Chương 45: Con đường phải đi của nam nhân chân chính (trung) ~

Bảy ngày sau khi phong thưởng, Lý Tín, Mông Điềm suất năm nghìn quân đến Đại Lương của Ngụy quốc cũ nay đã hòa nhập vào bản đồ của Đại Tần, hội hợp cùng quân Tần đã đóng quân ở đó từ trước, thu xếp hai mươi vạn đại quân thẳng hướng Sở quốc.


Binh chia làm hai đường, Lý Tín suất mười vạn quân theo hướng tây đánh thành Bình Dư, Mông Điềm theo hướng đông đánh thành Tẩm, hai người rất nhanh đã đại phá quân Sở.


Lúc bắt đầu chiến sự, Lý Tín cũng quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, làm gương cho binh sĩ anh dũng không gì sánh được, tin chiến thắng liên tiếp báo về.


Trước khi xuất phát Doanh Chính từng đặc biệt căn dặn Mông Điềm, gặp chuyện chỉ cần đứng một bên nêu ý kiến, chọn lựa cuối cùng như thế nào do Lý Tín định đoạt.


Theo góc nhìn chiến thuật mà nói, Lý Tín dụng binh chia làm hai đường giáp công Sở quốc là một quyết định chính xác. Nhưng chiến tranh không phải lý luận suông, cứ y theo binh thư cứng nhắc thì từ góc nhìn chiến lược thực tế lại tồn tại tai họa ngầm cực lớn. Mông Điềm từng đưa ra hoài nghi về điểm này lên Lý Tín, thỉnh hắn suy nghĩ cẩn thận, nếu như khai chiến mới sửa thì sẽ không kịp.


Thế nhưng thắng lợi liên tiếp đã làm cho lòng tự tin của Lý Tín đi lên từ nghèo khó mà chưa từng bị đánh bại cực độ bành trướng. Mông Điềm nói hắn căn bản nghe không vào, cố ý thi hành trước đột nhập trung tâm Sở quốc sau đó lại chia binh hai hướng đông tây, hắn xoay người tiến công hướng tây bắc, Mông Điềm tiến công hướng đông bắc.


available on google playdownload on app store


Lý Tín đã từng tự mình dẫn hai mươi vạn quân Tần quét ngang Yến quốc, làm cho Yến vương Hi phải tự tay chém thân nhi tử là thái tử Đan bồi tội với Tần. Lúc này hắn vẫn nghĩ ở đất Sở cũng có thể làm nên kỳ tích như ở Yến, mong muốn quân Sở cũng sẽ như quân Yến, vào khoảnh khắc lúc hắn đột nhiên tập kích cộng thêm tứ phương truy mãnh đánh vào mà tan rã.


Chỉ là hắn đã quên trên đời này không có hai người giống nhau như đúc, càng không thể có hai quốc gia giống nhau như đúc. Sở quốc không phải như Yến quốc, hắn quá coi thường năng lực của Sở quốc, mặc dù quốc gia này cũng đã bị tự thân ăn mòn trở thành miệng cọp gan thỏ.


Mông Điềm có thể nhìn ra lỗ thủng trong suy nghĩ của Lý Tín thì những người khác cũng có thể nhìn ra, danh tướng Hạng Yến của Sở không chỉ đọc đủ binh thư trong thiên hạ, mà càng có kinh nghiệm lĩnh binh thực chiến phong phú, hắn dễ dàng nhận ra sai lầm của Lý Tín, dốc sức lợi dụng. Hạng Yến cố ý bỏ qua Mông Điềm, ngược lại tập trung binh lực vây đánh Lý Tín.


Ý đồ của Hạng Yến rất rõ ràng, hắn muốn ép Lý Tín bại trận hội hợp với Mông Điềm, sau đó một lưới bắt hết bọn họ.


Nhưng nếu như tùy tiện vây công Lý Tín mà không thể lập tức tiêu diệt, vậy đội của Mông Điềm sẽ cấp tốc trợ giúp, trái lại sẽ vây quân Sở, nếu như hai người nội ứng ngoại hợp liều mạng đánh một trận, thắng bại khẳng định khó liệu.


