Chương 1: Cười đến mị lòng người
Tháng ba Dương Xuân, trăm hoa đua nở.
Cô Tô Bắc Thành, Đào Hoa Am, núi đã thanh, nước còn tú. Một khe suối lượn lờ uốn quanh, những nhành liễu xanh khẽ rủ mang theo vẻ đẹp tinh xảo, lộng lẫy mà thanh nhã.
“Cộc! Cộc! Cộc!” Dưới tấm biển đề hai chữ “Đường phủ” đỏ thắm trước cửa lớn, một gã sai vặt quần áo màu xanh đang không ngừng gõ cái vòng vàng dưới đầu hổ, liên tiếp đập vào cửa gỗ, cánh cửa vừa mở, gã liền cẩn thận lấy ra một phong bì đỏ chót nạm vàng từ trong ngực, cung kính đưa cho người gác cổng, sau đó người gác cổng đưa cho một người hầu áo đỏ, người hầu áo đỏ chuyển cho nha hoàn áo vàng, nha hoàn áo vàng liền đưa cho mama áo tím, cuối cùng phong thư được đưa đến trong tay người quản gia áo xanh.
Người quản gia áo xanh cầm theo chiếc áo ngoài bằng gấm mới tinh, chậm rãi đi đường, vừa đi vừa mặc, lướt qua bên kia bức tường, đi qua chiếc cổng hình tròn, qua vườn hoa, rốt cuộc đi tới một tiểu viện tinh xảo, bên trên cửa lớn có treo một cái biển đề mấy chữ: “Giang Nam đệ nhất Phong Lưu Tài Tử.”
Bên ngoài hành lang gấp khúc, một thiếu nữ mặc áo trắng, quần lụa đỏ đang cho chim sẻ ăn, ngẩng đầu lên nhìn thấy vị quản gia áo xanh liền tươi cười chào hỏi: “A, Vương quản gia, nhìn ngài này, sao quần áo lại ướt sũng như thế?”
Một thiếu nữ khác mặc lục y đang cầm khung thêu bên cạnh nghe tiếng cũng ngẩng đầu lên, che mặt cười khanh khách, Vương quản gia vươn tay lau lau mồ hôi trên trán, thở dài nói: “Nhiêu cô nương, Quân cô nương, thiếu gia đang ở bên trong hay sao?”
Thiếu nữ áo trắng cười nói: “Quản gia ngài tới thật là đúng lúc, thiếu gia vừa ngủ trưa xong, ta sẽ đi vào thông báo trước cho ông một tiếng.”
Vương quản gia khách khí nói đã làm phiền, thiếu nữ áo trắng liền lắc lắc vòng eo nhỏ nhắn, thướt tha duyên dáng đi vào phòng. Không lâu sau, một thiếu nữ khác mặc áo xanh pha trắng vén rèm cửa lên, vươn nửa người ta, nũng nịu cất tiếng: “Vương quản gia, thiếu gia cho mời ngài vào đấy!”
Vương quản gia một bên cảm ơn Tô cô nương, một bên đi vào trong phòng, vừa mới vén rèm cửa, một mùi hương thơm ngát liền phả ngay vào mặt, không phải mùi hương của son phấn hay hương liệu, ông quay đầu nhìn, thì ra là bên trong bình hoa sứ trắng trên khung cửa sổ có cắm mấy cành đào, cánh hoa màu hồng nhìn trông rất mềm mại.
Còn chưa kịp thưởng hoa xong, ông đã nghe thấy một thanh âm lười biếng trầm thấp vang lên: “Vương quản gia.”
Vương quản gia vội vàng quay đầu lại nhìn, đầu tiên là nhìn thấy một đôi chân ngọc ngà tinh xảo, trần trụi thản nhiên vắt trên ghế nằm, thanh thản và nhàn nhã, ông vội vàng dời tầm mắt đi, rõ ràng cũng chẳng phải gót sen ba tấc gì, chẳng biết tại sao ông luôn cảm thấy chân của thiếu gia càng lớn càng giống nữ nhân, trắng nõn lại mảnh khảnh.
“Thiếu gia, Hoa phủ đưa thiệp mời tới.” Vừa nói, ông vừa trình lên tấm thiệp đỏ nạm vàng kia, thiệp được người đón lấy, Vương quản gia không ngẩng đầu lên, chỉ nghe thấy có tiếng nói thanh thúy cất lên: “Thiếu gia, tháng sau Hoa phu nhân muốn ở Thủy Thanh Tự mở một hội thưởng hoa, mời ngài tham gia.”
