Chương 55: Chương 55

Chuyện trên đời không thể võ đoán lung tung.
***
Từ sớm trước đó binh sĩ đã cưỡi khoái mã đưa tin về phủ Tổng quản, thế là gần như toàn bộ gia nhân được điều động, rồng rắn xếp thành hàng ngoài cánh cổng oai nghiêm cung kính chờ nghênh đón.


Trong phủ, phòng nghị sự mở rộng cửa, chúng quan viên đang đứng đợi tại sảnh.
Tổng quản ngồi nghiêm nghị trên cao, mặt không tỏ biểu cảm, có vẻ bệnh ở đầu lại phát tác nên quấn một dải băng trên trán, sắc mặt xanh xao, choàng một tấm áo dày bên ngoài Hồ phục, xem chừng bệnh tình đã trở nặng.


Lưu thị vẫn như thường lệ, bà mặc Hồ phục, chải búi tóc bán nguyệt, ngồi cạnh Tổng quản ân cần vỗ lưng ông, nhưng ánh mắt luôn trông ra ngoài sảnh.
Chốc lâu sau, một nhóm người tiến vào mà dẫn đầu là Mục Trường Châu, chàng thong thả nâng tay hành lễ.


Thuấn Âm cởi nón che mặt trước khi vào sảnh, đứng bê cạnh chàng ngoan ngoãn hành lễ, giống hệt lần trước khi lập công khải hoàn.
Nàng lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh, không thấy Lục Điều đâu, có mặt tại đây hôm nay toàn là quan viên bản xứ Hà Tây.


"Ha ha ha..." Vừa thấy chàng, sắc mặt Tổng quản lập tức thay đổi, ông cười to sang sảng, "Quân tư lại lập công lớn nữa rồi! Quá tốt! Quá tốt!"
Chúng quan viên nghe tiếng cười liền nhao nhao ca tụng: "Đại hỉ của Tổng quản! Đại hỉ của Hà Tây!"
Song Mục Trường Châu chẳng mảy may cử động, cũng không tỏ cảm xúc.


Thuấn Âm liếc nhìn góc nghiêng của chàng, có cảm giác chàng cứ lầm lì như thế từ sau khi gặp Lệnh Hồ Thác trên đường.


available on google playdownload on app store


Tổng quản cười ngửa cả đầu, vuốt chòm râu ngắn lưa thưa, gật gù đón nhận lời chúc tụng của mọi người, đoạn nhìn Mục Trường Châu hỏi: "Rốt cuộc Quân tư đã đàm phán thế nào với Khả hãn Tây Đột Quyết mà có thể thuận lợi thu lại đất công vậy?"


Mục Trường Châu đáp: "Nhờ Tổng quản đã cho phép thuộc hạ toàn quyền xử lí nên thuộc hạ mới có thể đàm phán riêng với Khả hãn, vì là giao ước bí mật nên sẽ bẩm báo sau."


Thuấn Âm lặng lẽ liếc nhìn lên, chẳng rõ có phải ảo giác hay không mà nàng cảm thấy vẻ mặt Tổng quản đông cứng một thoáng, nhưng ngay sau đó đã biến mất, ông ta lại nở nụ cười.


"Vậy cứ để sau hẵng bẩm, Quân tư đã lập công lớn, phải trọng thưởng!" Tổng quản gạt tay Lưu thị ra, giơ tay gọi, "Vào đây!"
Hạ nhân lập tức nối đuôi đi vào, kẻ bưng khay người bê tráp, dâng lên vàng bạc châu báu.
Mục Trường Châu nhìn thoáng qua, không cất tiếng.


Chúng quan viên bên dưới đứng dậy, ngước mắt nhìn lên.
Thuấn Âm vẫn điềm nhiên, có lẽ mọi người có phản ứng như thế là do Tổng quản vẫn chưa nói hết, còn có lời tiếp theo.
Nàng bèn hé mắt nhìn, song chỉ thấy bàn tay Tổng quản đặt trên đầu gối.


Mu bàn tay nhăn nheo trầm ngâm gãi nhẹ, chớp mắt sau, ông ta vỗ mạnh một phát như thể đã hạ quyết tâm, nói: "Vậy cậu tiếp quản các vấn đề quân sự ở Qua Châu và Sa Châu đi."
Mục Trường Châu chắp tay: "Tạ ơn Tổng quản."


