Chương 90: C90: Chương 90
“Lương Châu sinh biến rồi.”
***
Trong căn phòng tối lờ mờ bóng người đang tất bật.
Mục Trường Châu dựa vào đầu giường, vừa nhấp vào một ngụm thuốc đen nồng đã lập tức nhổ ra, nhổ theo cả sợi máu, cánh tay gác dọc thành giường đang rỉ máu ở miệng vết thương.
Quân y đặt bát thuốc xuống, lật đật cởi áo khoác của chàng ra hòng kiểm tr.a vết thương, cuống tới nỗi mồ hôi túa khắp trán.
Bốn bề im phắc không tiếng động, Trương Quân Phụng lẫn Hồ Bột nhi đứng chôn chân hệt như hai pho tượng, mặt mày nặng nề.
Không những chẳng đút được ngụm thuốc nào cho chàng mà sợi máu nhổ ra cũng nhiều hơn. Mục Trường Châu nắm thành giường, th ở dốc nói: “Phong tỏa tin tức ta bị thương, theo dõi tình hình rút quân của hai phe, cố thủ trong thành, nhớ đi đón người về…”
Hồ Bột nhi cướp lời: “Đã lo liệu xong hết rồi, Quân tư yên tâm!”
Mục Trường Châu ngẩng đầu, mồ hôi khắp mặt, giọng khản đặc: “Nàng ấy… đã về chưa?”
Hồ Bột nhi mở miệng, nghiêng đầu nhìn Trương Quân Phụng.
Trương Quân Phụng đáp: “Vẫn chưa, phu nhân vẫn chưa về.” Trước đó hắn đã phái người theo dõi hướng Trung Nguyên, “Quân tư yên tâm, đợi phu nhân về… ngài nhất định đã khỏe trở lại.”
Mục Trường Châu đột nhiên nằm ngửa ra giường, mở to đôi mắt, khóe môi giật giật.
Nàng ấy sắp về rồi, mà chắc chắn đã nhìn thấy bản sớ của chàng.
Mưa lất phất giăng nhòe tầm mắt làm cho cảnh vật xung quanh mờ đi, khiến chàng như trông thấy tháng ngày quá khứ trong khung cảnh nhạt nhòa ấy…
Năm tròn mười bảy chàng đỗ đạt Tiến sĩ, mùa xuân năm sau trở về Lương Châu.
Trời trong xanh nắng chan hòa, Mục Trường Châu mặc áo trắng tay rộng cưỡi ngựa tiến vào thành Lương Châu, trông thấy bách tính chen chúc hai bên đường, mọi ánh mắt đổ dồn về phía chàng, thậm chí có người hô to: “Tiến sĩ về rồi! Tiến sĩ đã về rồi!”
Mục Trường Châu nhìn quanh, bất giác bật cười, hồi chàng đỗ Tiến sĩ thành Trường An cũng náo nhiệt sôi động vô cùng, dạ tiệc Khúc Giang cũng là buổi tiệc hoành tráng nhất trong bao năm qua, còn giờ đây sau hai năm quay về Lương Châu, khung cảnh ấy vẫn như in không đổi.
Bỗng có người vỗ vào lưng chàng, chàng ngoái đầu, nhìn thấy một gương mặt thân thuộc .
“Còn đứng đực ra đó làm gì, mau đi theo huynh!” Người kia ngồi trên ngựa, quất roi rời đi. Mục Trường Châu ra hiệu cho tùy tùng ngăn cản đám đông, sau đó kẹp bụng ngựa đuổi theo.
Ngựa chạy tới trước phủ đệ cổng son thềm xanh ở phía đông thành, cả hai người lần lượt dừng lại.
Trước mặt là phủ Võ Uy Quận công.
Mục Trường Châu chắp tay với người kia: “Lại làm phiền Đại ca đến đón đệ.”