Chỉ chốc lát sau, Vương quản gia lại nghe thấy một tiếng nói bỡn cợt: “Tay của Hồng nhi càng ngày càng mềm mại nha~”
Thiếu nữ tên là Hồng Nhi thẹn thùng khẽ gắt một tiếng: “Vương quản gia vẫn còn đang chờ thiếu gia trả lời đấy!”
“Vậy thì đi đi.” Thiếu niên tuấn mỹ đang nằm vắt vẻo trên ghế dựa tùy tiện vứt tấm thiệp đang cầm trên tay đi, bất thiên bất ỷ, đúng lúc rơi vào trong ngực thiếu nữ áo trắng. “Nhiêu Nhi, thay ta viết thư trả lời.”
Nhiêu Nhi cất giọng nũng nịu oán trách, “Thiếu gia lại lừa người rồi.” Nói xong cầm thiệp đi tới bên bàn.
Tô Nhi pha xong một ấm trà, vừa bước vào liền cười nói: “Nhiêu tỷ tỷ, đó là bản lĩnh của tỷ mà, năm ngoái tỷ vẽ một bức họa, chẳng phải Trương viên ngoại đến bây giờ vẫn còn treo ở trong phòng khách, ai tới cũng đều khoe ra hay sao, còn nói là thiếu gia cố ý làm cho ông ta nữa!”
Hồi âm rất nhanh đã viết xong, đóng hạ ấn ký của “Đường Dần”, Vương quản gia bên cạnh len lén đưa mắt liếc nhìn, quả nhiên là lấy giả làm thật rồi. Lúc cáo lui, ông vừa nhấc mắt liền thấy thiếu gia mặc chiếc áo tơ trắng ngần như suối chảy trên thân, nửa khép nửa mở đôi mắt nằm trên ghế dựa, tựa như đang ngủ mà cũng không phải ngủ, bày ra một mị thái phong lưu không sao tả được.
Cách Thành Nam Cô Tô ba mươi dặm có một ngọn núi gọi là Hoành Đoạn Sơn, trên núi có một nơi, ở nơi ấy có một khu trại, trên trại treo một tấm biển đề ba chữ:” Thanh Phong Trại”
Một người bộ dáng thư sinh, mặt mày ủ ê bước vào một gian phòng trong trại, hướng về phía nam nhân áo đen đang ngồi yên bên trong nói: “Trại chủ, thương đội ngày hôm qua vừa cướp, của cải đều được giữ lại, nam nhân đã cho xuống núi, nhưng nữ nhân thì ai cũng không chịu đi, một lòng gào khóc đòi được gả cho ngài!”
Nam nhân áo đen mặt không chút thay đổi nói: “Ta là thổ phỉ, không phải nhà từ thiện, không có thừa nhiều lương thực đi nuôi kẻ khác như vậy. Đi nói cho bọn họ biết, không đi cũng được, nhưng chỉ có thể gả cho ngươi.”
“Ách ~~~~~~~~~” Thư sinh vô cùng u oán nhìn nam nhân áo đen một cái, hết sức phẫn uất mở miệng, “Rõ~~~~~~~~”
Không đến bao lâu sau, thư sinh lại trở về, ngực phồng ra đựng một đống đầy khăn lụa: “Trại chủ, mọi người đều chạy hết rồi, đây là những tín vật họ lưu lại, nói là chờ ngài đến cướp họ đem về ~~~~”
Lời còn chưa dứt, nam nhân áo đen không nhịn được phất tay một cái, thư sinh kia liền thức thời ôm một đống khăn lụa lui ra.
Thanh Phong Trại ở Giang Nam là một nơi cực kỳ nổi danh, gần như không ai không biết, không ai không hiểu. Chẳng phải vì triều đình không thể dẹp được(nghe bảo trong kinh thành có người của trại-_-), cũng chẳng phải vì trại cướp của người giàu chia cho người nghèo mà là vì trại chủ của họ, người ta hay gọi là Băng sơn Ngọc Lang Phong Nghịch, đó là một mỹ nam tử đẹp trai hiếm thấy, phàm là cô nương đã từng gặp qua hắn, không ai không động tình, ngày ngày đều ảo tượng mình có thể được Phong Nghịch cướp lên núi làm áp trại phu nhân của Thanh Phong Trại. 囧
Dõi mắt khắp Giang Nam, người có thể cùng hắn so sánh với chỉ có kẻ tự xưng “Giang Nam đệ nhất Phong Lưu Tài Tử” Đường Dần Đường Bá Hổ. Đáng tiếc, một người ở thành Nam, một kẻ ở thành Bắc, một người là thổ phỉ, một kẻ là văn hào. Vương không thấy vương, vô hạn ai oán!
