường Châu mới có thể để nàng kề kề bên cạnh mà nhanh chóng trở về.


Tối hôm qua mọi người tập hợp ở gần quan thành, vì cũng đã chập tối nên dựng trại tại chỗ, nghỉ ngơi một đêm, đề phòng quân địch lại kéo đến gây sự. Sáng sớm hôm nay bọn họ vào quan về thành trước, Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng dẫn người quét dọn ngoài quan.


May mắn thay, mọi chuyện đã lắng lại rồi.
Thắng Vũ vội vã đi theo, nàng ấy vốn cao to nên dù mặc nam trang cũng không sợ nổi bật, trên đường đi cũng không thu hút mấy ánh nhìn. Nàng ấy nhắc nhở: “Phu nhân còn phải tới phủ Tổng quản đấy ạ, mời phu nhân nhanh chóng rửa ráy.”


Thuấn Âm gật đầu, đáng lí mà nói thì bây giờ nàng phải ở trong phủ chờ đợi, không thể có bộ dạng lếch thếch thế này được, liền vội vàng trở về hậu viện.
Nàng vừa rời đi không lâu, Mục Trường Châu đã về tới cửa.


Bách tính đổ xô ra đường hòng nhìn ngó đội quân tiên phong, chàng chọn thời cơ để một phó tướng kỵ binh dẫn lính rời thành trở về doanh, còn bản thân đi đường tắt về phủ.
Xương Phong vội chạy ra đón, cởi giáp cho chàng: “Chúc mừng Quân tư thắng ngay trận đầu!”


Mục Trường Châu giang tay hỏi: “Phu nhân đâu?”
Xương Phong đáp: “Nghe bảo cần tới phủ Tổng quản nên phu nhân đã về hậu viện tắm rửa rồi.”
Mục Trường Châu nói: “Cứ từ từ, chờ thêm hai canh giờ cũng không sao, để phu nhân nghỉ ngơi lại sức trước.”


Xương Phong ngạc nhiên, lần đầu tiên nghe chàng nói để phủ Tổng quản phải chờ phu nhân…


Do thói quen nên Thuấn Âm không cần nhiều người hầu hạ, bình thường luôn tự tắm rửa. Nhưng bây giờ vai trái đang bị thương, thành thử làm gì cũng rề rà chậm chạp. Sau đó là để Thắng Vũ thay trang phục cho nàng, lại mất thời gian thêm một lúc nữa.


Mừng rằng lúc ra khỏi phòng, nàng đã trở lại với dáng vẻ bình thường, váy chẽn bồng bềnh, tóc đen chải kiểu Vân Vãn kế, chẳng một ai hay nàng mới từ đâu về.
Thắng Vũ đi bên phải nàng: “Phu nhân à, hai ngày qua thật sự quá nguy hiểm, mai mốt phải cẩn thận chút.”


Gia nhân trong phủ Quân tư luôn kỷ luật nghiêm minh, chưa bao giờ nói nhiều câu thừa thãi, đây cũng là lần đầu tiên Thuấn Âm nghe thấy nàng ấy nói lời như vậy, xem ra hiểm nguy nơi chiến trường đã khiến nàng ấy sợ mất mật, nàng đáp bâng quơ: “Ừ, đúng là cần cẩn thận…”


Đột nhiên Thắng Vũ lùi bước về sau.
Thuấn Âm quay đầu, Mục Trường Châu đi tới, áo bào thẳng thớm đầu đội phát quan, gương mặt khôi ngô dáng người cao lớn, cả cát bụi lẫn mùi máu tanh nồng ở chốn sa trường đã được rửa trôi.


Chàng nhìn nàng đăm đăm, vừa lại gần đã đột nhiên hỏi: “Thoa thuốc chưa?”
Chàng muốn hỏi thuốc bôi vai trái, Thuấn Âm gật đầu: “Thoa rồi.” Sau khi tắm xong còn phải tự thoa, mất kha khá thì giờ.


