Chương 60: Cuộc sống hạnh phúc

Bạch Mạn Điệp có nằm mơ cũng không ngờ chính mình cưnhiên lại ngủ thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai. Càng không ngờ khi nàng tỉnh dậyđã là người ngả ngựa đổ, một đám người vẻ mặt mệt mỏi rã rời đang canh giữtrước giường nàng. Nàng cuối cùng là bị sao vậy? Gặp rách rồi gì sao? Mọi ngườikhông cần quan tâm nàng như vậy chứ?


“Mọi người đang làm gì vậy?” Thế nên, Bạch đại tiểuthư mới sáng sớm thức dậy, chuyện đầu tiên là ân cần thăm hỏi đám người thoạtnhìn đang vô cùng mệt mỏi kia.


Lãnh Tuyệt Cuồng ngồi ở trên ghế, Diệp Lăng Tương đangnằm trong lòng hắn mơ mơ màng màng. Lưu Ly tay làm thành quả đấm đang chống ởtrên giường, hữu khí vô lực.


Đông Phương Vũ ngồi bên mép giường, trên cổ tay còn códấu răng, máu đã khô lại. Đám người này thế nào lại giống như vừa từ trên chiếntrường về vậy? Kẻ thù đánh tới chăng? Nàng không biết.


“Tạ ơn trời đất, tiểu thư rốt cuộc cũng đã tỉnh.” LưuLy lão nhân gia lập tức chạy vọt tới cửa, hai tay chấp lại, miệng cứ liên miênniệm mãi một câu.


Lãnh Tuyệt Cuồng diện vô biểu tình liếc mắt nhìn BạchMạn Điệp, sau đó ôm Diệp Lăng Tương ra ngoài. Hắn hứa với Diệp Lăng Tương nhấtđịnh chờ Bạch Mạn Điệp tỉnh lại, giờ nàng đã tỉnh, bọn họ có thể về ngủ đượcrồi chứ? Đêm qua bọn họ đã tận mắt chứng kiến cái gì được gọi là người sói,không biết có làm hài tử khi xuất thế bị ám ảnh hay không, vốn là không để lãobà xem nhưng nàng lại càng muốn biết đại tỷ biến thân thành sói là thế nào.


available on google playdownload on app store


Bạch Mạn Điệp vẻ mặt ngu ngơ, nhìn đám người bỏ đi,“Rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao mọi người dường như rất mệt mỏi.” May mà ĐôngPhương Vũ không có bỏ mặc nàng.
Đông Phương Vũ cười khổ, “Nàng không sao chứ?”


“Không sao?” Nàng buông mi, “Tay huynh rốt cuộc bị saovậy?” Giống y như bị sói cắn.
Đông Phương Vũ cân nhắc mấy lần, cuối cùng quyết địnhnói với nàng mọi việc. Nếu cứ mỗi mười lăm đều để nàng hút máu của hắn, hắn sớmmuộn cũng ch.ết do thiếu máu quá nhiều.
“Là nàng cắn.”


“Muội?” Bạch Mạn Điệp nháy mắt vài cái, vả miệng mộtcái, cằm thiếu chút nữa rơi ra.


Đông Phương Vũ lấy tay áo che lại dấu răng, “Là nàngcắn, đêm qua, nàng từ trong phòng nhảy ra ngoài, túm lấy Tiểu Sai muốn cắnngười. Sau đó nàng bị chúng ta chế trụ, điểm huyệt đạo. Ta thấy nàng thực sựrất khó chịu, nên cho nàng hút máu của ta.” Hắn không biết có phải đã cưới mộtcương thi về nhà.


“Cái này…” Bạch Mạn Điệp vẻ mặt xấu hổ, “Muội hút máucủa huynh sao? Huynh có thể thiếu máu không a? Có cần tẩm bổ gì không? Đươngquy hay ô kê (1)?
(1) Đương quy: một vịthuốc bắc. Ô kê: gà đen. Mấy thứ này đều dùng để tẩm bổ.


“Ta không sao.”Thực sự có chuyện là người biến thân thành soi kia ấy.


“Xin lỗi.” Nàng nhỏ giọng nói, “Muội không biết tạisao lại thành ra thế này, chuyện đêm qua muội một chút cũng không biết.” Nàngchỉ biết là mình đang ngủ. Hoàn toàn không biết bản thân mình đêm qua vì hútkhông được máu mà vừa la vừa khóc, hai hàm răng đánh vào nhau liên tục, tùythời có thể ăn thịt người. Nếu không phải có người hiến máu, nàng xem chừng sẽlăn lộn hơn nửa đêm, hoàn hảo, vừa hút đủ máu thì lập tức ngủ.


