Chương 18: Dằn mặt tới cả nhà
Bà Thuần – mẹ Phan lật đật chạy từ ngoài ngõ vào sân nhà Thảo. Tiếng khóc của Thảo làm bà không thể ngồi yên trong nhà, giờ lại tiếng hét, chân bà ríu lên…
Vừa đến cửa đã thấy cảnh con trai máu me bê bết đầy đầu, đang đứng cạnh tủ thuốc cầm gói bông, bà hét váng lên.
-Ối giời ơi! Sao thế này! Con ơi là con! Có chuyện gì thế này?
Phan thấy mẹ sang, vội giơ tay che đầu, máu chảy qua cả kẽ tay, nhỏ xuống áo.
-Giời ơi, sao lại bị thế này? Sao lại bị thế này chứ! – Bà Thuần gào lên, giằng tay con ra xem vết thương. Trên đầu Phan, một vết thương bầm dập đang rỉ máu… Bà lập tức rút gói bông trên tay Phan, lấy ra một cục lớn, đè vào, xong quay ra nhìn quanh. Ông Mạnh thì đang đi đi lại lại, bối rối. Còn Thảo ngồi phệt đất, đôi mắt vẫn còn hoảng loạn.
-Thảo, cô nói đi, tại sao lại thế này? – Mẹ Phan giật giọng hỏi.
-Ông… ông… ông Mạnh… Ông Mạnh bác ạ. – Thảo lắp bắp.
-Ông Mạnh! Sao ông lại đánh nó? – Mẹ Phan nhìn ông Mạnh, quát.
-Này. Bà nhìn lại đi. – Ông Mạnh hầm mặt lại - Không phải là chỉ có tôi đánh nó, mà nó cũng đánh tôi. Đây là đánh nhau. Tôi với nó đánh nhau. Nhá! – Ông Mạnh giơ tay giơ chân ra để chứng minh.- Chứ bà tưởng con bà hiền đấy hử? Chưa gì đã loa cái mồm lên.
-Nó mà đánh nhau với ông? - Bà Thuần nghi ngờ nhìn mấy vết tím trên mặt ông Mạnh – Nhưng nó làm sao mà đánh nhau với ông?
-Bà về mà hỏi nó đi! Nó dám tranh con Thảo với tôi đấy!
-Cái gì? – Bà Thuần như không tin vào tai mình.
-Bà không ngờ à? Thế mà có đấy. Nó vừa mê hoặc vợ tôi đấy. Tôi cảnh cáo nó thì nó cũng đánh lại tôi luôn. Chứ bà tưởng con bà vừa đấy à.
-Không có chuyện đó được! – Bà Thuần chỉ thẳng tay vào mặt ông Mạnh. Tức giận bừng bừng, chân muốn nhẩy lên: - Con tôi không bao giờ thèm để ý đến con Thảo! Ông đừng có bậy ghen bạ. Rõ chưa! Đừng có đổ oan cho con tôi! Rõ chưa!
-Này này, bà làm cái gì mà tưng tưng lên thế! – Ông Mạnh sừng sộ - Bà đã hỏi con bà chưa. Thằng nào sang đây tranh việc với tôi. Đuổi không chịu về, cứ ở đây làm kỳ đà cản mũi.
-Không phải! – Thảo chặn lại – Chú Mạnh, sao chú lại nói thế?
-Sao lại thế à? Vậy tôi hỏi cô, sao cô chỉ nghe nó mà không nghe tôi? – Ông Mạnh bỗng quay sang Thảo gầm lên bức xúc: - Tại sao nó động vào cô thì được, còn tôi thì không? Nó là cái gì của cô? Hả?
-Thôi thôi đó là chuyện của hai người, chứ con tôi không liên quan! – Bà Thuần tức giận tuôn ra một tràng – Con tôi tôi hiểu rõ. Nó học đại học xa nhà mấy năm nay! Lo học lo làm chả mửa mật ra! Thi thoảng về nhà thì con Thảo nó sang nhờ cái này cái khác. Thôi thì là bạn bè nó đành giúp, chứ có cái gì mà ông ghen hở! Ông lại còn bảo nó đánh nhau à! Ông đánh nó thì nó phải đánh lại ông chứ! Chẳng lẽ nó phải làm mô làm mọc cho ông đánh à!
