Chương 103: “Lương Châu sẽ không bao giờ bị vây hãm nữa.”

Chiều hôm buông, bầu trời chuyển sang gam màu u ám, những cơn gió lộng thổi qua quan thành phía bắc.
Tiếng tù và nặng nề đã dừng nhưng lá cờ đầu sói màu hoàng kim dựng thẳng vẫn vẫy hướng cửa quan phía xa. Vó ngựa rầm rập vang lên, đại quân Tây Đột Quyết sắp sửa kéo đến.


Dẫn đầu phe địch là hai đội tiên phong gồm kỵ binh cầm khiên nhẹ và cung nhỏ. Thủ lĩnh hai đội hô to mệnh lệnh bằng tiếng Đột Quyết, liền ngay sau đó, một trận mưa tên bắn thẳng về phía quan thành.


Chẳng ngờ trên thành lại dựng một hàng người rơm, phía sau nữa là một dãy khiên sắt, quân phòng thủ Lương Châu tránh được mũi tên nhưng không hề đánh trả.
Nhận ra điều đó, hai đội quân của Tây Đột Quyết lập tức xông lên, đánh thẳng vào cổng quan thành.


Đúng vào lúc này, đột nhiên có bóng người xuất hiện trên đầu thành, quân số phòng thủ chợt tăng gấp đôi, bọn họ giương cung dốc toàn lực bắn mạnh.


Một màn mưa tên bất ngờ rơi xuống, chỉ trong nháy mắt, quân tiên phong của địch đã phải chịu tổn thất thương vong. Dù bọn chúng có nhận ra cũng không kịp giơ khiên che chắn, liên tục có kẻ ngã xuống ngựa.
Bọn thủ lĩnh lập tức hò hét lùi về sau, chỉnh lại hàng ngũ phòng bị.


Trên quan thành, Mục Trường Châu giơ tay lên, binh sĩ lập tức giương cung đề phòng.
Trước đó chàng đã hạ lệnh án binh bất động, cũng không tăng cường lực lượng ở cửa quan, tất cả là để chờ đợi khoảnh khắc này.


available on google playdownload on app store


Đại quân phe địch ắt đã chú ý đến quan thành từ lâu, cho rằng phòng ngự ở đây quá yếu kém, quả nhiên lúc bọn chúng tấn công đã quá khinh thường đối phương, cả gan đâm đầu vào cửa quan một cách hời hợt như vậy.


Màn đêm đã buông, một trinh sát chạy nhanh như bay lên quan thành, đến sau lưng chàng thấp giọng báo cáo: “Phu nhân đưa tin tình báo…”


Ban đầu chủ tướng hai phía không lộ diện, bây giờ mới thăm dò ra tình hình – đích thân Khả hãn Tây Đột Quyết chỉ huy quân đội, còn ở Thổ Phồn là Đại tướng tay nắm thực quyền.


Mục Trường Châu nhìn chằm chằm lá cờ đầu sói phấp phới nơi xa, bên dưới thấp thoáng bóng dáng Khả hãn tóc đuôi sam đội mũ, đúng là đã huy động toàn bộ quân lực trong nước.


Chàng xoay người hạ lệnh: “Thổ Phồn cũng sắp sửa tấn công, truyền lệnh đến Lan Châu và Hội Châu, lập tức điều động viện binh.”
Trương Quân Phụng nhận quân lệnh, gấp rút xuống thành đi thu xếp.
Trinh sát cũng mau chóng gửi tin về thành.


Gần như cùng lúc đó, cờ đầu sói đã lay động, đại quân Tây Đột Quyết tấn công một lần nữa, vó ngựa rung trời đang đến gần.
***
Bầu trời đen ngòm, cổng đông thành hé mở để trinh sát thuận lợi ra vào báo tin.


Một nhóm người lặng lẽ rời cổng, bước chân vội vã hỗn loạn, cõng tay nải trên vai với bộ dạng lén lút. Nhưng chạy chưa được bao xa thì chợt có vài người xuất hiện từ trong chỗ tối, đi thẳng đến chỗ bọn họ, dùng tiếng Hán nói: “Các ngươi đều chạy ra à? Trong thành thế nào rồi?”


Nhóm người nọ đi tới, thấy là bình dân áo vải thì lập tức động thủ, tay nải trên vai rơi xuống, chúng rút vũ khí giấu bên trong ra, lao thẳng đến chỗ những người vừa hỏi kia.