Mùng tám tháng tư, trời trong xanh, tại Đường phủ.
Vương quản gia đi vào nội viện, nhìn những cô tỳ nữ bận rộn đi tới đi lui bên cạnh đã sắp nửa canh giờ rồi. Vất vả lắm mới gặp được một cô tỳ nữ tính tình ôn hòa đi qua, ông vội vàng tiến lên ngăn lại. “Quân cô nương.”
“Chuyện gì thế Vương quản gia, tôi đang vội cầm chiết phiến đến cho thiếu gia chọn!”
“Phiền cô nương tới bẩm báo một tiếng. Chúc công tử, Văn công tử, Từ công tử đã ở trong phòng khách đợi một canh giờ rồi.”
Quân Nhi che miệng cười duyên, sóng mắt lưu chuyển, “Điều này cũng đáng đi bẩm báo sao? Xiêm áo của thiếu gia xiêm áo còn chưa chuẩn bị tốt! Thúc giục cũng không làm được gì!”
Vừa nói xong, từ trong nhà bỗng truyền đến thanh âm tức giận. “Xiêm áo xấu như vậy, cả đời này ta cũng không thèm mặc!” Quân Nhi vội vã chạy vào trong nhà, Vương quản gia thở dài, đành trở về phòng khách tiếp đãi ba vị tài tử kia thôi.
Vén rèm cửa lên, nhìn vào bên trong phòng, chỉ thấy thiếu gia vẫn còn đang mặc bộ trung y màu trắng, ngồi bên mép giường với vẻ mặt ghét bỏ, trên cái bàn tròn trước giường chất đầy đủ loại xiêm áo với màu sắc khác nhau.
Mùa xuân tháng tư tuy ấm áp nhưng đã gần tới giữa trưa, trải qua một phen giày vò như vậy, trên trán mỹ thiếu niên đã lấm tấm mồ hôi, gương mặt ửng hồng, kiều diễm như hoa. Hồng nhi vừa quạt vừa cô gắng cầm khăn lụa lau mồ hôi cho hắn, còn nhẹ nhàng khuyên can. “Thiếu gia đừng bực bội, cứ từ từ mà chọn.”
Nhiêu nhi đột nhiên nhớ ra cái gì, nói: “Ta nhớ tháng trước Tô Nhi dựa theo hình thiếu gia vẽ trên mặt quạt mà làm một bộ xiêm y, lúc ấy thiếu gia cũng khen rằng xiêm y ấy làm tốt lắm mà.” Vừa dứt lời, Tô Nhi đã đứng lên đi tìm, mỹ thiếu niên lúc này mới miễn cưỡng đứng dậy, mặc vào bộ trường bào màu hồng nhạt, tay cầm một cái chiết phiến, hài lòng đi vài vòng trước gương.
Thiếu gia cầm quạt đi ra khỏi cửa, chúng tỳ nữ rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm, Phong Lưu Tài Tử đệ nhất cái gì chứ, sau khi đóng kín cánh cửa nhà liền trở thành một kẻ vừa tùy hứng vừa không dễ chọc vào~~~~~~~~~~~ ách ~~~~~~~~~~
Ngày hôm ấy, Hoa phu nhân ở Thủy Thanh Tự mở hội thưởng hoa, mọi thiếu nữ trong thành Cô Tô đều ăn mặc, trang điểm thật xinh đẹp, chờ mong vô cùng. Có thể nhìn thấy Tứ Đại Tài Tử của Giang Nam cùng nhau xuất hiện, cơ hội như vậy quả thực không được nhiều cho lắm.
Tứ Đại Tài Tử tuy nói rằng ai nấy đều tài trí hơn người, dung mạo sàn sàn như nhau, nhưng nếu bàn về sự phong lưu phóng khoáng đủ khiến cho thế gian này hỗn loạn, ai có thể so sánh được với Đường Bá Hổ? Nhìn xem hắn mặc một bộ trường bào màu hồng, bên trên giày còn thêu những bông hoa nhung màu lam, trong tay cầm một chiết phiến không ngừng xoay chuyển, mỗi một lần quạt khép vào mở ra, động tác đều lưu loát tiêu sái đưa tới không biết bao nhiêu tiếng thét chói tai, khó trách có thể đứng đầu Tứ Đại Tài Tử của Giang Nam, không phục không được a…!