Bởi vậy quân Sở theo ý của Hạng Yến chuyên chú ở trong vùng của Lý Tín, làm ra tư thế tùy thời sẽ bao vây tiêu diệt, nhưng thủy chung không hề hành động, bởi vì bọn họ đang đợi lúc Lý Tín thiếu kiên nhẫn.


Sở quân ba ngày ba đêm chạy quanh mà không siết vòng vây, Lý Tín quả nhiên trúng kế, cuống quýt đi về hướng đông muốn hợp binh cùng Mông Điềm. (Đã ngoài chuyện có ghi chép trong Sử ký, dưới đây là hư cấu.)


Ý đồ của quân Sở, Mông Điềm nhìn thấu rõ ràng, thế nhưng hắn không thể mắt mở trừng trừng chờ quân Sở đến bao vây tiêu trừ bọn họ, cũng không thể bỏ mặc Lý Tín không để ý. Cuối cùng hắn chỉ có thể sai người một đường lui về phía sau tận lực chuyển vật tư quay về đất Tần, hạ tổn thất xuống thấp nhất, sau đó mới mang theo một ít binh tướng hội họp cùng Lý Tín.


Lúc quân Sở thấy Lý Tín hội hợp cùng Mông Điềm rồi thì lập tức cấp tốc siết vòng vây, khởi xướng mãnh công, đánh cho Lý Tín không phòng bị trở tay không kịp, chém giết hết bảy tướng lĩnh cấp trung của Tần.


Mông Điềm bị người liên lụy chỉ có thể một đường che chở Lý Tín đột phá vòng vây chạy về nước. Mà quân Sở vẫn đuổi theo không bỏ, không chỉ thu phục đất đã mất mà còn đánh tới cảnh nội của Tần (địa giới Ngụy quốc cũ).


Bởi vậy có thể thấy được Lý Tín hiện tại chỉ có thể là một tướng quân anh dũng thiện chiến, công thành đoạt đất, chứ chưa có khả năng làm một thống soái thống lĩnh toàn quân chỉ huy chiến dịch.


Mặc dù đã dự liệu được từ lâu rằng Sở quốc không phải là quốc gia mà Lý Tín có thể đánh hạ, hơn nữa mục đích ban đầu của Doanh Chính ngoại trừ tôi luyện cùng gọt bớt nhuệ khí của Lý Tín ra cũng muốn nhân cơ hội dò xét thế lực của Sở quốc, nhưng cũng không muốn Lý Tín bị bại thảm đến như vậy, nếu không phải có Mông Điềm thì suýt nữa đã nhét mạng mình ở lại cảnh nội Sở quốc.


Lần phạt Sở này là lần thua mất mặt nhất của Tần từ lúc phát động chiến tranh thống nhất cho đến nay, không chỉ liên lụy sĩ khí trong quân suy sụp mà còn quấy rầy kế hoạch của Doanh Chính cùng Vương Tiễn, không thể đợi được đến lúc Phù Tô cùng Lỗ Hoa làm ra được máy bắn đá.


Thu được tin binh bại, Doanh Chính sai người chiêu Vương Tiễn tiến cung cùng bàn đại kế.
……..


“Tướng quân thỉnh lặp lại một lần nữa!” Không hề nể mặt, Doanh Chính vốn đã bị Lý Tín làm cho rất khó chịu lúc này thực sự là không thể tin được Vương Tiễn cư nhiên lại đưa ra loại yêu cầu hoang đường này: “Không có khả năng, quả nhân tuyệt đối sẽ không cho phép.”


Nếu là người thường nhất định sẽ bị biểu tình muốn ăn thịt người trên mặt Doanh Chính lúc này dọa đến vỡ mật, nhưng Vương Tiễn là người phương nào? Hắn không thể giống người thường như vậy được: “Lão thần hy vọng đại vương đồng ý.” Vương Tiễn nhàn nhã uống trà, căn bản không xem Doanh Chính đã sắp phun lửa là cái gì to tát.