Thuấn Âm đứng trên thành, không lâu sau, nhóm người rời thành đã trở lại, vứt bỏ tay nải cởi áo choàng, hóa ra bọn họ là trinh sát.


Một người trong đó leo lên đầu thành, báo cáo với nàng: “Phu nhân đoán không sai, quả nhiên mật thám quân địch đã tiếp cận, bọn chúng đến từ Thổ Phồn. Chúng thuộc hạ định bắt sống vài tên để tr.a hỏi nhưng đối phương đã có chuẩn bị, tự vẫn ch.ết, chỉ lục soát được vài thứ trên người chúng.”


Hai bên giao chiến, phái trinh sát là điều tất nhiên. Thuấn Âm còn tưởng phải tốn công lắm mới bắt được chúng, chẳng ngờ đối phương lại vội vàng đến thế, vừa tung mồi nhử đã lộ diện, càng chứng tỏ đại quân đối phương nôn nóng nhường nào.


Trinh sát dâng lên món vũ khí giống thiết trảo, là công cụ dùng để ghim vào đá băng.
Thuấn Âm căng thẳng, mùa xuân Tây Bắc đến trễ, rất nhiều nơi vẫn còn đóng băng, thứ đồ này được dùng để c ắm vào băng rồi lẻn vào, chắc chắn binh mã Thổ Phồn cũng có thể trà trộn.


“Tổng quản đã hạ lệnh điều động viên binh từ các châu lân cận chưa?” Nàng hỏi.
Trinh sát báo: “Rồi ạ.”


Thuấn Âm nghĩ ngợi, bước nhanh xuống thành: “Chuyển lời của ta đến Tổng quản…” Nàng vừa đi vừa nói, sau đó căn dặn, “Nhanh chóng thông báo cổng nam thành nâng cao cảnh giác, một khi Thổ Phồn tấn công thì đó là nơi nguy hiểm nhất.”


Tướng lĩnh thủ thành chạy tới, chắp tay nói: “Lục Thứ sử đã đưa chúng quan đến thủ nơi đó, trước mặt tình hình dân cư ở nam thành khá ổn định, còn sai người đến bẩm báo với phu nhân, xin phu nhân yên tâm.”
Thuấn Âm nghe thế thì dừng bước.


Nhưng đột nhiên có âm thanh nghèn nghẹn vang lên, dường như đến từ chân trời xa xôi, khó lòng nghe rõ ràng. Liền ngay sau đó là tiếng trống đánh từ xa vọng tới, nàng quay đầu tìm kiếm, nguồn âm phát ra từ nam thành.


“Báoooooo!” Một binh sĩ cưỡi khoái mã chạy đến bẩm, “Thổ Phồn tấn công ồ ạt! Đang đánh vào cổng quan thành!”
Quả nhiên bọn chúng đã tới. Thuấn Âm lập tức nhìn vị tướng thủ thành, giục: “Nhanh lên!”


Vì Mục Trường Châu đã căn dặn trước nên tướng thủ thành hành động rất nhanh, vội vàng điều binh chi viện cho hướng nam.
***
Mấy ngày liền không thấy ánh nắng mặt trời, chỉ có gió mạnh và mây đen chất chồng.


Khi bóng đêm bao trùm lần nữa, trên quan thành phía bắc sáng rực ánh lửa, bốn bề xung quanh bốc mùi dầu hỏa nồng nặc, cây cối xung quanh đều bị thiêu trụi.
Bọn chúng liên tục tấn công không ngừng nghỉ, đến hôm nay quân Tây Đột Quyết mới rút lui, cách đây chưa đầy một giờ.


Trinh sát hết đến lại đi, Mục Trường Châu nắm chặt cây cung đứng trên thành, áo choàng bám đầy bụi bẩn đã được cởi bỏ, chỉ còn khôi giáp phản chiếu dưới ánh lửa.


Ngày hôm ấy Thuấn Âm gửi tin báo rằng mật thám Thổ Phồn đã lẻn vào, ngoài hỏa lực tập trung ở quan ngoại tất sẽ có binh mã lẻn vào những nơi khác, rồi sau đó cùng phối hợp tấn công trên diện rộng.


