Quyển 1 - Chương 17
Yến Nương theo một nha đầu từ cửa Tê Phượng Lâu đi vào hậu viện, sau đó đi theo nàng ta vào một gian nhà hẻo lánh. Nha đầu kia bưng lên mấy đĩa điểm tâm, cười nói với nàng: “Cô cô hôm nay ra ngoài làm chút việc, còn chưa trở về. Bà ấy dặn dò nếu cô nương tới thì ngồi đợi ở đây, chưa đến một canh giờ thì bà ấy sẽ đến.”
Yến Nương cầm lấy một khối bánh đậu xanh, đặt ở trong miệng nhẹ nhàng cắn một miếng sau đó cười nói, “Đồ của Hoa Cô quả nhiên đều là thượng thừa, điểm tâm này nhìn như bình thường, kỳ thật là mỡ bò hảo hạng làm ra. Một miếng này đúng là khó có được.”
Nha đầu kia lộ vài phần đắc ý nhưng ngoài miệng lại nói, “Cô nương nói đùa rồi. Nhưng hẳn ngài cũng có nghe nói cô cô nhà chúng ta quen biết rộng, thậm chí còn biết không ít nhân vật trong triều đình, đối với thức ăn có yêu cầu cao cũng là đương nhiên.”
“Đó là đương nhiên,” Yến Nương phụ hoạ theo, “Ta đợi một mình là được rồi, Tê Phượng Lâu việc nhiều, cô nương có việc thì cứ đi trước.”
Tiểu nha đầu cúi người hành lễ sau đó xoay người đi ra ngoài cửa, một lát đã biến mất trong đống lầu các loanh quanh.
Yến Nương đứng lên đánh giá gian phòng này. Nơi này không lớn nhưng bố trí vô cùng hoa lệ, toàn bộ phòng đều treo đầy gấm thêu kim hoa, đem mặt tường làm nổi bật thật huy hoàng. Những thứ bày biện trong này cũng đều hết sức xa hoa, bàn gỗ nạm ngọc được chế tác tinh xảo, bên trên có một cái bình sứ cắm mấy gốc hoa xuân lay động trong gió. Ngoài cửa sổ là bức tường màu trắng, liễu xanh rũ xuống. Toàn bộ sân viện tráng lệ huy hoàng, đầy tràn hoa quý, trong sáng lả lướt.
Yến Nương giống như bị cảnh đẹp trong viện hấp dẫn nên chậm rãi ra khỏi phòng, đi đến chỗ sâu trong viện. Nàng đi xuyên qua một cái cửa thuỳ hoa, phát hiện phía trước là một tòa núi giả thật lớn, từng dây leo rơi từ trên thạch động xuống quấn quanh cả tòa núi giả. Từng mảnh lá xanh mọc chĩa ra ngoài um tùm từng mảng. Tòa núi giả này có từng ngọn giống như từ dưới đất mọc lên, nguy nga sừng sững, quái thạch lởm chởm giống như tùy thời sẽ có một viên rơi xuống.
“Chỉ đem đống núi giả này chuyển vào đây cũng tiêu phí không ít công phu rồi, huống chi còn ghép từng khối vào tạo thành cái núi giả này, Hoa Cô này quả nhiên thần thông quảng đại, ngay cả hậu viện mình ở cũng làm cho xa hoa đến thế này.” Trong lòng Yến Nương nói thầm, ánh mắt lại bị một cái động ở núi giả phía Tây Nam hấp dẫn đi qua. Cái động kia cao tầm hai thước, chỉ có trẻ con mới có thể miễn cưỡng chui vào, nếu là người lớn thì chỉ có thể bò mà đi vào. Dây mây trong động kéo dài ra ngoài, tựa như xúc tu của quái thú.
Một trận gió nhẹ thổi qua mang đến một mùi thối nào đó. Cánh mũi Yến Nương nhẹ hít, khóe miệng ngay sau đó toát ra nụ cười như có như không. Nàng đi đến cửa động, cong eo nhìn vào bên trong. Tay nàng chạm vào trong động thấy vách tường có hơi nước, ngay sau đó nàng nghiêng thân chui vào trong.
Trong động thật đen, thỉnh thoảng lại có những mũi đá sắc nhọn nhô ra, nếu không cẩn thận sẽ bị cắt vỡ đầu. Nhưng Yến Nương lại đi rất nhanh, giống như đã sớm thích ứng với bóng đen hắc ám bên trong. Nàng theo thạch động uốn lượn một đường đi về phía trước, thân mình dao động như một con rắn.