“Nàng thực sự không sao chứ?” Nhìn thấy nàng đêm qualăng lộn điên cuồng, Đông Phương Vũ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Muội không sao, tốt lắm.” Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu ưỡnngực, chứng minh bản thân rất khỏe. “Đêm qua là muội phát bệnh đúng không? Sưphụ có nghiên cứ ra được gì chưa?”


Đông Phương Vũ bất đắc dĩ nói với nàng, “Không có.” VôDanh đem nàng làm vật thí nghiệm nghiên cứu hơn nửa đêm, kết quả vẫn là thúcthủ vô sách.
“Trời ạ.” Bạch Mạn Điệp vô lực quay trở lại giường,“Sau này muội phải hút máu người khác để sống sao?”


Đông Phương Vũ tay vỗ vai nàng, “Nàng yên tâm, khôngsao hết.”


Bạch Mạn Điệp thanh âm rất nhỏ, chậm rãi nói, “Huynhkhông phải cả đêm không ngủ chứ? Chách tối qua muội phát bệnh quá nặng, cũngmệt mỏi lắm rồi, cùng nhau ngủ đi.” Nàng nửa đùa nửa thật nói, “Nể tình huynhđêm qua hiến máu, cho huynh lợi dụng.”


“Được.” Đông Phương Vũ cũng không chút khách sáo leolên giường, tùy tiện chiếm chỗ ở kế bên nàng. Cũng không phải lần đầu tiên cùnggiường, nàng lại nói có thể lợi dụng, đã vậy mà không lợi dụng mới là lạ.
“Bỏ màn xuống, nhìn không được tự nhiên.”


Nói là làm, ai đó để hắn ngủ ở bên ngoài, nói tới làtới.
“Này, muội nói là có thể lợi dụng, nhưng mà… đừng cólại gần vậy chứ.”
Vô nghĩa, không tới gần làm sao lợi dụng đây, thơm quáa, rất mềm a, nhất định là mỹ vị.


“Nàng muốn quẳng ta xuống giường sao?” Giường quá nhỏcũng không phải lỗi của hắn.
“Cái này, cũng có thể.”
Được rồi, nếu nàng đã đồng ý, trước tiên cứ đặt taylên lưng nàng đã, lợi dụng nhiều hơn một chút.
“Này, tay đặt chỗ khác được không?”


“Không còn chỗ nào để đặt.” Chính xác là không còn chỗnào nữa.
“Sao không giơ tay lên.” Ai đó luôn nói dõng dạc.
Khi ngủ có thể giơ tay lên sao? Đáp án đương nhiênkhông thể rồi.


“Được rồi, muội biết là không thể giơ lên được, làmphiền tay huynh một chút. Để lại chỗ này, cấm nhúc nhích, không được lên, cũngkhông được xuống.”


“Ừ ừ.” Hắn biết rõ là ai đó ngủ rất xấu tính, khi ngủluôn tìm chỗ nào đó ấm áp để chui vào, mặc kệ đối phương là ai. Hắn cũng khôngcần lợi dụng nàng, đợi lát nữa ai đó sẽ tự động tiến vào lòng hắn.


“Ừ cái gì mà ừ?” Bạch Mạn Điệp đánh vào tay hắn mộtcái, “Không được cử động.”
“Ừ.” Mới giật mình.
“Này, còn đụng nữa muội đá huynh xuống giường.” Cònđá.


“Biết rồi.” Liên tục bị đánh hai cái, hắn chuẩn bị bỏtay ra, còn chưa kịp bỏ đã bị ai đó cho thêm một cước, may mà võ công hắn đủcao, nếu không chỉ có nước ngã xuống.
“Còn động đậy nữa hay không?” Bạch Mạn Điệp uy hϊế͙p͙hắn.
“Ta muốn bỏ tay ra.”


“Đã nói không được nhúc nhích.”
Tốt hơn là bỏ tay ra cho an toàn, bằng không có nướcbị nàng đánh ch.ết. Hắn nhẹ nhàng di động, chuẩn bị bỏ tay ra. Bạch Mạn Điệp lầnthứ hai cho thêm một cước, còn dời tay xuống, muốn làm gì?
Oan uổng, muốn thu tay lại cũng không được sao?


Được rồi, vậy cứ tiếp tục.
Bàn tay đặt trên lưng nàng quả nhiên là gia tăng lựcđạo, tùy thời có thể đem hồ điệp nào đó kéo vào trong lòng.