Mọi đường tắt lân cận đều đã bị chàng cắt đứt, Tây Đột Quyết và Thổ Phồn rất khó liên lạc với nhau, vậy mà bọn chúng vẫn có thể tấn công Lương Châu mà không cần chia quân.
Chứng tỏ bọn chúng đã lên kế hoạch từ rất  lâu rồi.


Hồ Bột nhi đi đến từ phía sau, th ở dốc báo: “Đã sắp xếp xong rồi.”
“Hướng nam thế nào?” Mục Trường Châu hỏi.


Trương Quân Phụng rảo bước tới bẩm: “Thổ Phồn vẫn tấn công! Lực lượng phía nam của phe ta sợ rằng không đủ. Theo quân lệnh, quân tiếp viện từ Lan Châu và Hội Châu đang tiến về phía nam, sáng mai sẽ đến nơi. Binh mã của Lệnh Hồ Thác từ Cam Châu đang gấp rút hành quân, nội trong đêm nay sẽ đến.”


Mục Trường Châu gật đầu, ánh mắt dán chặt vào bóng đen xa xa ngoài quan ải: “Bọn chúng cũng đang đề phòng quân tiếp viện. Tấn công nhiều ngày đều không có kết quả, vậy mà tối nay lại đột ngột tấn công dồn dập, chắc hẳn bọn chúng đã lên kế hoạch thời điểm tấn công từ trước. Thực hiện theo lệnh, ngay lập tức di chuyển.”


Hồ Bột nhi cắm đầu phóng vụt xuống thành, hai ngọn đuốc trên thành tức thì phụt tắt, quan ải tối sầm, cánh cổng đang khép hé mở một khe nhỏ. Dưới sự dẫn dắt của gã, một toán bóng đen lần lượt dẫn ngựa ra khỏi quan nội, âm thầm đi vòng quanh núi.


Mục Trường Châu đứng trên thành quan sát động tĩnh, đến khi nhóm người bên dưới đều đã rời quan thì chàng mới đi xuống, nhảy lên ngựa.
Im lặng chờ đợi một khoảnh khắc, cánh cổng đang đóng đột nhiên mở rộng. Chàng dẫn đầu lao ra, binh mã phía sau chầm chậm đuổi theo.


Không lâu sau, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tiến thẳng về phía đại quân Tây Đột Quyết.
Bấy giờ quân địch đang ăn lương khô dưỡng sức, bao mệt mỏi chỉ vừa tan biến, không ngờ Mục Trường Châu của Lương Châu lại đột ngột xông đến mà không chút báo hiệu, bọn chúng hoảng hốt hò hét lên ngựa.


Mục Trường Châu dẫn người lao đến tựa gió táp, lao thẳng vào quân địch, rút đao chém một tên rồi tức khắc vòng về. Gần như cùng lúc ấy, hậu phương quân địch cũng bị tấn công bởi đội ngũ của Hồ Bột nhi.


Hành động đột ngột trong bóng tối này giống như một kích được chuẩn bị cẩn thận, khiến quân địch rơi vào tình trạng hỗn loạn, phải ứng chiến ngay lập tức. Trong cái lều đặt giữa lòng địch, Khả hãn giận dữ hét lớn, khi ấy đội ngũ Tây Đột Quyết mới khôi phục trật tự.


Mục Trường Châu đã dẫn quân trở về, phía Hồ Bột nhi cũng chỉ tấn công một đợt rồi rút.


Hầu hết lực lượng đối phương đuổi theo, chẳng ngờ lại gặp phải màn mưa tên chi chít, mũi tên đâm trúng bụng ngựa. Ngựa ở phía trước đột ngột ngã xuống, ngựa ở phía sau không né kịp giẫm lên, khiến tình hình càng trở nên hỗn loạn, kéo giãn cuộc truy đuổi của chúng.


Chưa đến một khoảnh khắc, đội ngũ Lương Châu đã kịp thời rút lui, cổng thành cũng đóng chặt. Âm thanh vó ngựa hỗn loạn bên ngoài đã dừng lại, như thể chúng đang do dự trước chuyển biến bất ngờ này.


Mục Trường Châu kéo cương ngựa, lồ ng ngực phập phồng, nhìn cánh cổng vừa được khép lại, nhanh chóng hạ lệnh: “Nhân lúc này, trở về chi viện hướng nam!”


