Quyển 4 - Chương 96

Nước sông mang theo mùi tanh vọt vào trong miệng mũi Lưu Tự Đường. Hắn liều mạng đem nước bức ra khỏi cơ thể, bế khí hướng mặt nước bơi đi. Nhưng thân tàu chìm xuống như một khối nam châm lớn lôi kéo thân thể hắn, đem hắn chìm xuống đấy nước. Cũng may Thanh Phù kiếm không bị nước cuốn đi mà vẫn dính chặt vào người hắn. Lưu Tự Đường rút kiếm ra, cắt quần áo từ cổ đến mắt cá chân.


Thanh Phù kiếm sắc bén vô cùng, kiếm phong đi đến đâu thì vải dệt vỡ từng tầng, bong ra từng mảng. Lưu Tự Đường dùng sức hai chân, đá rớt giày ủng nặng nề. Hắn hiện tại chỉ còn mỗi quần trong, cảm thấy cả người nhẹ nhàng không ít, dùng lực hai tay và chân bơi lên trên.


Nhưng hắn vừa bơi được vài sải thì mắt cá chân lại đột nhiên bị người gắt gao túm chặt. Nỗ lực vừa rồi của hắn đều là uổng phí, cả người lại bị lôi xuống phía dưới.


Mãi cho đến khi hai chân đều đụng phải nước bùn ở đáy sông thì Lưu Tự Đường mới không chìm xuống nữa. Hắn miễn cưỡng ổn định thân mình, lúc này mới phát hiện người vừa túm chặt chân mình chính là lão nhân chèo thuyền kia. Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của hắn tràn ngập hoảng sợ, như ẩn như hiện trong đám rong rêu. Lưu Tự Đường chỉ chỉ bên trên sau đó duỗi tay bắt lấy hắn, ý bảo mình sẽ dẫn hắn lên. Lão nhân chèo thuyền gật gật đầu, lại quay đầu hướng về phía sau nhìn nhìn, dường như sợ đám rong rêu phía sau làm ra cái gì quái dị.


Lưu Tự Đường dùng Thanh Phù kiếm chặt đứt rong rêu bám quanh lão đầu sau đó hai chân dùng sức giẫm lên nước bùn, một tay sải bơi lên trên. Nhưng hắn lặp lại vài lần động tác mà lão đầu kia vẫn không nhúc nhích, dường như trên người nặng ngàn cân.


Đột nhiên, tay lão nhân chèo thuyền kịch liệt chấn động lên, hắn liều mạng moi ngón tay của Lưu Tự Đường khiến hắn tróc da. Lưu Tự Đường cũng nôn nóng lên bởi vì tuy hắn biết bế khí nhưng ở dưới nước lâu cũng không chống đỡ được, ngực vừa đau vừa ngứa như sắp nổ tung.


available on google playdownload on app store


Hắn cúi đầu, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là có chuyện gì nhưng đúng lúc này trên tay buông lỏng, lão nhân chèo thuyền thế nhưng bị hắn kéo lên, chẳng qua hai mắt ông ta nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, nhìn không ra ch.ết sống.


Lưu Tự Đường lại không nghĩ được nhiều nữa. Hắn liều sống liều ch.ết dùng sức bơi lên mặt sông, mắt thấy gần đến mặt sông thì thình lình từ bên trên có một đoàn hắc ảnh hiện ra, đem ánh mặt trời che khuất, đem cả người hắn ném vào trong một mảnh bóng đêm lạnh băng.


“Ô ô ô ô……” Một tiếng ca trầm thấp xuyên qua nước truyền đến lỗ tai hắn. Tiếng ca kia du dương mà bi thương, như là như muốn kể về thân thế bi thảm của chính mình, lại giống như tiếng kèn báo thù. Nó phảng phất có một loại ma lực kỳ quái, một vòng một vòng đem Lưu Tự Đường quấn quanh. Tiếng ca xuyên thấu qua màng nhĩ chui vào mạch máu, đem máu cả người hắn như muốn cháy lên.


Thân thể Lưu Tự Đường ở trong nước càng ngày càng chìm xuống. Hắn dùng một tia ý thức cuối cùng gắt gao túm chặt tay lão nhân chèo thuyền, một cái tay khác nắm chặt Thanh Phù kiếm, phần còn lại của tâm trí đã hoàn toàn bị hắc ám lấp đầy.


Kiếm tua lúc này lòe ra một chút hồng quang, trong bóng đêm có vẻ nhỏ bé, cơ hồ nhìn không ra tới, nhưng tiếng ca lại bởi vì một tia sáng này mà đột nhiên im bặt. Cùng lúc đó, bóng tối xoay quanh ở phía trên cũng không còn. Lưu Tự Đường phun ra một chuỗi bọt khí, từ trong bóng tối thoát ra. Hắn dùng một tia khí lực cuối cùng hướng mặt nước bơi lên, rốt cuộc đúng lúc ngực như nổ tung thì cũng ngoi được lên mặt nước.


