Chương 69: Chương 69

“Chẳng hạn như, còn có người ở bên nàng.”
***
Đêm khuya hôm ấy, có lẽ phải chừng nửa thời gian bọn họ không ngơi cũng chẳng nghỉ.
Mãi đến lúc bình minh ló rạng, Mục Trường Châu mở mắt ra, nhìn thấy Thuấn Âm nằm kề bên, mặt xoay vào trong, chăn gấm đắp trên lưng để lộ phần gáy trắng nõn.


Dẫu cách một bức bình phong vẫn cảm nhận được ánh sáng lóa mắt, tia nắng ngoài kia rọi vào cửa sổ, xuyên qua lớp lụa mỏng trên bình phong hắt lên đầu giường, có vẻ không còn sớm nữa rồi.


Thật hiếm khi chàng dậy muộn đến vậy, quả thực đã xem đêm qua như đêm động phòng để mà rồi không thể kiềm chế dừng lại.


Mục Trường Châu đưa tay gạt sợi tóc của Thuấn Âm, ngắm nghía gương mặt đang say giấc nồng, tới tận lúc này chàng mới dám tin nàng đã thật sự trở về, chia li rồi trùng phùng, muốn kìm nén bản thân cũng chẳng thể. Mà vào khắc cuối cùng tối qua, chàng vẫn có thể kiềm chế rút ra ấy là đã nỗ lực lắm rồi.


Chàng khe khẽ đứng dậy để không quấy nhiễu nàng.
Quyển sách nọ vẫn lăn lóc trên giường, chàng tiện tay cầm lấy, lại nhìn Thuấn Âm lần nữa, tránh cho nàng vừa dậy đã xấu hổ. Khóe môi nhướn lên, chàng xoay người đi vòng qua bình phong bước ra ngoài.


Khi trong phòng lại chìm trong yên tĩnh, Thuấn Âm mở mắt, không thấy người bên cạnh đâu, nàng nhẹ nhàng cựa quậy cọ vào tấm đệm, cảm giác xung quanh ngập tràn thứ mùi khó gọi tên, hình như là mùi trên người chàng, có lẽ tối qua đã quấn quít quá lâu.


available on google playdownload on app store


Nàng định thần, ngồi dậy khoác hờ áo, đặt chân xuống giường nhìn quanh một vòng.
Cũng đã được một thời gian dài mà đến nay nàng vẫn cảm giác chỉ như mới lấy chồng, đúng là vẫn nên làm quen nhiều.


Nàng vừa nghĩ ngợi vừa vuốt tóc đi tới bàn đặt nữ trang, giơ tay đẩy cửa sổ ra, trông thấy Mục Trường Châu mặc áo khoác đứng trên hành lang hậu viện phía xa kia, đang nói gì đó với Xương Phong.
Xương Phong cúi người đứng trước mặt chàng, lắc đầu.


Mục Trường Châu im lặng một lúc, sau đó dặn dò thêm đôi câu rồi phất tay xoay người trở về.
Thuấn Âm kéo cửa sổ, khép hai vạt áo, không lâu sau cửa phòng kêu cái *két* mở ra, chàng đã quay về rồi.
Mục Trường Châu vừa vào phòng đã nhìn về phía bàn trang điểm dưới cửa sổ.


Thuấn Âm đứng bên khung cửa sổ, nàng khoác áo choàng màu vàng nhạt, tóc xanh tựa thác vuốt hết về một bên vai, nhìn chàng một cái giống như ngầm hiểu mà không cần nói ra, đoạn ngồi xuống trước gương đồng.


Mục Trường Châu dừng chân, nhìn hình ảnh ấy thêm đôi lần, càng nhìn càng có cảm giác như chỉ mới thành hôn, dù làm gì cũng là trải nghiệm đầu tiên, ngay cả dáng vẻ nàng dậy sớm điểm trang cũng là lần đầu chàng chứng kiến, thậm chí trong lúc chậm rãi bước đến chàng còn nghĩ, lẽ ra nên yêu cầu nàng chuyển qua đây sớm hơn.


Thuấn Âm chải tóc, nhác thấy bóng chàng đến gần, áo khoác thắt lơi trên người chàng, đôi chân thon dài vô cùng nổi bật, nàng quay đầu nhìn chàng: “Ban nãy ở ngoài kia chàng đã nói gì vậy?”


Mục Trường Châu đi tới sau lưng nàng, không trả lời mà đột ngột cúi người ghé vào tai phải nàng, mắt nhìn người trong gương: “Nàng đã điều trị tai trái chưa?”