Đường gia chuyên về buôn bán, gia sản rộng lớn, phô trương cũng nhiều, Đường công tử ra cửa, tỳ nữ sai vặt cùng hộ vệ trước trước sau sau nghiêm cẩn đi theo, ngay cả các cô nương trên đường muốn giả bộ nhu nhược ngất xỉu trước mặt Đường công tử cũng hơn phân nửa té vào trong ngực các hộ vệ, đau lòng ơi là đau lòng! Bi thống ơi là bi thống! Vặn cổ tay a vặn cổ tay a!
Nhưng mà cố tình, Đường công tử lại thích bắn mị nhãn phong lưu ra khắp nơi, trái quăng một chút, phải ném một tẹo, từng bước đi thật chậm thật ngắn, bả vai nhỏ bé cứ rung lên, cây quạt nhỏ trong tay khẽ lay động, cái miệng nhỏ nhắn còn hơi cong cong, như có như không vẽ ra một nụ cười ngọt ngào! A a a a a! Những tiếng thét chói tai cùng máu mũi cứ thế tăng vọt! Những bông hoa si thèm thuồng mọc ra liên tiếp! Đó là ban ngày ban mặt ngang nhiên đùa giỡn con gái nhà lành a!
Cho nên, mặc dù đã biết trước kết quả nhưng các cô nương vẫn cứ thế người sau nối tiếp người trước, tranh nhau té xỉu~~~~~~ trong ngực hộ vệ ~~~~~>. <~~~~~
Phía trước cửa sổ tại lầu hai khách điếm Duyệt Lai có hai nam tử đang ngồi, người áo đen lãnh khốc nhìn tình cảnh trên đường, hỏi thư sinh áo nam bên cạnh. “Người phía dưới là ai vậy?”
“Cái nào cơ?” Thư sinh áo xanh nheo ánh mắt lại như hạt đậu đỏ, tìm kiếm trong đám người đang đổ về như thủy triều dâng lên.
“Người áo trắng ấy!”
“Hình như là, Đường Dần Đường Bá Hổ.”
“Hắn năm nay bao nhiêu tuổi?”
Biểu tình của áo xanh thư sinh lúc này là như vậy:?_?, “Thuộc hạ ~~ không rõ lắm ~~~~~”
“Bộ dáng hắn ta xem ra là mười bảy mười tám, nhưng thần sắc nhìn như chỉ có bảy tám tuổi vậy?”
Biểu tình của thư sinh áo xanh liền biến thành: @_@. “Thuộc hạ ~~~~ ách, không nhìn ra được ~~~ Anh ta trông cũng có vẻ phong lưu phóng khoáng, ngài nghe những tiếng kêu thảm thiết của các bà các cô ở dưới kia là đủ biết rồi!”
“Đó là tình thương của mẹ, hiểu chưa?”
Biểu tình của thư sinh áo xanh lại biến thành như thế này: -_-|||, hắn thật muốn nói, trại chủ, ngài đây là ghen với kẻ cũng đẹp trai như mình đúng không?!
Khi đoàn người của Tứ Đại Tài Tử đi đến lầu hai của khách điếm Duyệt Lai thì nguyên bản nơi này vốn đắt khách càng trở nên đông đúc hơn. Năm lượng bạc một chỗ ngồi, lại chỉ có thể ngồi trong thời gian một chén trà mà thôi, các cô gái vừa oán trách lòng dạ hiểm độc kiếm chác của ông chủ vừa xuống dưới lầu xếp hàng.
Thời khắc gặp mặt lịch sử của Đường Bá Hổ và Phong Nghịch cũng không được ghi chép gì nhiều, bởi vì không ai phát hiện ra được vị mỹ nam lãnh khốc này chính là trại chủ Thanh Phong Trại, nếu không, chỗ ngồi ở lầu hai có khi tăng lên đến mười lượng bạc, không, phải là mười lăm lượng bạc mới đúng!