Tổng quản cười khàn hai tiếng: "Đây là lời hứa ban đầu của ta, ai có thể lấy lại đất công sẽ được cai quản thêm binh mã của hai châu, nếu không thực hiện thì sao còn danh vọng ở Hà Tây?"
Chúng quan viên nhao nhao khen ngợi: "Tổng quản anh minh, Quân tư oai phong!"


Thuấn Âm liếc nhìn bóng người bên phải, nghĩ bụng, hóa ra từng có hứa hẹn như vậy, chẳng trách chàng sẵn sàng mạo hiểm đến thế.
Bất chợt khóe mắt nàng cảm thấy có người đang nhìn mình, không cần ngẩng đầu cũng biết đó là Lưu thị.


Hình như Lưu thị đang quan sát nàng, đợi đến lúc nàng ngẩng đầu lên thì ánh mắt kia đã chuyển sang Mục Trường Châu.


Thuấn Âm đảo mắt, có cảm giác kỳ quặc, chắc là do hôm nay Tổng quản phu nhân ít nói một cách bất ngờ, nhìn lại dáng vẻ của bà ta, dẫu không còn nôn nóng khi Mục Trường Châu đoạt lại binh quyền, nhưng có thể thấy bà ta cũng không mấy vui vẻ, mặt mũi cứ sầm sì.


Tổng quản khoát tay, tâng bốc đến mức này thì nụ cười trên mặt cũng chẳng còn, ông ta đỡ băng vải quấn trên trán, sắc mặt phiền muộn nay càng thêm sầu: "Lần này lũ Xử Mộc Côn dám phá hỏng buổi hòa đàm, còn cả gan ám toán hành thích, Quân tư yên tâm, chuyện này nhất định sẽ truy cứu triệt để."


Cuối cùng Lưu thị cũng tiếp lời: "Đúng thế, hẳn cô cậu đã hoảng sợ lắm." Vừa như trấn an lại như lời khách sáo.
Tới giờ mới chịu nhắc đến những nguy hiểm mà bọn họ gặp phải.


Nom Tổng quản có vẻ không muốn nói thêm, th ở dốc nặng nề đầy mệt mỏi, ông khoát tay thêm lần nữa: "Những chuyện khác nói sau, Quân tư lãnh thưởng rồi lui ra đi, ta đau đầu rồi."
Mục Trường Châu điềm tĩnh đáp: "Vâng."


Thuấn Âm không nhìn nữa, chỉ loáng thoáng cảm thấy tình hình hôm nay không có vẻ gì gọi là đại hỉ, mà ngược lại còn tổn thất nặng nề.
Các quan viên luôn miệng hỏi han: "Xin Tổng quản giữ gìn thân thể, mau vào nghỉ ngơi..."
***


Phong Vô Tật đợi ở phủ Quân tư cũng sắp tròn một ngày, tới khi sắp mất kiên nhẫn toan chạy ra ngoài tìm a tỉ thì bên ngoài cổng mới truyền đến tiếng ngựa hí vang.
Cuối cùng cũng đã về.


Thuấn Âm bước vào phủ, thấy bốn bề vắng vẻ liền nhìn sang bên cạnh, nói khẽ: "Hẳn là bây giờ Mục Nhị ca thỏa mãn rồi nhỉ."
Mục Trường Châu nhìn nàng: "Sao nàng lại nói vậy?"
Thuấn Âm đáp: "Huynh đã đạt được điều mình muốn."


Ngày hôm nay chàng đã nắm giữ quyền hành quân sự Lương Châu, chấp chưởng binh quyền ba châu Thiện – Hà – Khuếch lân cận, thu gom một bộ phận binh mã Cam Châu, lại cai quản thêm binh sự hai châu Qua – Sa, có thể nói quyền lực trải dài nửa Hà Tây.


Đấy là chưa kể chàng còn âm thầm kết giao với các châu vùng biên giới.
Dẫu phủ Tổng quản không muốn cũng phải thực hiện lời hứa, giao binh quyền cho chàng, rành rành xem chàng là trữ soái(*).
(*) Trữ soái: là những người sẽ thừa kế vị trí chủ soái, chủ tướng.