Bao năm qua, không lúc nào chàng thôi quan sát ngoại địch hai phe, cũng biết rõ chúng đã sớm để mắt đến mình. Lúc này chàng đột ngột tấn công rồi đột ngột rút về, Khả hãn Tây Đột Quyết sẽ cho rằng chàng đang giở trò gì đó.


Nhưng bọn chúng vẫn còn trọng binh, dù có do dự chắc chắn cũng sẽ không lâu, cơ hội này sẽ qua ngay chớp mắt, nhất định phải nhanh lên.
Chưa dứt lời, chàng đã phóng ngựa lao về phía nam.
Trương Quân Phụng đã dẫn người chờ ở phía trước, ngay lập tức giục ngựa đuổi theo chàng.
***


Trong căn phòng dưới thành, Thuấn Âm rửa ráy qua loa rồi đi ra cửa, âm thanh tấn công cánh cổng phía nam ngày một rõ ràng, thậm chí nàng còn nghe thấy cả tiếng chém giết.
Binh mã bôn tẩu khắp thành, các tướng lĩnh bận rộn không ngơi nghỉ, nhưng vì đã quen với sự hiện diện của nàng nên không có ai thắc mắc hỏi.


Thuấn Âm đi đi lại lại trong phòng, tai phải ngày một nghe rõ âm thanh của cuộc giao tranh. Nàng nhẹ nhàng nhẩm tính thời gian.


Dù có hành quân gấp rút đi chăng nữa, trinh sát đến Tần Châu cầu chi viện thì nhanh nhất cũng mất hai ngày. Nhưng có vẻ quân địch không chờ nổi, vì ngay khi bọn họ vừa từ Trường An trở về, hai quân đã kéo tới, chứng tỏ chúng đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.


Quân chi viện sắp đến, nhìn thế tấn công, rất có thể tối nay chính là thời khắc nguy cấp nhất.
“Phu nhân!” Một trinh sát phi ngựa lao tới, ôm cánh tay trái bị thương, “Thổ Phồn lại tăng cường binh mã! Cửa quan sắp bị phá rồi!”
Thuấn Âm căng thẳng: “Binh mã tăng thêm khoảng bao nhiêu?”


“Bét cũng gấp đôi.”
Nghe thấy thế, Thuấn Âm liền nhảy lên ngựa, kéo dây cương lao về hướng nam.
Dường như chúng không chỉ nhắm vào Hà Tây mà là cả vương triều Trung Nguyên.


Ở phía nam rực lên ánh lửa đỏ, thỉnh thoảng vang lên những câu lệnh rõ ràng cùng những con chiến mã phi nhanh tựa thoi đưa – là chúng tướng lĩnh đang hợp sức tiêu diệt binh mã Thổ Phồn, ngăn cản cuộc chiến ở cửa quan.


Thuấn Âm chỉ vừa đến gần cổng nam thành thì có vài quan viên cưỡi ngựa chạy tới, người nào người nấy đều tái mặt ngăn cản.
“Tổng quản phu nhân, không đi tới trước được đâu…”


Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng *rầm* làm rung trời chuyển đất, như cự lôi giáng xuống, bốn phía xung quanh lặng đi trong chớp mắt.
Thuấn Âm nắm chặt dây cương, quay đầu nhìn về phía trời đêm hừng hực biển lửa, bên tai đã nghe thấy tiếng hô hào chém giết.


Lại một trinh sát chạy đến, chắp tay báo cáo: “Bẩm phu nhân, cửa quan bị phá rồi, binh mã Thổ Phồn đang tiến vào cổng nam thành!”


Thuấn Âm hoàn hồn, nhanh chóng sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nàng còn phải phối hợp với Mục Trường Châu, phải thật bình tĩnh. Tay siết chặt dây cương, nàng nói nhanh: “Không được hoảng, chắc chắn Tổng quản sẽ có hành động. Truyền tin của ta ngay, triển khai lực lượng phòng thủ bên ngoài cổng đông thành, ắt hẳn binh mã Thổ Phồn sẽ vòng về phía đông để cắt đứt quân chi viện. Sau đó hãy chạy nhanh đến cổng tây gần nhất, thông báo cho các tướng lĩnh thủ thành cử người đi vòng về phía đông đón viện binh, tránh để lực lượng Thổ Phồn níu chân.”


