Chương 52: Lời nguyền
Theo sự chỉ dẫn của Diệp Lăng Tương tiểu thư cùng họLãnh kia, Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũ đi qua Phượng Tuyết, tìm được HồngNhan Cung. Thực ra vị trí của Hồng Nhan cốc cũng không phải là rất thần bí, chỉlà ngoại nhân không có dũng khí đi tìm thôi, mà cũng không ai nghĩ tới, chỉ cầntheo trấn nhỏ dưới chân núi mà đi thẳng, chỉ cần nửa ngày là tìm tới được HồngNhan cốc. Thiên Sơn quanh năm tuyết thổi, trong vòng trăm dặm dưới chân núicũng đã bị ảnh hưởng. Duy chỉ có một sơn cốc bốn mùa như xuân, thực sự thếngoại đào viên điển hình, Hồng Nhan cung trong truyền thuyết chính là ở đây.Bên ngoài Hồng Nhan cốc trồng vô số cổ thụ, nhìn qua quả thực chính là nguyênthủy biểu lâm, hơn nữa còn là nguyên thủy biểu lâm thường có mãnh thú lui tới.Chả trách không ai biết Hồng Nhan cốc ở chỗ nào, cho dù có tới được cửa mônHồng Nhan cốc, cũng không có can đảm đi vào. Lúc đầu thực sự là lạnh không còngì so sánh được, trắng xóa một màu, đi vào rừng cây, cả người lập tức ấm áp.
“Đại ca, ở đây sẽ không có dã thú chứ.” Bị vây trongmột rừng cổ thụ xanh u ám dày đặc, Bạch Mạn Điệp rất không có chí khí run lên.
“Không có đâu.” Đông Phương Vũ nắm chặt tay nàng,“Lăng Tương nói qua nơi này sẽ tới lối duy nhất vào Hồng Nhan cốc, nếu nhưthường xuyên có mãnh thú, người của Hồng Nhan cung sao dám đi lại bình thườngchứ?” Tiểu Điệp có khi thông minh như thánh nhân, cũng có khi mơ hồ như tiểuhài tử, ai, nữ tử như vậy… đủ để giam cầm trái tim của bất cứ nam nhân nào, gặpđược nàng là may mắn hay bất hạnh đây?
Bạch Mạn Điệp nhăn mặt, “Đúng nha, ta đúng là ngốcquá.”
Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng nói một câu,“Không biết tam muội đã về chưa, ngươi còn cần nàng giải độc cho ngươi mà.”Không biết vì sao, nàng dường như xem hắn còn quan trọng hơn bản thân mình.Thực sự là thất sách, ngôn châm của nàng là: người không vì mình, trời chu đấtdiệt. Thế nào lại vì một nam nhân mà xem nhẹ bản thân mình? Nàng quả thực phảixin lỗi liệt tổ liệt tông Bạch gia, xin lỗi mẫu thân giáo huấn.
“Ta không sao.” Hắn suy nghĩ một chút, quyết định nóirõ với nàng, hắn biết nàng quan tâm hắn. “Tùy Phong vẫn một mực đi tìm Quỷ Y.”Bạch Mạn Điệp có hai vị muội muội vì nàng vào sinh ra tử, hắn cũng có hai vịhảo huynh đệ chân thành a. Từ lúc hắn trúng độc tới giờ, hai huynh đệ này sovới hắn còn khẩn trương hơn. Lãnh Tuyệt Cuồng không ngừng tìm kiếm dược liệutrân quý, Quân Tùy Phong phái ra rất nhiều cao thủ, không tiếc tiền tài tìm ratung tích của Quỷ Y.
“A? Tìm được chưa? Quỷ Y? Là ai a? Theo lời ngươi nói,người hạ độc ngươi chính là Quỷ Y? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Sớmmuốn hỏi hắn tại sao lại vì nàng thụ thương trúng độc, đáng tiếc là vẫn quên.
“Quên đi, chuyện đã qua không nên nhắc lại.” ĐôngPhương Vũ thản nhiên trả lời, hai người họ đã phát triển tới bước này, hà tấtgì tính toán chuyện quá khứ. Hắn chỉ là cản giùm lão bà chút ám khí, trùng hợpám khí đó lại có độc.
