Chương 5: Trùng sinh đích “phúc lợi”

Tần vương Doanh Chính đăng cơ mười một năm, trong ngày đầu năm mới cuối cùng đã có con trai, năm đó hắn hai mươi bốn tuổi, vì theo cổ nhân khi sinh đã tính là một tuổi, nên kỳ thật Doanh Chính mới chỉ có hai mươi ba.


Hai mươi ba tuổi làm cha, trước đó đã có hai nữ tử vừa ba tuổi, nếu là thời nay thì đã bị gọi là tảo hôn sinh sớm, nhưng lúc ấy tỉ lệ sinh thấp, người khó sống lâu lại lấy thân phận đế vương mà xem xét, quả thực Doanh Chính đã kết hôn khá muộn. Vương Bí cùng Mông Điềm so với hắn chỉ hơn hai, ba tuổi, mà con của họ đã chạy loạn sân vườn, đọc sách tập võ, nói theo kiểu hiện đại thì là đã có thể tự mình xuất môn đánh tương du.


Hai mươi hai tuổi mụ mới làm lễ đội mũ lễ, lập hậu, trước đây ngoại trừ công chúa sang hòa thân thì chỉ có cung nga hầu hạ bên người. Có điều Doanh Chính một lòng vì đoạt lại vương quyền, rất ít tâm tư nghĩ đến chuyện giường chiếu, động đến nữ nhân vì thế đã ít càng thêm ít.


Mẫu thân của hai nữ tử xuất thân cũng không cao, đều là cung nga, sau nhờ sinh con mà được phong làm nữ ngự.
Theo tục cho đến trước khi Tần vương Doanh Chính xưng Thủy Hoàng đế, thiên tử xưng vương, chính thê xưng hậu. Vương có một hậu, ba phu nhân, chín tần, hai mươi bảy thế phụ, tám mươi mốt nữ ngự.


Hậu là chính vị (có vị trí chính thức) trong cung, cũng như thiên tử; phu nhân ngồi luận phụ lễ; chín tần chưởng giáo tứ đức; thế phụ chủ tang, tế, tân khách; nữ ngự tự tại yên tẩm.
Nữ ngự còn gọi là ngự thê, so với cung nga chỉ hơn một bậc, chỉ phụ trách thị tẩm Đại vương.


Vương hậu của Tần vương Doanh Chính là Lữ Bất Vi tuyển, hình thức không tồi, xuất thân Tần quốc thế gia, chỉ là thân thể có chút yếu đuối. Đối với chuyện này Doanh Chính cũng không dị nghị, hắn đối với việc vương hậu của mình là người phương nào cũng không thèm để ý, sở dĩ lấy chỉ là để danh chính ngôn thuận mà cầm quyền.


available on google playdownload on app store


Tuy vương hậu có quan hệ với Lữ Bất Vi, nhưng sau khi nắm quyền Doanh Chính cũng không làm khó xử nữ tử nhu nhược không biết tranh đấu này, giữ lại cho nàng vinh hoa địa vị. Đem oán hận phát tiết trên người một nữ nhân vô tội đối với một nam nhân mà nói mới là chuyện cực kỳ xấu xa, nam nhân chân chính sẽ không dùng cách tr.a tấn nữ nhân để thỏa mãn thân thể cùng tâm trạng của mình, cũng sẽ không dùng cách này để che dấu bản thân không cam lòng trước thất bại.


Lúc này Doanh Chính đã không cần dùng hậu cung để duy trì địa vị trên triều đình, sở dĩ thêm người vào hậu cung đơn giản là vì khai chi tán diệp (mở rộng, làm cho hưng thịnh). Ngoại trừ chính thức sắc phong vương hậu cùng vài nữ ngự, hắn một nữ tử cũng không thụ phong, bởi vậy hậu cung ai nấy đều muốn đoạt lấy ngôi vị sinh hạ hài tử đầu tiên. Chỉ là nhiều nữ nhân mà chỉ vây quanh một nam nhân, cho nên thị phi cùng âm mưu ngày càng nhiều, kết quả ai cũng không thể thuận lợi sinh hạ.