Trinh sát lập tức chạy đi thông tri.
Thuấn Âm chưa kịp thúc ngựa tiến lên thì binh mã thủ thành đã lao ra, dàn kín phố phường.
Có vẻ cuộc chiến ngoài xa kia đã trở nên khốc liệt hơn…
Ở cổng tây thành vẫn bình an vô sự, song vẫn nghe thấy động tĩnh ở nam thành.


Toàn thành Lương Châu yên ổn chưa được bao lâu đã chấn động lần nữa, những âm thanh ồn ào và hoảng loạn vang lên khắp xó xỉnh ngõ ngách.


Trước đó Tổng quản đã căn dặn, trong khi thủ thành thì mệnh lệnh của phu nhân cũng tương đương với lệnh của Tổng quản. Tướng lĩnh thủ thành cổng tây thành vừa nhận được tin báo của trinh sát liền cử người rời thành đi đón viện quân sắp đến.


Người của Diêm gia đang canh giữ trên thành, cũng phái vài con em xuất phát đi theo. Vậy mà người cuối cùng rời thành lại là một cô gái mặc Hồ bào, khoác áo chùng, dẫn theo hai tùy tùng.
Đó chính là Diêm Hội Chân. Sau khi nghe tin, nàng vội vã chạy ào xuống thành mà không bị ai ngăn cản.


Diêm gia thông thuộc địa hình xung quanh Lương Châu như nắm trong lòng bàn tay, đi đường vòng tiếp ứng chỉ là chuyện nhỏ.


Tất cả mọi người đều lặng thinh, có vẻ chưa bao giờ gặp sự việc như cuộc tấn công phía nam lần này. Họ chưa kịp hoàn hồn thì đồng thời, Tây Đột Quyết đã xuất hiện ở phía bắc, sử dụng trọng binh tấn công thành quách.
Ai ai cũng dễ dàng nhận ra bây giờ chính là thời khắc nguy hiểm nhất.


Diêm Hội Chân không khỏi cảm thấy căng thẳng, nàng ngồi trên ngựa quan sát xung quanh. Ban đầu nàng định đi về phía tây để dẹp quân Hồi Cốt, nhưng khi nhớ đến lời khuyên của Thuấn Âm, nàng quyết định đổi ý, quay đầu về phía đông chạy vào Trung Nguyên.
***


Trong đêm, kỵ binh Lương Châu lao về phía nam như những thanh kiếm sắc bén rạch vào tinh không. Nhưng ngay khi chuẩn bị tiến về phía đông, đột nhiên họ nghe thấy âm thanh vang dội phát ra từ hướng nam, làm rung động khắp nơi.


Mục Trường Châu nắm chặt cây cung và giơ tay lên, ra dấu cho kỵ binh lưu ý. Binh mã Thổ Phồn đã xâm nhập, chắc chắn sẽ tiếp tục hành quân về phía đông.
Kỵ binh nâng cao cảnh giác, nhanh chóng lao đi.


Phía trước xuất hiện tiếng vó ngựa rầm rập, không ngoài dự đoán, binh mã Thổ Phồn mặc áo da cừu đang tiến tới.


Tuy nhiên, ngay trước khi chúng có cơ hội chạm trán, hai đội binh mã Lương Châu đột ngột xuất hiện từ cổng đông thành lao tới, quấn lấy binh mã Thổ Phồn, không để chúng tiếp cận. Các tướng lĩnh thủ thành ngay lập tức ra hiệu triển khai lực lượng ứng chiến.


Trương Quân Phụng vui vẻ nói: “Không ngờ nơi này đã phòng thủ từ trước!”


Chắc chắn là sự phối hợp của Thuấn Âm, xem ra có thể yên tâm được rồi. Mục Trường Châu thở phào, thúc vào bụng ngựa phóng vụt đi: “Trực tiếp băng qua, ngươi hãy dẫn đội gấp rút vào thành tiếp viện, số còn lại theo ta nhanh chóng đến cửa quan phía nam.”


Trương Quân Phụng lập tức chia quân, dẫn một đội ngũ phi nước đại về phía cổng nam thành.
Tình hình giao chiến dưới cổng nam thành rất kịch liệt, cổng thành bị húc mạnh, có nguy cơ bị phá hủy bất cứ lúc nào.


Binh lính phòng thủ không ngừng chống cự, nhưng quân đội Thổ Phồn kéo đến quá đông, dường như toàn bộ binh lực của chúng đã đổ dồn vào thành trong tối nay. Thậm chí chúng còn sử dụng tù binh làm “lá chắn sống” để bảo vệ khỏi sự tấn công dữ dội.