Mục Trường Châu mở miệng, toan nói gì đó nhưng lại thôi, cười bảo: “Quả thật bây giờ Âm nương chẳng cần dựa dẫm vào ai.” Nói xong, chàng cất bước ra khỏi hậu viện trước.


“…” Thuấn Âm phát giác có ẩn ý đằng sau lời nói ấy, nhìn chằm chằm bóng lưng chàng một lúc rồi mới nối gót đi theo.
Làm như mới được đón ra từ trong phủ, nàng ngồi xe, chàng cưỡi ngựa, cùng đến phủ Tổng quản.


Trong thành vẫn còn rất tấp nập, đã tới ngoài cổng phủ Tổng quản mà vẫn nghe rõ những âm thanh rộn ràng.
Thuấn Âm vừa xuống xe thì đưa mắt nhìn chàng, Mục Trường Châu nhảy xuống ngựa, đồng thời cũng nhìn sang. Tuy chẳng cất tiếng nhưng ánh mắt đã tỏ rõ một điều, cuối cùng đã thắng trận này rồi


Người hầu ở phủ Tổng quản đứng chờ từ sớm, cung nghênh Quân tư và phu nhân vào phủ, thắt lưng hôm nay cúi thấp hơn mọi khi rất nhiều.
Đến trước sảnh nghị sự rộng lớn trong phủ, đúng lúc các quan viên cũng từ trong bước ra, trông thấy Mục Trường Châu, bọn họ nhao nhao nâng tay hành lễ.


“Quân tư mới đánh một trận đã toàn thắng, chỉ hai ngày đã đánh đuổi kẻ địch, quả có tố chất anh hùng!”
“Quân tư giương oai Hà Tây ta!”
Mục Trường Châu giơ tay đáp lễ, điềm đạm nói: “Chư vị khen nhầm rồi, là Tổng quản biết cách thống lĩnh.”


Chúng quan viên lại rối rít khen phải, cười nói nhộn nhịp vui vẻ.
Mục Trường Châu vượt qua mọi người đi vào trong, Thuấn Âm ngoan ngoãn chào đáp bọn họ, lại ngoan ngoãn theo vào bên trong.


Ngờ đâu trong sanh không chỉ có một người, ngồi ở vị trí chủ tọa là Tổng quản và Lưu thị, đứng bên trái phía dưới là Lưu Kiền Thái – trên người vẫn còn đóng giáp, nhìn như mới trở về từ chiến trường nào đó.


Thuấn Âm liếc đối phương, lại thấy Mục Trường Châu cũng đang nhìn hắn ta, nàng cúi đầu cùng chàng hành lễ với bề trên.


“Mau, ban ngồi!” Tổng quản cất tiếng. Cũng giống buổi gặp gỡ lần trước, ông mặc Hồ phục màu tím, song trên trán quấn một lớp vải mỏng, có vẻ lại đau đầu, ngữ khí cũng thấm mệt: “Quân tư vất vả rồi, nếu không có cậu, chỉ e trận chiến lần này sẽ còn kéo dài.”


Lưu thị mặc Hồ phục trang trí ngọc bích quanh cổ, vừa lộng lẫy lại không kém phần uy nghiêm, bà cười phụ họa: “Đúng thế, may có Quân tư.”
Hai chiếc ghế được dọn ra, Mục Trường Châu không ngồi, nên dĩ nhiên Thuấn Âm cũng đứng một bên.


“Lương Châu là gốc rễ của Hà Tây, thuộc hạ nào dám không dốc toàn lực.” Chàng ôn tồn đáp, “Tất cả đều nhờ có Tổng quản tin tưởng.”
Tổng quản cười nhăn cả trán, thế nhưng chỉ gật đầu mà thôi.


Mục Trường Châu đứng thẳng, không chủ động mở lời mà đợi bọn họ lên tiếng.
Chuyện chèn ép ấy mà, ai lại đi huỵt toẹt. Chàng không nói thẳng mình muốn quyền thế, phủ Tổng quản cũng không vạch trần mục đích muốn kìm kẹp chàng.