Lần này sinh hạ nam tử là công chúa mà nhiều năm trước, khi Doanh Chính mười ba tuổi kế vị được Trịnh quốc đưa tới hòa thân, tên là Cơ Uyển, đến Tần năm đó mới mười lăm.


Trịnh quốc chỉ là một nước chư hầu nhược tiểu, nhiều lần chiến loạn sớm đã lụi tàn, một mực phụ thuộc vào ân huệ của Tần quốc. Khi Tần quốc dần dần lộ ra ý đồ muốn nhất thống thiên hạ, quân chủ Trịnh quốc lập tức dâng lên quốc tỷ tự hạ mình thành quận.


Cho nên Cơ Uyển trong hậu cung Tần quốc địa vị rớt xuống ngàn trượng, không được thụ phong lại không có danh hiệu công chúa bảo vệ, nàng thường xuyên bị công chúa các nước khác khi dễ. Nếu như không phải ngày đó Doanh Chính cùng Mông Điềm, Vương Bí trốn học ngẫu nhiên gặp Cơ Uyển bị người đẩy xuống hồ, có lẽ hôm nay đã không có nữ tử sinh hạ hoàng trưởng tử được phong làm “Uyển phu nhân”.


Đối với nữ tử văn tĩnh (vẻ ngoài bình lặng) đa tài lớn hơn mình hai tuổi này, Doanh Chính phần nhiều xem nàng như tỷ tỷ, thậm chí từng nghĩ tới chuyện phong Cơ Uyển làm Tần quốc công chúa. Những ngày vô sự hắn gặp Cơ Uyển ở nơi vắng vẻ nghe nàng đánh đàn, khi vui Doanh Chính vốn cũng yêu thích âm luật còn có thể chủ động đánh trúc (một loại đàn) tương phối, nhiều năm qua hai người một mực lấy đạo tỷ đệ mà cư xử, cho đến một năm trước ngày Doanh Chính ban tử cho mẫu hậu của mình.


Sân nhỏ u tĩnh của Cơ Uyển là nơi Doanh Chính kiếm tìm sự an ủi, Cơ Uyển cũng là người duy nhất được nhìn thấy lãnh khốc nam tử có lúc yếu mềm. Đêm hôm đó hai người cùng một chỗ uống rượu, say đến hỗn loạn rồi xảy ra quan hệ.


Sau hôm đó hai người rất xấu hổ, vì vậy ai cũng không nhắc lại nhiều. Bất quá về sau những lúc hai người ở chung, ngoại trừ cùng đánh đàn đọc sách, cũng có làm những chuyện khác, chỉ là không công khai.


Mọi người không hề biết, đều cho rằng hai người vẫn như thường, trong nội cung không ai không biết mười năm nay Tần vương xem Cơ Uyển như tỷ tỷ, không nghĩ ngợi đối phó nàng. Vì an toàn của “mẫu tử” hai người họ, Doanh Chính cẩn cẩn dực dực, chu đáo an bài, cho nên nhờ không ai “chú ý” đến Cơ Uyển mới có thể thuận lợi sinh hạ hài tử.


………
Không thể mở hai mắt, không thể mở miệng nói chuyện, hai tai lại nghe không rõ thanh âm, Phục Tô cảm thấy cơ thể như bay bổng trôi nổi giữa không trung, không hề có cảm giác an toàn.


Bên tai thường xuyên có tiếng ong ong, nhưng có thể phát giác được có người đụng vào mình, muốn cử động nhưng lại không thể cử động. Không biết cứ như vậy đã bao lâu, Phục Tô chỉ biết thời gian đối với mình giờ đây dài dằng dặc, mỗi ngày việc có thể làm ngoại trừ nằm ngủ chính là những người kia cho vào miệng mình thức ăn gì đó vừa đặc vừa dính dính.


Cái gì đó trong miệng mình Phục Tô đoán là bột ngũ cốc, chẳng những không có vị còn không có hương. Vì vậy người nào đó nhàn rỗi vô sự bắt đầu suy nghĩ lung tung, phê phán thức ăn bệnh viện thật sự quá kém, nhìn đã không đẹp, rõ ràng hương vị cũng rớt thê thảm rồi.