Mục Tổ Châu – con trưởng của Võ Uy Quận công, có thân hình phốp pháp và là người giống Quận công nhất, tuy còn trẻ đã tỏ ra uy nghiêm, y cười nói với chàng: “Ngày nào cha mẹ cũng chờ đệ cơ mà, làm sao huynh có thể không đi đón được.” Y nhảy xuống ngựa, vừa vào phủ vừa hô: “Nhị lang về rồi đây!”
Mục Trường Châu đi sau y, nghe thấy chuỗi bước chân liền kề vang lên, có hai người đi ra từ phòng khách.
Người trước mặt là Mục Doanh Châu, con trai thứ ba của Quận công, ngoại hình giống Quận công phu nhân Lệnh Hồ thị – nước da trắng bóc, tóc sáng màu, cậu nhìn chằm chặp Mục Trường Châu từ đầu xuống chân: “Nhị ca cao lên rồi, có điều vẫn cứ gầy.”
Mục Trường Châu của ngày ấy vẫn đương độ tuổi thiếu niên, tuấn tú lịch lãm, khí chất thanh nhã: “Làm sao anh dũng bằng mọi người.”
Mục Tổ Châu nói: “Làm quan có khác nhỉ, ăn nói bùi tai hơn đấy. Đệ về rồi thì mau giục Tam lang học hành đi, nó suốt ngày mê mẩn Hồ cơ tửu quán!”
Mục Doanh Châu cười hì hì, đẩy Mục Trường Châu vào sảnh: “Đại ca chuyên môn làm cụt hứng thôi, nói những chuyện ấy làm gì, phải để Nhị ca nghỉ ngơi chứ.”
Mục Trường Châu cũng bó tay trước thói làm biếng của cậu, để mặc cậu đẩy đi vào.
Lúc này con út của Quận công là Mục Sinh Châu đã đến, cậu bé nhỏ tuổi hồ hởi hỏi: “Trường An là nơi thế nào hả Nhị ca?”
Mục Trường Châu nhìn cậu: “Mai sau đệ tự đi xem khắc sẽ biết.”
“Phải chờ tới bao giờ đây, hay huynh dẫn đệ lên Trường An theo với được không?”
Mục Trường Châu mỉm cười: “Được.”
“Đệ biết ngay mà, trong nhà này chỉ có Nhị ca tốt tính nhất.” Mục Sinh Châu hí hửng mời chàng ngồi xuống.
Mục Tổ Châu sực nhớ ra một chuyện: “Nhị lang trở về thật đúng lúc, ít tháng nữa huynh sẽ tổ chức lễ thành hôn, đệ kịp tham gia hỉ sự rồi.”
Mục Trường Châu chưa ngồi xuống ghế đã đứng dậy: “Thế mà đệ không biết chuyện này, chưa kịp chuẩn bị quà mừng đại tẩu tương lai.”
Mục Trường Châu ấn chàng ngồi xuống: “Biết ngay quân tử như đệ cái gì cũng muốn chu toàn phép tắc, đó là cháu gái xa bên nhà mẫu thân, có khi hồi bé còn từng chơi chung, hà tất phải câu nệ?”
Mục Doanh Châu nhích tới: “Chuyện của đại ca đã ấn định rồi, còn Nhị ca ở Trường An mà sao không quyết luôn hôn sự đi? Đỗ đạt Tiến sĩ, huynh không bị bắt làm rể mới là lạ đấy.”
Mục Tổ Châu cũng nhớ ra: “À phải rồi, nhà Phong Thượng thư không có động tĩnh gì à, huynh nghe nói nhà ngài ấy có một cô con gái rượu đúng không. Chỉ cần nhận được tin là phụ thân sẽ đi cầu hôn cho đệ ngay.”
Tam đệ lẫn Tứ đệ lập tức hớn hở nhìn sang.
Mục Trường Châu ngồi xuống, nhớ lại Phong Thuấn Âm con gái Phong gia, song trong ấn tượng của chàng chỉ có vẻ lạnh lùng kiêu sa trước sau như một, lại nghĩ đến sự việc trong dạ tiệc Khúc Giang, chàng lắc đầu: “Đệ chỉ tiếp xúc nhiều với cha anh của cô ấy chứ không quen cô ấy. Cô ấy còn nhỏ, cũng không hợp.”
