Chương 3: Ảnh đế
Để Tô Vi ăn nốt một chút điểm tâm rồi cậu mới tiễn cô về.
Rời khỏi chốn nhỏ, sau này cô sẽ phải chiến đấu với boss lớn và một đám
yêu quái
. Toàn bộ sẽ phải dựa hết vào
vũ khí cuối cùng
của cô.
Rất nhanh
vũ khí cuối cùng
cũng được xuất ra.
Ba tháng sau, đoàn phim
sát thanh (*).
Ngày mùng 8 có rất nhiều phim trong nước sẽ ra rạp, các rạp chiếu phim lớn giảm chiếu tối đa các phim của nước ngoài.
(*) Sát thanh /
殺青
/ nghĩa là dùng thẻ tre để viết chữ. Ngoài ra nó còn có ý chỉ “công việc đã hoàn tất”.
[Tiến lên, tuổi thanh xuân!] thu về được rất nhiều lợi nhuận, phim của đạo diễn Trương Minh chính là sự đảm bảo của phòng vé. Mấy năm gần đây, phim thể loại vườn trường đều đi đầu xu hướng, rất nhiều người làm phim theo đề tài này.
Hồ Loạn đã theo dõi tin tức của bộ phim từ rất lâu. Cuộc trò chuyện đêm đó đã giúp quan hệ của cậu và Tô Vi trở lại như bình thường. Theo những gì Tô Vi tiết lộ, Hồ Loạn cảm thấy vai diễn của Tô Vi tuy không cần thiết lắm, chỉ có tác dụng điều hòa lại quan hệ giữa nam chính và nữ chính, nhưng nhân vật này lại có tinh thần trọng nghĩa, tính cách sảng khoái, có chút ngốc manh, đáng yêu.
Tóm lại là một nhân vật đáng yêu.
Quả nhiên, so với nữ chính từ giàu sang biến thành nghèo khó, khán giả lại càng thích nhân vật nữ phụ hoạt bát thú vị hơn.
Tô Vi nổi rồi!
Từ một diễn viên vô danh tiểu tốt, từ 3000 fans biến thành 30,000 fans.
Trên weibo đều là những bài viết khen ngợi, nhờ thế mà cô lại càng có thêm nhiều fans hơn nữa.
Công ty vẫn đang không ngừng cố gắng tìm cho cô một vai diễn phụ tương tự như thế. Rốt cuộc sự đánh đổi của Tô Vi cũng được đền đáp.
Còn Hồ Loạn thì vẫn tiếp tục làm diễn viên quần chúng. Những vai diễn đòi hỏi nhiều động tác khó, người ta ngại không muốn diễn thì cậu đều nhận tuốt. Thế là về sau, nhân viên cứ thấy vai nào không có ai muốn diễn là lại đưa hết cho Hồ Loạn.
“Hồ Loạn…Tên cứ thế nào ấy nhở?” Thư ký trường quay cười cười, bố mẹ nào lại đặt cho con mình cái tên như thế này cơ chứ.
Ngược lại, Hồ Loạn lại cảm thấy tên của mình rất hay. Quan trọng là dễ nghe, dễ nhớ, lại độc.
————
Lần này có một vai diễn hơi phức tạp hơn một chút. Vì sao ấy hả? Là bởi vì vai diễn lần này yêu cầu phải có nhan sắc.
Đây là vai diễn không lớn cũng không nhỏ, là huynh đệ tốt của nam chính, nhưng tình tiết lại
máu chó
ở chỗ nhân vật này vì thích nữ chính nên quay sang làm hại nam chính, hơn nữa tính cách trước đó thuộc dạng hào hoa phong nhã nên không một ai nghi ngờ hắn ta.
Cẩn thận nghĩ lại, bắt đầu từ cuối năm trước, Trịnh Thế Bân luôn
cắm chốt
ở hoành điếm để diễn, kịch bản thay đổi, máy bay bay tới bay lui, nhóm diễn viên quần chúng của Hồ Loạn chỉ còn lại có ba người, bao gồm cả nam chính Trịnh Thế Bân nữa. À không, là nam-thứ-chính Trịnh Thế Bân chứ, vì bây giờ vai nam chính đã được đưa cho một diễn viên
tiểu thịt tươi
đang nổi rồi.