“Huynh muốn làm gì.” Bạch Mạn Điệp bị ôm đến nỗi khôngđược tự nhiên, dùng sức đẩy, Đông Phương Vũ lập tức bị đẩy ra, thiếu chút nữaté xuống đất. Nàng cả kinh, vội vàng kéo lấy hắn.
“Này, đừng vô dụng như vậy, muội chỉ tùy tiện đẩy,huynh không cần ngã xuống chứ?”


“Nàng là đẩy “nhẹ” đó sao?” Gần như là dùng hết toànlực.
“Ai bảo huynh lợi dụng muội.”
“Nàng nói có thể lợi dụng mà.” Nói rồi không chịunhận? Có được hay không? Tuyệt đối không được rồi.
“A? Là vậy a… cái kia… cấm nhúc nhích.”


Đông Phương Vũ không để ý tới nàng, chớp chớp mắt.
Bên ngoài phòng đang có rất nhiều người đứng xem náonhiệt.


“Ban ngày ban mặt, lại trước mắt bàn dân thiên hạ, haingười này hơi quá đáng rồi.” Diệp Lăng Tương vừa trở lại phòng liền tỉnh, vộivàng đến đây thăm Bạch Mạn Điệp, kết quả là thấy hai người nào đó trên giườnghoạt động. Quá rõ ràng, lại còn xuất ra cái âm thanh đó.


Diệp Lăng Tương tuyệt đối là đầu óc đen tối, ngàn vạnlần đừng phá hư đầu óc cục cưng trong bụng.
“Nhị tiểu thư, hai người họ ở trong phòng, đâu phảitrước mặt bàn dân thiên hạ.” Lưu Ly trên tay còn bưng chút điểm tâm cuối cùngcũng có chút trung thành.


Diệp Lăng Tương hít một hơi, “Ai, đại tỷ cùng ai kia ởtrên giường lăn qua lăn lại, tam muội cùng Quân Tùy Phong không biết tiêu dao ởcái xứ nào, chẳng ai để ý tới ta.”
“Nhị tiểu thư, nhị cô gia có thể để ý người mà.”
“Nói cũng đúng.”


“Còn nữa, nhị cô gia rất quý trọng người.”
“Đại cô gia cũng không tệ.” Chí ít tình tình so vớinhị cô gia tốt hơn một chút.
“Tam cô gia mới tốt.” Nói gì thì cũng là võ lâm đệnhất mỹ nam tử, tam tiểu thư nhà nàng quả nhiên vận khí tốt bà cố.


“Khụ, Lưu Ly quả nhiên tinh mắt, tam cô gia ta đúng làtốt.”


Khi mọi người quay đầu lại Quân Tùy Phong đang ôm ThủyTịch Linh đứng ở phía sau. Xem bộ dạng hai người tựa hồ không được tốt lắm,thậm chí còn có chút chật vật, Thủy Tịch Linh còn bị thương. Hai ngày qua rốtcuộc xảy ra chuyện gì? Đó lại là một câu chuyện khác (xem Vô Tranh Sơn TrangTruyền Kỳ Chi Tam.)


”Cái gì cái gì? Hai người quyết định thành thân?” BạchMạn Điệp ngạc nhiên thét lên.


Mới từ ổ chăn bước ra đã gặp ngay một tin chấn động,Thủy Tịch Linh quyết định không phải Quân Tùy Phong thì không lấy, cho nên,nàng phải gả cho Quân Tùy Phong, đây không còn là trưng cầu ý kiến nữa mà làchính thức thông tri.


“Đúng vậy.” Quân Tùy Phong nắm lấy tay Thủy Tịch Linh,trả lời một cách rất thẳng thắn. Thủy Tịch Linh nhẹ nhàng gật đầu, dùng ánh mắtcầu xin nhìn nàng, ý tứ kia tuyệt đối là muốn nàng thành toàn.
Nếu đã quyết định, còn hỏi nàng làm gì?


“Quân Tùy Phong, hai người ở trên núi rốt cuộc đã xảyra chuyện gì?” Thủy Tịch Linh vẫn luôn do dự, vì sao sau hai ngày mất tích lạihoàn toàn thay đổi? Nói không phát sinh chuyện gì? Ai tin a.


Quân Tùy Phong cười rất ám muội, “Đại tẩu, đó là bímật của hai người bọn ta.” Kia là hồi ức ngọt ngào của hai người họ, không muốnchia sẻ với người khác.
“Đại tỷ, xin đừng hỏi.” Thủy Tịch Linh cũng mập mờ.