Lục Điều ra lệnh cho các quan viên khác rời đi trước, nhưng bản thân chưa kịp rút lui ngay. Nhận thấy con gái đang đứng trong góc, ông vội vàng nói: “Mau trở về tìm phu nhân!”
Mới ban nãy, ông còn nghe thấy tiếng của Thuấn Âm, dầu cách một vòng phòng thủ nhưng ông vẫn nhận ra nàng đang chỉ huy cố thủ trên phố.


Về phần Lục Chính Niệm, nàng thấy chiến sự không ổn nên chạy ra ngoài tìm cha, chẳng ngờ lại gặp quân Thổ Phồn phá quan tiến vào, cô nàng vội vã lùi về sau theo ông.
Chưa được mấy bước, cổng thành đằng sau lưng vang lên một tiếng động thật lớn – cánh cổng đã bị phá.


Lính phòng thủ lập tức xông tới ngăn cản, song vẫn có binh mã Thổ Phồn lao vào, có vài kẻ nhìn thấy Lục Điều đang mặc áo quan liền chạy thẳng tới chỗ họ.
Lục Chính Niệm tái mặt, vội vã kéo cha né tránh.


Lính phòng thủ tiến lên chặn lại, chém ngã mấy tên nhưng lại để lọt hai gã. Một gã nhanh chóng kề đao lên cổ Lục Điều, hô to bằng tiếng Hán: “Hắn là Thứ sử! Mau đầu hàng đi! Để bọn ta vào thành thì sẽ tha mạng!”


Tên còn lại chĩa đao vào Lục Chính Niệm, đối đầu với quân lính vừa lao tới.
Cổng thành đã bị húc vỡ, binh sĩ phòng thủ tại đó vẫn kiên cường giao đấu với đoàn binh mã Thổ Phồn đang nỗ lực đột nhập.


Lục Điều muốn cầm chân trì hoãn thời gian của chúng, ông cố gắng bình tĩnh, giả vờ nói: “Ta chỉ là một Thứ sử bù nhìn, giết ta cũng vô dụng.”


Hai tên Thổ Phồn tỏ ra hốt hoảng trước vũ khí mà quân phòng thủ đang chĩa vào. Một trong số chúng đè mạnh thanh đao dí sát cổ Lục Điều, gắt lên bằng tiếng Hán: “Ngươi! Nói đi! Đầu hàng! Nếu không, hắn sẽ bị giết!”
Lục Chính Niệm co rúm người, đưa mắt nhìn cha nhưng lại thấy cha khẽ lắc đầu.


Cô nàng nắm chặt ngón tay, nhìn thấy những người phòng thủ hai bên trái phải đang chuẩn bị tiến tới. Cô nàng vẫn cắn răng, cho đến khi con dao chỉ còn cách cổ cha một tấc nữa mới mạnh mẽ lên tiếng: “Ta, ta là thần dân của Thiên tử, làm sao có thể đầu hàng kẻ địch!”


Lục Điều cuống lên, lo lắng con gái có thể gặp nguy hiểm. Ngờ đâu, đột nhiên một mũi tên xuất hiện và bắn trúng binh mã Thổ Phồn ở bên cạnh, giải cứu ông khỏi tình thế nguy cấp.
“Bắn!” Giọng của Thuấn Âm vang lên từ bên kia đường.


Nhân cơ hội kẽ hở vừa tạo ra, quân phòng thủ đã lặng lẽ giương nỏ với phía đối diện, Thuấn Âm cũng đã phi ngựa lao đến.
Một mũi tên khác được bắ n ra, tên lính Thổ Phồn đang bắt giữ Lục Điều ngay lập tức trúng liền hai mũi tên, ngã gục xuống đất.


Tốc độ quá nhanh, tên lính còn lại cũng bị trúng một mũi tên. Vừa kịp phản ứng, hắn ta đã giơ đao tấn công Lục Chính Niệm, nhưng đúng lúc này có một mũi tên khác bay tới – mũi tên xuất phát từ cổng thành, khiến hắn ta ngã vật ra đất.


