Chương 63: Bên trọng bên khinh
“Muội tìm được cái này.” Diệp Lăng Tương nói xong nhỏgiọng, đem một chiếc hoa đặt ở trên bàn, cố ý đẩy tới trước mặt Đông Phương Vũ.Đây là hoa tai của Bạch Mạn Điệp, tuyệt đối không nhìn lầm. Đang yên đang lànhsao lại rớt hoa tai? Nhất định là đã xảy ra chuyện.
“Trên núi có rụng rất nhiều lá, hẳn là mới rụng hômqua, cũng cùng thời gian đại tẩu đi lên núi.” Lãnh Tuyệt Cuồng cũng tỏ ra lolắng. Hắn cùng nữ nhân họ Bạch kia quan hệ không được tốt cho lắm. Thế nhưngtất cả mọi người đều lo lắng, hắn cũng lo lắng theo. Hắn tuyệt đối không quênđược Diệp Lăng Tương ở trên núi khóc rất dữ dội, dù hắn không lo lắng cũng phảilàm bộ lo, nếu không Diệp Lăng Tương sẽ đánh ch.ết hắn.
“Có một cành cây bị giẫm lên, cũng có dấu hiệu bị kiếmkhí chặt đứt, có thể xuất kiếm khí mạnh như vậy, nhất định là đại tỷ.” DiệpLăng Tương cùng Lãnh Tuyệt Cuồng phát hiện ra “hiện trường thứ nhất”, nàng lậptức kể lại kỹ càng.
“Còn có cái này.” Lãnh Tuyệt Cuồng đem ba cây mai ngânchâm đặt ở trên bàn, bất chấp nguy cơ đại ca hắn có thể nổi trận lôi đình,
“Cái này…” Vô Danh nhìn ngân châm, chỉ cảm thấy rấtquen mắt. Đem ngân châm đặt trong lòng bàn tay, tỉ mỉ quan sát.
Đông Phương Vũ cũng cầm lấy một cây, dị thường lãnhtĩnh. Tiểu Điệp không cần ám khí, ngân châm chách chắn do đối thủ lưu lại. Rốtcuộc là ai bắt nàng? Tại sao lại muốn bắt? Bạch Mạn Điệp trước đây làm nhiềuviệc ác, thế nhưng nàng cơ bản không có cừu gia, bởi vì ai chọc tới nàng đều bịdiệt cả nhà. Cho dù có người thân hay bằng hữu muốn báo thù cũng không dám tìmnàng.
“Đây là cái gì? Đệ sẽ cho Thanh Long đi điều tra.”Quân Tùy Phong cầm lấy một cây. Nếu tất cả mọi người đều không nhận ra thứ này,chỉ có thể thăm dò xem đây là ám khí chuyên dùng của ai.
“Không cần.” Đông Phương Vũ lãnh tĩnh nhíu mi, “Đây làngân châm chuyên dùng của Quỷ Y.” Hắn từng bị Quỷ Y dùng ngân châm dả thương.
“Lão tử kia sao lại tới đây?” Vô Danh kêu lên, haingười kết thù kết oán đã vài ba chục năm, lão nhân kia không đến nỗi đem thùoán đổ lên đầu thê tử của đồ đệ hắn chứ?
Thủy Tịch Linh từ trong tay Đông Phương Vũ tiếp nhậnngân châm, ngửi nhẹ, “Đây là một loại mê dược rất lợi hại, người trúng phải sẽhôn mê ba ngày ba đêm, nhưng không tổn hại thân thể.”
“Nếu là mê dược, Quỷ Y nhất định muốn bắt sống, hẳn sẽkhông tổn hại đại tỷ.” Diệp Lăng Tương đưa ra kết luận.
“Ta không biết tại sao Tiểu Điệp lại có dính dáng tớiQuỷ Y, ba năm trước, Quỷ Y đích thực dùng ba năm sinh tử đối phó Tiểu Điệp.”Tiểu hồ điệp thì chạy, còn hắn ở lại làm vật hi sinh. Độc trên người hắnvừa giải, Quỷ Y lại chạy đến gây rối, dường như Quỷ Y chuyên môn muốn cùng họđối địch.