Ngay lập tức mùi hương quấn quít hôm qua lại bủa vây lấy nàng. Thuấn Âm ngước lên đối diện với chàng qua gương, không ngờ chàng đột nhiên hỏi chuyện này, lông mày nhíu nhẹ, nàng gật đầu rồi lại lắc đầu: “Vô ích thôi, có tìm thầy bốc thuốc cũng chưa chắc chữa được, mà ta cũng quen rồi.”


Mục Trường Châu im lặng một lúc, đoạn nói: “Ta đã bảo rồi, không có gì gọi là quen cả, chi bằng nàng làm quen với chuyện khác đi.”
Thuấn Âm tò mò: “Chuyện khác nào?”


Mục Trường Châu vẫn nhìn nàng trong gương: “Chẳng hạn như, không cần phải tự cáng đáng mọi chuyện, bởi còn có người ở bên nàng.”
Thuấn Âm bỗng không biết phải nói gì, cảm thấy đôi mắt chàng phản chiếu trong gương vừa nặng nề lại sâu thẳm, con tim vô thức nảy lên.


“Quân tư?” Giọng Xương Phong từ ngoài đưa đến, “Hôm nay có cần ra ngoài đi công vụ không ạ?”
“Có.” Mục Trường Châu đứng thẳng dậy, xốc lại áo khoác, mắt vẫn nhìn Thuấn Âm, “Hôm nay ta không thể dẫn nàng đi cùng.”
Thuấn Âm định thần, gật đầu bảo: “Ta hiểu rồi.”


Lần này sau khi trở về Lương Châu, cả hai không thể cùng ra cùng vào như hình với bóng giống như trước được, bởi nhẽ không được khêu khích phủ Tổng quản.
Mục Trường Châu đi ra ngoài.


Chỉ còn lại mỗi mình trong phòng, lúc này Thuấn Âm mới nghiền ngẫm câu nói của chàng, ngồi trước gương tự nhủ sao đột nhiên lại hỏi chuyện ấy…
Mục Trường Châu vào phòng tắm tắm rửa rồi trở ra dùng bữa, khi xuất phủ thì cũng không còn sớm.


Xương Phong đi theo đến ngoài cổng, dắt ngựa tới và trao cung cho chàng: “Phu nhân đã trở về, Quân tư cũng ở trong phủ lâu hơn.”
Mục Trường Châu dùng ánh mắt chặn lời hắn.


Xương Phong không dám nhiều lời, cho rằng Quân tư không muốn phô bày sự ân ái nồng thắm với phu nhân, nhân lúc chàng đeo ống tên vào thắt lưng thì hỏi: “Việc Quân tư dặn khi trước quả thực khó, có cần tiếp tục không ạ?”


Trước đó ở trên hành lang hậu viện, Mục Trường Châu đã hỏi hắn đất Hà Tây này có danh y nào, tốt nhất là tìm một người đáng tin để đón vào phủ.


Xương Phong lắc đầu bẩm chưa từng nghe qua, bởi vì căn bệnh đau đầu của Tổng quản nên những danh y có tiếng tăm ở Hà Tây đều đã được tìm từ sớm, thành thử nay tìm lại đâm khó.
Mục Trường Châu nhảy lên ngựa, ra hiệu cung vệ đi trước, nhớ lại câu nói của Thuấn Âm khi ở trong phòng.


Tìm thầy bốc thuốc cũng vô dụng, âu có lẽ còn khúc mắc chưa được tháo gỡ, hèn gì nàng bảo đã quen, xem ra đã nguôi hi vọng từ lâu.
Chàng trầm ngâm, đoạn dặn: “Cứ hết sức mà tìm.” Rồi không nói thêm một lời nào, thúc vào bụng ngựa rời đi.


Song, chàng chỉ rời đi chưa được một khắc thì có hai gia nhân từ phủ Tổng quản cưỡi ngựa chạy tới, dừng lại trước cổng phủ Quân tư, cung kính bẩm báo mục đích đến với thủ vệ tùy tùng.


Thuấn Âm chải đầu chỉnh trang bước ra khỏi nhà chính, đống bừa bãi lưu lại trong phòng đêm qua đã được Thắng Vũ và những người khác dọn dẹp. Nàng đâu dám nhìn nhiều, lảng tránh ánh mắt của Thắng Vũ cùng các thị nữ, cho bọn họ lui xuống không cần hầu hạ.