Đi được tầm đại khái trăm bước thì trong động dần rộng ra, bọt nước từ trên đỉnh chảy xuống mặt đất, bắn lên từng vòng nho nhỏ. Yến Nương dừng lại bất động, nàng ngẩng đầu, phát hiện bên trên vách đá có thứ gì đó ẩn ẩn nhẹ nhàng mấp máy. Nàng nheo mắt nhìn, rốt cuộc thấy rõ ràng thứ đang giấu trong bóng tối. Từng xác ch.ết mềm mại mà co dãn, trên thân thể dính nhớp còn mọc đầy gai. Đầu chúng nó thật nhọn, bên ngoài phủ một tầng gì đó đen bóng. Đôi mắt hẳn là đã thoái hóa, tựa như hai đống dịch nhầy màu trắng dính ở trên đầu.
Cái mùi ở cửa động chính là xuất phát từ chỗ này. Đó là mùi thịt thối trong bụng người ch.ết mới có.
“Đồ quái vật ghê tởm.” Yến Nương mặt không chút biểu tình nói một câu. Tay nàng đột nhiên xuất hiện một khối khăn tay vuông vức. Cái khăn kia lóe ra ngân quang chiếu sáng trong động như ban ngày. Nàng vừa mới chuẩn bị ném khăn tay lên đỉnh đầu thì bỗng nhiên nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng hít thở mỏng manh. Nàng nheo đôi mắt đi về phía đó, vừa mới chuẩn bị đi qua thì lại nghe bên ngoài núi giả truyền đến vài tiếng kêu liên tục, “Đừng để bọn chúng trốn thoát, mau, mau bắt lấy.”
Yến Nương thu hồi khăn tay, nhanh như chớp chạy ra khỏi sơn động. Nàng thấy một đội người từ nơi xa chạy tới, vì thế xoay người chuẩn bị trở lại căn phòng vừa rồi nhưng mới đi được hai bước thì đột nhiên cả người bay vút lên lập tức túm được một bóng người đang trốn trong núi giả.
“Trình đại nhân,” lúc xem rõ mặt cái người đang mặc quần áo của gã sai vặt, dùng mũ che nửa mặt kia, Yến Nương bỗng rút tay từ cổ áo hắn về, kinh ngạc hỏi, “Sao lại là ngài?”
Trình Mục Du cũng sửng sốt nhưng ngay sau đó lại ra hiệu cho nàng im lặng rồi chỉ chỉ đường mòn phía trước. Yến Nương quay đầu thì đã thấy thân thể cao lớn của Hoa Cô vòng qua tầng tầng hoa cỏ, mang theo một đội người đi tới chỗ bọn họ.
Yến Nương liếc Trình Mục Du một cái, ý bảo hắn trốn kỹ trong núi giả, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống, trên mặt nàng lại trưng ra một nụ cười lãnh đạm, sau đó sửa sang lại đầu tóc rồi đi qua đón Hoa Cô.
“Hoa Cô cô, ngài đã trở lại. Ta đợi ngài đã lâu, cũng thưởng thức hết cảnh trong viện này rồi.”
“Yến cô nương,” vị Hoa Cô kia thấy Yến Nương thình lình xuất hiện trước mặt mình thì không khỏi lắp bắp kinh hãi. Nhưng rất nhanh bà ta lại bày ra một bộ tươi cười, “Chờ lâu rồi phải không? Không nói gạt ngươi, ta vốn dĩ đã tới rồi nhưng lại đụng phải đạo tặc ở trong vườn nên mới một đường đuổi tới đây,” bà ta vừa nói vừa nhìn về phía sau Yến Nương, “Cô nương vừa rồi có thấy hai gã sai vặt mặc áo xanh đi qua không?”
“Không có,” Yến Nương không chút suy nghĩ đã buột miệng thốt ra, “Cái thứ kẻ cắp nào dám ăn gan hùm mật gấu, ban ngày ban mặt dám vào Tê Phượng Lâu của ngài chứ?”
Hoa Cô tựa hồ còn không yên tâm, bà ta lại nhìn núi giả phía sau Yến Nương, xác định đúng là không có cái gì đáng ngờ mới dặn dò những người ở phía sau, “Mau lục soát tỉ mỉ cho ta. Ta vừa rồi rõ ràng nhìn thấy có hai người. Nhớ kỹ, dù lật toàn bộ vườn lên cũng phải tìm cho ra hai kẻ đó, có nghe hay không?”
Đám người kia gật đầu như gà mổ thóc rồi vội vã rời đi.
Yến Nương nhìn khuôn mặt Hoa Cô nhăn thành một đoàn thì nhẹ cười nói, “Có khi không phải kẻ cắp mà là mấy hài tử choai choai, đúng tuổi huyết khí phương cương, nghe tiếng của các cô nương ở Tê Phượng Lâu nên muốn đến đây nhìn lén một chút.”
Nàng thấy sắc mặt Hoa Cô hòa hoãn một ít thì nói tiếp, “Nếu muốn bắt họ thì nên khóa hết cửa đi ra lầu chính, nếu để bọn họ chạy ra từ nơi đó thì thật không tiện đuổi theo.”