“Quỷ Y tại sao lại tới nơi này?” Không phải chuyên tớibáo thù chứ?
“Đại ca, độc trên người huynh đã giải, hay là hạ sơntrước đi. Đại tẩu đang hôn mê, dù là bị ai bắt cũng mang theo không tiện, ThiênCơ các nhất định có thể tr.a ra.”
Đông Phương Vũ đáp ứng một tiếng, trên mặt không nhìnra bất cứ thái độ gì.
Bạch Mạn Điệp mất tích, hắn sốt ruột, nhưng không mấtđi lý trí. Càng vào thời điểm này thì càng phải lãnh tĩnh.
Sau khi từ biệt Vô Danh, mọi người lập tức hạ sơn.Được lợi nhất, đương nhiên là Lưu Ly và Phỉ Thúy. Lưu Ly đường đường chínhchính tới ở tại Thương Mang sơn trang, trở thành nhị quản gia. Lý tổng quản lâunay phải quản lý chuyện làm ăn, gia sự hiển nhiên là không ai quản, thân làthiếp thân nha hoàn của nữ chủ nhân nơi này, từ nhỏ cùng chủ tử lớn lên bênnhau có thể quản gia sự. Đông Phương Vũ an bài như vậy cũng là có dụng ý lótđường cho một ngày nào đó Tiểu Điệp cần phải quản lý chuyện của Thương Mang sơntrang. Nàng trời sinh tính tình lơ đãng, không thích quản lý những chuyện loạnthất bát nhao thế này. Đến lúc đó có Lưu Ly hỗ trợ, nàng có thể tương đối dễchịu.
Nhắc tới mấy tháng trước, Thủy Tịch Linh lẻn vào ThiênCơ các, “nhìn trộm Thiên Cơ bí lục”, bị bắt tại chỗ. Ai cũng nói các chủ phonglưu đối với nàng nảy sinh hứng thú, nhưng đến cuối cùng, các chủ cư nhiên bỏchạy. Quanh đi quẩn lại một vòng, hai người cùng nhau trở về. Thế nhưng, thânphận Thủy Tịch Linh đã từ “tiểu thâu” biến thành phu nhân.
Ngay khi Quân Tùy Phong trịnh trọng tuyên bố thân phậncủa Thủy Tịch Linh, lập tức đổi lại một trận thất thanh. Sau này gặp phu nhântốt nhất cứ đi đường vòng, nếu không chính là muốn cho nàng hạ độc.
Phỉ Thúy được thế “nước lên đẩy thuyền”, lập tức trởthành đại phu đại phu chuyên chúc cho Thiên Cơ các, nha hoàn này còn chuyệnphải làm, hơn nữa có nữ tỳ hầu hạ, nghiễm nhiên trở thành một trong những ngườilãnh đạo cấp cao. Chủ ý này là của Thủy Tịch Linh, nha đầu kia theo nàng đãnhiều năm, độc thuật, y thuật của nàng cũng học được hơn phân nửa, tuyệt đốicũng được cho là một thần y, chỉ là bị nàng là thiên hạ đệ nhất áp chế, khôngđược trở mình. Hôm nay nàng đã trở thành thê tử người khác, nên cho nha đầu kiamột chỗ để phát triển.