Mới đặt chân ra tới hậu viện, Thắng Vũ chạy vội về báo: “Bẩm phu nhân, phủ Tổng quản cho mời ạ.”


Thuấn Âm chau mày, nàng mới về còn chưa đến một ngày, xem ra hành động của phủ Tổng quản nhanh hơn nàng nghĩ nhiều, bởi hôm qua khi vào Lương Châu cũng đã gần nhờ giới nghiêm, trong thành phong tỏa mà động tĩnh cũng nào có lớn, thậm chí còn không khiến dân chúng để ý.


Vậy chứng tỏ ngay từ đầu phủ Tổng quản đã theo dõi xem chừng nào nàng trở lại.
Nghĩ tới đây nàng đã quyết định, bình tĩnh đáp: “Đi thôi.”
Thuấn Âm tới phủ Tổng quản khi trời đã quá trưa.


Nắng thu nhạt nhòa rọi vào cổng chính sừng sững của phủ Tổng quản, cột đá cao lớn nằm hai bên cánh cổng mở rộng, lớp lớp binh sĩ đứng thủ ngay bên dưới, toát lên vẻ nghiêm trang lạnh lùng.
Thuấn Âm bước xuống xe ngựa, đánh giá một vòng, cảm thấy không khác gì những lần trước lúc đến đây.


Hai gia nhân của phủ Tổng quản hộ tống suốt chặng đường, đang cúi người mời nàng.
Thuấn Âm chậm rãi đi theo vào, lần này không đến sảnh bên thường tới lúc trước mà càng đi càng sâu, mãi cho đến vườn sau.
“Mời phu nhân ạ, Tổng quản phu nhân đang đợi ở bên trong.” Người hầu nói rồi lui xuống.


Nơi đây là một khu vườn nhỏ. Bấy giờ đang độ cuối thu, là thời điểm hoa héo cỏ úa, tận vùng Tây Bắc lại càng khó có được cảnh sắc muôn hồng nghìn tía của Trung Nguyên. Thế nhưng nơi đây vẫn còn lưu giữ sắc màu tươi tắn, vài nét rực rỡ điểm xuyết giữa những bụi cây xanh tươi, chỉ cần nhìn qua cũng biết ấy là cây cảnh quý hiếm.


Lưu thị mặc Hồ phục đỏ thẫm, cổ áo gấp nếp, đường thêu tinh xảo, trên đầu cài lớp lớp trâm thoa, ánh vàng chói cả mắt, bà đứng trong vườn chăm chút cây hoa.
Thuấn Âm tiến tới hành lễ: “Kính chào Tổng quản phu nhân.”


Nàng mặc váy chẽn bó eo, choàng dải lụa trắng qua tay, không trang điểm cầu kì, trên tóc chỉ cài một chiếc trâm ngắn màu vàng, so với Lưu thị lộng lẫy trước mặt thì nàng chẳng đáng để nhắc tới, nhưng ấy lại chính là điều nàng muốn, càng vào thời điểm này càng nên khiêm tốn hết mức có thể.


Lưu thị làm như mới thấy nàng, dừng tay thở một hơi dài thượt: “Thương cô quá đi thôi, lúc trước Đô đốc Hội Châu báo tin mới hay cô gặp phục kích trên đường về thăm nhà, chuyện đang êm đẹp lại hóa không.”


Thuấn Âm cúi đầu đáp: “Vâng ạ, vì thế tôi cũng không dám đi Trường An nữa, buộc lòng trở về.”
Lưu thị nói: “Về cũng tốt, chuyện lần này cứ cho qua đi, may mắn không rước sóng gió lớn, chứ để Thánh thượng trách tội cũng không hay.”


Thuấn Âm tất hiểu điều đó, bà ta không muốn kéo Trung Nguyên và triều đình nhúng tay vào chuyện của Hà Tây.
“Nghe nói em trai nhà cô bị thương, đã đỡ hơn chưa?” Lưu thị lại hỏi.
Thuấn Âm có gì đáp nấy: “Vẫn đang dưỡng thương ạ.”


“Ừ.” Lưu thị tiện tay ngắt một cành hoa, thể như nằm trong tay bà thì những thứ cây cảnh quý hiếm ấy cũng chỉ là hoa dại ven đường, không có lấy một chút giá trị, đột nhiên bà hỏi, “Cô gặp phải chuyện này, Quân tư hẳn phải lo lắm.”