Bạch Mạn Điệp len lén nhìn hắn, “Có phải ngươi sợ taáy náy không?” Hắn thuộc loại người ngoài lạnh trong nóng, nhất định là sợ nàngáy náy nên mới không nhắc lại chuyện ngày đó.
“Cũng không phải, chuyện đã qua cứ để nó qua đi, đượckhông?” Trong ngữ khí hàm chứa tiếu ý, mang theo sủng nịch. Sau cái đêm hai hômtrước, hắn lại trở nên là lạ. Đông Phương Vũ bắt đầu biết cười, lại còn ôn nhuđối với nàng, tất cả những điều đó không phải là điều nàng mong muốn sao? Nhưngchính là nàng cảm thấy quái dị. Ở cạnh nhau bốn tháng, hắn vẫn nghiêm túc (nóivậy chứ rất ít có cơ hội thấy được vẻ mặt hắn, chỉ là hắn không nói tiếng nào,phỏng chừng thái độ rất xấu), rồi đột nhiên lại đối với nàng như vậy nhất thờithật không chấp nhận được.
“Đại ca, nói chính sự đi, ta rất muốn biết năm đó rốtcuộc xảy ra chuyện gì, ta thiếu ngươi một mạng, lẽ nào không thể tìm hiểunguyên nhân tại sao lại thiếu a?” Nàng rất không quen.
“Nàng thực sự muốn biết?” Hắn đang do dự có nên nói haykhông.
“Đại ca, nói cho ta biết đi, đừng làm ta tiếc nuối cóđược không?” Bạch Mạn Điệp năn nỉ.
Mỗi lần đối mặt với Bạch Mạn Điệp, Đông Phương Vũ hầunhư không thể tự chủ, chỉ có thể đầu hàng.
“Kỳ thực ta cũng không biết nàng sao lại chọc tới QuỷY, hai năm trước, ta lẻn vào hoàng cung, khi chuẩn bị “đem” đồ vật ra, khôngcẩn thận lại kinh động cấm vệ quân, cùng bọn chúng giao thủ. Sau đó nàng độtnhiên chạy tới giúp ta đánh lui quân địch.” Hắn đột nhiên cười cười, đường congtrên mặt càng trở nên nhu hòa, “Ta nhớ rõ lúc đó nàng đột nhiên xuất hiện, túmlấy y phục của ta, nửa người trên cơ thể ta, nhìn ta chớp mắt.” Chính vào thờikhách đó, hắn khách sâu trong lòng đôi mắt hồn nhiên kia.
“Nàng và ta võ công mặc dù không tệ, nhưng đối mặt vớiquá nhiều cấm vệ cũng cũng thập phần khó khăn. Nàng không cẩn thận bị thương,máu tươi nhuộm đỏ y phục, nếu ta nhớ không nhầm, ở sườn thắt lưng bên trái củanàng có một vết đao.” Năm đó nàng bị thương chính là ở sườn thắt lưng bên trái,nhưng trên người nàng một điểm vết thương cũng không có. Nàng bị thương vô sốlần, mỗi lần đều nhờ Thủy Tịch Linh dâng cho dược cao bí truyền, lại nhờ bàntay thần kì của Thủy Tịch Linh, tuyệt đối không lưu lại dấu vết, vết thương bênsườn thắt lưng trái đương nhiên cũng biến mất.
“Trên người ta không có dấu vết gì hết.” Lẽ nào nàngđúng là nữ tử kề vai tác chiến cùng hắn năm đó, Bạch Mạn Điệp có hơi hoảngloạn.
“Thực sự không có.” Hắn cười yếu ớt, “Có Độc Nương Tử,trên người nàng làm sao lưu lại dấu vết chứ.” Hắn không phải ngốc, chỉ cần suynghĩ một chút là hiểu ngay.
“Được rồi, vào trọng điểm.” Nàng muốn nghe chính làchuyện của hai năm trước, không phải muốn cùng hắn thảo luận trên người nàng códấu vết hay không.
