Chương 2: Sự thật
Tạm gác mớ rối rắm của Thảo sang bên, Phan tập trung vào nhiệm vụ của người con cả, người anh trai trong gia đình. Tuy xa nhà nhưng việc học của cô em gái đang học lớp tám là do anh quản lý. Mỗi khi về nhà là anh ra dáng kiểm tr.a toàn bộ sách vở của nó, mẹ đã dặn trong nhà này, người nó vẫn sợ nhất là anh.
Phan ngồi ở bàn học cô em mà vẫn cảm nhận được nỗi băn khoăn của mẹ. Bà cứ dọn dẹp quanh quẩn ở bên và dường như đang có điều muốn nói với anh. Rồi không phải đợi lâu, bà nghiêm mặt hỏi:
-Phan. Hôm nay mẹ thấy con với con Thảo cùng chạy trốn ông Mạnh là thế nào?
Phan cố làm như vẻ bật cười:
-À, lúc ấy con thấy Thảo chạy thì con cũng chạy thôi.
Mẹ Phan kéo ghế ngồi đối diện Phan, xem chừng bà sắp nói ra những vấn đề nghiêm trọng.
-Con có biết là sau đó ông Mạnh lại sang nhà mình đòi tìm con Thảo không. Thật không ra làm sao. Lần đầu mẹ còn lịch sự cho vào tìm chứ không có lần hai.
Phan ngạc nhiên:
-Ông ấy còn sang đây tìm sao?
Mẹ Phan gật:
-Phải. Dạo này con Thảo cứ nhảy qua nhảy lại nhà mình liên tục. Vườn nhà mình là chỗ trốn của nó. Con Thảo lại quen cả chó nhà mình nữa. Lão Mạnh sợ chó không dám sang đường ấy nên con bé mới được yên. Hôm nay chắc tức quá lão mới sang đây đòi tìm đấy.
Mẹ Phan nói đến đây rồi chép miệng tỏ vẻ lo lắng hơn, bà dí trán Phan:
-Nó giờ như thế mà con cứ sang với nó. Lại còn chạy trốn với nó làm cho mẹ hết hồn, lão mà bắt được thì mang tiếng lắm. Dù là bạn bè nhưng lúc này cũng phải biết tránh đi chứ. Cẩn thận không lão ghen.
Phan im lặng. Mẹ Phan lại sốt sắng nhìn tận mặt Phan, nghiêm giọng:
-Mà có thật là con với nó chỉ là bạn bè không đấy. Mẹ nói cho con biết, con không được thích nó. Mà cũng không được để nó thích con. Mẹ đã dặn đi dặn lại câu này rồi đấy. Đừng có để cho mẹ phiền lòng nghe chưa.
-Vâng, mẹ yên tâm. – Phan mím môi, nói vẻ chắc chắn.
Vẻ nhẫn nhịn của Phan vẫn không làm người mẹ yên tâm, bà tiếp tục phân tích.
-Con bé đó xinh nhưng nó là của ông Mạnh rồi. Mẹ không ngăn cản tình bạn hai đứa, nhưng nếu con cứ thế này… nhỡ nó cũng thích con thì sao. Mà nếu thế thì lão Mạnh có chịu yên không? Lão là thành phần nào chứ? Con nghĩ mà xem. Thôi tốt nhất hãy tránh xa nó ra đi con. Mẹ xin con đấy.
Phan nghe lời mẹ mà lòng như thắt lại, anh không dám nhìn mẹ mà cứ cúi gằm. Mẹ Phan lại giọng mềm xuống như van xin:
-Nhà mình cũng nghèo túng lắm rồi, yên ổn làm ăn mà còn thế này nữa là có chuyện. Bố con thì lâu lâu lại một cục tiền thuốc, mẹ có ráng mấy cũng chỉ đủ lo tiền thuốc cho bố, tiền học cho em thôi. Bản thân con cũng vừa học vừa làm gầy giơ xương ra đây. Khổ như thế này chưa đủ sao mà còn đi dính vào ông Mạnh.
Anh chợt thấy một nỗi ân hận dâng lên và ngẩng mặt nhìn mẹ. Gương mặt này đã hằn biết bao những khắc khổ lo toan. Anh còn chưa làm được gì để báo đáp mà giờ còn mang thêm lo lắng cho người nữa hay sao.
Giọng anh cương quyết.
-Vâng. Con đã hứa rồi. Mẹ hãy tin ở con.
Mẹ anh nhìn anh một lúc, vẻ như bà đã yên tâm, giọng bà điểm đạm hẳn:
-Mẹ chỉ trông vào con thôi. Con cố gắng học cho tốt mà xin lấy cái việc tử tế ở Hà nội. Yêu thì cứ chọn lấy đứa khá khẩm mà yêu. Tội gì. Bây giờ mẹ khỏe còn làm được. Chứ mai kia mẹ yếu rồi thì con phải lo hết chứ ai. Thế nên cứ chọn đứa nào khá khá. Đỡ được cái gì thì đỡ con ạ.
Phan yên lặng, những lời căn dặn này không phải lần đầu anh được nghe, kèm theo đó luôn là nỗi đau quen thuộc. Anh đau nơi trái tim mình, nỗi đau mà dù đã bao lần chịu đựng nhưng chưa bao giờ anh thấy chút nguôi ngoai.