Trong lòng bất bình, Phục Tô cho rằng nhất định là hắn liệt hết cả tứ chi, mẹ lại lười đi siêu thị mua cháo đủ vị đủ hương tăng cường bồi bổ, cho nên mới bị thức ăn bệnh viện tr.a tấn thế này. Phải biết rằng người bệnh cũng có nhân quyền, hắn giờ đã là người thực vật không ra ch.ết không ra sống đối với hương vị của thức ăn càng bắt bẻ vô cùng.


Đần độn tăng theo thời gian, nghĩ đến mình từ nay về sau cuộc sống chỉ có trải qua ở trên giường Phục Tô rất muốn khóc, nhất là khi nghĩ đến song thân.


Nhớ đến một người cha suốt ngày vờ vịt Thiên Chúa giúp người ta xem phong thuỷ tướng số, cùng một người mẹ mười ngón không dính nước mùa xuân, chỉ biết ôm thức ăn vặt cùng giấy lau ngồi trên ghế sa lon xem “bổng tử kịch”, Phục Tô sâu sắc tự trách mình.


Tự trách mình tại sao viện cớ mệt mỏi mà không lập tức nhặt xà phòng lên, tự trách mình tại sao đi đứng không biết cúi đầu nhìn đường, tự trách mình tại sao không mua bảo hiểm tai nạn cá nhân, tự trách mình tại sao lại khuất phục thế lực tà ác không kiên định quyết tâm đi Nhật Bản, tự trách mình…


Dù sao Phục Tô trong lúc tự trách, nghĩ đến cục xà phòng ác độc kia hắn thề sau này chỉ dùng sữa tắm, triệt để kiên quyết chống lại xà phòng, cho dù là xà phòng vị hoàng qua (dưa chuột có vị sao o.O)mà hắn thích nhất.


Cho đến một ngày không biết là vì nguyên nhân gì, Phục Tô ngạc nhiên phát hiện mình có thể nghe thấy thanh âm rõ ràng rành mạch.


Rất ồn ào, rất náo loạn, có rất nhiều người ra ra vào vào, có rất nhiều tay trên người hắn “sỗ sàng” sờ tới sờ lui, khiến cho hắn vì không cách nào ngủ được mà suýt tý nữa dẫn đến suy nhược tinh thần.


Phục Tô thử há miệng nói chuyện, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng kêu yếu ớt, nhưng điều làm Phục Tô mừng rỡ như điên chính là hắn biết rõ khí lực đang từng chút một trở lại, bởi vì hắn đã có thể nhấc tay ngúc ngắc đầu.


Không ngừng hướng lão thiên gia cam đoan từ nay về sau mình nhất định làm nhiều chuyện tốt, bảo vệ hoa cỏ, bảo vệ động vật nhỏ. Sâu thẳm đáy lòng bắt đầu hiểu được mấy cái cảnh thế danh ngôn đại loại “thế sự vô thường”, “phong vân không dự báo trước được”, Phục Tô quyết định một lòng hướng thiện, nhớ kỹ sau này mạnh khỏe xuất viện điều đầu tiên muốn làm chính là mua bảo hiểm.


Lúc này Phục Tô vẫn chưa biết xung quanh hắn bắt đầu thay đổi, bởi vì hôm nay đối với “hắn” mà nói là một ngày rất quan trọng, chính là “tam triêu” (ba buổi sáng – theo QT gọi là ngày thứ ba lại mặt).
………


“Tam triêu”, chỉ hài nhi ngày thứ ba sau khi sinh. Nghi thức là vì hài nhi tắm rửa, tục xưng “tẩy tam”(tắm ba ngày), ý muốn thanh trừ dơ bẩn, tiêu tai tránh họa.
Lúc bắt đầu nghi thức, sản phụ đem một con gà đặt phía trước cửa sổ, sau đó thắp hương cầu nguyện, gọi là “bái sàng công sàng mẫu”.


“Tẩy tam” dùng nước từ nhánh cây hòe, lá ngải hao, hoa tiêu cùng thuốc Đông y nấu thành. Trong bồn tắm thường thường còn thả trứng gà đỏ cùng vàng bạc đồ trang sức. “Tẩy tam” bình thường do bà mụ hoặc là tổ mẫu của hài tử tiến hành, nhưng hôm nay diễn viên chính của chúng ta thân phận có chút đặc biệt, hắn trên không có tổ mẫu, phụ nhân trong nhà hắn thân phận so với hắn đều thấp kém, bà mụ càng không có tư cách.