Tuyệt Tình cư là nơi ở của thiên hạ đệ nhất sát thủ,sát khí quá nặng, không thích hợp với phụ nữ mang thai nên Diệp Lăng Tươngquang minh chính đại đến ở tại Thiên Cơ các, chờ Vô Tranh Sơn Trang xây xonglại tính tiếp. Sau khi an bài thỏa đáng nhiệm vụ đi tìm Bạch Mạn Điệp, Quân TùyPhong lập tức phát huy công dụng ba tấc lưỡi của mình, dự định thuyết phục bangười Lãnh Tuyệt Cuồng vào Thiên Cơ các. Mật thám là một công việc nguy hiểm,nhiều lúc cần thâm nhập địch doanh, để tránh phiền phức, dịch dung là điềuthiết yếu. Trong Thiên Cơ các có đủ loại nhân tài, duy chỉ thiếu một vị dịchdung cao thủ xuất thần nhập hóa. Người trên giang hồ ai cũng biết một chútthuật dịch dung, nếu phải đối mặt với những nhân vật lợi hại, tốt nhất là nhờcao thủ cải trang. Quân Tùy Phong đem mục tiêu đó đặt lên người Diệp Lăng Tươngcùng Tiểu Sai, thuật dịch dung của Thanh Long đường chủ cũng coi như lợi hại,nhưng nếu so với hai người thì vẫn còn kém xa. Nhất là Tiểu Sai, rất cần đượckhai thác, đường đường là Thiên Cơ các Thanh Long đường chủ mà còn kém xa thìkhông phải kẻ đầu đường xó chợ, làm nha hoàn thực sự đáng tiếc.
Trải qua vài ngày được Quân Tùy Phong khuyên bảo, DiệpLăng Tương cùng Tiểu Sai quyết định đến Thiên Cơ các cộng tác. Công việc chủyếu đương nhiên là dịch dung, dĩ nhiên, nếu có nhiệm vụ quan trọng gì cũng cầnhai người đích thân xuất mã. Nên mới nói công việc của hai người thực sự rấtnhẹ nhàng, hơn nữa tuyệt đối là được lãnh đạo đãi ngộ.
Cuối cùng, Quân Tùy Phong càng muốn nhắm tới LãnhTuyệt Cuồng hơn. Muốn khuyên hắn tới Thiên Cơ các làm Chu Tước đường chủ. TiểuChu Tước đã thành thân, dự định từ chức. Hắn đường đường là thiên hạ đệ nhấtsát thủ, công phu trèo tường cùng theo dõi nhất định là đệ nhất, cực kỳ thíchhợp với nhiệm vụ theo dõi của Chu Tước đường chủ. Đối phó với những nhiệm vụquan trọng, đương nhiên là giao cho Chu Tước đường, cứ như vậy, phu thê bọn họcó thể ở chung một chỗ. Quân Tùy Phong đi theo nói nửa ngày, một câu trả lờicủa Lãnh Tuyệt Cuồng “Đệ muốn thoái ẩn giang hồ, sống những ngày bình thản,thỉnh nhị ca nhanh chóng xây dựng Vô Tranh Sơn Trang” đã tức khách khiến QuânTùy Phong không còn gì để nói. Lãnh đạo cấp cao cũng không phải dễ làm a, vìkhai thác một nhân tài ưu tứ, lãng phí cả một đống nước bọt, vậy mà ai kia lạikhông chút cảm kích. Không lừa được tam đệ, đành phải đi lừa đại tẩu vậy, đạitẩu tương đối dễ lừa, hơn nữa võ công so với tam đệ còn cao.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới, giữa lúc hắn đangphiền não không biết để ai tiếp nhận vị trí Chu Tước đường chủ, Chu Tước đườngchủ cư nhiên trở về. Không cần phải hỏi, đương nhiên là tới từ chức. Nàng đãtrình đơn từ chức n lần rồi, hắn vẫn không đồng ý, hiện tại người ta đã tìm tớicửa, hắn có thể làm gì bây giờ?
“Nhị sư huynh.” Người chưa tới cửa, thanh âm của ChuTước đường chủ Lương Ngọc Phượng – Hàn phu nhân đã nhẹ nhàng bay tới.