Mục Doanh Châu chép miệng: “Là tại Nhị ca kiệm lời, cũng không biết dỗ quý nữ kinh thành vui vẻ.”
Mục Tổ Châu nghĩ ngợi: “Có lẽ là bị xem thường. Nói gì xa, đệ có chịu để lộ kỹ thuật bắn cung bắn xuyên lá cách trăm bước đâu.” Y thở dài thườn thượt, “Huynh thấy Nhị lang đến võ đường cũng được đấy, phủ Võ Uy Quận công nhà ta được dựng nên bởi công trạng trong quân, mà đệ cứ một hai đòi theo nghiệp văn, sợ phải chia gia sản với các huynh đệ khác hả? Đệ quá hiểu chuyện, ở nhà người ta cũng không chịu thể hiện, dễ có khi bị người ta tưởng lầm là thư sinh yếu đuối!”
Mà nào chỉ vậy, hình như các anh em trong gia tộc họ Phong còn tưởng chàng ốm yếu bệnh tật, bình thường cũng hay săn sóc chàng. Mục Trường Châu chỉ cười đáp: “Đệ là đi học chứ không phải đi làm con rể nhà người ta. Mà nói thật, nếu đi theo đường công trạng thì thua Đại ca là chắc, nào hay bằng đi học, hiếm khi đệ có thể học hành nhập tâm.”
Mục Tổ Châu không biết nói gì thêm: “Cũng phải, nào có ai không giỏi mà đậu Tiến sĩ.”
Mục Sinh Châu vỗ vai Mục Trường Châu như ông cụ non: “Thôi, Nhị ca không cần để ý cô con gái Phong gia nữa, Lương Châu ta còn nhiều con gái tốt mà. Nếu bữa nào có nhà ai mở hội bắn bình kén rể*, huynh cứ đi bắn một mũi tên để mà rước mỹ nữ về nhà.”
(*Xuất phát từ điển tích: Bắn mắt chim sẻ nơi bức hình trúng, Đường Cao Tổ được vợ. Lý Uyên, tức Đường Cao Tổ, bắn trúng mắt chim sẻ ở bức bình phong, được Đậu Nghị gả con gái cho.)
Mục Trường Châu giơ tay gõ vào trán cậu: “Đệ mới mấy tuổi mà đầu óc toàn chuyện này hả.”
Mục Sinh Châu ôm đầu tránh né, không đáp lời.
Mục Tổ Châu bật cười: “Không thấy bây giờ có bao nhiêu người đang đổ mắt vào đệ hả, huynh thấy nhà họ Diêm hâm mộ lắm, ao ước đưa hết con gái đến cho đệ chọn!”
Mục Doanh Châu phất tay: “Chớ nghe Đại ca với Tứ lang, để đấy đệ dẫn huynh đi gặp mấy nàng Hồ cơ xinh đẹp.”
Mục Trường Châu nói: “Thôi đi.”
“Chậc, đúng là không hiểu phong tình gì sất.” Mục Doanh Châu làu bàu, “Để xem sau này ai chịu cưới huynh!”
Khi bốn anh em đương cười đùa, một người phụ nữ choàng khăn lụa bước nhanh vào sảnh: “Nhị lang đâu rồi?”
Mục Trường Châu đứng bật dậy, lại gần hành lễ: “Mẫu thân.”
Phu nhân Võ Uy Quận công, Lệnh Hồ Thị, đã bước qua tuổi bốn mươi nhưng da dẻ vẫn mịn màng, nom vẻ trẻ trung hơn tuổi thật nhiều. Bà ôm lấy tay áo của chàng, nói: “Cuối cùng con cũng đã về. Từ ngày con đỗ Tiến sĩ, mẫu thân trông ngóng con hoài.”
Mục Trường Châu ôn tồn giải thích: “Từ khi được bổ nhiệm con luôn phải đi xa, tới giờ mới có thể trở về.”