“Nàng bị thương, nếu tiếp tục giúp ta chỉ càng làm vếtthương thêm nặng, nên ta để nàng đi trước. Lúc đó nàng bị trọng thương, đã đếnđường cùng, không còn lựa chọn nào khác hơn là đi trước.” Khinh công của nàngxuất thần nhập hóa, cho dù là thụ thương, cũng xứng là tinh diệu tuyệt luân.Hắn nhớ rõ, khi bóng lưng của nàng tiêu thất trong ánh hoàng hôn, hắn đã thấtthần. Nàng tựa như hồ điệp, tay áo bay lượn, mỹ đách mờ ảo.
“Nàng vừa mới xoay người định đi, Quỷ Y đột nhiên xuấthiện quấy rối, luôn miệng nói tìm nàng trả thù. Nàng không để ý tới hắn, kiêntrì nhanh chóng thi triển khinh công rời đi. Quỷ Y không đuổi theo, nhưng phóngám khí với nàng. Nàng bị thương rất nặng, căn bản không có khả năng né tránh.Ta không đành lòng để hắn tấn công nàng, trong vô thức dùng thân thể thay nàngcản độc châm của hắn.” Hắn nói xong rất thản nhiên, nhưng nàng vẫn có thể tưởngtượng ra cảnh kinh tâm động phách năm đó.
“Quỷ Y là ai? Ta không biết hắn? Ta cùng hắn có thùoán sao?” Bạch Mạn Điệp cau màu, thực sự nhớ không ra là kẻ nào. Trước đó mấyngày nàng có thể từ đầu mối nhớ tới một số việc, hiện giờ cái gì cũng nghĩkhông ra, trong đầu làm như toàn là bã đậu.
“Nam Quỷ Y, bắc Vô Danh, chính là nói đến hai vị kìnhân trên giang hồ. Quỷ Y cùng Vô Danh ban đầu là sư huynh đệ, bởi vì một nữnhân mà trở mặt thành thù, từ đó về sau cả đời không qua lại với nhau. Mộtngười trong nam, một người ngoài bắc. Quỷ Y giỏi về sử dụng độc, trị bệnh cứungười là lấy độc trị độc, phương pháp vô cùng kỳ quái, nên gọi hắn là Quỷ Y.Quỷ Y không chính cũng không tà, hành sự theo cảm tính. Hắn có thể nhất thờivui vẻ chữa bênh từ thiện, cũng có khi mất hứng độc ch.ết người ta. Bắc Vô Danhlại giỏi về dùng dược, chuyên đối địch cùng Quỷ Y, chỉ cần là Quỷ Y không chịuchữa, hoặc người bị Quỷ Y hạ độc, Vô Danh đều cứu. Nam Quỷ Y, bắc VôDanh, từ đó nổi danh trên giang hồ. Kỳ thực Vô Danh am hiểu nhất cũng khôngphải y thuật, y thuật của người không cao minh lắm, người thường nói có thểchữa tốt cho những người đó, có thể chỉ là trùng hợp.”
“Ta đoán, Vô Danh am hiểu nhất là võ công mới đúng.”
“Tại sao?”
“Đào tạo ra thiên hạ đệ nhất Sáo Ngọc Công Tử, mộttrong thập đại cao thủ Tùy Phong Công Tử, chẳng lẽ không lợi hại sao? Chậc,đáng tiếc Lãnh Tuyệt Cuồng không phải đồ đệ hắn, nếu không thì thật kinhkhủng.” Bạch Mạn Điệp nửa đùa. Nàng nhớ rõ sư phụ của Đông Phương Vũ danh hiệulà Vô Danh, hẳn là bắc Vô Danh rồi.
“Đáng tiếc người cuối cùng đã kinh mạch đứt đoạn.” Nếukhông hắn cũng không nhận được một sư phụ nội công thâm hậu như vậy.
Bạch Mạn Điệp an ủi hắn, “Đừng lo, tất cả cứ xem thiêný.”
“Ta sẽ tận lực đi tìm Thánh linh châu.” Hắn thề, trướcđây đi tìm Thánh linh châu chỉ vì mỗi mình sư phụ. Từ khi biết Bạch Mạn Điệpcũng mang quái bệnh, tâm ý muốn tìm Thánh linh châu càng trở nên kiên quyết.Người thân nhất, người hắn yêu nhất đều cần Thánh linh châu, hắn không thể khôngtìm.