Ai bảo hắn là Tần vương đại vương tử, thậm chí còn có thể trở thành quân vương.


Huống chi ngày đó “báo hỉ” là do quân vương một tay xử lý, tự mình mang gùi bắn tên, bởi vậy hôm nay người chủ trì “tẩy tam” thân phận cũng không được thấp. Cuối cùng không còn cách nào khác, phải làm phiền nữ tử tôn quý nhất hậu cung – hoàng hậu – ra tay giúp đỡ.


Rửa tội thì thân bằng (thân gia bằng hữu) tiến đến nói lời chúc phúc cát tường, mang trái cây, vàng bạc đồ trang sức thả vào trong chậu, gọi là “thiêm bồn” (thêm chậu).


Rửa hết thân thể rồi thì dùng trứng gà trộn lá ngải chấm vào trán hài nhi, nghe nói có tác dụng giảm đau nhức ghẻ lở, mà đem đồ trang sức để bên người là vì có thể trấn tà.


Rửa mặt xong cho hài nhi mặc quần áo bằng với trọng lượng cơ thể (đoạn này không chắc lắm), gọi là “áp thiên cân” (đè ngàn cân), biểu thị hài nhi khi lớn lên có thể đảm đương trách nhiệm. Sau đó còn dùng hành lá chà nhẹ thân thể để sau này thông minh lanh lợi. Dùng khóa tượng trưng khóa tay chân hài nhi, ám chỉ tương lai phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.


“Tẩy tam” xong thì đến lễ “khai nãi”, chỉ việc hài nhi uống lượt sữa mẹ đầu tiên, hài nhi sau khi sinh cần bài tiết rồi mới có thể cho uống sữa.


Có điều nghi thức trước đó còn phải đút vài giọt nước hoàng liên cho hài nhi, vừa đút vừa niệm: “Tam triêu ăn hoàng liên đắng, ngày sau mỗi ngày ăn mật đường.” Xong rồi lại theo thứ tự đút thịt, điểm tâm, rượu, cá, đường cho hài nhi, cũng vừa đút vừa niệm: “Ăn thịt, lớn lên béo; ăn cao, lớn lên cao; uống rượu, phúc lộc thọ; ăn đường cùng cá, ngày ngày dư dả.”


Cuối cùng cho hài nhi uống một ngụm sữa ngay từ ngực một người phụ nữ, lúc này mới tính là kết thúc buổi lễ. Phải chú ý rằng, nam hài “khai nãi” phải nhờ đến phụ nữ đang nuôi nữ hài.


Bình thường phu nhân “khai nãi” nhất định là người quen biết với song thân hài tử, mới có thể thành tâm cho ăn, mà người “khai nãi” cho hoàng trưởng tử thân phận cũng không thể qua loa sơ sài. Chọn tới chọn lui, có thể làm cho Doanh Chính vừaý cũng chỉ có thê tử của Mông Điềm ba tháng trước vừa sinh hài tử, vì thế Doanh Chính đặc biệt ban danh, Mông Điềm phu nhân họ Bốc, ban thưởng “Bốc phu nhân”.


Tiếp nhận hài tử từ tay mẫu thân, Bốc phu nhân vẻ mặt từ ái ngồi ở bên giường cởi bỏ vạt áo.
………


Mặc dù có chút cảm giác làm cho Phục Tô hết sức kỳ quái lại nghi hoặc, nhưng lúc này hắn không kịp nghĩ nhiều, thầm muốn tỉnh lại nhanh một chút. Về phần những chuyện kia như vì cái gì cảm giác thân thể chạm vào loại nước kỳ lạ, thậm chí còn bị người ôm lấy tắm rửa, tóc có cảm giác không ổn, mấy chuyện vụn vặt loại đó người này tạm thời không đếm xỉa tới.