“Đại tỷ, kỳ thực Quân Tùy Phong đã vì tam muội thayđổi rất nhiều.” Hai người ở bên nhau cũng tương đối lâu rồi, Quân Thùy Phongđối với Thủy Tịch Linh rất tốt đương nhiên nàng biết.
“Tùy Phong một khi đã động tình, sẽ hết sức chânthành.” Đông Phương Vũ cũng phản bội Bạch Mạn Điệp.


“Huynh ấy không bạc đãi nhị tỷ.” Lãnh Tuyệt Cuồng cũngâm mưu làm phản, cuối cùng là toàn quân bị diệt.


Bạch Mạn Điệp liếc mắt nhìn các nàng, “Tùy ý đi, mọingười đều nói hắn tốt, vậy thì được.” Bạch Mạn Điệp cũng không phải ngốc, QuânTùy Phong đối với Thủy Tịch Linh là thật tâm nàng sớm cũng cảm nhận được, nếukhông phải thật tình, đệ nhất mỹ nam hắn có thể bị đánh thành gấu mèo sao?


Ban đầu Quân Tùy Phong mỗi ngày đều tìm nàng than khổ,Bạch Mạn Điệp cũng cảm giác được hắn đối với người kia đã động tình, thậm chílà mơ tưởng. Chỉ là việc này có liên quan tới Thủy Tịch Linh khiến trong lòngnàng rất khó chịu. Ai kêu Quân Tùy Phong phong lưu như vậy? Triệu để làm bạihoại hình tượng của hắn. Nếu Thủy Tịch Linh đã quyết tâm lấy hắn, Diệp LăngTương lại một bên ồn ào, nàng có thể nói gì?


Thủy Tịch Linh khẽ cười, mặt nổi lên một tầng đỏ ửng,“Tạ ơn đại tỷ.”
“Không cần cảm ơn, còn một vấn đề nữa cần phải thươnglượng.” Hơn nữa còn là vấn đề lớn.
“Là chuyện gì?” Nhanh miệng như vậy đương nhiên làLãnh phu nhân rồi.


“Khụ… chúng ta là tam tỷ muội, nhưng… ba người kiacũng là tam huynh đệ. Sau này… chúng ta phải xưng hô thế nào đây? Chuyện nàykhó nói lắm. Ví dụ như Tùy Phong, ta có thể gọi hắn tam muội phu, cũng có thểgọi nhị đệ, xin lỗi, ta thấy nhị thúc thực sự rất khó nghe.”


Chuyện này thực sự là một vấn đề vướng mách, bối phậncủa sáu người làm sao tính toán đây? Mọi người suy tư…
“Chi bằng thế này, muốn kêu cái gì thì kêu.” Diệp LăngTương đề nghị, nàng thực sự không muốn lo lắng vì cái chuyện xưng hô loạn thấtbát nhao này.


“Ta đồng ý.” Đông Phương Vũ là người đầu tiên phátbiểu.
“Ta cũng đồng ý.”
“Được rồi, ta cũng đồng ý.” Tất cả mọi người đều đồngý, Bạch Mạn Điệp có thể không sao? Trừ phi nàng muốn khiến mọi người nổi giận.


Bạch Mạn Điệp dùng giọng thanh thanh, tiếp tục nói,“Đầu tiên, sáu người chúng ta đều xếp vào thập đại cao thủ, ai nấy đều danhchấn giang hồ, muốn có cuộc sống bình yên sợ rằng không dễ dàng như vậy. Khoanđã, ta muốn hỏi, mọi người có muốn thoái ẩn giang hồ hay không.”


Diệp Lăng Tương nói, “Đương nhiên muốn, cuộc sống bìnhthường luôn là mơ ước của muội.”


“Có Tương nhi, ta không thể làm sát thủ được nữa.”Lãnh Tuyệt Cuồng đơn giản tỏ rõ thái độ. Ái tình là tối kỵ đối với sát thủ, hắnhiện giờ đã có thê tử, có ái tình cùng thân tình ràng buộc. Nếu như không muốnsớm đến âm ty báo danh, chỉ có thể đổi nghề.


Thủy Tịch Linh thản nhiên nói, “Nghiên cứu các loạiđộc dược là sở thích của muội, ở đâu nghiên cứu cũng như nhau.” Tốt nhất là tìmchỗ không người, an tĩnh một chút.
Bạch Mạn Điệp trêu chọc, “Muội bây giờ đã là Thiên Cơcác, các chủ phu nhân, không cần kiếm tiền nữa chứ?”