Dù đã sớm đoán sẽ tiến thêm một bước, song kết quả này vẫn khiến nàng cảm thấy vượt xa mong đợi.
Nàng nhìn chàng từ đầu tới chân, vẫn có cảm giác chàng đang không vui: "Thế mà còn chưa hài lòng?"
Mục Trường Châu cúi đầu: "Ta đã nói rồi, ta khao khát rất nhiều điều."


Hơi thở chàng phả qua tai Thuấn Âm, nàng vừa nhìn vào mắt đối phương thì nhác thấy hai bóng người tiến vào phủ, lập tức tránh ra.
Mục Trường Châu liếc ra sau, đứng thẳng dậy.
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi nối gót đi vào.


Thuấn Âm vuốt tóc mai, đưa mắt nhìn Mục Trường Châu, giả như không có chuyện gì bước lên hành lang, trở về hậu viện.


Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi nhìn nhau, nhớ tới dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Mục Trường Châu khi gặp Lệnh Hồ Thác mà run, xưa nay ngài ấy vốn thanh lịch, cực hiếm khi để ý đến Lệnh Hồ Thác, chưa lần nào từng thấy ngài ấy giận giống như hôm nay.


Ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, cuối cùng vẫn là Trương Quân Phụng tiến lên, nhỏ giọng nói: "Quân tư cũng nên mở tiệc ăn mừng thôi."
Mục Trường Châu nhìn theo Thuấn Âm đ ến khi dáng nàng đã khuất, bấy giờ mới quay đầu vẫy tay gọi Xương Phong, gật đầu một cái.
Xương Phong nhanh chóng đi chuẩn bị.


Hồ Bột nhi đứng cạnh chà xát hai tay, lúc này mới cười khà khà, bộ râu quai nón cũng rung lên.
Mục Trường Châu rảo bước về tiền sảnh.


Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi cùng tiến vào, vừa qua cửa, cả hai đồng thời chắp tay: "Chúc mừng Quân tư, cuối cùng cũng đi đến bước này." Ở phủ Tổng quản, tuy bọn họ không được phép vào phòng nghị sự nhưng đứng ngay ngoài cửa, động tĩnh bên trong to rõ ràng nhường ấy, cả hai đều biết giờ đây Quân tư đã tiến xa hơn ngày trước.


Mục Trường Châu gật đầu, vén vạt áo ngồi xuống sau bàn trên cao.
Hồ Bột nhi nhích lại gần: "Sao trông Quân tư không mấy vui vẻ? Đây chính là quang cảnh xán lạn được đổi bằng thập tử nhất sinh cơ mà!"


Trương Quân Phụng cũng nói: "Mỗi bước của Quân tư đầy gian nan vất vả, đi đến hôm nay đã nhanh hơn so với dự liệu rất nhiều, cứ như có trời cao phù hộ."
Mục Trường Châu khoan thai đáp: "Không phải không vui, chẳng qua ta bỗng phát hiện, có vài thứ...!còn khó đạt được hơn cả quyền thế."


"Hả?" Hồ Bột nhi ngơ ngác, "Cái gì?"
Mục Trường Châu không trả lời, tựa như câu đó vốn chẳng thốt ra từ miệng chàng.
***
Thuấn Âm vừa tới cổng tò vò ở hậu viện thì trông thấy Phong Vô Tật, nhìn điệu bộ của đệ ấy kìa, sắp dẫm mảnh đất trước cửa hậu viện thành hố rồi.


"Cuối cùng a tỉ cũng về!" Cậu chạy tới đón, quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới, bấy giờ mới thở phào, "May quá, không bị thương chỗ nào."


Thuấn Âm không muốn để cậu biết những nguy hiểm đã trải, lại lo cậu hỏi nhiều nên ngắt lời bảo: "Tỉ vẫn ổn, đệ chỉ cần bảo đảm bản thân bình an là được rồi."
Đây là lời bảo ban mà Phong Vô Tật nghe đến món cả tai trong mấy năm qua, cậu cúi đầu thì thào: "A tỉ vẫn chưa tháo gỡ khúc mắc..."


Thuấn Âm không nghe rõ, cũng không thấy được khẩu hình của cậu, hỏi: "Đệ nói gì thế?"
Phong Vô Tật đẩy nàng đi vào: "Không có gì, đi nào a tỉ, nhanh về nghỉ ngơi thôi."