Thấy không, một mỹ nữ toàn thân đỏ rực đang nhảy nhàolên người Quân Tùy Phong, “Nhị sư huynh, muội nhớ huynh.” Người Lương NgọcPhượng sợ nhất chính là đại sư huynh Đông Phương Vũ, chỉ cần một ánh mắt củahắn, nàng lập tức không dám nói lời nào. Nàng kính đại sư huynh như thiên thần,không dám vượt quá giới hạn, ở trước mặt hắn, nàng vẫn chỉ như một con rùa rútđầu. Nhất là ngày trước nàng dám bất kính với sư phụ, bị phạt làm nha hoàn chođại sư huynh, thực sự rất thảm a. Nếu như có thể lựa chọn, nàng thà là chịungồi tù chứ không muốn làm nha hoàn cho đại sư huynh. Nhưng nàng biết, không cókhả năng. Sư phụ biết nàng sợ đại sư huynh, cố ý để nàng ở bên cạnh hắn. Vừa đểtôi luyện thân hắn, vừa để tôi luyện lòng nàng. Làm nha hoàn cho hắn một năm,nàng càng thêm sợ hắn. Vừa nhớ tới ánh mắt của đại sư huynh, nàng lập tức muốnkhóc. Thế nhưng, khi đứng trước mặt nhị sư huynh kiêm người lãnh đạo, nàng togan lớn mật, hai người bình thường hay nháo loạn với nhau. Đều là sư huynh,khác biệt thật lớn a.
Thủy Tịch Linh thoáng thấy Lương Ngọc Phượng đang ởtrên người Quân Tùy Phong, cử chỉ thân mật, nàng nhẹ nhàng chải tóc, ngón tayngọc bắn ra, thuận tiện phất tay áo một cái. Động tác của nàng rất tự nhiên,thoạt nhìn vô cùng bình thường.
Chú ý tới sách mặt bất hảo của Thủy Tịch Linh, QuânTùy Phong lập tức đẩy Lương Ngọc Phượng ra, “Ngọc Phượng, buông ra.”
Lương Ngọc Phượng vẫn như cũ bám lấy Quân Tùy Phong,“Nhị sư huynh a, muội nhớ huynh mà. Huynh không biết muội cực khổ thế nào đâu,hoàng đế tiểu tử kia mời muội đi điều tra…” Lương Ngọc Phượng vừa thấy xungquanh có nhiều người như vậy, lập tức câm miệng, đó là chuyện cơ mật của triềuđình, không được ăn nói lung tung.
“Buông ra.” Quân Tùy Phong vừa nói vừa đẩy nàng.
Lương Ngọc Phượng trừng hắn một cái, ánh mắt rơi vàongười Lãnh Tuyệt Cuồng, mừng quá kêu lên, “Lãnh đại ca, đã lâu không gặp. Đượcrồi, dạo này thế nào sao lại không dùng bồ câu đưa tin cho muội?” Tuy LãnhTuyệt Cuồng không phải sư huynh nàng, nhưng quan hệ hai người cũng như huynh muội.Khi nàng còn nhỏ đã cùng hắn ở chung một chỗ, tự nhiên không quá kiêng kỵ.
Lãnh Tuyệt Cuồng thản nhiên nói, “Không dám làmphiền.”
Lương Ngọc Phượng tùy tiện xua tay, “Quan hệ của chúngta như vậy, huynh khách khí làm gì?”
Như vậy? Là như thế nào a? Sách mặt Diệp Lăng Tươnglập tức trở nên khó chịu, thở phì phì ngồi một bên.
“Muội công việc bề bộn, ta không muốn lại làm phiền.”Mỗi lần Lãnh Tuyệt Cuồng tìm không được “nạn nhân” đều do Lương Ngọc Phượng hỗtrợ.
Phỉ Thúy cùng Tiểu Sai liếc nhìn nhau một cái, PhỉThúy gật đầu, đi tới bí mật hạ một chút bột phấn trên người Lương Ngọc Phượng,rồi đi tới bên cạnh Thủy Tịch Linh. Khi đi qua người nàng, Phỉ Thúy môi hơigiật giật. Thủy Tịch Linh lạnh lùng nhìn nàng, làm như không thấy gì hết.