Quận công phu nhân cười: “Phụ thân con còn sốt ruột hơn nữa, cứ hỏi đi hỏi lại từ ngày hay tin con sắp về.”
Bất thình lình có một giọng nói cất lời: “Đã phổng phao thế rồi kia à, phụ thân xém không nhận ra đấy.”
Trông thấy bóng người uy nghiêm đứng ở cửa, Mục Trường Châu vội vàng đi đến, chắp tay chào: “Phụ thân.”
Võ Uy Quận công bận áo nhung tay bó, vóc dáng cao lớn ngoại hình uy nghiêm, để một chòm râu ngắn, gật đầu cười tươi: “Con được Thánh thượng trọng dụng âu là chuyện tốt, về trễ cũng không sao.”
Quận công phu nhân bóc mẽ: “Sao đợt trước ông không nói vậy?”
Quận công ho khan: “Được rồi được rồi.”
Mục Trường Châu hiểu ý bật cười, tình cảm vợ chồng hai người nổi tiếng xa gần, từ lâu chàng đã quen.
Quận công chợt nói: “Nhị lang, có thì giờ rảnh thì tới thư phòng của phụ thân một chuyến.”
Trực giác Mục Trường Châu mách bảo có chuyện xảy ra, lập tức đáp vâng.
Đêm hôm khuya khoắt, tuy phủ Quận công đã say giấc nồng nhưng trong thư phòng vẫn đang sáng đèn, Quận công ngồi sau bàn, vẻ mặt nghiêm nghị.
Mục Trường Châu ngồi đối diện: “Phụ thân, đã có chuyện gì rồi sao?”
Quận công hỏi: “Lần này con về, ngoài thăm nhà ra có phải cũng có ý của Thánh thượng?”
Mục Trường Châu đáp: “Đúng vậy ạ.”
Chàng được Thánh thượng khâm điểm làm Trạng nguyên, sau khi đỗ đạt còn đặc cách chàng đảm nhiệm chức Tuyên phủ sứ* tuần tr.a biên quan, nên thời gian qua thường xuyên qua lại khắp nơi. Mãi tới gần đây chàng mới được phái về Lương Châu, là nơi tuyên phủ cuối cùng và cũng là nơi quan trọng bậc nhất.
(*Tuyên phủ sứ là đại thần được triều đình cử đến một khu vực nào đó để truyền đạt mệnh lệnh của hoàng đế, trấn an quân dân và giải quyết các vấn đề. Đến đời Nguyên dùng chức quan tuyên phủ sứ đặc biệt tuần tr.a cai quản các khu dân tộc thiểu số ở Vân Nam, Tứ Xuyên, Hồ Quảng, Lĩnh Nam… thâu dụng thổ quan cùng quản lý quân đội địa phương.)
Quận công nói: “Thánh thượng rất quan tâm Lương Châu.”
Mục Trường Châu gật đầu, bỗng hỏi: “Phụ thân có còn nhớ tình hình lúc đưa con vào kinh như thế nào không, còn bây giờ thì ra sao?”
Quận công nhớ lại: “Con vào kinh lúc mới mười ba tuổi, cũng là khi đương kim thánh thượng vừa được lập làm trữ quân, tình hình bấp bênh. Nhưng trước mắt mọi thứ đã ổn định hơn nhiều, chưa tính việc phương bắc đã tương đối yên ổn nhiều năm mà nghe nói mùa đông năm ngoái U Châu đã bình định được giặc ngoại xâm, giành lại Kế Châu. Nếu nhìn vào tình hình hiện tại thì chỉ có Lương Châu vẫn chưa yên ổn biên phòng.”
Mục Trường Châu đáp: “Đúng thế, Lương Châu là nơi quan trọng nhất, nhưng chính Thánh thượng cũng biết trong những năm qua tình hình nơi đây phức tạp thế nào, do đó mới có việc cho con. Thánh thượng lo lắng nội bộ Hà Tây lục đục dẫn tới liên tục thay đổi Tổng quản Lương Châu.”