Đè lửa giận trong lòng xuống, Doanh Chính không hiểu vì sao Vương Tiễn lại cốý muốn như vậy. Trên chiến trường hơi chút vô ý sẽ đánh mất tính mạng, đó là nơi mà ai cũng có thể đến sao: “Còn thỉnh lão tướng quân cho quả nhân một lý do.”
“Đại vương đã biết rồi.”


“Đổi người khác cũng có thể.”
“Nhưng ý nghĩa thì sẽ không giống.” Vương Tiễn lắc đầu, ngồi trên tháp quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cười nói: “Hắn là lựa chọn hay nhất để chấn hưng sĩ khí.”
“Không được!” Doanh Chính kiên định cự tuyệt, muốn nghĩ cũng đừng hòng.


“Thần phái Vương Ly thiếp thân bảo hộ lúc nào cũng không rời, như vậy Đại vương vẫn không đồng ý? Lẽ nào Đại vương không muốn nhất thống thiên hạ sao?”


Chăm chú nhìn chăm chằm nam nhân từ đầu đến cuối mặt đều mang mỉm cười, Doanh Chính lần đầu tiên có chút thiếu kiên nhẫn: “Chuyện gì khác cũng đều có thể, chỉ có chuyện này không được.”


Vương Tiễn liếc mắt nhìn Doanh Chính rồi đứng lên đi đến trước địa đồ vùng Trung Nguyên, chắp tay sau lưng nói: “Đại vương thế nhưng muốn giao thiên hạ Đại Tần cho hắn?”


Mấy năm nay Vương Tiễn vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động trong cung, Doanh Chính dù sao cũng là hắn nhìn lớn lên, có một số việc không cần giải thích hắn cũng hiểu: “Hắn xác thực thông tuệ, cơ linh, gặp phải nguy hiểm thì cũng vẫn có được sự bình thản lãnh tĩnh không hợp tuổi. Hắn có một tấm lòng nhân ái, có thể phần nhân từ khoan hậu đó không thích hợp trong thời loạn thế, nhưng là cần thiết nhất lúc thiên hạ nhất thống, bách tính tu dưỡng sinh lợị. Huống hồ hắn biết rõ lúc cần ngoan (ngoan độc, tàn nhẫn) thì phải ngoan, khi cần tuyệt sẽ không lòng dạ đàn bà. Hắn thiếu chính là một phần khí phách, một phần khí vương giả mà người vương giả phải có.”


Vương Tiễn xoay người nhìn Doanh Chính đang suy nghĩ sâu xa, biết hắn đã nghe thấu lời mình nói. Chỉ một mặt bảo hộ cũng không phải chuyện tốt, cũng sẽ không bồi dưỡng ra được người thừa kế ưu tú.


Doanh Chính chau mày cân nhắc, trong lòng hắn minh bạch lo lắng của Vương Tiễn, bởi vì chuyện này cũng đang là sầu lo của hắn, chỉ là…


Thấy Doanh Chính có dấu hiệu buông lỏng, Vương Tiễn không ngừng cố gắng nói: “Đại vương sao không đi hỏi ý tứ của hắn, có khi chính hắn cũng có cách nghĩ riêng. Chỉ là nếu như hắn nguyện ý cùng thần đi phạt Sở, mong đại vương không nên ngăn cản.”


Tuy rằng có không cam lòng lại không có quyết tâm, nhưng Doanh Chính vẫn gật đầu, từ đáy lòng nói lần này hành trình đi Sở có lợi mà vô hại, hơn nữa cũng xác thực có thể sửa sửa tính tình lười nhác chấp nhận mọi hoàn cảnh của nhi tử, đây là tối kỵ của người đương quyền.


Nếu hắn không có hứng thú với triều đình ngươi lừa ta gạt, vậy bắt đầu từ quân đội cũng là một tuyển trạch không sai.