“Ngọc Phượng, vị này chính là nhị tẩu của muội.” QuânTùy Phong đưa Thủy Tịch Linh đến trước mặt nàng.
Lương Ngọc Phượng nhìn nàng từ trên xuống dưới, “Nhịtẩu khí chất xuất chúng, nhất định là tiểu thư khuê các.” Nữ tử này trên ngườiđích xác có một loại khí chất xuất chúng, trong ngọc trắng ngà, phong hoa tuyệtđại. Nàng đã từng thấy qua vô số tiểu thư khuê các, không có ai được xuất sáchthế này.
Thủy Tịch Linh vẫn lãnh đạm như thường, nhìn không rađược một chút cảm xúc, “Chu Tước cô nương quá khen.” A, tiểu thư khuê các? Nàngtừ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, từng sống đầu đường xó chợ, nếu không nhờ sư phụ, nàngđã sớm phơi thây đầu đường.
“Vị này nhất định là tam tẩu tử?” Lương Ngọc Phượngcười hề hề lén đánh giá Diệp Lăng Tương.
“Ừ.” Diệp Lăng Tương không để ý tới nàng, là Lãnh TuyệtCuồng phải trả lời thay.
“Hai vị tẩu tử xinh đẹp như hoa, chả trách có thểchiếm giữ trái tim của nhị vị ca ca.” Lương Ngọc Phượng có chút hả hê, “Chỉ cóđại tẩu là quá thảm.” Bái đường xong lập tức bị bỏ ở nhà.
Dám nói xấu tiểu thư nhà nàng? Phỉ Thúy hé miệng, lơđãng giật giật.
Đại tẩu mà thảm sao? Là đại ca thảm thì có. Đại tẩuchỉ biết gây rách rối, bất hạnh nhất chính là đại ca. Lãnh Tuyệt Cuồng cùngQuân Tùy Phong rất ăn ý liếc mắt nhìn nhau.
Lương Ngọc Phượng liên tục nhìn Diệp Lăng Tương, lẩm bẩmnói, “Kỳ quái, nhìn trang phục của tam tẩu sau cứ thấy giống Thiên Diệp Tu La.”Trên người toàn là ti đái.
“Thất lễ, cô nương ta chính là Thiên Diện Tu La.” Lãnhphu nhân đối với nàng một chút hảo cảm cũng không có, dám ở trước mặt các nàngthân mật với lão công, lâu lâu còn ôm một cái, lại còn dám nói xấu sau lưng đạitỷ, có hảo cảm mới là lạ.
Lương Ngọc Phượng kinh ngạc há mồm, “Tẩu… chính là mộttrong ba nữ nhân lợi hại nhất giang hồ.” Kỳ thực có rất nhiều nữ nhân lén sùngbái tam la sát, nàng cũng là một trong số đó.
“Đúng vậy.” Câu trả lời này của Diệp Lăng Tương phảinói là bất hảo.
Lương Ngọc Phượng hưng phấn hỏi, “Thiên Diện Tu La cônương, nghe nói thuật dịch dung của tẩu không chỉ thay đổi được dung mạo, ngaycả vóc dáng cũng có thể thay đổi theo. Thậm chí tẩu có thể biến thành tiểu hàitử, có đúng vậy không?” Nàng đã từng luyện qua Súc Cốt Công, đương nhiên có thểnhỏ lại. Thuật dịch dung cao thủ, có thể nhỏ lại cũng không phải kì quái.
Diệp Lăng Tương lạnh lùng nhìn nàng, “Có cần ta đem côbiến thành hạt gai không?” Nàng thình lình nói ra một câu, khiến tất cả mọingười đều cười rộ lên.
Lương Ngọc Phượng xấu hổ cúi đầu, “Cô nương, ta chỉhiếu kỳ thôi mà.” Lương Ngọc Phượng mười bảy tuổi đã vào Thiên Cơ các làm ChuTước đường chủ, kinh nghiệm không giống nhau, đương nhiên có thể nhìn ra địch ýcủa Diệp Lăng Tương với mình. Diệp Lăng Tương là thần tượng của nàng, lại cònlà tam tẩu tử, dù nàng có hơi quá đáng, Lương Ngọc Phượng cũng không dám so đo.