“Thiên cơ các có bốn vị đường chủ trấn thủ, ta là kẻnhàn rỗi.” Quân Tùy Phong bắt đầu cười tủm tỉm đúng như dự tính, “Mau chóngsinh nhi tử, sau đó đem cục diện rối răm này quăng cho nó.” Quân Tùy Phongtuyệt đối là các chủ vô trách nhiệm nhất lịch sử, nếu không phải có bốn vịđường chủ trung thành tận tâm trấn thủ, Thiên Cơ các đã trở thành lịch sử rồi.Hiện tại cư nhiên đã tính đoán đến chuyện đổ lên đầu nhi tử, kẻ này… đúng làhết nói nỗi.


“Được rồi, tất cả mọi người đều muốn thoái ẩn giang hồđúng không?” Bạch Mạn Điệp nhìn Lãnh Tuyệt Cuồng, “Hai người về sau có dự tínhgì?”
“Tìm chỗ ẩn cư, sống bình thản qua ngày.” Nói cũngkhông sai, nhưng lại quá trừ tượng, đối với bọn họ cái gì mới là những ngàybình thản?


“Kỳ thực ta có một cách, tìm một đảo nào xa xa mộtchút xây một sơn trang, gọi là Vô Tranh Sơn Trang. Chúng ta sáu người có thể ẩncư ở đó, chân chính sống một cuộc đời dữ thế vô tranh. Thế nhưng… khai khẩn hoangđảo không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa trên biển rất nguy hiểm nên ta quyếtđịnh tìm chỗ khác.”


“Đại tỷ, sáu người chúng ta đều danh trấn giang hồ.Nếu tỷ xây một sơn trang, nhất định một đám tự cho mình là thi hành chính nghĩatrên giang hồ sẽ tìm chúng ta gây phiền toái.” Hách đạo ngủ đại cao thủ đều tềtụ đông đảo, muốn ám sát thật là tiện lợi a, một lưới bắt hết.


“Không sai không sai, ta đâu có ngốc.” Bạch Mạn Điệpvẻ mặt tán thưởng nhìn Diệp Lăng Tương, thiếu chút nữa sờ lên đầu nàng, “Chưakể là có người tìm chúng ta gây phiền toái, sợ nhất là những kẻ tham lam. Chúngta sáu người đều võ công cao cường, tuyệt đối có người ham muốn võ công củachúng ta. Chuyện vì võ công bí tịch mà diệt môn là chuyện thường xuyên phátsinh trên giang hồ, để đảm bảo an toàn, ta quyết định kín càng thêm kín. Tụcngữ nói tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triêu (2). Chúng tađương nhiên là ẩn vu dã, cũng là ẩn vu thị. Thiên Cơ các cùng Thương Mang sơntrang đều ở Thương Mang trấn, ta muốn tìm một thôn nhỏ phong cảnh mỹ lệ ở gầnđó, xây một tiểu viện nông gia bình thường rồi ẩn cư. Nếu như quá chán cuộcsống an tĩnh, có thể đến thiên Cơ các hoặc Thương Mang sơn trang ở vài ngày.Tùy Phong có thể tiếp tục làm các chủ của hắn, đại ca có thể tiếp tục làm Kim lãobản. Chúng ta đối với chuyện bên ngoài không xen vào nữa, nói chúng ta mấyngười ẩn cư tại Vô Tranh Sơn Trang. Là sơn trang, đương nhiên có quy mô khổnglồ. Nếu có người cố tình tìm chúng ta tuyệt đối chỉ biết tìm một sơn trang chânchính, tuyệt đối không nghĩ chúng ta lại ẩn cư ở một thôn nhỏ.” Một lúc nóinhiều như vậy, mệt a, mau mà Đông Phương Vũ tương đối biết chăm sóc, đưa nướctới cho nàng.


(2) Tiểu ẩn ẩn vu dã,trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triêu: đại ý chính là: Ẩn cư sơn lâm nơi núirừng hoang dã chỉ là “ẩn hình thức”, bởi những người muốn ẩn cư, muốn đạt đượcsự bình yên thanh thản, trái lại luôn bị chuyện đời, người đời quấy rồi. Thếnên, chỉ có ẩn cư trong chính đời thường mới khiến tâm hồn thực sự bình yên.Tức là, những người muốn quy ẩn sơn lầm, sống nơi đào viên thế ngoại chỉ làtiểu ẩn. Người chân chính có năng lực sống trong thành thị, phố phường, ở nơingọa hổ tàng long cũng chỉ mới là trung ẩn. Chỉ có người sống trong cuộc đờichân chính, mặc dù bị vây hãm trong nhân gian thế sự, nhưng có thể vờ như khôngthấy, không màng thế sự, mới là ẩn cư chân chính.


“Ý kiến hay.”Diệp Lăng Tương hai mắt sáng lên, đưa hai tay lên tán thành. Nàng cười gian,“Muội có thể đến Thiên Cơ các làm mật thám.” Thuận tiện chơi đùa một chút.