Ngoài cửa đã có mấy người đứng xem, già trẻ thanh niên đều có, đang xì xào:
-Tưởng gì, chuyện Thảo Mạnh đây mà…
-Sao thằng Phan lại dính vào?
-Ghen…
Bà Thuần khẽ nhấc cái bông trên đầu Phan, vết thương đã bớt rỉ máu.
-Ông đánh con tôi bằng cái gì thế này hả? – Bà xót ruột rít lên – Nó sắp thi tốt nghiệp rồi, ông đánh nó thế này không biết nó có sao không. Nói cho ông biết, nó mà có chuyện gì thì là tội của ông. Tôi sẽ kiện ông. Tôi kiện ông tới nơi! Khổ thân con tôi, sao lại ra cơ sự này cơ chứ! Về, về thôi con. Từ nay đừng có sang đây nữa. Con Thảo nó nhờ gì kệ nó. Không thèm sang nghe chưa!
-Bà không phải tru tréo thế! Thích kiện thì cứ kiện. Tưởng con bà oan chắc. Tội vô duyên của nó, tôi đập thế là còn nhẹ đấy.
-Ông im đi! – Phan trừng mắt nhìn ông Mạnh – Đừng có đổ tội cho tôi nữa. Tôi đã không muốn nói rồi. Ông mà đàng hoàng thì Thảo đã không ra nông nỗi này đâu.
-Ôi giời ơi, tưởng gì chứ, mặc kệ đi, không phải việc của con.
-Nhưng hôm nay nếu không phải con mà là người khác chứng kiến thì cũng vậy thôi. Thảo vì ông ta mà hết ngã lên lại ngã xuống, đau đớn như thế mà vẫn không tha. Tán tỉnh gì mà… vô duyên hết sức!
-Ừ. Thì tao tán tỉnh vô duyên đấy! Mày đi mà quản lý cả việc tao tán gái à? Mày có bị dở hơi không? Mai kia rồi mày cũng phải đi tán gái mà lấy vợ đấy. Lúc ấy có khi mày tán gái còn vô duyên hơn tao nữa kìa.
-Thôi. Đi về! – Bà Thuần đùng đùng dắt Phan về. Vừa lúc ông Quang – bố Phan và Lan – em gái Phan, hai bố con đang hớt hải chạy vào.
-Bà về mà dạy nó cho cẩn thận. Nếu còn lần sau, thì tôi nói trước, sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay đâu.
-Này. Tôi rồi sẽ nói chuyện với ông sau – Bà Thuần tức khí quay lại – Con trai tôi là người đàng hoàng tử tế. Ông đừng có vừa đánh lại vừa vu oan giáng họa cho con tôi. Mà tôi nói cho ông biết. Con tôi nó học ở thành phố, đầy con gái theo. Vừa có học, vừa xinh xắn, vừa con nhà quyền chức. Nó chẳng thèm đến con Thảo nhà ông đâu! Ông đừng…
-Bà thôi đi. Nói nhiều! – Ông Quang trợn mắt nhìn vợ khiến bà ngưng luôn, rồi quay sang Phan, quát: - Phan! Về!
Cả nhà Phan lúp xúp ra cổng. Mẹ Thảo cũng vừa về tới, vừa chạy vừa thở dốc.
-Ôi trời ơi! Chuyện gì thế này? – Mẹ Thảo hoảng hốt nhìn máu me trên người Phan.
-Cô ơi, chân Thảo đau… - Phan vội nói.
-Đi! – Mẹ Phan giật áo Phan.
Hai ông bà cùng sầm mặt lôi Phan đi qua mẹ Thảo. Con bé Lan cũng vậy, mặt nó xị xuống. Mấy người tới xem cũng lục tục kéo về.