Lúc trước khi đi mời chàng quay về nắm binh quyền, phủ Tổng quản cố tình để Trương Quân Phụng dẫn đầu các quan viên, coi như đang lấy lòng, thôi thì bỏ qua màn chèn ép đó, đôi bên biết nhau thế là đủ.
Lưu thị cười hỏi: “Lần này Quân tư đánh một trận tất thắng, cụ thể như thế nào vậy?”


Mục Trường Châu đáp: “Quân địch là bộ lạc Xử Mộc Côn – một trong năm bộ xuất phát từ nhánh tả thuộc Tây Đột Quyết. Phe địch đã bị bắt, chiếm được rất nhiều quân nhu, đang trên đường vận chuyển trở về; tuy thủ lĩnh đã bỏ trốn nhưng đã bắt được phó tướng, khai nhận chủ tướng chính là thủ lĩnh của bọn chúng.”


Thuấn Âm cúi đầu lắng nghe, cẩn thận ghi nhớ.
“Tốt, rất tốt.” Tổng quản đỡ dải băng quấn trán, gật đầu tán dương, đột nhiên giơ tay chỉ vào Thuấn Âm, “Cô nhìn đi, cô được gả cho đại anh hùng Lương Châu rồi đấy.”


Thuấn Âm nhìn khẩu hình của ông, lòng chợt xao động, theo bản năng đưa mắt nhìn sang, trông thấy Mục Trường Châu nhếch mép cười nửa đầy giễu cợt, nàng lặng lẽ cúi đầu, chàng được khen mà không vui sao?


Bỗng nhiên Mục Trường Châu thi lễ: “Thuộc hạ không thể bắt được chủ tướng, xin Tổng quản trách phạt.”


Tổng quản nói: “Cậu đã lập được công lớn, nào có lí trách phạt, phải trọng thưởng.” Ông dừng lại, có hơi ngần ngừ, sau đấy mới bảo, “Từ giờ trở đi cậu tiếp tục nắm giữ quyền thống lĩnh binh mã, hai trại ngựa ở Cam Châu cũng do cậu cai quản, tất cả binh mã ba châu xung quanh thuộc quyền cậu điều động, phòng ngự trong thành cũng do cậu sắp xếp.”


Thuấn Âm lấm lét liếc nhìn lên, thế này mà gọi là trọng thưởng ư, rõ ràng chỉ trả về như cũ. Xem chừng đây chính là kết quả sau khi bàn bạc với các quan viên lúc trước, nhưng vậy cũng đủ rồi.
Mục Trường Châu chắp tay, bình tĩnh đáp: “Tạ ơn Tổng quản.”


Khóe mắt Thuấn Âm bắt được bộ dạng rục rịch của Lưu thị, nhưng ngay sau đã điều chỉnh tư thế ngồi – hình như đang nhẫn nhịn lắm. Nàng đưa mắt nhìn lên, nom sắc mặt bà ta không mấy tươi tắn, giống như để ý chuyện Tổng quản “trọng thưởng” nhiều tới vậy.


Lưu Kiền Thái đứng yên một chỗ từ nãy đến giờ, tới lúc này mới nhấc chân bước ra, chắp tay nói: “Quân tư lợi hại, quả thực đáng mừng.”


Thuấn Âm đứng bên trái nên gần hắn ta hơn, thấy hắn đột nhiên đi tới, nàng vô thức nhìn lên gương mặt mày mỏng mắt nhỏ của đối phương, trông vẻ mặt cũng không khấm khá gì, chẳng qua chỉ cố giữ phong độ.


Mục Trường Châu cũng tiến lên một bước, thong thả che khuất nửa tầm nhìn của nàng, ôm quyền đáp lại: “Lưu Đô đốc cũng có phần công lao.”
Tổng quản không vui, phất tay với Lưu Kiền Thái: “Cậu ra ngoài trước đi.”