“Ta tin tưởng ngươi.” Nàng cười ngọt ngào, nàng thựcsự tin tưởng hắn.
Tiểu Điệp… Năm nàng…” Mười lăm tháng trước nàng thựcsự phát cuồng, còn hút máu của ta.
“Các ngươi là người phương nào?” Đông Phương Vũ cònnói chưa hết câu, đã bị một tiếng quát nũng nịu cắt đứt.
Lời vừa nói xong, đã thấy bốn người nữ tử đứng trướcmặt, lạnh lùng nhìn hai người họ.
“Bốn vị cô nương, thỉnh chuyển cáo với quý cung chủ,nữ nhi của Thủy Phù Dung xin cầu kiến.” Lúc này tốt nhất là cứ nhận thân thích,là người một nhà, chuyện gì cũng có thể từ từ.
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào?” Thủy Phù Dung làtiền nhiệm cung chủ, đã ch.ết từ hai mươi mốt năm trước, sao lại có nữ nhi?
Bạch Mạn Điệp lấy ra một kim trâm, “Thỉnh chuyển cáinày cho cung chủ các ngươi.” Tối đó Thủy Mẫu Đơn đã gặp qua diện mạo nàng, bằngdiện mạo này, nói nàng là nữ nhi của Thủy Phù Dung tuyệt đối không ai hoàinghi.
“Cô nương là Vô Ảnh La Sát?” Người của Hồng Nhan cungkhông phải không ra giang hồ, chỉ là không có tiếng tăm mà thôi. Đối với đạidanh của Vô Ảnh La Sát, đương nhiên đã nghe qua.
Nàng thản nhiên nói, “Là võ lâm đồng đạo nâng đỡ.”
Nàng kia liếc mắt nhìn Đông Phương Vũ, “Nói vậy vị nàychính là Sáo Ngọc Công Tử danh chấn giang hồ.” Chỉ cần là người trong giang hồ,đều biết đến ngân sách mặt nạ kia. Huống chi gần đây giang hồ đồn đại Vô Ảnh LaSát cùng Sáo Ngọc Công Tử kết thành phu phụ.
“Cô nương quá khen.” Danh chấn giang hồ? Hắn không dámnhận. Hắn thầm nghĩ tìm được vật hắn muốn, sau đó thanh thản yên ổn làm Kim lãobản, “Hóa thân chính nghĩa, đại hiệp cướp phú tế bần” chưa bao giờ là ý nguyệncủa hắn.
“Cô nương, có thể thông báo một tiếng rồi chứ?” Đừngcó ở chỗ này lãng phí thời gian, Bạch Mạn Điệp thầm mắng.
“Hai vị thỉnh.” Vị nữ tử vẫn cùng hai người nóichuyện, làm ra một thủ thế ưu nhã thỉnh hai người vào, ba nữ tử kia lập tứcđứng sang một bên.
Bạch Mạn Điệp cùng Đông Phương Vũ nhìn nhau, theo đitới, ba vị nữ tử kia đi theo phía sau. Tuy nói Hồng Nhan cung không phải cái gìđại thế gia, đại môn phái, nhưng phong thái thật đúng là không nhỏ.
Đứng trong đại điện ở Hồng Nhan cung, Bạch Mạn Điệpliên tục đảo mắt, “Đại ca, ở đây đẹp quá a.” Thật sự muốn đoạt về làm tư nhânđộ giả sơn trang.
Đông Phương Vũ cười mà không đáp, vừa rồi khi đối mặtvới bốn cung nữ kia, ứng đối khéo, thực sự là phong phạm của cao thủ, nhưnghiện giờ lại giống y như hài tử.
“Vô Ảnh cô nương, đại giá quang lâm có gì chỉ giáo.”Âm thanh của Thủy Mẫu Đơn đột nhiên vang lên. Nàng chậm rãi đi tới, theo bênngười là một nghìn cung nữ.
“Thủy cung chủ, ngưỡng mộ đại danh.” Đông Phương Vũnói đầu tiên, dù gì cũng là cô cô của lão bà, hẳn nên có điểm lễ phép.