Thuấn Âm vẫn luôn để ý khẩu hình của bà, đoạn ngước mắt nhìn sắc mặt bà ta, hùa đáp: “Thưa phải, tôi cũng sợ chàng lo lắng nên đã tự ý về mà không đợi phủ Tổng quản đến đón, mong Tổng quản phu nhân chớ trách.”
Lưu thị khựng tay: “Ồ? Thì ra là cô tự về?”
“Vâng.”


Lưu thị bật cười: “Cô cũng quấn cậu ta quá.”
Thuấn Âm cúi thấp đầu ra vẻ xấu hổ: “Tôi vẫn ghi nhớ lời dạy của Tổng quản phu nhân.”


Lưu thị hiểu ý: “Là cái câu bảo cô giữ chặt Quân tư ấy hả?” Nói xong bà lại cười, “Xưa khác nay khác, dù muốn giữ chặt cũng không thể dốc hết tình cảm tâm tư lên cậu ta được, bảo cô nắm cậu ta chứ không phải để cậu ta giữ cô, sao có thể làm ngược?”


Thuấn Âm nhỏ nhẹ đáp: “Vâng, tôi xin ghi nhớ.” Ngoài mặt nàng vẫn bình thường nhưng trong lòng đã đanh lại.
Chỉ đôi câu qua về mà không khác gì giao tranh.


Đúng lúc này chợt có một người hầu chậm rãi bước vào, bẩm báo với Lưu thị: “Bẩm Tổng quản phu nhân, mọi người đã có mặt đông đủ rồi ạ.”
Lưu thị vứt cành hoa, phủi tay nói: “Đi thôi.”
Thuấn Âm điều chỉnh cảm xúc, nghiêng người nhường bà đi trước còn mình theo sau.


Ra khỏi khu vườn nhỏ, đi thẳng tới bên ngoài, chỉ chốc lát sắc xanh mơn mởn đã biến mất, còn lại những bụi cây lùn loáng thoáng màu xanh kéo dài tới ngoài phòng khách.


Có không ít người đang đứng chờ trước cửa, tất cả đều là đàn bà con gái, người nào người nấy ăn mặc trang trọng, rành rành là được triệu tới.


Thuấn Âm nhìn lướt thật nhanh, đa số bọn họ nàng đều đã gặp, phần lớn trong đó còn từng tới phủ Quân tư bái kiến nàng. Cả Lục Chính Niệm cũng có mặt, song cô ấy đứng trong góc ở tít cuối, đang nhìn về phía nàng.
Có vẻ toàn cho gọi gia quyến của quan viên Lương Châu.


Mọi người đồng loạt hành lễ với Lưu thị, sau đó nhún người với Thuấn Âm.
Lưu thị khiêm tốn cười bảo: “Vì sinh nhật của Tổng quản nên phải chuẩn bị rất nhiều, làm phiền các cô đến giúp một tay.”


Vợ của Ti hộ Tham quân đã gặp lần trước cũng có mặt, là một người nhanh nhảu, nàng cướp lời nịnh nọt: “Có thể phân ưu vì Tổng quản phu nhân là chuyện chúng tôi nên làm.”


Khi ấy Lưu thị mới quay qua nhìn Thuấn Âm: “Cô về bây giờ cũng thực đúng lúc, sinh nhật của Tổng quản sắp đến, lần này bận bịu đành làm phiền mọi người nán lại phủ Tổng quản đỡ đần một tay.”


Thuấn Âm sửng sốt, nán lại phủ Tổng quản? Ngay lập tức nàng nhanh chóng phản ứng, cúi đầu đáp: “Chỉ sợ tôi không hiểu phép tắc, không làm xuể.”


Lưu thị nói: “Cũng chỉ là đôi chuyện nhẹ nhàng như chuẩn bị lễ mừng thọ hay quà trả lễ, biết giao cho ai mới yên tâm đây? Chỉ có các cô ta mới yên tâm. Huống hồ Tổng quản coi trọng Quân tư, cô càng không thể vắng mặt.”


Vợ của Ti hộ Tham quân lại niềm nở cười nói: “Quân tư phu nhân biết biên soạn sách vở mà, quả là tài năng xuất chúng, có cô ấy dẫn dắt chúng tôi thì mới dám gọi là giúp đỡ Tổng quản phu nhân.”
Lưu thị quả quyết: “Cứ yên tâm, ta đã sai người báo tin cho Quân tư rồi.”


Thuấn Âm nhìn xuống, mím môi không đáp, ở đây có biết bao người chứ nào phải một mình nàng, quả thực khó khước từ, xem hôm nay bà ta gọi nàng đến chính là muốn cầm chân nàng tại đây.






Truyện liên quan