“Khục, Thiên Cơ các vị trí Huyền Vũ đường chủ vẫn còntrống.” Quân Tùy Phong tuy là một các chủ thất bại, cũng không muốn từ bỏ cơhội chào đón nhân tài.


Bạch Mạn Điệp cười còn gian trá hơn Diệp Lăng Tương,“Nhị muội phu dù sao cũng không có chuyện làm, để hắn đến Thiên Cơ các làmHuyền Vũ đường chủ đi.”
“Thế nào?” Quân Tùy Phong tiếp tục cười gian.
Lãnh Tuyệt Cuồng tung ra một ánh mắt rõ ràng, “Khôngcó hứng thú.”


“Chu Tước đường chủ đã thành thân rồi, dự định rờikhỏi Thiên Cơ các, còn hai ghế trống.” Quân Tùy Phong vẻ mặt toan tính, “Chibằng đại tẩu cùng tam đệ muội vào Thiên Cơ các của ta đi?” Muốn hắn gọi nhị tỷcùng nhị muội phu? Không có cửa đâu.


Lời hắn khiến hai nam nhân đồng loạt đánh ra mộtchưởng, Đông Phương Vũ nhìn hắn không chớp mắt, “Chu Tước đường ở tận kinhthành.” Ý hắn muốn ngăn cách phu thê hai người hả.
“Ách, đệ biết.” Biết còn nói lời vô nghĩa.


“Thôi được, chuyện này bàn sau, hiện giờ phải nóichuyện phân công tài sản.” Bạch Mạn Điệp thực sự mạnh mẽ a, tìm cách quả nhiênkhông giống người thường.
“Tài sản?” Đông Phương Vũ có chút không hiểu.


“Đúng vậy, muốn xây trang viện nhất định cần tiền, mỗingười xuất ra một chút đi.”
“Đại tỷ phu là thủ phủ phương Bắc, phú khả địch quốc,xây một trăm tòa viện cũng không thành vấn đề.” Lãnh phu nhân rất gian trá, nàngkhông có tiền, không thể không dự định âm thầm hạn chế.


“Tam muội phu mới thực sự là phú khả địch quốc, tìnhbáo của Thiên Cơ các là siêu cấp đáng giá a.” Bạch Mạn Điệp cũng không cam lòngtỏ ra yếu thế, đem mọi chuyện đổ lên đầu Quân Tùy Phong.


“Nhị muội phu một kiếm trị giá ngàn lượng hoàng kim.”Ngay cả lãnh đạm như Thủy Tịch Linh cũng không nhịn được phát biểu ý kiến.


Quy củ giết người của Lãnh Tuyệt Cuồng rất đơn giản,một kiếm một ngàn lượng hoàng kim. Đương nhiên, hắn không thể đảm bảo được mỗi lầnđều một kiếm giải quyết. Để cho an toàn, những nạn nhân thông thường dưới bakiếm, cũng đều là ba ngàn lượng hoàng kim, đối với những nhân vật tương đối lợihại, có thể là hơn mười kiếm, cũng lấy hơn vạn lượng. Hắn làm sát thủ năm năm,thành tích trở thành thiên hạ để nhất sát thủ. (Thiên hạ đệ nhất sát thủ, danhxưng này đâu phải từ trên trời rơi xuống) Hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền? Cănbản là không tính nổi.


“Đại tỷ cũng nhàn rỗi thích đi trộm này trộm nọ, hẳnlà tích góp được không ít.” Diệp Lăng Tương trở thành mũi nhọn chỉ hướng Bạchmạn Điệp.
“Tam muội cứu người hoàng kim ngàn lượng, so với nhịmuội phu còn giàu hơn.” Tính toán thế nào, đều là nhà Tùy Phong có tiền nhất.


“Đúng đúng, tam muội có tiền.”
“Thứ lỗi ta nói thẳng, không có tiền nhất chính là nhịmuội phu, chi phí để xây sơn trang… cứ để tam muội phu lo liệu.”
“Không thành vấn đề.” Thiên Cơ các có tiền như vậy,dùng một chút cũng chẳng sao.


“Ách, đương nhiên, mọi người nếu không có chuyện gìcũng có thể đến Thương Mang sơn trang ở lại vài ngày, mười ngày nửa tháng đềucó thể, một năm hai năm cũng không sao, ta không thu phí dừng chân cùng phí ănuống là được.”


Mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng, bao gồmcả Đông Phương Vũ. Người từ đầu đến cuối chỉ biết có tiền, cả đầu óc chỉ có tiền.