Nhưng làm người thì sẽ có chuyện khiến hắn để ý, tuy vừa thông minh lại rộng lượng, có thể không ngại đồ ăn dở, không ngại bị người sờ tới sờ lui, nhưng Phục Tô rất chú ý có người đem không hiểu cái gì nhét vào trong miệng mình, huống hồ thứ này còn chảy ra một dòng nồng hương vị, mà cái hình cầu mềm mại gì đó trong miệng này còn làm hắn có cảm giác kỳ lạ.


Không nhịn được nữa, nhổ gì đó trong miệng ra Phục Tô tức giận mở mắt đóng đã lâu ngày, mắng to: “Tôi nói, cái gì đó đã đem tiệt trùng chưa vậy! Mẹ tôi sẽ mắng mấy người!” (Chỗ này vẫn là lời của Phục Tô – người hiện đại, nên tụi mình để tôi)


Lời mắng này cực kỳ không lễ phép, nhưng mà Phục Tô không chú ý được nhiều như vậy, hắn chỉ muốn nhanh nhanh nhổ toàn bộ gì đó trong miệng ra, sau đó súc miệng đánh răng tìm người trách cứ, nhất thời không kịp phản ứng với việc lời mắng của mình chỉ phát ra được vài tiếng “y y nha nha”.


Vì vậy lúc hắn quơ đầu tìm kiếm mẹ hắn xin chén nước súc miệng, Phục Tô mới phát hiện ra điểm dị thường.


Hắn hình như đang được ôm, mà còn là ôm vào trong ngực, hình như ôm hắn là một nữ nhân, mà xung quanh hắn còn một đám khác vây quanh nữa, có già có trẻ, có trông được có xấu xí…


“Mẹ, mẹ ở đâu?” Kinh hoảng mở miệng, lại kinh hãi khi nghe được truyền vào tai mình chỉ là những tiếng “a a nha nha nha”


Đầu óc quay cuồng một chút, tận lực lảng tránh ý tưởng vừa xuất hiện trong đầu, Phục Tô không muốn tin cũng không chịu chấp nhận liền tiếp tục kêu: “Cha, mẹ gọi cha về ăn cơm.” Lần này Phục Tô cố ý nói dài hơn, nào ngờ bên tai vẫn chỉ nghe được “y y a a nha nha”, chỉ là tiếng kêu hơi dài hơn một chút.


Xoay xoay đầu, dùng đôi mắt không lớn cũng không sáng cho lắm gian nan nhìn lướt một vòng, sau đó ánh mắt hắn dừng lại ở thứ gì đó mà khi hắn quay đầu thì cọ cọ vào trên mặt.


Thứ này rất mềm mại, ấm áp, hình như không nhỏ, hơn nữa là không chỉ có một, tay phải chạm đến bên kia cảm giác rất tốt. Cái mềm mềm này mặt trên còn có một mẩu thịt nho nhỏ, màu có thâm hơn, phía trên có dính chất lỏng màu sữa, xung quanh còn vài vòng nho nhỏ, cái này sao Phục Tô càng nhìn càng thấy quen quen.


Đưa tay sờ sờ, chậc lưỡi ɭϊếʍƈ một ngụm, ngẩng đầu liếc nhìn lên trên, đột nhiên hắn đờ mặt ra.
Bởi vì Phục Tô phát hiện người đang ôm hắn là nữ nhân, một nữ nhân siêu đẹp, một nữ nhân đã siêu đẹp cười lên còn siêu đẹp nữa.


Ánh mắt tham lam nhìn một chút rồi dời xuống, ngay lúc nhận ra hắn vừa mới nghiên cứu cái gì thì lập tức máu dồn lên khắp người. Lấy tay xác nhận một lần nữa quả thực mình vừa mới sờ cùng ɭϊếʍƈ “cái gì”, lập tức đưa tay bịt mũi, con mắt khẽ đảo, hôn mê.


Là ngực, hắn…sờ…lại còn…ɭϊếʍƈ…ngực của…cực phẩm đại mỹ nhân!!!


Xử nam Phục Tô không nghĩ tới mình vừa mở mắt thì đã có chuyện tốt như vậy phát sinh, vô cùng kích động, quên luôn kiện tụng chuyện ăn uống, chỉ là sau cùng vẫn không quên đem mặt vùi vào gì đó của mỹ nhân lộ bên ngoài còn chưa kịp thu hồi.