Lưu Kiền Thái tái mặt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mà đáp, sau đó xoay người rời đi.
Bỗng một bàn tay ôm lấy eo Thuấn Âm, kéo sát nàng vào người, Lưu Kiền Thái lướt qua, vừa khéo bộ giáp không đụng trúng vai trái nàng.
Mục Trường Châu bình thản buông tay, nhìn lên trên.


Sắc mặt Tổng quản đã hòa hoãn chút đỉnh: “Cứ kệ thây nó. Lần này chắc quân địch chỉ nhăm nhe tài sản là chính, thua thảm một trận, kiểu gì cũng sớm tới cầu hòa.” Đề tài cứ thế bị thay đổi.


Thấy cháu ruột nhà mình bị đuổi đi, thế mà Lưu thị vẫn tươi cười: “Đúng vậy, tới lúc ấy còn phải phiền Quân tư.”


Từ nãy đến giờ Mục Trường Châu chỉ toàn thưa lời chứ không chủ động mở miệng, và lần này cũng thế: “Được dốc sức vì Tổng quản và Lương Châu, thuộc hạ tất hết lòng.”
Nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng ra khỏi phủ Tổng quản.


Các gia nhân nối đuôi đi ra, đưa sơn hào hải vị cùng tơ lụa vàng bạc tới phủ Quân tư, ấy là ban thưởng của Tổng quản trước khi ra về.
Thuấn Âm ngồi trong xe ngựa, vén rèm cửa sổ ngó ra bên ngoài, Mục Trường Châu đang cưỡi ngựa, như có cảm giác, chàng quay đầu nhìn vào ô cửa.


Bắt gặp ánh mắt tăm tối của chàng, nàng mấp máy môi: Chúc mừng.


Ban nãy ở trong phủ Tổng quản, dù đã thu hồi toàn bộ quyền hành nhưng chàng không hề mỉm cười, thế mà giờ khắc này lại cảm thấy buồn cười mà không hiểu lí do, song thấy trên đường đông đúc người qua lại, chàng đành phải kìm nén.


Thuấn Âm cũng nghe thấy âm thanh huyên náo trên đường, dáo dác liếc mắt nhìn mấy hồi, ai ai cũng nhìn Mục Trường Châu, rồi nàng không khỏi nghĩ, nói không chừng Diêm Hội Chân và Lục Chính Niệm cũng có mặt.
Càng nghĩ càng miên man, nàng thầm nhủ, chắc cũng còn có nhiều cô nương như vậy lắm…


Đúng lúc này có khoái mã phi đến, người cưỡi ngựa dừng trước xe bẩm báo: “Quân tư, ngoài cổng đông thành có kẻ gây sự!”
Xe ngựa dừng lại, Thuấn Âm hồi hồn, áp tai phải vào cửa sổ lắng nghe.
Mục Trường Châu hỏi: “Gây sự gì mà cần phải bẩm báo?”


Người kia đáp:  “Đối phương tự xưng là quan viên Tần Châu, khăng khăng đòi vào thành gặp Quân tư.”
Thuấn Âm nghe thấy hai chữ Tần Châu thì lập tức vén rèm, Mục Trường Châu nhìn nàng, hạ lệnh: “Đến cổng đông thành.”


Cỗ xe lăn bánh tiến về cổng đông, lúc đến nơi thì cũng đã quá trưa, mặt trời chói chang chênh chếch trên cao.


Thuấn Âm xuống xe, thấy có binh sĩ canh gác trước cổng, chỉ dăm ba lữ khách đi đường mà chẳng hề có bách tính qua lại, nhưng ở phía ngoài cổng tụ tập khá đông đúc, có một tốp lính canh chặn ngang ngay nơi đó.


Mục Trường Châu đưa dây cương ngựa cho thuộc hạ, trao nàng một ánh nhìn rồi cất bước đi lên.
Thuấn Âm vội vã đuổi theo chàng, nhanh chân ra khỏi cổng.