Quân Tùy Phong nhìn thấy bầu không khí không được tốtlắm, vội ngắt lời, “Ngọc Phượng, muội quay về đây làm gì.”
“Muội đã nói nhiều lần rồi, thỉnh huynh tìm người kếnhiệm chức vị Chu Tước đường chủ.” Quả nhiên là vậy.
Quân Tùy Phong xuy tay, “Tạm thời không có.”
Lương Ngọc Phượng tùy tiện ngồi xuống, tựa người trênghế, “Quên đi, hiện tại không cần gấp.”
“Tại sao?”
“Bởi vì muội đang làm việc cho hoàng thượng, mà chuyệnnày hắn muốn chính muội điều tra.” Nàng vô duyên vô cớ có hai thân phận, trởthành mật thám triều đình.
“Còn thiên hạ đệ nhất thần bộ Hàn Phi của muội đâurồi?” Chu Tước đường chủ phối với thiên hạ đệ nhất thần bộ, quả nhiên tuyệtphối.
“Đang ở chỗ đại sư huynh.”
Quân Tùy Phong tự tiếu phi tiếu, “Không muốn gặp đạisư huynh sao?”
Lương Ngọc Phượng bị một trận lạnh run, “Tha cho muộiđi.” Bởi vì nàng phạm sai, đại sư huynh vẫn đang ghi hận trong lòng, nàng sẽkhông ngốc đến nỗi ra làm bia đỡ đạn. Nếu không có sư phụ, đại sư huynh khôngbiết biến thành cái dạng gì. Cho nên trong các sư huynh muội, đại sư huynh đốivới sư phụ là tôn kính nhất. Sư phụ võ công hoàn toàn biến mất, huống hồ thểtrạng lại không được tốt, nàng cư nhiên đi hạ độc sư phụ, khó trách đại sưhuynh không tha thứ cho nàng. Nàng biết sai rồi, đến thâm sơn hái thuốc cho sưphụ, còn suýt chút nữa mất mạng.
“Đáng đời.” Quân Tùy Phong hừ một cái. ĐôngPhương Vũ nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, Hàn Phi cư nhiên tìm tới Thương Mangsơn. Tuy rằng bọn họ khá thân thuộc, nhưng hắn cũng không nói với Hàn Phi hắn ởtại chỗ này, Hàn Phi thế nào lại tìm được? Hơn nữa tìm tới đây làm gì? Khôngphải muốn bắt hắn chứ?
Sau khi cho tất cả mọi người lui ra ngoài, chỉ còn LưuLy ở lại, Đông Phương Vũ thản nhiên hỏi, “Hàn đại thần bộ, ngươi tới đây làmgì?” Chế giễu lẫn nhau luôn luôn là lạc thú của hai người họ.
“Tìm ngươi a.” Hàn Phi trả lời rất hiển nhiên.
“Chuyện gì.”
Hàn Phi tựa người trên ghế, lười nhác liếc nhìn LưuLy, “Sáo Ngọc Công Tử, nàng là ai?” Nha đầu tâm phúc? Vấn đề quan trọng thế nàycó thể cho nàng nghe?
Hàn phi cười cười, “Là hồng nhan tri kỷ? Tiểu hồ điệplần trước đâu rồi?”
Lưu Ly lườm hắn một cái, “Hàn bộ đầu, thỉnh tự trọng.Đây là chuyện riêng của công tử nhà ta, không tiện tiết lộ.” Lưu Ly có đôi khiháo sách, cũng có khi ngu ngốc, thế nhưng háo sách cùng ngu ngốc chỉ thể hiệntrong nhà, còn với người ngoài, nàng thật sự vững vàng thành thục.