Quân Tùy Phong không thể đợi lâu hơn nữa, chính vì quáyêu Thủy Tịch Linh, khẩn cấp muốn lấy nàng vào cửa. Thương lượng một hồi, cũngkhông muốn phô trương quá lớn, tùy tiện làm một hôn lễ là được. Đây là ý củaThủy Tịch Linh, nàng không thích náo nhiệt. Kẻ ái thê đến sốt ruột như Quân TùyPhong cũng không thể làm gì hơn là tùy nàng.


Ban đầu, Vô Danh cũng muốn Đông Phương Vũ cùng BạchMạn Điệp nhân cơ hội này thành thân, thế nhưng Bạch Mạn Điệp lại nghiêm kháchcự tuyệt. Có hai lý do, thứ nhất, nàng làm tỷ tỷ muốn nhìn muội muội được gả rangoài, chỉ có nàng mới có thể gả. Thứ nhì, Đông Phương Vũ song thân vẫn cònkhỏe mạnh, phụ mẫu hắn còn chưa đồng ý hôn sự của bọn họ, nàng làm vãn bốikhông thể thất lễ. Kỳ thực là đã quá thất lễ rồi, ngay ngày tân hôn đầu tiênrời nhà trốn đi tuyệt đối chính là hành vi thất lễ. Nhưng đây cũng chỉ là cáicơ thôi. Lý do thực sự chính là – hai người họ đã thành thân rồi, hơn nữa cảthiên hạ đều biết, chỉ có tân lang không biết.


Hôn lễ rất đơn giản, Vô Danh làm chủ hôn kiêm caođường. Ai đó rất không tự giác muốn ngồi ghế “cao đường”, thiếu chút nữa bịquẳng ra ngoài, nếu không nhờ Đông Phương Vũ nói giúp, có lẽ đã bị quẳng rathật.


Nếu nói tân nhân sau khi bái đường là có thể độngphòng, vậy thì quá sai lầm.


Sau khi hai vị tân nhân bái đường xong, Đông Phương Vũcùng Lãnh Tuyệt Cuồng và Vô Danh chẳng biết ra ngoài đàm đạo cái gì, Bạch MạnĐiệp nhân cơ hội đó đem người đến nháo tân phòng. Đêm động phòng của Thiên Cơcác các chủ đương nhiên phải nháo, bằng không nhất định hối hận.


Nói như thế này, một đôi trai gái hữu tình rốt cuộccũng được ở bên nhau, người nam sách mị mị đang muốn động phòng cùng với lãobà. Hai môi vừa chạm vào nhau, cánh cửa đột nhiên thoáng mở, kèm theo là năm nữnhân quỳ rạp trên mặt đất cười khúc khích, thế này là dạng tình huống gì?


Đôi tân nhân kia thập phần xấu hổ.


Mà kẻ đầu sỏ gây ra chính là hồ điệp kia lại không hềxấu hổ, ưu nhã đứng lên phủi bụi trên người, thuận tay chỉnh lại y phục. Sau đócười hì hì ngồi ở bên hỉ giường, “Ta nói tam muội phu, ngươi muốn động phòngnhư vậy sao?” Da mặt nàng tuyệt đối là dày.


“Đúng vậy, rất sốt ruột.” Quân Tùy Phong hầu nhưnghiến răng nghiến lợi, nháo tân phòng tuyệt đối là chủ y của nàng kia. Ngoạitrừ nàng ra, ai nhàm chán đến như vậy. Nhìn đi, quấy rối phu thê người ta ânái, thế mà mặt nàng không đỏ, tim lại không loạn, xem ra da mặt nàng đã bị đạica huấn luyện đến quá dày rồi. Hôm nào phải hỏi đại ca một chút, huynh ấy làmsao đem đại tẩu huấn luyện được bắc độc bất xâm. Đại ca thoạt nhìn rất nghiêmnghị, không ngờ cũng có chút phương diện “khai sáng”.


“Đừng gấp mà.” Bạch Mạn Điệp lén cười, “Lại đây.” Nàngvẫy tay. Lưu Ly lập tức bước tới, dâng lên một viên kẹo ngọt. Đương nhiên, lạicòn là rất nhỏ.


“Làm gì?” Quân Tùy Phong không hiểu sao toàn thân sợhãi, Bạch Mạn Điệp cười thoạt nhìn phi thường gian trá. Hắn cùng Thủy Tịch Linhtựa như con mồi, mà Bạch Mạn Điệp tuyệt đối nhìn bọn họ như ác lang.
Bạch Mạn Điệp đưa viên kẹo lên, “Mỗi người một nửa.”