Ngoại địch vốn đã luôn rình rập xung quanh đất Hà Tây, năm xưa khi Tiên đế chuyển giao hoàng quyền cho đương kim Thánh thượng thì triều đình đang trong tình trạng hỗn loạn xung đột, quân thù ngấp nghé ở hai mặt, nên để ngăn chặn ngoại địch nhân cơ hội tiến công, việc tăng cường phòng thủ ở Hà Tây trở nên vô cùng cần thiết.
Song theo thời gian trôi, Hà Tây ngày một lớn mạnh cũng là lẽ tất nhiên.
Mười bốn châu Hà Tây có vị trí đặc biệt và rất thuận lợi, qua các năm, các châu ngày một hùng mạnh với quân lực không thể khinh nhờn. Tổng quản Lương Châu hiện tại có đức cao vọng trọng, trong thời kỳ Tiên đế ông đã được bổ nhiệm đến đây trấn thủ, tuy nhiên do tuổi tác ngày một cao, ông đã dâng sớ lên triều bày tỏ ý muốn từ quan và sẵn sàng trao quyền lại.
Quận công thở dài: “Thánh thượng lo lắng không sai, đúng là nội bộ Hà Tây rất đáng quan ngại, lão Tổng quản đã có sắp xếp trong chuyện lần này.”
Mục Trường Châu hỏi: “Sắp xếp gì ạ?”
“Phụ thân gọi con tới là muốn thảo luận chuyện này đây.” Quận công bừng bừng bảo, “Lão Tổng quản trung quân ái quốc, trấn thủ nơi này suốt nhiều năm nhưng chưa từng lạm quyền. Ngài ấy đã cảm nhận được sự phát triển lớn mạnh của các châu, không tin tưởng người ngoài, ngài ấy đã tiến cử phụ thân với triều đình làm tân Tổng quản. Thực ra phụ thân cũng định từ chối, nhưng xét thấy các tuyến phòng thủ biên giới khác hiện đã ổn định, đây có thể là một cơ hội tốt, sau khi tiếp quản chúng ta có thể trả lại toàn bộ binh quyền của mười bốn châu cho triều đình, tránh lâu ngày sinh bệnh.”
Mục Trường Châu thở phào: “Vậy thì quá tốt rồi, phụ thân nhậm chức Tổng quản là thích hợp nhất.”
Chàng hiểu nhân phẩm của Quận công, từ ngày tòng quân ông một lòng bảo vệ tổ quốc, ngay cả đặt tên các con cũng mang hàm nghĩa sâu xa, là những vùng đất thần tiên trong truyền thuyết chí quái, Tổ Châu, Trường Châu, Doanh Châu và Sinh Châu đều thuộc nội phận Đông Hải trong truyền thuyết*.
(*Trong “Thập châu ký” của Đông Phương Sóc có ghi lại: Hán Vũ Đế nghe Tây Vương Mẫu nói trong biển lớn có mười châu gồm Tổ Châu, Doanh Châu, Huyền Châu, Viêm Châu, Trường Châu, Nguyên Châu, Lưu Châu, Sinh Châu, Phượng Lân Châu và Tụ Quật Châu. Trường Châu còn có tên là Thanh Khâu.)
Quận công từng cười đùa rằng, đấy gọi là thân tại Tây Bắc nhưng một lòng hướng Đông.
Song, sau một hồi im lặng, Mục Trường Châu nhíu mày nói: “Nếu muốn bình an chuyển giao thì không nên tiết lộ chuyện này bây giờ, tốt nhất phụ thân vẫn nên chờ chiếu lệnh sắc phong của Thánh thượng đã, đợi ván đóng thuyền rồi hẵng công bố chuyện phụ thân được bổ nhiệm làm Tổng quản, tránh có người nghi ngờ hay gây ra rắc rối không cần thiết.”
Quận công gật đầu: “Con nói chí phải, để cẩn thận, phụ thân vẫn nên đi gặp lão Tổng quản lần nữa.”