Tình cảnh khi hai người gặp mặt cũng không có gì hay để miêu tả, kể từ khi Đường Bá Hổ bước vào quán rượu, Phong Nghịch liền giống như lão tăng niệm kinh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, Đường Bá Hổ bước lên lầu rồi, đối với vị mỹ nam tử hiếm gặp khó thấy này cũng chỉ dùng khóe mắt liếc qua một chút. Không biết có phải phong lưu đã thành tính hay không, Đường Bá Hổ nhìn người liền giống như đang vứt mị nhãn với người ta, Phong Nghịch thấy hắn nhìn mình liền run rẩy, trái tim nhỏ bình bịch nhảy loạn, ly trà trong tay cũng bị rớt xuống! May là làm đổ ly trà không phải chỉ có mình hắn ta, ông chủ đúng là người biết tính toán, năm lượng bạc thu khi nãy chắc tính cả tiền bồi thường cho ly trà bị vỡ này rồi. -_-
Đường Bá Hổ vừa ngồi xuống, Phong Nghịch liền thấy một tỳ nữ áo vàng quạt đằng sau lưng, một tỳ nữ áo tím dâng trà lạnh, một tỳ nữ áo đỏ đưa trà đến môi, từng ngụm từng ngụm uống vào. Tất cả những động tác mà Đường Bá Hổ cần làm chính là mở miệng, nói chuyện, hoặc là…ăn. 囧
Phong Nghịch không khỏi nghĩ thầm, về sau mình cưới vợ ngàn vạn lần không thể nuông chiều như vậy! Ách ~~~~~ hình như nghĩ có chút xa xôi rồi ~~~~~ Đường Bá Hổ cùng với vợ ~~~~~ có vẻ không liên quan đến nhau thì phải.
Phong Nghịch lúc này làm sao có thể nghĩ tới, về sau hắn cưới vợ thậm chí còn nuông chiều hơn cả như thế này ~~~~~~ Phong Nghịch đáng thương, mẹ đây thay con mặc niệm một chút.
Thời gian uống một chén trà đã hết! Các cô nương cẩn thận bước đi, lưu luyến xuống lầu, mấy vị khác lại bắt đầu đi lên, vừa gấp gáp vừa giả bộ căng thẳng, len lén liếc về phía Đường Bá Hổ, mị nhãn muốn ném lại không dám khiến mấy thư sinh khóe miệng co quắp không ngừng! Trong đó ngược lại có một vị mỹ nữ áo cam, bộ dáng hết sức đoan chính, cử chỉ khí chất rất mẫu mực.
Tứ Đại Tài Tử đột nhiên bàn luận xôn xao một hồi, chợt thấy Đường Bá Hổ mỉm cười rực rỡ, các cô nương không nhịn được thi nhau hút không khí vào! Đường Bá Hổ tiêu sái nhấc tay phải, một cây quạt được đặt vào trong lòng bàn tay, hắn thong thả đứng dậy, mỗi bước đi, chiết phiến lại đánh một nhịp vào lòng bàn tay trái, lướt tới trước mặt mỹ nữ mặc áo cam, xấu xa cười một tiếng. Các cô nương trơ mắt nhìn chằm chằm, tiếng thét chói tai cứ thế mắc ở cổ họng, không tài nào thoát ra được!
Đường Bá Hổ muốn đi về phía mỹ nữ áo cam nhất định phải đi qua bàn của Phong Nghịch, tà áo trắng lướt nhanh, một mùi hương thơm ngát cũng theo đó bay tới. Mùi thơm này? Phong Nghịch khẽ cau mày.
Đường Bá Hổ tiếp tục cười xấu xa, khóe mắt đuôi mày đều là cười xấu xa như thế. “Thu Hương cô nương, có còn nhớ rõ tại hạ hay không?”
Kiều nhan của Thu Hương đã đỏ hồng gần như sắp ch.ết rồi, ánh mắt rối rắm, lời nói không rõ ràng. “Nô ~~~~ ta ~~~~~ không ~~~~ nhớ ~~~~ không nhớ rõ ~~~~~”
Khóe miệng Đường Bá Hổ cong lên, vung cao chiết phiến, một tay vắt ra sau lưng, một tay từ từ xòe mặt quạt ra, bên trên có ba chữ rất to “Đường Bá Hổ”, giống như đang ngâm xướng ca khúc, khẽ mở miệng: “Ta chính là Đường Bá Hổ.”
Ánh mắt to hơi mở, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, cái eo thon nhỏ đong đưa, tiểu PP* hơi vểnh, trong tiếng thét chói tai của các cô gái, Phong Nghịch chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân “ầm” một tiếng xông tận lên ót, toàn bộ suy nghĩ đều rối loạn.
(*PP: cái mông)
Một tiếng cười thốt ra, phong mị đến mê người.