Đêm đó trời thật sự quá mờ, Bạch Mạn Điệp không thểthấy rõ diện mạo của Thủy Mẫu Đơn. Hôm nay Thủy Mẫu Đơn đứng trước mặt, nàng tỉmỉ quan sát. Thủy Mẫu Đơn tuy đẹp, bất quá không tính là tuyệt đại mỹ nhân.Dưỡng nhan rất khá, vừa nhìn chỉ có hơn ba mươi tuổi. Ngũ quan cùng Bạch MạnĐiệp có vài phần tương tự, ai không biết còn tưởng hai người là tỷ muội.
Thủy Mẫu Đơn liếc mắt quan sát Đông Phương Vũ, “SáoNgọc Công Tử? Là lão thái bà ta ngưỡng mộ các hạ đã lâu mới đúng.”
“Thủy cung chủ, chúng ta hôm nay đến đây là có việctư.” Bạch Mạn Điệp đảo mắt nhìn quanh các cung nữ bên cạnh, “Có thể cho bọn họlui xuống.” Nàng cũng không muốn trắng trợn tuyên bố người nhà Thủy gia cóbệnh.
Thủy Mẫu Đơn trong lòng đã có tính toán, biết nàngmuốn nói cái gì. Vội phất tay, “Tất cả lui xuống trước, không có lệnh của ta,ai cũng không được vào.”
Bọn họ nhận lệnh xong, nhu thuận lui ra.
Thủy Mẫu Đơn môi run rẩy, vẫn cho là tỷ tỷ nàng đã sớmmất, không ngờ còn có một nữ nhi, “Cô nương có gì muốn nói.”
“Thứ lỗi ta mạo muội, xin hỏi Thủy gia hậu nhân đều máchmột loại quái bệnh hay không? Sau năm hai mươi tuổi, mỗi đêm mười lăm trăngtròn đều mất đi lí trí, muốn hút máu người.” Bạch Mạn Điệp nhìn thẳng Thủy MẫuĐơn.
Thủy Mẫu Đơn khẽ thở dài một tiếng, nhắm mắt lại gậtđầu, một lúc sau mới nói, “Con hẳn là đã hai mươi tuổi?’
Bạch Mạn Điệp gật đầu, “Thủy cung chủ, rốt cuộc làchuyện gì xảy ra?”
“Đừng khách khí như vậy, con hẳn nên gọi là cô cô mớiđúng.” Lần đầu gặp mặt nàng đã hoài nghi là nữ nhi của Thủy Phù Dung.
Thủy Mẫu Đơn ngẩng đầu, thoáng cái tựa hồ tiều tụy đirất nhiều, “Được rồi, con tên là gì? Nương của con…” Nếu nương của nàng ta vẫncòn sống tốt, nữ nhi này cũng không ngàn dặm xa xôi chạy đến Hồng Nhan cốc tìmnàng lấy chứng cứ. Tỷ tỷ ơi tỷ tỷ, tỷ đúng là đã đi trước rồi.
“Ta tên Bạch Mạn Điệp, nương ta đã sớm qua đời.” BạchMạn Điệp hồi đáp đúng sự thực.
“Bạch?” Không phải họ Tống sao?
“Có gì không đúng?” Bạch Mạn Điệp liếc thấy thầnthái của nàng có chút vấn đề, nghi ngờ hỏi.
“Cha con đâu?” Tỷ tỷ rốt cuộc là gả cho ai? Làm muộimuội có quyền được biết.
“Cha ta đã cũng đã qua đời. Cô cô người nhất định nghingờ ta, kỳ thực ta cũng không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, ta đoán hẳn làhơn hai mươi năm trước, nương rơi xuống vực không ch.ết, gả cho một thương nhânbình thường họ Bạch làm vợ, sau đó sinh ra ta.” Chỉ là suy đoán, ai cũng khôngchứng thực được.