Hai sự kiện hàng đầu đều đã đạt được mục đích mong muốn, Vương Tiễn lúc này mới nhớ đến cái người binh bại nhất định chịu đả kích không nhỏ kia: “Đại vương là muốn giữ hay là bỏ qua Lý Tín?”
“Tướng quân nghĩ nên như thế nào?” Ngữ khí của Doanh Chính có chút hờn dỗi.


“Toàn bộ tùy Đại vương định đoạt.” Vương Tiễn sang sảng cười to, biết tâm tình lúc này của người trước mặt mình nhất định không tốt lành gì: “Chỉ là Đại vương cũng biết nếu như vì tích tài mà cố ý lưu lại Lý Tín nhất định phải cho toàn quân một công đạo, dù sao lần này binh bại là bởi vì hắn tự cao tự đại mà ra, phụ khởi toàn bộ trách nhiệm là theo lý thường phải làm. Hay là Đại vương đã quyết định muốn thay hắn nhận trách nhiệm, hướng thiên hạ thừa nhận lần này Tần quốc binh bại nguyên nhân là ở chính mình?”


Từ lúc thu được tin quân Tần đại bại bị quân Sở truy đánh đến tận lãnh thổ, một đường bại tẩu không hề có năng lực chống đỡ, Doanh Chính trong lòng đã có dự định. Nếu như Lý Tín nhận thức được sai lầm mà hấp không giáo huấn, không trốn tránh trách nhiệm, vậy vô luận như thế nào cũng sẽ bảo hộ hắn. Nhưng nếu như hắn không chịu hiểu chuyện trốn tránh trách nhiệm hoặc là làm mấy chuyện vô dụng như là lấy cái ch.ết tạ tội, vậy cũng không đáng để vất vả bảo vệ, đơn giản là Lý Tín như thế thì làm mình thất vọng rồi.


Vương Tiễn thấy Doanh Chính đã có quyết định, đứng lên khấu lễ nói: “Lão thần ở nhà đợi Đại vương.”


Những ngày đầu Doanh Chính đăng vương sau khi sinh phụ Tần Trang Tương Vương qua đời, ngồi ở trong cung có thể nói như ngồi trên miếng băng mỏng, mẫu thân bỏ mặc, Lã Bất Vi cầm giữ triều chính, Lao Ái nhìn chằm chằm. May là khi đó bên cạnh Doanh Chính còn có hai đại tướng quân Mông Ngao cùng với Vương Tiễn trung thành và tận tâm nắm giữ quân quyền, mới có thể làm cho một vài người không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn mới có thể nhân cơ hội bồi dưỡng thế lực của mình, để rồi mười năm sau một phát diệt trừ toàn bộ kẻ cắp có ý đồ phá vỡ thiên hạ Tần quốc.


Đối với Vương Tiễn, Doanh Chính không chỉ có tín nhiệm mà còn có một phần ỷ lại giấu ở  đáy lòng, dù sao khi đó người một mực ở bên hắn cũng không nhiều lắm. Doanh Chính là một người nhớ tình cũ, cũng là một người có ân tất hoàn, có cừu tất báo.
0O0 —


Mở ra rồi khép lại, khép lại rồi mở ra, lặp đi lặp lại mấy lần Doanh Chính vẫn chưa xem xong được tấu giản trong tay. Hắn vẫn lo lắng về chuyện đưa nhi tử vào quân doanh, dù là không cần ra chiến trường mà chỉ ở lại trong doanh địa: “Triệu Cao, Triệu Cao!” Doanh Chính hét lớn.


Vừa đưa cơm cho Phù Tô trở về Triệu Cao nghe quân vương bên trong gọi mình, vội vàng đẩy cửa tiến vào điện: “Đại vương.” Cúi người đi lên trước.
“Tô nhi ở đâu?”


“Đại vương tử đang ở hiệu trường cùng các công tượng…điều…điều chỉnh tầm bắn của máy bắn đá.” Ngẫm lại Phù Tô nói hình như chính là ‘điều chỉnh’.
“Không quay về tẩm cung dùng bữa?”