Binh lính tức thời tránh ra, dưới chân nàng vô thức rảo nhanh, vượt qua Mục Trường Châu, ngay lập tức trông thấy người cưỡi ngựa tới:mặc áo choàng đỏ thẫm, hoành đao đeo bên hông, gương mặt tuấn tú.
Bất ngờ gặp lại nhau, Thuấn Âm ngập tràn hân hoan, sau đó là cực kỳ kinh ngạc: “Vô Tật?”


Không ngờ Phong Vô Tật lại tự mình tới đây.
Phong Vô Tật trông thấy nàng, cậu vội vã nhảy xuống ngựa chạy đến: “A tỉ!” Chỉ mới gọi nàng một tiếng thôi mà mắt đã hoen đỏ, cậu chụp lấy tay áo nàng, “Đệ được gặp tỉ rồi!”


Thuấn Âm kìm nén xúc động, kéo cậu đi ra xa rồi mới hạ giọng hỏi: “Sao đệ lại tới đây?”


Phong Vô Tật đứng bên phải nàng, liếc nhìn toán lính canh đằng kia, nhỏ giọng đáp: “Lần trước nhận được thư của tỉ là đệ đã muốn đến rồi, nhưng nhờ Thánh thượng tấn thăng mà không có thời gian rảnh. Hồi đưa gả đệ đã nói nhất định sẽ tới mà, ai ngờ cứ dùng dằng trễ thế này!”


Thuấn Âm nói: “Vậy đệ gây sự làm gì?”
Phong Vô Tật thì thầm :”Dĩ nhiên phải gây sự chứ, làm thế mới ra vẻ quan viên Trung Nguyên không hay biết tình hình Lương Châu, không thì chuyện tỉ đệ mình trao đổi tin tức sẽ bị lộ mất.”


Thuấn Âm liếc ra sau, nghĩ bụng đệ giả vờ cũng giống lắm, nhưng ai đời lại đi giả vờ trước mặt chàng ta, bởi chàng ta biết tỏng cả rồi…


Chuyến đi lần này của Phong Vô Tật cũng chẳng dễ dàng chi, từ lúc tiến vào địa giới Hà Tây thì cậu bị tr.a hỏi liên tục, trước đó ở Hội Châu còn không cho cậu vào Lương Châu. May thay cuối cùng cũng gặp được Thuấn Âm, cậu thở phào một hơi, quan sát nàng từ đầu tới chân: “A tỉ vẫn sống tốt chứ? Hôm trước đệ nghe nói có địch xâm lấn Lương Châu nên khẩn cấp lên đường, chỉ sợ tỉ gặp nguy hiểm.”


“Không sao.” Thuấn Âm nghĩ, đệ đến đúng lúc đấy, sớm hay trễ một khắc là không gặp được rồi.
Phong Vô Tật lại nén giọng thì thầm: “Lần trước tỉ viết thư nói cưới Mục Nhị ca mà đệ sợ hết hồn, thế nên mới phải đích thân đến.”


Thuấn Âm còn lấy lạ vì sao trong thư hồi âm cậu không nói gì, hóa ra đã có ý định đến thẳng đây.


Phong Vô Tật nhíu mày: “Cớ gì lại là Mục Nhị ca?” Nói đến đây, cậu nhác thấy toán lính gác rút lui vào thành, chỉ còn một người đứng cách khá xa sau lưng Thuấn Âm. Cậu quét mắt sang, cảm giác đối phương cao to lạ lẫm, chẳng hay là vị quan viên nào ở Lương Châu, cậu nói nhỏ: “Được rồi, tạm không nói mấy chuyện đó nữa, chí ít huynh ấy cũng là văn nhân, ắt hẳn sẽ chu đáo lễ nghĩa với tỉ, nói năng nhẹ nhàng…”


Cái người kia vẫn cứ đứng sau lưng Thuấn Âm miết, Phong Vô Tật chê chướng mắt, bấy giờ mới quan sát chàng, rồi lại nhìn lần nữa, đột nhiên trợn trừng hai mắt, giọng đề cao: “Huynh, huynh là Mục Nhị ca?”
Lúc này Mục Trường Châu mới gật đầu với cậu: “Bao năm không gặp, Vô Tật phổng phao hẳn.”


