Quyển 2 - Chương 37

Kinh phủ là một đại trạch lớn, gồm mấy chục cái viện, hơn trăm tòa sương phòng, trải rộng khắp nơi là đình đài lầu các lớn bé, nếu là người không quen thuộc địa hình thì chắc chắn sẽ bị rối loạn.


Tưởng Tích Tích cưỡi ngựa đi trên đường mòn, nàng cảm thấy vừa rồi tựa hồ đã đi qua nơi này, lại không dám khẳng định có phải hay không vì đống lầu gác này cái nào cũng giống cái nào mới khiến cho mình có ảo giác này. Nàng chỉ đơn giản xuống ngựa, đem nó buộc ở một cây hòe, đi về phía trước muốn tìm người chỉ đường cho mình đi ra bên ngoài. Mới vừa đi ra hai bước, bỗng nhiên nàng nghe được bên cạnh phát ra tiếng động, giống như một gốc cây hoa bị người nào đó bẻ gãy.


Tưởng Tích Tích theo hướng đó nhìn lại thì phát hiện cách đó không xa là một mảng rừng đào lớn, hiện tại hoa đào đều đã rụng xuống, cánh hoa tích trên mặt đất giống một tầng thảm mỹ miều. Nàng xuyên qua cành lá mơ hồ thấy trong cánh rừng có một cái bóng màu trắng, nó bay tới bay lui, giống như một cái túi chứa đầy không khí.


Tưởng Tích Tích nín thở ngưng thần nhìn trong chốc lát rốt cuộc hạ quyết tâm không đi để ý tới nó. Mấy ngày nay trải qua quá nhiều việc lạ, trong lòng nàng dường như cũng dần dần chấp nhận những vật siêu tự nhiên tồn tại. Nhưng nàng vừa quay đầu muốn đi thì đột nhiên trên lưng truyền đến một trận lạnh cả tim phổi. Quay đầu lại, nàng thấy cái vật đồ vật kia đã dán tới phía sau mình, thò ra mấy cánh tay trắng bệch, mềm mại kéo ra đáp lên trên lưng nàng.


Tưởng Tích Tích rút kiếm ra, đâm mạnh vào cái vật kia. Kiếm phong quét tới, chỉ có một mảnh khói trắng, chẳng đâm được cái gì. Cái đồ kia chạy xa, nó hóa thành mười mấy bóng dáng, ở trong rừng nhẹ nhàng khiêu vũ.


Tưởng Tích Tích vọt qua nhưng những cái bóng đó. Dần dần nàng tiến sâu hơn vào trong, không ngừng đuổi theo. Kỳ quái chính là trong lòng Tưởng Tích Tích không có sợ hãi, ngược lại có chút bình tĩnh không chân thật. Ngay cả chút nôn nóng lúc nãy muốn chạy về Tân An phủ cũng biến mất không thấy, chỉ còn lại ngập tràn vui sướng hư vô. Nàng nhìn những bóng trắng vũ động phía trước, một lòng cũng muốn cùng chúng nó bay lên, nàng không có mục đích mà chạy trong rừng đào, những cánh hoa rơi trên kiếm.


available on google playdownload on app store


Một trận gió lạnh thình lình thổi vào cổ áo, theo cột sống luồn đến ống quần, Tưởng Tích Tích như bị một thùng nước đá tạt vào người, từ hư vô ảo ảnh bừng tỉnh dậy. Nàng phát hiện chính mình đứng ở ngoài một bức tường cao, mà mấy cái bóng trắng kia đã biến mất không thấy, chúng nó tựa hồ xuyên tường mà đi để lại nàng ở cái thế giới chân thật lạnh băng này.


Ánh nến bên trong tường đánh thức thân thể cương cứng của Tưởng Tích Tích. Nàng ngẩng đầu phát hiện hóa ra bên trong bức tường này là Phật tháp. Nàng lại tới nơi này, đúng nơi gặp được nữ nhân tối hôm trước. Lần này nàng không có do dự, cái tường vây này đối với nàng cũng không tính là gì. Tưởng Tích Tích phi thân nhảy qua bờ tường, sau đó theo mặt tường nhẹ nhàng trượt xuống. Nàng không phải là không nhớ rõ Kinh tiểu thư nói gì nhưng giờ khắc này dụ hoặc đối với tòa tháp bên trong đã lấn át lý trí của nàng.


Phật tháp vẫn mỹ lệ như thế, ngay lần đầu Tưởng Tích Tích nhìn thấy nó thì đã thấy nó nở rộ như một đóa hoa trong không trung, tỏa ánh sáng ôn nhu hướng ra bên ngoài, bao phủ lấy đầu vai gầy yếu của nàng. Tưởng Tích Tích si ngốc nhìn nó, càng đi càng gần, bất tri bất giác đã đi đến trên đài.