“Nô đã đưa cơm nước sang, tất cả đều là các món đại vương tử thích.”
Ở công trường cùng một đám công tượng thô lỗ? Doanh Chính càng nghe càng cau mày, lòng vốn đã ngột ngạt càng thêm không thông thuận: “Đến hiệu trường.” Đứng dậy đi ra khỏi cửa.


Triệu Cao vội vàng đi theo phía sau Doanh Chính vẻ mặt hơi khó xử nói: “Đại vương…hiệu trường…nơi đó nhiều người rất bẩn rất loạn, thực sự không thích hợp…” Dưới cái nhìn băng lãnh của Doanh Chính, hắn vội vã câm miệng đi trước mở đường, hắn cũng không dám suy nghĩ một hồi đại vương của bọn họ thấy tình cảnh đại vương tử bưng chén cùng một đoàn hán tử thô tục ngồi chồm hỗm ăn chung sẽ có biểu tình như thế nào.


Tắm sạch một thân bụi bặm cùng uể oải, Phù Tô nhìn làn da ngăm ngăm nhờ phơi liên tục dưới thái dương bức bối cộng thêm hai tay đã có bắp nhờ cùng mọi người luyện gỗ, trong lòng một trận đắc ý, hắn cũng không tin hiện tại mình còn phải vô lực chống đỡ trước con gấu Mông Nghị kia.


Bởi vì ác ý kiêm có ý định dụ dỗ Ngọc Thấu thuần khiết đi sai đường, hắn đã dẫn đến một đêm tân hôn có trình diễn tiết mục tân nương cột tân lang vào giường mạnh mẽ XX, dẫn đến tân lang tinh thần, nhục thể cùng với tâm linh bị tổn thương nghiêm trọng. Mà việc này cũng do người nào đó “lơ đãng” tiết lộ, làm cho bằng hữu xung quanh đều biết, khiến cho Mông Nghị không thiếu bị Tử Anh, Vương Bí cười cợt chế nhạo.


Ái thê có sai cũng phải dỗ dành, đau lòng, yêu thương không thể truy cứu, cho nên Mông Nghị đem tất cả khuất nhục đều trút lên thân Phù Tô nấp sau màn hạ độc thủ, chuyên mượn cơ hội trước mặt mọi người làm cho Phù Tô ưa sĩ diện mất hết mặt mũi.


Phù Tô người này tương đối lười, không cao vóc dáng không dài khí lực, tay chân nhỏ nhắn gầy yếu, ai không biết còn tưởng rằng Doanh Chính ngược đãi không cho hắn ăn cơm.


Mông Nghị một thân rắn chắc chính là nhìn trúng sơ hở Phù Tô đánh nhau không có kỹ xảo không có khí lực mà chui vào. Hắn dùng danh nghĩa luận bàn võ nghệ biến Phù Tô thành bao tải luyện công đánh xoay vòng, xoay đến xoay đi, xoay đến mức Phù Tô choáng váng thật nhiều ngày, cho biết cái gì mới gọi là xoay.


Tất nhiên Phù Tô cũng không phải người ăn chay bị khi dễ không trả thù, hắn lại lấy danh nghĩa thăm Bốc phu nhân cùng Mông Hồng hàng ngày xuất cung chạy đến Mông phủ, trước mặt Ngọc Thấu chửi bới hình tượng Mông Nghị, phá hư tình cảm phu thê nhà người ta, vô sự châm ngòi thổi gió. Sau lại còn cố ý viết ra bản chép tay ‘Chấn thê cương’ tặng luôn cho Ngọc Thấu, để pho nàng không có việc gì thì bắt Mông Nghị quỳ chơi, có thể hoạt lạc thông huyết, thời gian bao lâu cũng được.