Thủy Mẫu Đơn khoát khoát tay, “Thôi đi thôi đi, tỷ tỷhồng nhan bạc mệnh a. Nếu hai mươi năm trước tỷ ấy giả ch.ết, ngay cả ta cũnggạt, chính là không muốn ta biết tỷ ấy còn sống, ta cần gì tính toán nhiều nhưvậy.” Thủy Mẫu Đơn thất thần, lẩm bẩm nói, “Nhìn thấy con là tốt rồi, con vớinương giống hệt nhau a.” Vốn tưởng cô cháu gặp nhau nhất định ôm nhau khóc, kếtquả vẫn là nhàn nhạt bình thường.
“Cô cô, kỳ thực là ta mất trí nhớ, ta cái gì cũngkhông biết. Thiên Diện Tu La cùng Độc Nương Tử là đồ đệ của nương ta, cũng làsư muội của ta, chuyện quái bệnh đêm trăng tròn cùng với nương ta là Thủy PhùDung đều hai người họ nói.”
“Chỉ bằng khuôn mặt của con, ta tin tưởng con là nữnhi của tỷ tỷ ta.” Nàng đã từng nhận nhầm, có thể thấy hai mẫu tử có nhiều điểmtương tự.
Bạch Mạn Điệp dừng một chút, “Ách, cô cô à, nương tađã từng nói cho hai người họ nghe chuyện ta sau hai mươi tuổi sẽ mách một loạiquái bệnh, những cái khác thì không có nói, người có thể kể lại tình hình chota biết không?”
“Thủy gia chúng ta gọi loại quái bệnh này là ly hồn.”Quái bệnh? Tên thật khó nghe.
“Ly hồn? Chính là mỗi đêm mười lăm hồn phách xuất ra,không thể khống chế.”
“Không sai, việc này muốn nói phải nói đến rất lâutrước đó. Nhiều năm trước, tổ tiên Thủy gia cùng một dị quốc nam tử yêu nhau,đến mức hai bên đàm luận hôn sự, thậm chí vị tổ tiên kia cũng mang thai. Nam tửkia có một tiểu sư muội, luôn yêu say đắm hắn. Ả ta trăm phương ngàn kế ngăncản hai người ở bên nhau, cố ý muốn đoạt nam tử kia trở lại. Không biết tiểu sưmuội kia đã dùng phương pháp gì, nam tử đó cư nhiên bỏ rơi tổ tiên Thủy gia,đáp ứng cùng ả trở về nước. Vị tổ tiên này là một nữ tử võ công cao cường, tínhtình kiên cường khí khái, không chịu nổi sự vũ nhục đó của tiểu sư muội, mộttrận đả thương ả. Tiểu sư muội bị thương rất nặng, không lâu sau thì qua đời.Lúc hấp hối, ả nguyền rủa nữ nhân Thủy gia biến thành ác ma, sau hai mươi tuổi,mỗi đêm mười lăm trăng tròn sẽ hóa thành ác ma hút máu người khác. Tổ tiên vốnkhông tin, ai biết rằng mười lăm tháng đó, người thực sự mất tự chủ, hút máungười khác. Từ đó về sau, chỉ cần là nữ tử có quan hệ với Thủy gia đều máchchứng ly hồn.”
Bạch Mạn Điệp còn tưởng rằng người nhà Thủy gia làngười sói, thì ra là bị nguyền rủa a.
“Nguyền rủa? Chuyện này cũng tin được sao?” Muốn mộtngười thế kỷ hai mươi mốt tin những chuyện này, thực sự rất khó.
Thủy Mẫu Đơn bất đắc dĩ xoa trán, “Không biết, nhưngThủy gia năm đời nay, thỉnh vô số danh y cũng không ra được nguyên nhân cănbệnh.”
“Nam tử kia tên gì?”
“Sau khi tiểu sư muội mất, hắn cũng mất tích. Có ngườinói, hắn mang tro cốt tiểu sư muội trở về quê hương. Sau khi hắn bỏ rơi tổ tiênbốn tháng, Tổ tiên Thủy gia hạ sinh long phượng thai. Nữ hài kia sau hai mươituổi thực sự phát cuồng vào đúng đêm trăng tròn. Còn nam hài kia vẫn bìnhthường như người khác, nhưng nữ nhi của hắn cũng phát cuồng đúng đêm trăngtròn. Để tránh bi kịch này xảy ra, Thủy gia có rất nhiều người đã chọn chungthân không gả, không cưới. Đến đời bà ngoại con, Thủy gia chỉ còn lại mình bà.Bà ban đầu muốn chung thân không gả, không ngờ rằng có một nam tử vô ý xong vàoHồng Nhan cốc, hai người nảy sinh cảm tình, mới sinh ra nương con và ta. Ta vànương con cũng từng ước định chung thân không gả, nhưng sai lầm ngẫu nhiên lạisinh ra con.” Thủy Mẫu Đơn thở dài, “Lão Thiên không tha cho Thủy gia chúng taa.”
