Chương 7: Con nợ đặc biệt
Thảo ngồi so người trên bộ sô pha màu nâu trầm rộng xênh xang. Xung quanh cô là các bình gốm rất đẹp kiểu cổ điển, trên tường là bức tranh sơn mài to hoành tráng, ở bức tường đối diện nổi bật một cái đầu hươu với đôi sừng vươn dài uy nghi, ngoài ra còn nhiều đồ mỹ nghệ trang trí khác.
Gian phòng bày biện cầu kỳ này không còn xa lạ gì với cô. Nó là nhà ông Mạnh, người cô đang mắc một khoản nợ lớn, là nỗi hãi hùng của cô bao nhiêu năm nay. Chính vì thế dầu nó được trang hoàng đẹp đẽ sang trọng đến cỡ nào thì với cô nó vẫn đáng sợ như cái hang cọp.
Ngồi đối diện cô là ông ta, người khiến cô vừa mang ơn vừa khiếp sợ. Ông ta ngồi đó, hai cánh tay đặt trên thành sôpha một cách thoải mái. Áo hoa hòe hoa sói gì đó cứ đỏ đỏ vàng vàng, quần thể thao đen kẻ sọc bên hông bóng bẩy mới tinh. Ông ta vuốt vuốt mái tóc, mà tóc thì đã xịt keo cứng đơ. Cặp mắt xã hội đen có thâm niên cứ chiếu tướng cả người cô. Cô biết tính ông ta nên đã mặc bộ quần áo bảo hộ rộng thùng thình, cũ sờn, xấu xấu để không lộ đường cong cơ thể, thế mà vẫn không thoát được cái nhìn xuyên thấu của ông ta từ lúc đến tới giờ.
Ông ta lên giọng ngạo nghễ:
-Xin lỗi em. Dù sao cũng sợ khiếp vía một phen. Nhưng vì hết cách nên tôi mới phải trị em như thế. Từ nay em chừa cái thói ấy đi nhé, tôi không chơi trò cút bắt với em đâu.
Mắt Thảo ánh lên nỗi sợ, hình ảnh hai gã du côn tới nhà cô đập phá vẫn còn ám ảnh.
-Nhưng tôi sẽ không để chúng làm hơn thế, nếu như em biết điều.
Thảo cúi mặt khuất phục.
-Cháu xin lỗi, chú đừng làm như vậy nữa.
Ông Mạnh gật gù nhìn Thảo hài lòng, nhưng giọng vẫn nham hiểm.
-Tùy em thôi, nhưng đừng thấy tôi chiều mà làm già. Dám thấy chủ nợ là bỏ chạy à. Này, kiểu con nợ như thế, thằng này có trăm nghìn cách xử.
-Cháu… cháu không phải thế, cháu không muốn gặp chú là tại… tại chú cứ nói đi nói lại chuyện đó. Mà cháu đã nói là không rồi. – Thảo ấm ức.
Ông Mạnh yên lặng nhìn Thảo vài giây, rồi buông giọng lạnh lùng:
-Được thôi. Nhưng số nợ ấy, em định thế nào?
-Cháu sẽ trả được, xin chú cho cháu thêm thời gian. – Thảo năn nỉ nhìn ông.
Ông Mạnh lắc đầu, chép miệng.
-Em lại thế nữa rồi. Thế ba năm nay chưa đủ à?
Thảo thành khẩn:
-Dạ, cháu biết, cháu biết là chú đã gia hạn cho cháu nhiều lần. Nhưng chú cũng thấy tại mấy năm trước cháu còn phải mua thuốc cho mẹ cháu. Còn năm nay mẹ cháu đã khỏe, không tốn tiền thuốc nữa, vì thế cháu đã để được tiền rồi mà.
Ông Mạnh nhếch môi:
-Để được tiền, thế bao nhiêu rồi?
-Dạ hai mươi. – Thảo lí nhí.
-Thế em nợ tôi cả gốc lẫn lãi, giờ bao nhiêu? – Giọng ông mai mỉa.
Thảo sợ sệt cúi gằm.
-Một năm em để được hai mươi triệu, thế tôi phải đợi mười năm nữa để em trả cho tôi à?
-Dạ … gì cơ ạ? – Thảo sửng sốt.