“Đại tỷ, vậy không tốt lắm.” Thủy Tịch Linh khángnghị, kẹo nhỏ như vậy thì thế nào cắn? Như vậy chẳng khác nào hôn nhẹ đứngtrước mặt bọn họ.
“Được mà.” Diệp Lăng Tương cười gian, “Không cắn phảikhông? Vậy hôn đi.”


“Không thành vấn đề.” Quân Thủy Phong rất sảng khoái ởtrên môi Thủy Tịch Linh nhẹ nhàng hôn một cái. Thủy Tịch Linh mặt hơi hồng lên,càng thêm say lòng người.


Bạch Mạn Điệp thanh thanh giọng nói, “Xin lỗi, phảihôn sâu, hôn như vậy mà gọi là hôn sao?” Không biết người ta hôn sâu là như thếnào? Có phải là khiến người xem mặt đỏ tim đập.
“Đúng vậy đúng vậy, đừng tưởng là qua loa cho xong.”Đây tuyệt đối là đám người vào giúp vui.


“Đại tỷ.” Thủy Tịch Linh mặt đỏ lên, rất không được tựnhiên.


“Đại tẩu, tẩu cùng đại ca vẫn chưa thành thân chứ?”Đến lúc đó hắn nhất định trả thù. Thực sự hối hận không nháo tân phòng của LãnhTuyệt Cuồng, nếu biết Lãnh phu nhân sẽ phá rối đêm tân hôn của hắn, hắn nhấtđịnh nháo đủ. Được rồi, trước tiên chịu đựng một chút, chờ đại ca thành thânxem hắn thế nào đòi lại.


“Không có.” Hai người bái đường lần kia đều là songphương bị ép buộc.
“Đại tẩu, nếu như tẩu không muốn trong đêm tân hôn bịta mang toàn bộ người của Thiên Cơ các vào nháo tân phòng, thỉnh đừng làm khódễ ta.”
Uy hϊế͙p͙, đây tuyệt đối chính là uy hϊế͙p͙.


Bạch Mạn Điệp nhăn mặt, “Ta mới không sợ.”
“Đại tỷ cùng đại ca đã sớm bái đường rồi.” Thủy TịchLinh có thiện tâm nhắc nhở hắn.
Diệp Lăng Tương đã từng nói nhỏ với nàng, Sáo NgọcCông Tử, Kim lão bản chính là một người, mà người đó chính là đại tỷ phu củabọn họ.


“Hồi nào, sao ta không biết?” Quân Tùy Phong nhíu mi.
Lãnh phu nhân thấy cục diện vẫn chưa đủ loạn, phán ramột câu, “Phiền ngươi đi điều tr.a hôn thê được chỉ phúc di hôn với đại ca ngươilà ai.”
“Không phải là đại tẩu chứ?” Quân Tùy Phong không phảingu ngốc, lập tức hiểu ra.


Bạch Mạn Điệp hung hằng trừng mắt nhìn nàng, “Diệptiểu thư, phiền “cô” tạo khẩu đức.” Nàng nói xong xoay người, chuẩn bị đánhDiệp Lăng Tương một trận.
“Mọi người cứu mạng a…” Diệp Lăng Tương cấp tốc chạynhư bay.


“Chúc tam cô gia, tam tiểu thư bắc niên hảo hợp, concháu đầy đàn.” Ba nha hoàn đồng thanh nói cát tường, sau đó cười hì hì lui ra.
Thủy Tịch Linh nhìn Quân Tùy Phong, giọng điệu êm ái,“Đại ca hiện vẫn chưa biết đại tỷ là nữ nhân huynh ấy cưới về, chàng sẽ khôngnói ra chứ?”


Quân Tùy Phong tuyệt đối trúng phải mỹ nhân kế, “Ta sẽkhông nói.” Hắn tức giận hồ điệp đáng ch.ết kia nháo tân phòng, muốn đem chuyệnnày nói với Đông Phương Vũ. Kết quả là bị lão bà dụ dỗ, oán khí gì cũng tiêutan hết.
“Ừ.” Thủy Tịch Linh cười yếu ớt, chủ động dâng môi.


Giữ lấy một bí mật, đổi lấy được Tịch giai nhân chủđộng, xứng đáng. Đêm xuân một khách đáng ngàn vàn, đừng lãng phí thời gian nữa.
Quân Tùy Phong hôn lên môi nàng, triệt để thực thihành vi của “sách lang”, đem Thủy Tịch Linh ăn đến một khớp xương cũng khôngcòn.


ch.ết dưới hoa mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu, có giainhân làm bạn. cuộc sống thật sự hạnh phúc a.






Truyện liên quan