Ngay khi mũi tên bắ n ra, một đội quân lao vụt vào từ ngoài cổng thành, xông đến tấn công. Liền sau đó là tiếng hét của Trương Quân Phụng: “Quân chi viện đã đến!”
Thuấn Âm nhìn về hướng bên kia, lập tức đánh ngựa chạy tới: “Chặn cổng lại!”
Quan binh phòng thủ tức thì xông lên.


Trương Quân Phụng cùng đồng đội chém ch.ết những tên lính Thổ Phồn đang cố gắng xâm nhập, một người một ngựa lao ra đường lớn, cây cung trên tay vừa thu về.
Lục Chính Niệm sững sờ, kinh ngạc nhìn hắn, lại bị cha lo lắng kéo tay áo.


Trương Quân Phụng xuống ngựa, đá bay tên lính Thổ Phồn vừa bị mình bắn ch.ết, nhìn cô nàng nói: “Khá lắm, vừa nãy nói không tệ!”
Khi ấy Lục Chính Niệm mới nhận ra chính hắn đã bắn mũi tên sau cùng kia.


Trương Quân Phụng nhìn quanh quất, đâu đâu cũng toàn binh mã, bất chấp lễ tiết cần có, hắn nắm tay cô nàng đẩy lên ngựa: “Nhanh lên, đừng đứng đực ở đó nữa, lên ngựa đi đi!”


Lục Chính Niệm giật mình, luống cuống giẫm bàn đạp lên ngựa, song mắt chẳng biết phải nhìn vào đâu, cũng quên mất cần phải rời đi.
Trương Quân Phụng nóng lòng muốn đánh giặc, bất đắc dĩ nói: “Lúc nãy có thấy cô nhát gan đâu, sao bây giờ lại thế này, bảo sao thích ta cũng không dám nói ra.”


Mặt Lục Chính Niệm thoắt đỏ bừng.
Trương Quân Phụng vỗ mạnh vào mông ngựa, đoạn quay qua giục Lục Điều: “Lục Thứ sử, lên ngựa đi!”
Khi con ngựa của Lục Chính Niệm cất vó lao đi thì hắn cũng đã chạy nhanh tới cổng thành.


Lục Điều vội vã cưỡi ngựa mà quân phòng thủ đưa cho, bất chợt nhớ tới một chuyện, ngạc nhiên hỏi: “Con thích hắn ta sao?”
“…” Lục Chính Niệm bối rối cúi đầu, càng không nói nên lời.
Lục Điều liếc nhìn hướng cổng thành, bảo: “Thôi thôi, giờ không phải lúc nói chuyện này…”


Tại cửa quan phía nam, một đội quân Thổ Phồn lại lần nữa lao vào nhưng rồi cũng bị binh mã Lương Châu xông lên đón đầu.


Mục Trường Châu cưỡi ngựa bước lên sườn núi trong quan nội, vừa đến nơi đã hạ lệnh đón địch, đồng thời đào núi đá chặn lấp cửa quan, cuối cùng là bày binh mai phục hai bên.
Quân Thổ Phồn giao chiến ở cổng thành bị ép lùi về nơi này.


Chàng giơ tay ra hiệu, lập tức có tướng lĩnh vẫy đuốc truyền tin, quân mai phục vội vàng lao ra.
Tiếng giao tranh vang lên, binh lính Thổ Phồn vừa tiến vào thì cửa quan đã bị bịt kín, tạo thành thế bao vây trước sau.
Thế nhưng toán quân Thổ Phồn ở quan ngoại vẫn tiếp tục tấn công, cố gắng phá thủng cửa quan lần nữa.


Mục Trường Châu giương cung nhắm thẳng lá cờ Thổ Phồn trong đội hình giao tranh, một mũi tên bay ra, cờ lớn rơi xuống.
Chủ tướng Thổ Phồn tức giận, la hét quát tháo, ẩn mình giữa các lớp binh mã lao về đầu bên kia, cố gắng thoát khỏi vòng vây.


Bất thình lình, có một đội quân từ phía tây tiến đến thật nhanh, vừa tới nơi đã lao vào đội hình, vung đao tấn công kẻ thù.
“Binh mã Cam Châu tới rồi!” Binh sĩ cao giọng cấp báo.


Mục Trường Châu thu cung nhìn xuống. Trong ánh lửa hừng hực ở chiến trường đối diện, đoàn quân của Lệnh Hồ Thác đã đến, bọn họ mặc giáp bạc, chân ngựa bám đầy bụi đất, vừa tới nơi đã xông vào trận.