Vì vậy ám đấu giữa Phù Tô với Mông Nghị từ tối chuyển sang sáng, toàn bộ vương cung không ai không biết ‘ân oán tình cừu’ của đại vương tử cùng Mông tướng quân. Lúc ân oán tư nhân của hai người băt đầu ảnh hưởng đến vận tác bình thường của vương cung, Doanh Chính cha hết cách chỉ có thể phái Mông Nghị đi thao luyện tân quân, sung quân Phù Tô đến hiệu trường sửa chữa và chế tạo máy bắn đá.


Kết quả Phù Tô vừa đi là đi tận hơn ba tháng, sáng sớm bắt đầu làm việc, buổi tối tan ca, gió mặc gió, mưa mặc mưa, chẳng bao giờ đi muộn về sớm hay vô cớ bỏ bê công việc, ở công trường nhận được kính yêu cùng ủng hộ to lớn của quảng đại quần chúng nhân dân, nhân duyên cực cao.


Lúc Doanh Chính đứng xa xa ngoài hiệu trường nhìn nhi tử một thân hoa phục được một đám công tượng vây xung quanh ngồi chồm hỗm bưng chén nói một câu cười một tiếng thì hắn lại nghĩ đến lời Vương Tiễn.


Nhi tử Phù Tô của hắn tự mình đã có một loại lực tương tác không hiểu được, làm cho người ta cam nguyện cống hiến vì hắn, nhưng đồng thời cũng thiếu một phần bá khí. Nếu như thiên hạ phân tranh hắn xác thực có thể đơn giản mời chào nhân sĩ có chí lớn dốc lòng cống hiến, nhưng khi có được thiên hạ rồi hắn lại áp chế không được lòng người bị lợi ích che mờ.


……
Từ phòng tắm lắc lư về tẩm điện Phù Tô bò lên giường nghiêng đầu nhìn Doanh Chính cha cầm một cái áo chẳng biết đang suy nghĩ cái gì mà thậm chí không phát hiện mình đã trở lại: “Đây là cái gì?” Giật nhẹ y phục Doanh Chính, Phù Tô chỉ chỉ cái áo thoạt nhìn như là may bằng da.


“Cho ngươi, mặc thử xem.” Lấy lại tinh thần đã thấy nhi tử ngồi bên cạnh mình, Doanh Chính đưa áo qua: “Đây là nhuyễn giáp chế tác từ da tê giác, đao thương bất nhập.”


“Tê giác?” Phù Tô vội vã tiếp nhận y phục sờ sờ kéo kéo, phải biết rằng ở hiện đại tê giác đã thuộc về dạng động vật quý hiếm sắp tuyệt chủng, hơn nữa trong đất Trung Hoa đã không còn nữa, không nghĩ đến nguyên lai thời Chiến quốc lại có loài động vật này. Nghe nói thứ này bởi vì quý hiếm cho nên phi thưởng trân quý, có tiền có quyền cũng mua không được: “Thực sự đao thương bất nhập?”


“Hẳn là vậy, ngươi có thể thử một lần.” Doanh Chính cầm lấy y phục giúp Phù Tô mặc vào, kết quả phát hiện rộng không ít, dù sao lúc làm nó cũng là dựa theo vóc người của mình: “Không vừa, sửa một chút.”


“Không sửa, không sửa! Lãng phí tiền tài, ta sẽ còn lớn lên!” Ôm y phục cười ngây ngô nửa ngày, Phù Tô chuyển tay nhét y phục vào trong tay Doanh Chính: “Bất quá ta hiện tại không cần dùng, cha ngươi mặc đi, hơn nữa vốn là của cha, so với mặc ở trên thân ta thì hữu dụng nhiều hơn.” Ngươi kẻ thù nhiều như vậy, ám sát cũng nhiều, ta còn đang trông cậy vào ngươi để qua ngày lành nữa đây!