“Lão đệ, có dũng khí nói chuyện với ta như vậy, nhấtđịnh là nữ nhân của ngươi.”
Lưu Ly hừ lạnh, “Từ khi nào mà thiên hạ đệ nhất thầnbộ trở thành bà tám vậy.”
“Lão đệ, tìm được tiểu nha đầu này ở đâu vậy? So vớitiểu hồ điệp kia thú vị hơn đấy. Tiểu hồ điệp kia tay trói gà còn không chặt,chỉ biết liên lụy ngươi. Còn tiểu nha đầu này hẳn có võ công, càng thích hợp.”Tiểu nha đầu này hô hấp đều đặn, võ công không tệ. Nhìn trang phục đã biết làngười trong giang hồ, chính xác là càng hợp với hắn.
Vào thời khách này, Lưu Ly bắt đầu biểu hiện lòngtrung thành của mình, nghiến răng nghiến lợi, “Thỉnh Hàn bộ đầu tự trọng, tiểuthư nhà ta võ công cao cường, dư sức đối phó với Hàn đại bộ đầu ngươi. Tiểu thưnhà ta từng luyện qua Tẩy Tủy Kinh, nên võ công không giống người bình thường,Hàn bộ đầu ngươi mắt kém, nhìn không ra cũng không có gì là lạ.”
Hàn Phi có chút kinh ngạc, Tẩy Tủy Kinh là một loại võcông thượng thừa trong giới võ lâm. Phàm là người từng luyện qua, không chỉ cóthể gia tăng công lực, trị liệu nội thương, còn có thể che giấu võ công. Chỉcần từng luyện Tẩy Tủy Kinh, có thể đem võ công toàn bộ che giấu. Nhịp thở,bước đi, tất cả đều như người bình thường. Tẩy Tủy Kinh là võ công bí truyềncủa Hồng Nhan Cung, nàng thế nào lại từng luyện? Lẽ nào nàng là người của HồngNhan Cung? Đánh ch.ết hắn cũng không nghĩ ra nương nàng là cung chủ tiền nhiệmcủa Hồng Nhan Cung.
“Ngươi là nha hoàn của tiểu hồ điệp?” Tiểu hồ điệp cóvõ công sao?
Lưu Ly giương cằm, “Thiếp thân nha hoàn, võ công của tađều do một tay tiểu thư chỉ dạy.”
Hàn Phi tươi cười, “Lão đệ, chúc mừng a, thực sự là vơđược bảo vật rồi.” Cứ tưởng tiểu hồ điệp kia là tiểu thư khuê các hay gì gì đó,không ngờ cũng là người trong giang hồ.
“Đều nhờ Hàn huynh.” Nếu không phải Hàn Phi ra sức bắthắn, hắn cũng không có cơ hội gặp được Tiểu Điệp.
Hàn Phi cười gian trá, “Tốt, vậy hồng bao của ông maiđâu rồi?”
“Ngươi đi ch.ết đi.” Lưu Ly thiếu chút nữa đập bể cáighế.
“Tiểu nha đầu, không hiền chút nào a.”
“Đừng có chọc nàng.” Nha đầu kia cùng Tiểu Điệp đềuquái đản như nhau, có thể quản được nàng chỉ có sáu người. Bây giờ Bạch MạnĐiệp không có ở đây, nàng không hẳn sẽ nghe lời hắn.
Hàn Phi có chút hả hê, “Vị tiểu hồ điệp kia của ngươirốt cuộc là ai? Chỉ là nha đầu mà đã kiêu ngạo như vậy, xem ra lão đệ ngươisống không thoải mái lắm.”
“Người ngươi truy đuổi ba năm, cả một cái bóng cũngkhông thấy.” Hàn Phi lần này thực sự kinh ngạc, “Vô Ảnh La Sát.”
“Xem như ngươi có kiến thức.”
“Lão đệ a, Sáo Ngọc Công Tử cùng Vô Ảnh La Sát kết làmphu phụ.”
“Đúng vậy.”