“Lợi hại vậy sao?’ Tiểu sư muội kia biết phép thuật chách?
“Ta cũng không muốn tin đây là sự thật, nhưng Thủy giamấy trăm năm nay đều bị như vậy.” Nếu có thể chọn, ai lại muốn đi hút máungười.
“Cô cô, người đời đồn đại rằng Hồng Nhan cung cung chủđều tu luyện một loại tà công, hút máu nam nhân để luyện võ, là giả đúng không?Hút máu chỉ vì duy trì sinh mạng.”
“Không sai.” Giang hồ đồn đại chính là nhàm chán nhưvậy.
Thủy Mẫu Đơn vội hỏi, “Nha đầu, con phát bệnh mấy lầnrồi? Theo tổ phổ ghi chép, hút máu ba mươi ba lần sẽ không chữa được nữa, nếuchưa đủ ba mươi ba lần, còn có thể trị tận gốc “ly hồn”. Nhưng phương pháp cụthể thì không biết, cũng chưa có người thử qua.”
“Cô cô yên tâm, ta vừa tròn hai mươi tuổi, cách con sốba mươi ba còn xa lắm.” Cụ thể mấy lần thì nàng cũng không rõ.
“Mạn Điệp, nếu muốn trị tận gốc, phải đi tìm Thánhlinh châu.” A? Lại là viên châu tử quái quỷ kia? Thực sự lợi hại vậy sao?
”Có ý gì? Thánh linh châu có thể trị được sao?”
“Không biết, nhưng Thánh linh châu là thần vật trongchốn võ lâm, có lẽ có hi vọng.” Thủy Mẫu Đơn liếc mắt nhìn Bạch Mạn Điệp, “MạnĐiệp, ta hoài nghi Thánh linh châu đang ở tại Tống gia trang.” Bí mật này nàngkhông nói cho người khác, bao gồm cả nghĩa nữ. Vì Thủy gia, nàng phải đem bímật này nói cho chất nữ.
Bạch Mạn Điệp đột nhiên tỉnh ngộ, “Lần trước ta gặpngười, là người đang tìm Thánh linh châu?”
“Không sai.” Nhân tiện hút máu người.
“Đêm đó là mươi lăm. Cô cô, người có hút máu ngườikhông?”
“Có.” Đều là người đồng bệnh tương liên, có gì màkhông dám thừa nhận.
Bạch Mạn Điệp cau mày, “Nhưng… ta không có, chỉ làtrong đầu rất lung tung.” Đầu óc mặc dù có loạn, bất quá nàng biết rằng bảnthân thanh tỉnh.
“Sao?” Thủy Mẫu Đơn có chút không thể tin được.
“Là thật đó. Cô cô, ta vẫn muốn nói một việc. Ta hoàinghi tiểu sư muội kia căn bản không nguyền rủa Thủy gia chúng ta, nói nguyềnrủa chỉ là đe dọa. Ả ta hẳn là đem một loại dược khiến người ta mất đi lý tríhạ trên người tổ tiên Thủy gia. Cái loại dược vật này vì nguyên nhân gì đó chỉđối ảnh hưởng đối với nữ tử, hơn nữa có thể truyền từ mẫu thân cho nữ tử.”
“Nàng nói cổ?” Đông Phương Vũ lập tức hỏi lại.
Bạch Mạn Điệp gật đầu, “Ta vốn không tin trên đời cólời nguyền gì hết, nếu nói dùng dược vật có thể mẹ truyền sang con ta còn tintưởng. Có khả năng truyền từng đời như thể, cũng chỉ có cổ, cổ thực sự có loạiở trong cơ thể.”