“…” Phong Vô Tật á khẩu, không thốt nổi nên lời.
Thuấn Âm lẳng lặng nhìn ra sau, đã lường trước kiểu gì cũng sẽ vậy mà, gì mà chu đáo lễ nghĩa, gì mà nói năng nhẹ nhàng, chẳng dính dáng chút nào đến chàng cả…


Từ cổng đông thành trở về phủ Quân tư, chiều hôm đã chập choạng tối.
Gia nhân trong phủ bận rộn tới lui vì vị khách mới đến.
Mục Trường Châu xuống ngựa, gọi Xương Phong đến rồi hạ giọng căn dặn, để hắn tới phủ Tổng quản báo rằng chỉ là em trai của phu nhân đến thăm, không phải chuyện gì to tát.


Thuấn Âm bước xuống xe, đi tới cạnh chàng, nhẹ nhàng hỏi: “Có rắc rối gì không?”
Mục Trường Châu hạ giọng đáp: “Cũng may cậu ấy đến đúng lúc, không khó khăn gì sất.”
Dù gì chàng cũng đã thu hồi toàn bộ quyền hành.


Phong Vô Tật đi theo vào cổng, ngó nghiêng xung quanh rồi lại nhìn Mục Trường Châu, nét mặt đong đầy sự phức tạp như thể chẳng biết phải mở lời thế nào, cứ đứng cách chàng khá xa.
Mục Trường Châu xoay người rời đi: “Không cần giữ kẽ làm gì.”


Thuấn Âm quay đầu nhìn em trai, đúng là chưa từng thấy đệ ấy giữ kẽ như vậy bao giờ, nàng bảo: “Vào nhà nói chuyện.”
Phong Vô Tật đuổi theo nàng, chất chứa một bụng muốn trút bầu tâm sự.
Tới ngoài cửa hậu viện, Thắng Vũ cùng vài thị nữ đi ra, thấy có khách tới thì lập tức dừng bước.


Mục Trường Châu đứng trước cửa tò vò: “Em trai phu nhân không phải người ngoài, được phép nói chuyện trong viện của phu nhân.”
Thắng Vũ bèn dẫn người lui xuống.
Đã là thời điểm lên đèn, Đông phòng và nhà chính một nằm bên một đối diện, được điểm nến sáng ngời.


Phong Vô Tật đi trên hành lang, thấy a tỉ đứng ngoài Đông phòng chờ mình chứ không phải ở nhà chính, cậu dòm qua cửa sổ, thấy hình như có cả giường nữa, chợt cảm giác không đúng, bật lời hỏi: “Hai người…”
Mục Trường Châu và Thuấn Âm cùng ngoái đầu nhìn.


Phong Vô Tật đảo mắt qua lại giữa bọn họ: “Hai người… chia phòng hả?”
“…” Thuấn Âm sửng sốt, giờ mới nhớ ra mình quên khuấy chuyện này, gương mặt đỏ choét, âm thầm tìm lí do.


Bỗng bên cạnh tối đi, Mục Trường Châu đi tới: “Thời gian trước a tỉ của đệ ra ngoài ngắm cảnh…” Chàng từ tốn lấy cớ thay nàng, “Bất cẩn bị thương ở vai, ta sợ đụng trúng vết thương của nàng ấy nên mới sai người chia phòng.”


Phong Vô Tật lập tức chuyển dời sự chú ý: “A tỉ bị thương ở đâu?”
Thuấn Âm liếc Mục Trường Châu: “Vai trái bị xây xát ngoài da ấy mà.”
Mục Trường Châu nhìn nàng: “Chỉ là vết thương nhẹ, sắp lành rồi, nên cũng sắp sửa lại ở chung phòng.”


Thuấn Âm nhìn vào đôi mắt đen kịt của chàng, tim đập lỡ một nhịp, trong đầu nghĩ chàng xảo quyệt thật đấy, nhưng ngoài miệng chỉ có thể tiếp lời: “Ừm.”






Truyện liên quan