Bấy giờ Mục Trường Châu mới yên tâm đứng dậy.
Mọi chuyện đã được ấn định, chỉ chờ ngày bàn giao quyền hành Tổng quản.
Cuối buổi hoàng hôn, sự bận rộn trong thành Lương Châu đã bắt đầu dịu đi, dòng người dần trở nên thưa thớt và lữ khách đang trên đường nghỉ chân.
Mục Trường Châu cưỡi ngựa đứng ở cổng thành, nhìn sứ giả đang rời đi theo hướng đông. Chàng đã viết thư gửi về kinh nói rõ chuyện Quận công bố trí, thậm chí còn đích thân tiễn đưa sứ giả rời thành.
Đúng lúc chàng đánh ngựa toan trở về thì Đại ca Mục Tổ Châu phi ngựa đến từ ngoài cổng thành, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
“Có chuyện gì vậy Đại ca?” Chàng hỏi.
Mục Tổ Châu nói: “Lão Tổng quản đột nhiên điều binh mã của phủ Quận công chúng ta đi tuần, chỉ nói với huynh một tiếng mà không hề thông báo trước.”
Mục Trường Châu nghĩ ngợi: “Tại sao phải điều binh mã của phủ Quận công?”
“Chính vì thế nên huynh mới bực, không biết lão Tổng quản bị làm sao nữa, phủ Quận công ta có mỗi mấy nghìn binh mã chỉ để bảo vệ Lương Châu, vậy mà giờ lại bị điều bớt đi!” Mục Tổ Châu cau mày, “Nhưng thủ lệnh và ấn tín Tổng quản là thật, không thể trái lệnh. Huynh phải về hỏi phụ thân mới được.”
Đương sốt ruột quay về thì lại gặp một toán quân rời thành.
Tướng lĩnh trẻ tuổi trong đội ngũ ấy mặc nhuyễn giáp da đen, chắp tay chào Mục Tổ Châu từ xa, là Lệnh Hồ Thác của Lệnh Hồ gia.
Mục Tổ Châu ra hiệu cho Mục Trường Châu đợi một lúc, sau đó cưỡi ngựa tiến tới chào hỏi đôi câu.
Gia tộc Lệnh Hồ và gia tộc Mục thị vốn gần gũi xưa nay, bản thân Lệnh Hồ Thác có thể nói là đệ tử của Quận công, là tướng lĩnh được một tay Quận công đề bạt nên hắn khá khách khí với Mục Tổ Châu, dừng lại nói chuyện với y, song khi nhìn sang Mục Trường Châu thì chỉ gật đầu.
Mà trước giờ Mục Trường Châu toàn chuyên tâm đọc sách, cơ hồ chưa tiếp xúc với hắn ta lần nào nên cũng chỉ hời hợt gật đầu.
Không lâu sau Mục Tổ Châu đã trở lại, còn đội ngũ kia cũng nối đuôi rời thành: “Lạ thật, cả tướng lĩnh nhà Lệnh Hồ cũng bị điều động.”
Mục Trường Châu hỏi: “Cũng là lệnh của lão Tổng quản?”
“Đúng.” Mục Tổ Châu xoay đầu nhìn trong thành, “Cậu ấy nói có không ít người ở các gia tộc khác cũng được điều động, tại sao đột nhiên lại có tình huống khẩn mà cần nhiều người tuần tr.a đến thế? Nhưng nếu đã cấp bách thì cớ chi trước đó không có tin tức gì?”
Mục Trường Châu bỗng chau mày, lập tức thúc ngựa phi về phủ Quận công: “Mau trở về!” Mục Tổ Châu sửng sốt, nhưng cũng vội vã quất ngựa đuổi theo.
Về tới phủ, chỉ vừa xuống ngựa Mục Trường Châu đã láng máng nghe thấy tiếng ngựa phi rầm rập, vừa như vọng đến từ phía tây mà cũng như từ phía nam, khó bề phân biệt.