Đúng lúc Thuấn Âm có việc muốn bàn với cậu, vừa đi về Đông phòng vừa nói nhỏ: "Tới hôm nay là coi như có thể khai báo chuyện phải làm rồi."
Phong Vô Tật nghiêm mặt, tuy chỉ là một câu không rõ đầu đuôi song cậu vẫn hiểu, nàng đang ám chỉ chuyện Thánh thượng sắp xếp để cậu quan sát biên phòng.


Cậu nén giọng nói: "Xem ra a tỉ có cơ hội biết được toàn bộ tình hình nơi này rồi."
Thuấn Âm gật đầu, chỉ chờ Mục Trường Châu đưa thêm mấy tấm bản đồ biên phòng của các châu khác.


Phong Vô Tật thở dài thườn thượt: "Quả là ngược đời, đệ chỉ mong sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tới đây mới biết xung quanh Mục Nhị ca cũng có không ít nguy hiểm, a tỉ hoàn thành sớm thì khỏi cần đi theo huynh ấy nữa, cũng sớm ngày an toàn."


Thuấn Âm mở cửa phòng, nhủ bụng may mà đệ ấy không biết những nguy hiểm vừa qua, nàng trầm ngâm suy nghĩ, nhưng lại chẳng mường tượng nổi ngày hoàn thành sẽ trông như thế nào.


Đúng lúc này Xương Phong rảo bước chạy tới, xá lạy hai người: "Quân tư đang mở tiệc ở tiền sảnh, mời phu nhân và Phong lang quân đến dự."
Phong Vô Tật đáp ngay: "Ta xin kiếu."
Thuấn Âm liếc cậu, lại trốn tránh nữa rồi, bèn nói với Xương Phong: "Không cần, ta có vài lời muốn nói với lang quân."


Xương Phong nhìn hai người, vâng dạ rồi cáo lui không làm phiền.
Thuấn Âm đi vào phòng, ngoái đầu bảo: "Tới giờ đệ vẫn chưa nói cho tỉ biết vì sao cứ hoài tránh mặt Mục Nhị ca, lần trước bảo sau này nhất định sẽ nói, bây giờ nói được rồi đấy."


Phong Vô Tật ủ rũ chau mày, a tỉ nhà cậu đúng là nhạy cảm mà.
Cậu sờ mũi, nhấc chân đi theo rồi ngó ra cửa một cái, tin chắc không có ai mới lên tiếng: "Dù sao tỉ cũng cưới huynh ấy rồi, chỉ sợ tin đồn đệ nghe được sẽ trở ngại tình cảm vợ chồng của hai người thôi."
Thuấn Âm nhíu mi: "Nói."


"..." Phong Vô Tật đành nhích lại gần hơn, đứng bên phải nàng thấp giọng nói, "Hồi trước Mục Nhị ca đỗ đạt Tiến sĩ còn gì, nhưng giờ lại chôn chân ở Hà Tây, còn bỏ văn theo võ, có lẽ là vì..." Cậu lại nghiêng đầu nhìn ra cửa, giọng càng bé hơn, "Vì huynh ấy từng phạm tội."


Thuấn Âm ngạc nhiên: "Gì cơ?"
Phong Vô Tật vội đến gần xì xầm vào tai nàng.
Chuyện này là do một lão binh ở Tần Châu tiết lộ với cậu.


Chuyện rằng mấy năm trước Hà Tây và Trung Nguyên chưa đến nỗi vạch rõ thành lũy như bây giờ, lão binh này vốn kiếm sống bằng con đường tơ lụa, kết quả những năm kia chiến sự ở Hà Tây nổ ra liên miên, lão sợ ch.ết nên chạy về Tần Châu đầu quân, nhưng do không có đóng góp lại còn cao tuổi, nên mãi đến khi Phong Vô Tật tới nhậm chức thì vẫn chỉ là lính tốt.


Vì muốn nắm rõ tình hình biên phòng Hà Tây nên Phong Vô Tật cố tình điều lão ta – người từng đi khắp Hà Tây tới dưới trướng, nào ngờ lão rời khỏi Hà Tây mấy năm nên không biết rõ tình hình, may thay còn có Thuấn Âm đang ở Lương Châu.