Hắn từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, tựa hồ sống nhiều năm như vậy mà lần đầu iên mới biết không khí là tươi ngon như thế.


Lưu Tự Đường liền lôi túm đem lão nhân chèo thuyền cũng kéo lên bờ. Hắn bất chấp cơ thể gần như không còn sức mà đan hai tay vào nhau ấn lên ngực người chèo thuyền.


“Phốc” một tiếng, lão nhân kia đột nhiên thất khiếu chảy máu, máu tươi phun đầy mặt và cơ thể Lưu Tự Đường cũng làm hắn nháy mắt đình chỉ động tác trên tay. Hắn ngồi yên bên cạnh lão đầu nhi, động cũng không thể động.


Qua hồi lâu, hắn mới nhìn về thân thể cứng đờ bên cạnh, dùng tay lau vết máu trên khóe mắt, sau đó đứng dậy, hướng về phía xác ch.ết vái một cái, “Lão nhân gia, thật rất xin lỗi, vẫn là chậm một bước. Ngươi rốt cuộc không thấy được tôn nhi của mình nhưng ta sẽ mang ngươi về nhà, trở về với người thân.”


Nói xong, hắn liền phóng mắt bốn phía, hy vọng có thể tìm được thứ có thể cuốn thi thể vào nhưng trong khóe mắt lại nhìn thấy trên sông có đồ vật nhìn quen mắt đang trôi nổi.


“Là vò rượu.” Lưu Tự Đường đứng lên, do dự mà quyết định có nhặt nó không. Rốt cuộc vừa rồi lật thuyền hắn cảm thấy kỳ quặc. Không duyên cớ vô cớ lại một hồi sóng gió, vốn không thấy nhiều. Không biết có phải như lời lão nhân chèo thuyền là do hũ tro cốt kia không.


Hắn đứng ở bờ sông do dự nửa ngày nhưng vẫn không đành lòng đem nó bỏ lại nên lại lặn vào trong nước chộp vò rượu vào trong tay. Trong nháy mắt chạm tới vò rượu kia hắn giật mình, bởi vì cái vò này ngâm ở trong sông lâu như thế nhưng vẫn còn nóng hầm hập, giống như bên trong có có sinh vật sống.


Lưu Tự Đường thực nhanh chóng đánh tan cái ý niệm hoang đường này. Hắn bơi về bờ, cởi áo ngoài của lão nhân chèo thuyền, lại tìm một cái chiếu đã ướt đẫm mà gói thi thể lại, sau đó khiêng chiếu đi về phía chỗ có khói bếp.


Đi chừng hai canh giờ thì khói bếp kia mới dần gần lại. Lưu Tự Đường vác một cái thi thể đi lâu như vậy nên sớm đã mệt đến sức cùng lực kiệt, nhìn đến nóc nhà loáng thoáng phía trước thì hắn trong lòng vui vẻ, bước nhanh hơn về phía trước.


Hoàng hôn rơi xuống núi, gió thổi, một mảnh hơi nước mờ mịt trên sông dần bị thổi tan. Lưu Tự Đường thấy trước mắt mình như ẩn như hiện có một cây cầu. Cây cầu kia như được làm từ cẩm thạch trắng, từ xa nhìn như một vầng trăng non, đơn bạc, thuần tịnh, chọc người trìu mến. Lưu Tự Đường đến gần một chút thì phát hiện cây cầu kia không có kéo dài qua mặt sông. Một đầu nó chui vào nước sông còn một đầu còn lại ở trong phiến rừng cây bên bờ sông, nhìn không thấy điểm cuối.


“Cầu này không dựng trên mặt sông thì có tác dụng gì chứ?” Lưu Tự Đường trong lòng khó hiểu, hắn đi về phía trước, nhẹ nhàng đọc được ba chữ to khắc trên cầu: “Lai Viễn kiều.”


“Có bằng hữu từ phương xa tới thì vui vẻ vô cùng.” Hắn lẩm bẩm, “Chẳng lẽ cầu này là dùng để hoan nghênh khách nhân sao? Nếu thế thì một người viễn khách như ta hy vọng có thể tìm được chỗ lấp đầy cái bụng, và một nơi ở qua đêm.”


Nghĩ đến đây, Lưu Tự Đường lại xốc thi thể lão nhân chèo thuyền, xoay người lên cầu, dọc theo mặt cầu mà chậm rãi đi về phía trước. Trong rừng cây tối hơn bên ngoài một chút, hắn vịn tay lên cầu, từng chút một thăm dò đi về phía trước. Đi được hơn nửa đường thì bên tay trái lại hiện ra một tòa miếu. Miếu này rất nhỏ, bên trong lại châm hương, hiển nhiên là không lâu trước đó có người tới đây tế bái.






Truyện liên quan