Bởi vì quá mức hưng phấn cùng kích động, Phục Tô ròng ròng hai dòng máu nhỏ bất tỉnh nhân sự, không kịp nghe một đám nữ nhân hoảng hốt kêu to “Đại vương tử chảy máu mũi hôn mê”, mà cũng may mắn là hắn không nghe, bằng không con người chưa từng chịu mất mặt mũi này chắc chắn đem mình 囧 ch.ết (cái biểu tượng này chắc bạn nào đọc đam mỹ nhiều cũng quen hết cả rồi ^^).


Mà lúc Tần vương Doanh Chính biết được ái tử té xỉu trong ngực Bốc phu nhân thì hắn đang trên đại điện mở tiệc chiêu đãi triều thần đến mừng quý tử. Vừa nghe nói hài tử có chuyện người này vội vàng bối rối đứng dậy vứt hết mọi người chạy tới hậu cung.


Mông Điềm cùng Vương Bí ngồi ở phía dưới Doanh Chính liếc nhìn đối phương rồi cũng đứng dậy đi theo.


Đến ngoài điện, nhìn thấy thái y ở bên trong khám, còn thì ai nấy quỳ hết bên ngoài, Doanh Chính sai người đưa vương hậu đã mệt mỏi hồi cung, cho lui tất cả mọi người, lo lắng chờ thái y chẩn đoán bệnh.


Thấy chủ tử khẩn trương, Triệu Cao vội vàng tiến lên phía trước nói: “Đại vương nơi này có hơi sản phụ người không nên vào, ảnh hưởng kim thể, hay là Đại vương đến nơi khác nghỉ tạm, nô tài ở đây canh chừng thái y vừa ra thì bảo bọn họ…”


“Quả nhân ở đây chờ.” Doanh Chính khoát tay ý bảo Triệu Cao không cần nói nữa.


Vương Bí cùng Mông Điềm vừa đến đi vào nhìn quanh, thấy Bốc phu nhân từ bên trong đi ra, Mông Điềm vội vàng tiến lên hỏi: “Phu nhân không phải nói hết thảy đều tốt, sao lúc khai (nãi)…” Mặt ửng đỏ, Mông Điềm xấu hổ không nói tiếp.


Hướng Tần vương Doanh Chính cúi đầu, Bốc phu nhân đứng dậy đưa mắt nhìn phu quân của mình, sau đó cúi đầu hướng quân vương nói: “Ta cũng không biết đại vương tử vì sao đột nhiên lại như vậy, lúc đầu thì khai nãi rất tốt, nào biết…Thỉnh Đại vương thứ tội.” Nói rồi quỳ gối trước mặt Doanh Chính.


Thấy thê tử quỳ, Mông Điềm cũng tiến lên phía trước quỳ xuống, không nói gì che chắn trước người thê tử.
“Phu thê các ngươi đang làm gì? Các ngươi có tội gì chứ.” Khoát tay cho Triệu Cao tiến đến nâng hai người dậy, Doanh Chính hỏi: “Vương nhi trước khi hôn mê có gì không ổn?”


Bốc phu nhân ngập ngừng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Bẩm Đại vương, đại vương tử điện hạ trước khi hôn mê…trước khi hôn mê…đang nằm trong ngực ta, sau đó…sau đó…” Ngôn từ không lựa ra được, không phải Bốc phu nhân không muốn nói, mà ngẫm lại thấy quá mức ly kỳ.


“Phu nhân, đại vương tử cuối cùng là làm sao?” Sợ Doanh Chính mất bình tĩnh, Mông Điềm thúc giục thê tử nhanh nhanh nói ra sự tình.
Thở dài trong lòng, Bốc phu nhân đành phải nói: “Đại vương tử liếc nhìn ta rồi…rồi…rồi chảy hai hàng máu mũi…ngất trong ngực ta…”


Vương Bí từ đầu vẫn đứng ở một bên không lên tiếng, nghe xong lời này trong đầu hiện ra một hình ảnh không mấy hay ho, ánh mắt chuyển đến cửa phòng đóng chặt, khuôn mặt bất giác co giật.
— oOo —
~






Truyện liên quan