Hàn Phi đột nhiên phá lên cười, “Tuyệt, hai người cácngươi lại ở chung một chỗ, ha ha.”
“Hàn Phi được xưng là thiên hạ đệ nhất thần bộ, tintức linh thông, chẳng lẽ chưa nghe qua chuyện luận võ chiêu thân ở Phương gia?”Bây giờ tới lượt Lưu Ly chế giễu.
Hàn Phi vỗ đầu, “Giang hồ đồn đại phu nhân Sáo NgọcCông Tử là một trong Tam La Sát, sao ta nhất thời lại quên chứ.”
“Nói đi, chuyện gì.” Tên này tuyệt đối không tới đâytán gẫu.
“Hoàng thượng tìm ngươi.” Hàn Phi bày ra thái độ tấtcả đều không liên quan tới mình.
“Sao?” Đông Phương Vũ ngừng một chút, “Chuyện gì?” Đãxảy ra đại sự gì? Sao lại cần hắn đích thân xuất mã.
“Làm hộ vệ cho ngài.”
“Tiếp tục.”
“Tứ vương gia có ý đồ tạo phản, nhiều lần phái thíchkhách ám sát hoàng thượng. Những thích khách này võ công cao cường, suýt nữa ámsát thành công, nên mới mời thiên hạ đệ nhất Sáo Ngọc Công Tử đến hộ vệ. Saukhi Ngọc Phượng tìm được chứng cứ mưu phản của tứ vương gia, hoàng thượng mớibiết được.”
“Có ngươi là đủ rồi.” Hàn Phi cũng là một trong thậpđại cao thủ.
“Tứ vương gia phái thích khách mỗi lần đều hơn mườingười, ta có thể ứng phó được bao nhiêu. Thế nên, ngài muốn ta làm hộ vệ. Tốtnhất là có cả phu nhân ngươi. Hai phu thê ngươi hợp tác, ta có thể đứng sangmột bên hóng mát.”
Đông Phương Vũ trầm mặc, không biết trả lời thế nào.Không kể trước đây hắn đáp ứng giúp đỡ đương kim hoàng thượng, chỉ bằng, đươngkim hoàng thượng là một minh quân hiếm thấy, hắn cũng sẽ đi bảo hộ. Thế nhưng,Tiểu Điệp của hắn mất tích… Tứ vương gia tàn bạo, nếu nắm được thiên hạ, hậuquả khó lường. Tư tình nhi nữ, thiên hạ sinh linh, rốt cuộc nên chọn cái nào?Hắn không phải thánh nhân, rất muốn chọn tư tình nhi nữ, thế nhưng…
“Lên đường.” Đông Phương Vũ đứng lên.
“Như vậy đi sao?” Lão huynh này không phải quá sốt ruộtchứ? Muốn mệt ch.ết hắn à?
“Đừng nhiều lời vô ích.” Xong chuyện của hoàng thượng,hắn còn phải đi tìm lão bà.
“Đệ muội đâu?” Vô Ảnh tiểu thư trong truyền thuyết saolại không thấy đâu cả? Mang theo nàng đảm bảo tuyệt đối an toàn.
“Mất tích rồi.”
Hả, mất tích? Sao lại mất tích?
“Đại cô gia, ngài đi nhanh đi. Tiểu thư chúng ta nổidanh trượng nghĩa, sẽ không trách ngài.” Lưu Ly dường như nhìn ra được điềuĐông Phương Vũ lo lắng.
Đông Phương Vũ khẽ gật đầu, không đáp lại.
Hàn Phi gãi gãi đầu, “Không hiểu.”
“Ngươi không cần phải hiểu, lát sau xuất phát.” Rấtphức tạp, nhất thời không thể nói rõ ra được.
“Ngọc Phượng đang ở Thiên Cơ các, ta đi tìm nàng.”
“Ngọc Phượng đưa ngươi tới.” Không cần nghĩ, cháchchắn rồi.
“Đương nhiên.”