Về sau cậu nhận được thư của Thuấn Âm mới biết a tỉ đã kết hôn với Mục Trường Châu, nhớ ra đã nhiều năm không gặp người ta, Phong Vô Tật liền nhân tiện hỏi lão binh kia có quen biết Mục Trường Châu không, ai dè đối phương lại tiết lộ chuyện này, cậu thất kinh, vội bịt miệng lão binh tống cổ lão về quê, cũng không dám nói nhà mình là thông gia với Mục Trường Châu.


Khi ấy lão binh quả quyết cam đoan: Nhị lang Mục gia phạm tội bị đuổi đi, mất sạch công danh.
Lão nghe người ta kể hồi mới đến Lương Châu, chưa ai tận mắt chứng kiến, nghe nói người thấy đều ch.ết cả rồi, về sau chẳng còn ai hay, rồi nhiều năm trôi qua, giờ càng không người biết.


Ấn đường Thuấn Âm lúc chau lúc nhả, cảm thấy quá khó tin: "Không thể nào."
"Đệ cũng thấy vô lí, mà lão binh đó cũng chỉ nghe đồn lại thôi." Phong Vô Tật bảo,"Nhưng huynh ấy thay đổi nhiều quá, khiến đệ hơi nghi ngờ, nên mới...!không dám tiếp xúc."


Bây giờ Thuấn Âm mới hiểu vì sao lúc trước đệ ấy lại nói Mục Trường Châu "dù huynh ấy có là kiểu người gì", hóa ra là có ý này, lồ ng ngực bất giác lên xuống, một lúc sau mới nhíu mày trách: "Đúng là tin đồn vớ vẩn, về sau đừng nhắc tới nữa..."


Nhưng chưa nói hết câu đã đột ngột dừng lại, vì nàng bỗng nhớ ra những vết sẹo trên người chàng, thật chả nhẽ vì phạm tội mà thành?
Tròng mắt nàng xao động, trong bụng ngầm phủ nhận, không, chuyện trên đời không thể võ đoán lung tung.


"Đệ cũng mong là giả, có ai muốn một ông anh rể là tội nhân đâu?" Phong Vô Tật làu bàu, "Ban đầu Tổng quản Lương Châu tấu lên Thánh thượng chỉ nói là cầu hôn cho thuộc hạ, không nói rõ là thuộc hạ nào, sau đó Tổng quản chọn được Phong gia, Thánh thượng cũng cho phép nhà ta quyền quyết định, thì phía Lương Châu mới đưa hôn thú cho mẫu thân.


Chỉ e tới giờ Thánh thượng cũng chưa biết người mà tỉ cưới chính là Mục Trường Châu, có thể đã không còn nhớ tới huynh ấy nữa, bằng không ngài đã nhắc đến rồi."
Dừng một lúc, cậu nói tiếp: "Tốt nhất là đừng nhắc đến, vậy mới đỡ việc, lỡ kinh động Thánh thượng thì ch.ết!"


"..." Thuấn Âm mím môi, sầm mặt không tiếp lời, ngày hôm nay vừa chứng kiến chàng lấy lại quyền hành thì đã nghe được tin đồn này, nàng nghiêng đầu đi ra ngoài.
Vừa đi ra, nàng đã bắt gặp một bóng người từ ngoài sân đi vào, bước chân của nàng lập tức dừng lại.


Mục Trường Châu chỉ uống một cốc rượu ở tiền sảnh, nghe Xương Phong báo cáo tình hình nơi này xong, chàng không còn tâm tư ngồi lâu, vội vã rời sảnh tới đây.
Trời chuyển chạng vạng, chàng vừa bước vào sân sau đã nhìn sang, thấy bóng dáng nàng bèn đi xuống hành lang, hỏi: "Nói chuyện xong rồi à?"


Thuấn Âm hé môi, nhìn mặt chàng, lại chẳng cất nổi một lời.
Mục Trường Châu đặt một tay lên lưng nàng, đang định đi vào Đông phòng thì chợt liếc về phía cánh cửa, nghe thấy động tĩnh mới nhận ra Phong Vô Tật vẫn đang ở bên trong, chàng nhìn Thuấn Âm, rút tay lại, thì thầm một câu vào tai nàng.


Thuấn Âm gật đầu, bây giờ nàng chẳng màng gì nhiều, chỉ không muốn chàng đụng độ Phong Vô Tật.
Chờ chàng rời đi, nàng mới nhớ lại lời chàng vừa nói: "Lần sau ta sẽ đến.".






Truyện liên quan