Chàng ra lệnh: “Truyền quân lệnh của ta, quan thành phía nam giao cho Đô đốc Cam Châu chỉ huy canh phòng. Nói với hắn, chỉ khi trận chiến này kết thúc mới tính là báo thù.”
Binh sĩ nhận lệnh rời đi, chạy tới đối diện bẩm báo. Một khắc sau, Lệnh Hồ Thác giương mắt nhìn về phía chàng.


Mục Trường Châu ngẩng đầu nhìn bóng đêm mịt mùng. Chàng vung tay lên, dẫn binh mã rút lui, phi nhanh lên phía bắc.


Mới đi được nửa đường đã trông thấy cổng nam thành phía xa, ở nơi đó có đội ngũ phòng thủ đang giơ cao ngọn đuốc, nhưng lại không thấy bóng dáng nàng đâu, chàng không dừng lại mà lao thẳng về phía trước.


Cổng thành phía nam chìm trong hỗn loạn, may mắn là cuối cùng quân địch đã bị tiêu diệt, mọi cuộc giao tranh đều diễn ra bên ngoài thành.


Thuấn Âm đặt một tay lên đoản kiếm ở thắt lưng, lồ ng ngực phập phồng bất định, nghe thấy tiếng la hét binh mã Cam Châu từ bên ngoài đến, nàng vịn tường thành trông ra ngoài, chỉ thấy bóng dáng binh mã phi nước đại xa xa.


Trương Quân Phụng vội đi tới nói: “Phu nhân, phương bắc vẫn còn có cường địch, Tổng quản tranh thủ thời gian để tới đây, không có thời gian đích thân hỏi han, nhờ tôi gửi lời đến phu nhân.”
Nàng lập tức quay đầu lại.


Trương Quân Phụng nói: “Tổng quản bảo khi quân tiếp viện đến sẽ là lúc phản công. Vẫn giữ lời  những gì đã nói trước đó, xin phu nhân yên tâm.”
Thuấn Âm hít sâu một hơi nói: “Vậy hãy giúp ta gửi lời đến chàng.”


Trương Quân Phụng tiến lên lắng nghe, không một khắc chậm trễ, lập tức xuống thành, dẫn theo quân lính vội vã đi về phía bắc.
Quan thành ở phía bắc cũng bị cuốn vào trận chiến, cơ hội hóa ra chỉ thoáng qua rồi biến mất, trọng binh Tây Đột Quyết đã lại tấn công.


Mục Trường Châu Chu cầm cung trong tay leo lên quan thành, lần nữa trấn thủ thành.
Dầu hỏa lênh láng khắp nơi, lửa đỏ bùng lên dữ dội, song Tây Đột Quyết vẫn phớt lờ mà tiến đến, cũng giống quân Thổ Phồn, bọn chúng dùng tử tù làm lá chắn để di chuyển, dọn đá chuyển thang, tiếp tục công thành.


Hồ Bột nhi lau mặt, hét lên: “Chúng điên rồi!”
Không lâu sau, Trương Quân Phụng đã trở về, đứng sau lưng Mục Trường Châu báo: “Ngoài thành vẫn còn giao tranh, nhưng cửa quan phía nam vẫn được trấn giữ.”


Mục Trường Châu gật đầu, nhìn chằm chằm bên ngoài thở hổn hển, sẵn sàng hạ quân lệnh bất cứ lúc nào.
“Phu nhân có chuyển lời đến ngài.” Trương Quân Phụng lại nói.
Mục Trường Châu quay đầu nhìn: “Là gì?”


Trương Quân Phụng có chút nghi hoặc trả lời: “Nàng nói nàng cũng bình an vô sự.”
Mục Trường Châu khựng lại, sau đó mỉm cười.
Chàng chuyển lời đến nàng rằng mình đã giữ lời, giờ đến lượt nàng giữ lời hỗ trợ tiếp ứng, mà tất nhiên ngụ ý là chàng vẫn bình an vô sự.


Nàng hiểu ý, và đã đáp lại như kia.
Nhưng nụ cười thoáng qua rồi biến mất, chàng nhìn chằm chằm vào lá cờ đầu sói bên ngoài, lạnh lùng trầm giọng: “Phòng thủ qua tối nay, để bọn chúng biết Lương Châu sẽ không bao giờ bị vây hãm nữa.”






Truyện liên quan