“Có chuyện gì thế?” Mục Tổ Châu biết chàng thính tai, tức khắc hỏi.
“Có binh mã đang kéo đến Lương Châu.” Mục Trường Châu sầm mặt, bước nhanh vào cửa, “Phụ thân!”
“Chuyện gì mà gấp gáp vậy?” Quận công phu nhân nghi hoặc bước ra, “Phụ thân mấy đứa đi gặp lão Tổng quản chưa về.”
Mục Trường Châu cảnh giác tột bực, quay đầu hô lớn: “Tam lang! Tứ lang!”
Mục Doanh Châu ngậm miếng bánh trong miệng chạy tới, theo sau là Mục Sinh Châu, cả hai đều ù ù cạc cạc.
“Giờ hai đệ hãy bảo vệ mẫu thân, bảo vệ toàn phủ, huynh với Đại ca sẽ đi tiếp viện phụ thân.” Dứt lời, Mục Trường Châu toan bước ra ngoài.
Chàng của thường ngày luôn điềm đạm ung dung, chưa bao giờ gấp gáp tới vậy, Mục Doanh Châu vội nhổ miếng bánh, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
Nói gì đi nữa Mục Tổ Châu cũng là huynh trưởng lớn tuổi, y nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lúc chàng nói chuyện đã gọi người đem đao cung đến, giao cung cho chàng: “Nhị lang không cần đi, đệ thiện bắn cung, chớ tùy tiện mạo hiểm, để huynh đi tiếp viện phụ thân.” Nói xong, y an ủi mẹ, “Mẫu thân yên tâm, con đi rồi sẽ về liền.”
Mục Trường Châu nhận lấy cây cung, chưa kịp đuổi theo thì có một con ngựa lao vào từ ngoài cổng phủ.
Quận công phóng ngựa nhảy qua ngưỡng cửa, phi thẳng vào trong, phía sau không một tùy tùng hộ vệ, miệng hô lớn: “Nhanh lên, đóng cửa lại!”
Gia nhân lập tức đẩy cổng khép lại.
Mục Trường Châu chạy tới đỡ Quận công, ông vẫn mặc quan phục nhưng trên tay có vết thương bị đao chém đang rỉ máu.
Quận công phu nhân hốt hoảng chạy đến: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Có chuyện rồi…” Quận công nói, “Lương Châu đã sinh biến.”
Ông vừa dứt lời, Mục Trường Châu quay phắt đầu nhìn ra ngoài phủ.
Ngoài kia vang lên tiếng vó ngựa của truy binh đuổi theo Quận công, chỉ chớp mắt chúng đã bao vây phủ Quận công.
Xa xa trên thành vang lên tiếng trống tùng tùng, dẫu đã giới nghiêm nhưng tiếng vó ngựa nghe thấy trước đó vô cùng rõ ràng, chói tai, bọn chúng đã tiến vào thành và đang hướng thẳng về nơi này.
Truy binh bên ngoài thét lớn: “Võ Uy Quận công có ý đồ mưu phản, đặc biệt phụng lệnh đến tróc nã!”
Xung quanh im phăng phắc, hầu như chẳng ai tin vào sự thay đổi đột ngột này.
Võ Uy Quận công ôm cánh tay, sầm mặt nói: “Nhị lang, tướng lĩnh thân cận của lão Tổng quản đã để lộ tin tức, thậm chí còn gặp nạn, hôm nay phụ thân không được gặp lão Tổng quản mà chỉ có phục binh, chỉ e ngài ấy đã lành ít dữ nhiều.”
Chuyện Mục Trường Châu lo lắng đã xảy ra, lão Tổng quản không hề ra lệnh điều binh, chưa kể chúng còn nhắm vào phủ Quận công.
Tiếng vó ngựa đằng xa càng lúc càng gần, có vẻ càng có nhiều binh mã đang kéo đến. Tiếng vó ngựa vẫn vang vọng khắp bốn phía, thậm chí như thể toàn thành đã bị bao vây.