“Tê……” Một tiếng mèo hoang truyền ra từ trong tháp, Tưởng Tích Tích dừng bước chân. Nàng nhìn ánh nến tràn ra khỏi song cửa sổ, bình tĩnh trong lòng nàng phảng phất giống như một mặt gương từ trên cao rơi xuống, vỡ tan tác.


Âm thanh này thực nhẹ nhưng nàng đã sớm ghi tạc trong lòng. Chỉ có điều chủ nhân của âm thanh này sao lại xuất hiện trong Phật tháp chứ?


Đông Hương, cô nương bị điên kia vì sao lại ở trong tháp này?


Phía sau đột nhiên bay tới một mùi hương ngọt ngấy khiến người ta có chút ghê tởm. Tưởng Tích Tích đột nhiên quay đầu, nhưng thân thể lại cứng lại. Nàng nhìn thấy một bóng đen đứng ở sau lưng mình, giọng nói phát ra tiếng “Lộc cộc lộc cộc”.


“Đại nhân, đại nhân.” Tiếng gọi liên tiếp dồn dập từ ngoài cửa xông vào trong phòng. Trình Mục Du nâng mắt, nhìn thấy một gã sai vặt bước nhanh từ xa đến, vừa chạy vừa thở hổn hển gọi hắn, “Có…… Có người tới……”


Trình Mục Du lập tức đứng dậy, gấp giọng hỏi, “Là Tích Tích sao?”


“Không…… Không phải Tưởng cô nương……” Hắn chưa nói xong thì ngoài cửa chợt truyền đến một giọng cao vút, “Trình đại nhân, tùy tiện tới chơi, quấy rầy rồi.”


Trình Mục Du đi đến cạnh cửa nhìn thấy Hoa Cô đang từ từ đi về phía mình, châu thoa trên đầu bà ta theo bước chân nhẹ đong đưa, phản chiếu ánh sáng ngũ sắc trên vách tường cùng trên mặt đất.


Trong lòng Trình Mục Du biết bà ta tới chắc không có ý tốt nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, “Không biết Hoa Cô hôm nay đến là có chuyện công hay chuyện tư? Nếu là việc công thì có thể báo cáo trên công đường, còn nếu và việc tư thì ta không nghĩ mình với Tê Phượng Lâu có quan hệ gì.”


Hoa Cô đi đến bên người hắn cười hắc hắc, “Trình đại nhân, nếu nói ra thì chuyện này thật đúng là việc công nhưng nếu nói trên công đường thì sợ mất mặt đại nhân nên vẫn là nói ở đây mới tiện.”


Nghe bà ta nói như vậy thì trong lòng Trình Mục Du đã đoán được bảy tám phần. Hắn vung tay áo, làm ra tư thế mời nói, “Hoa Cô, mời vào trong ngồi.”


Hoa Cô nhấc ống quần lên vào trong thư phòng, trên mặt đắc ý. Bà ta không đợi Trình Mục Du nói đã tự mình ngồi xuống ghế dựa, móc từ trong lòng ra một khối lệnh bài đặt lên bàn, “Mấy ngày trước đây Tê Phượng Lâu gặp trộm. Đây vốn dĩ không phải chuyện gì đặc biệt nhưng khi bọn hạ nhân quét tước lại phát hiện vật này. Đại nhân nhìn xem, cái lệnh bài này có phải thuộc về Tân An phủ hay không?”


Trình Mục Du sớm đã nhìn ra đây là đồ của Sử Kim, nhưng vẫn không chút biểu tình cầm khối lệnh bài lên xem, rồi nhàn nhạt nói: “Thủ hạ của ta mấy ngày trước có mất lệnh bài, tìm khắp nơi không thấy, không nghĩ lại bị kẻ trộm lấy mất.”


Hoa Cô nhấp miệng hừ lạnh một tiếng, “Đại nhân, phát hiện ra cái lệnh bài này chỉ là một việc, sau đó còn có sự tình kỳ lạ nữa kia. Tê Phượng Lâu có một vị gọi là Thanh Bà chuyên giặt giũ quần áo cho các cô nương. Hôm kẻ cắp đến cũng có người buổi tối thấy bà ta đi đến gần Tân An phủ, bị thủ hạ của đại nhân đánh ch.ết. Tin rằng bất kỳ ai cũng thấy hai chuyện này có liên hệ với nhau đúng không? Hơn nữa ngày đó kẻ cắp tới Tê Phượng Lâu không phải chỉ có một người, lúc đó ta có thấy bóng một người, cảm thấy vô cùng quen mắt. Hiện tại nhớ lại thì kẻ đó và đại nhân đúng là có vài phần tương tự. Nếu chuyện này truyền tới triều đình, không biết có gì không hay với đại nhân không, cũng có thể có chút trở ngại với con đường làm quan của đại nhân đó.”






Truyện liên quan