Kỳ thật diễn vai nào cũng không quan trọng. Hồ Loạn thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía ảnh đế. Vai chính và vai thứ chính đều có đất diễn riêng, trên poster đều là đội hình ngôi sao nổi tiếng. Vốn vai diễn người bạn của nam chính đã được giao cho một diễn viên quen mặt, nhưng mấy ngày trước anh ta diễn cảnh cưỡi ngựa, bị ngã gãy chân nên lúc này đang phải nằm viện.
Bây giờ muốn tìm diễn viên thế chỗ chỉ sợ là cũng không kịp, các diễn viên đã được ấn định, từng vai diễn đều đã phải cân đong đo đếm rất nhiều lần mới chọn được diễn viên, hơn nữa kinh phí cũng không thể tốn thêm được nữa, vì đội chế tác hậu kỳ cũng cần có thù lao, cho nên bây giờ phải tiết kiệm rất nhiều.
Thư ký thấy vai diễn cũng có chút khó khăn, khuôn mẫu nhân vật cũng khó bắt chước, với lại không ai biết được kịch bản về sau sẽ như thế nào. Đạo diễn và biên kịch đều là dựa theo phản ứng của dân tình trên mạng để viết tiếp tình tiết về sau, trừ vai chính ra thì đa số các vai còn lại đều có thể thay đổi.
Những vai diễn khác chỉ có chung tác dụng là làm nền thôi. Tình cảm nam-nữ chính tiến triển chậm. Vai nam chính và vai nam thứ của Trịnh Thế Bân đều là những kỳ tài trong điều tr.a phá án, nhưng cuối cùng thì Trịnh Thế Bân cũng sẽ phải “ch.ết” để nâng
tiểu thịt tươi
lên mà thôi.
Thư ký trường quay khổ não một hồi, tự nhiên nhớ ra đồng chí Hồ Loạn. Chỉ có điều, không biết một diễn viên quần chúng có được đạo diễn đồng ý hay không.
Kệ xác vậy, tìm xong người là được rồi.
Cho nên anh ta liền gọi cho Hồ Loạn.
Hồ Loạn nhận điện thoại, thư ký trường quay thấy thái độ của cậu cũng tốt nên đồng ý về sau sẽ lưu ý đến cậu nhiều hơn.
Hồ Loạn nghe qua nội dung phim, cũng chẳng đòi xem kịch bản mà nói luôn, “Tôi diễn.”
Đưa người tới trước mặt đạo diễn, thư ký trường quay đẩy Hồ Loạn lên phía trước, “Đạo diễn, ông xem người này được không? Đây là diễn viên quần chúng thường đóng trong phim của chúng ta đấy. Là người có thể chịu khổ.”
“Diễn viên quần chúng?” Lông mày đạo diễn nhướng cao lên,
mịe nó, đều muốn bay lên trời hết rồi có phải không?!
“Không được, diễn xuất không ổn. Anh định để mọi người cười nhạo phim chúng ta làm đấy hả?”
Tháng 7, tháng 8 thời tiết khô nóng, trên phim trường không ngừng bổ sung thêm quạt điện nhưng vẫn không thể cảm thấy dễ chịu cho nổi. Hồ Loạn mặc áo trắng ngắn tay, dáng người cao ngất, “Đạo diễn, xin cứ cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ cố gắng.” Cậu cúi đầu, gập người xuống, lưng gần như tạo thành một góc 90 độ.
Nhưng ánh mắt cao đến tận trời của đạo diễn lại chẳng thèm nhìn lại cậu thêm một lần nữa, “Không tìm được diễn viên thì tạm thời cứ để đấy, quay cảnh khác trước đã. Đợi tìm được người thì tính tiếp.”
Trong nháy mắt, hơi thở của Hồ Loạn trở nên khẩn trương, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại. Tất cả vai diễn quần chúng của cậu trong một năm nay cũng không thể nào so được với vai diễn phụ này.