Có đôi khi cảm động là một chuyện rất dễ dàng, một động tác nho nhỏ, một câu nói ra không quá lưu ý. Hoặc là người nói không chú ý, nhưng người nghe lại thấm vào trong lòng, tối thiểu Doanh Chính hiện tại đã bị Phù Tô cảm động: “Ta muốn cho ngươi cùng Vương Tiễn đại tướng quân đi phạt Sở, đương nhiên không phải cho ngươi tự mình ra chiến trường, mà là dùng thân phận vương tử giám quân để đồng hành. Cũng là bởi vì Lý Tín bị bại quá nhanh không kịp chế tạo xong máy bắn đá mà đại quân thì nhất định phải xuất phát, cho nên Vương lão tướng quân mong muốn ngươi có thể cùng một nhóm công tượng đồng hành dọc theo đường lấy tài nguyên ngay tại chỗ chế tạo tiếp, như vậy cũng có thể tiết kiệm thời gian, không cần vì thứ kia quá khổng lồ mà ảnh hường tốc độ hành quân.” Doanh Chính lấy tay nâng cằm Phù Tô cho hắn ngậm cái miệng đang mở lớn lại.


“Một nguyên nhân khác là quân Tần thua thảm Sở quốc cho nên sĩ khí xuống thấp, một vài kẻ thuộc Ngụy quốc cũ muốn nhân cơ hội này kích động bách tính bình dân phản Tần, bởi vậy lần này ngươi đi ngoại trừ dùng thân phận đại vương tử Tần quốc chấn quân uy, cũng là để yên ổn bách tính trong cảnh nội Ngụy quốc cũ, Tô nhi có bằng lòng đi hay không? Đương nhiên cha sẽ không ép ngươi đi, nếu như ngươi không muốn, ta có thể sai người khác.”


Chớp mắt mấy cải, tiêu hóa xong mấy lời vừa nghe Phù Tô thiếu chút nữa khóc luôn. Mười nam nhân thì có chín từng mơ giấc mộng đẹp tòng quân bảo vệ quốc gia, hiện tại hắn rốt cuộc có cơ hội rồi: “Ta đi! Cho ta đi!” Mặc dù là dùng một thân phận giám quân đứng ở hậu phương cũng được.


“Tô nhi cần phải nghĩ cho tốt, nơi ngươi đi chính là chiến trường.” Doanh Chính trịnh trọng nói.
“Nếu không phải chiến trường ta mới không thèm đi!” Nhấc người đang ngồi trên giường dậy bày ra tư thế ‘đại tiến tới’: “Cha ngươi yên tâm, Phù Tô bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”


Đề làm cho hình tượng quang huy của mình lưu danh sử sách, truyền lưu hậu thế Phù Tô quyết định liều mạng: “Chỉ là sang năm…đón giao thừa cùng với sinh thần…” Nghĩ đến lúc đó chỉ còn lại Doanh Chính một người lẻ loi đón lễ mừng năm mới, trong lòng Phù Tô rất khó chịu.
…….


Toàn quốc điều binh lực trù bị lương thảo, chỉ trong một tháng ngắn ngủi sáu mươi vạn đại quân mà Vương Tiễn cần đều từ các lộ chạy đến Đại Lương hội hợp, Tần quốc lần thứ hai phát động chiến tranh với Sở quốc.


Lo lắng cho nhi tử lần đầu xa nhà Doanh Chính sai người chuẩn bị không thiếu thứ gì, giống hệt như ra ngoài vài năm không trở về, làm cho Vương Tiễn tiến cung thương thảo chính sự co giật mặt mày không ít.


Cuối cùng bỏ bỏ bớt bớt, hai cái rương lớn đầy y phục cùng dụng cụ chỉ còn lại có một bộ áo giáp, vài món y phục tắm rửa cùng một ít tiền, tuy rằng trong quân không dùng đến tiền, nhưng lo trước khỏi họa sau.


Trước khi xuất phát Phù Tô còn ôm đi cái gối lông ngỗng có mùi của Doanh Chính, bởi vì trước khi hành quân hắn cố ý ngủ khác giường với cha, kết quả phát hiện có cảm giác thiếu thứ gì đó cùng với mùi hương quen thuộc bên người rồi thì…
…hắn… mất ngủ nghiêm trọng.
~






Truyện liên quan