Thủy Mẫu Đơn tỉ mỉ đánh giá điều Bạch Mạn Điệp nói,quả thực cũng có lý vài phần.
“Ta sở dĩ nghĩ như vậy, còn có một nguyên nhân khác.Trên lý thuyết là mỗi tháng phát bệnh, nhưng ta chỉ là thỉnh thoảng, hơn nữabệnh trạng cũng không phải nghiêm trọng. Ta nghi ngờ, truyền qua nhiều đời nhưvậy, cổ trong cơ thể càng lúc càng ít đi, đã mất khả năng hoàn toàn khống chếcon người. Mỗi đêm mười lăm phát bệnh, hẳn là mỗi đêm mười lăm cổ trùng sẽ đivào đại não, khiến tư tưởng người bệnh bị khống chế. Đáng tiếc y học cổ đại lạchậu, nếu không có thể đem đại não mổ ra xem.” Những lời nàng nói có vài từkhiến Thủy Mẫu Đơn cùng Đông Phương Vũ không sao hiểu nổi.
“Hiện nay những người có thể giải cổ không ít.” ThủyMẫu Đơn định tìm vài cao thủ giải cổ.
“Nếu như thật là cổ, lại có thể truyền qua nhiều đời,tuyệt đối là loại lợi hại nhất, còn rất đặc trưng, người bình thường căn bảnkhông giải được.” Phiền phức a, lẽ này thực sự làm ác ma hút máu à? Nàng cũngkhông phải cương thi. Cổ này rất đặc thù, Thủy Tịch Linh xem qua nhiều sách nhưvậy, nhưng không có bị qua, chỉ nghe qua đôi chút, nàng tuyệt đối không giảiđược.
“Quỷ Y.” Đông Phương Vũ đột nhiên nhớ tới hào nhânkia. Quỷ Y chữa bệnh cho người ta phương pháp vô cùng kỳ quái, có thể thực sựcó biện pháp.
“Không sai, lão nhân kia thời niên thiếu từng đi khắpthiên hạ, kiến thức rộng lớn.” Thủy Mẫu Đơn đã từng nghe qua đại danh ngườinày.
Bạch Mạn Điệp cười khổ, “Đại ca, ngươi nói xem chúngta thực sự có duyên vậy sao? Ngươi tìm Quỷ Y, ta cũng tìm Quỷ Y. Ta tìm Thánhlinh châu, ngươi cũng tìm Thánh linh châu. Được rồi, vậy thì cùng nhau tìm đi.”
“Quỷ Y hành tung bất định, bất quá Tùy Phong đã tìmhắn lâu nay, hẳn cũng tìm được rồi.” Thế lực Thiên Cơ các không phải chuyệnđùa.
“Mạn Điệp, năm nương con cùng Tống Cảnh Nhân rơi xuốngvực, ở chỗ một người kì quái trong sơn động tìm được Thánh linh châu trongtruyền thuyết. Nương con lại không đem Thánh linh châu giao lại, nhất định làkhông có trong tay tỷ ấy. Hiện nay đầu mối duy nhất chính là Tống Cảnh Nhân. Côcô già rồi, có Thánh Linh châu hay không với ta không quan trọng. Con cùng SáoNgọc Công Tử sớm muộn cũng có hài tử, nếu con không muốn hài tử giống như chúngta, nhất định phải tận lực tìm cách giải trừ “ly hồn”. Quỷ Y phải tìm, Thánhlinh châu cũng phải tìm.”
“Tìm được trong sơn động? Có khả năng sao?” Thánh linhchâu trong truyền thuyết là ở sơn động?
“Nương con đã từng dùng bồ câu đưa tin nói ta nghe,rốt cuộc đúng hay không thì ta không rõ lắm. Chỉ cần có hi vọng, ta đều muốn conthử qua.” Ly hồn chứng đã hành hạ Thủy gia nhiều năm như vậy, nếu như nàng cùngchất nữ có thể thuận lợi giải trừ, coi như cũng không làm tổ tiên thất vọng.
“Được.” Chuyện này liên quan mật thiết tới quyền lợicủa nàng, nàng đương nhiên toàn lực ứng phó.