-Tôi cho em vay với lãi suất còn thấp hơn cả ngân hàng. Thế mà đã bốn năm rồi em còn không trả được. Giờ lại bắt tôi đợi tiếp à. Là bao lâu? Mười năm nữa à?
-Không, không lâu thế đâu chú ơi!
-Thôi đừng nói với tôi cái chuyện hão huyền ấy. Thu nhập ở cái làng này tôi biết rõ. Hơn nữa, mẹ em nay khỏe mai yếu. Tôi áng mười năm vẫn còn là ít đấy!
Thảo ngẩn ra. Ông Mạnh xua tay.
-Thôi được rồi. Hôm nay tôi gọi em tới chỉ để hỏi em câu này thôi.
-Dạ? – Thảo ngước mắt tò mò.
-Em còn nhớ khi em vay, em đã nói với tôi câu gì không?
-Câu gì ạ?
-Em nói rằng em mang ơn tôi suốt đời. Em bảo sẽ bằng mọi giá trả được nợ cho tôi.
-Vâng.
-Nhưng bây giờ thì sao. Em vô ơn, em nuốt lời rồi.
-Không, không phải.
-Còn không phải gì nữa. Có cách trả nợ tôi, mà em có làm đâu.
-Chú thôi đi. – Thảo bực mình tránh ánh mắt tình tứ của ông ta.
Ông Mạnh cụt hứng, nghiêm mặt đứng lên, đi vòng qua bàn trà, ngồi ngay cạnh Thảo, giọng vừa lạnh vừa đay nghiến.
-Nên nhớ khi đó chẳng ai chịu cho em vay ngoài tôi ra. Mà tôi lại cho em vay với lãi suất nhân đạo nhất, thời hạn tận một năm. Em đã rất cảm động, rồi em thề em hứa lâm li lắm. Thế nhưng bây giờ thì sao, em chả làm được cái gì hết. Tôi càng nhân nhượng, em càng nuốt lời. Em đúng là cái đồ vô ơn.
Thảo ôm mặt, cô thấy sống mũi cay nồng.
-Cháu không muốn thế này đâu, không muốn đâu chú ơi.
-Nói thật, chẳng qua là hai ta trai chưa vợ cái chưa chồng thì mới giải quyết thế này được. Em đúng ra là gặp hên đó, chứ nếu anh mà có vợ rồi thì em lấy đâu ra cơ hội tốt như thế này nữa.
-Chú đừng nói chuyện đó nữa, cháu đã bảo là không rồi. – Thảo ôm hai tai, lắc đầu nguầy nguậy.
-Nghe lời mẹ, ưng tôi đi, tôi cưới em sẽ tốt cho cả hai chúng ta. – Ông Mạnh dịu giọng ghé tai Thảo.
Thảo vẫn lắc đầu. Ông Mạnh lại ghé mặt sát gần Thảo.
-Lấy anh đi. Không cần vất vả gì nữa hết.
-Không. – Thảo nghiêng mặt tránh.
-Không cái gì nữa mà không – Ông Mạnh nằn nì, dướn mặt lấn tới Thảo – Chúng mình cưới nhau, thế là xong, đôi bên cùng có lợi.
-Không! - Thảo nhăn mặt nghiêng người tránh, rồi ngồi nhích ra xa.
Ông Mạnh bỗng trở mặt tức tối.
-Thế thì tại làm sao? Tôi là hổ là cọp à! Mà em không chịu!
-Chú biết rồi còn phải hỏi. – Thảo bực bội.
Ông Mạnh ức lắm, lườm Thảo rồi vung tay la lối:
-À, thì tôi hơn em mấy chục tuổi, rồi tôi bằng tuổi bố em. Mỗi thế thôi có đúng không! Nhưng thế thì đã sao? Tôi vẫn mang cho em hạnh phúc mà, lấy tôi em sẽ sướng cái thân mà. Vậy em còn muốn cái gì nữa!
-Chú Mạnh! - Thảo đột nhiên đứng dậy, uất ức nhìn ông Mạnh – Chuyện này cháu đã trả lời rồi! Không nói nữa! Giờ cháu về đây!
Thảo chạy khỏi nhà ông Mạnh. Dù biết rằng như thế sẽ làm cho ông ta điên lắm. Nhưng cô cũng hết chịu nổi rồi.