“Đạo diễn, tôi…”
“Bắt đầu quay thôi. Cảnh 28, tương ngộ trên võ đài, chuẩn bị!” Đạo diễn cầm loa lên nói, đẩy người đang làm cản trở tầm mắt ở bên cạnh qua một bên.
Tương ngộ trên võ đài
là cảnh quay với nam thứ. Trong cảnh này, Trịnh Thế Bân và nam chính đang đi ngang qua, nam chính vốn tính tình cởi mở, vì nhất thời bị choáng ngợp bởi nữ chính nên bị ngã trên đường…
Trịnh Thế Bân quan sát Hồ Loạn một lúc lâu. Đang là thời điểm nghỉ giữa trưa, trời quá nóng, chẳng ai muốn nói chuyện cả. Đạo diễn thì ngồi ngay giữa trường quay nên có động thái gì là mọi người biết ngay. Cậu thanh niên kia từ vui mừng chuyển sang thất vọng, trên khóe miệng vẫn nở nụ cười lễ phép, lưng đứng thẳng tắp có điểm quật cường.
Trịnh Thế Bân xem qua kịch bản rồi đảo mắt về phía đó.
“Hình như gặp qua người kia ở đâu rồi thì phải.” Anh hỏi trợ lý.
Trợ lý cũng cảm thấy quen mắt, nghĩ một chút rồi nhớ ra, “Không phải người đóng vai quần chúng ở hai cảnh trước đây sao? Cậu ấy cũng thường diễn một vài vai quần chúng, bộ dạng cũng không xấu, quan hệ với nhóm nhân sự cũng được, có vai nào người khác không muốn diễn đều đưa cho cậu ấy hết.”
“Tôi thấy rất hợp với vai diễn lần này đấy chứ.” Vai diễn lần này vẻ ngoài nho nhã, bên trong lại xấu xa.
Trợ lý nhỏ giọng đáp, “Có hợp đến mấy cũng vô dụng, cũng không có
cửa trong
.”
Đúng thế! Có đẹp cũng chẳng để làm gì, quan trọng là phải có quan hệ, phải có thực lực, diện mạo ít nhiều cũng phải hơn người, thế mới nổi lên được. Chỉ cần có diện mạo xuất chúng là đã làm được diễn viên hạng ba rồi, nhưng phần còn lại thì phải dựa hết vào thực lực.
Nhìn người rời đi, Trịnh Thế Bân nhắm mắt để nhân viên trang điểm sửa sang lại, trong tay anh cầm túi chườm đá tản nhiệt, “Tối nay cũng có cảnh quay đúng không?”
“Vâng, tối nay quay hơi trễ.”
————–
Đoàn phim cung cấp cơm tối. Trịnh Thế Bân đang ngồi cùng đạo diễn, thảo luận xem làm thế nào để bộc lộ được nội tâm nhân vật được rõ nhất. Trợ lý đưa cơm cho anh rồi ngồi sang bên cạnh.
Tiểu thịt tươi
bỗng tới gần làm quen, “Anh Trịnh, anh cảm thấy em diễn ổn không?”
Trịnh Thế Bân cười khách sáo, “Diễn tốt lắm. Tiếp tục phát huy. Cậu rất có khả năng.”
“Cảm ơn anh Trịnh.”
Trịnh Thế Bân nhìn
tiểu thịt tươi
một lượt. Đúng là lớp trẻ, tướng mạo hợp thời, nhưng diễn xuất vẫn chưa đủ, kỹ năng đọc thoại còn kém, hành động có chút khoa trương, đương nhiên những lời này anh không thể nói thật ra được rồi.
Cơm nước xong xuôi,
tiểu thịt tươi
chụp ảnh cùng ảnh đế, Trịnh Thế Bân mỉm cười nhìn vào máy ảnh, chụp xong liền thuận tay cầm lấy hộp cơm mà
tiểu thịt tươi
để ở bên cạnh.
Để giữ trường quay sạch sẽ, người ta đặt thùng rác ở chỗ khá xa, có không ít người vì lười đi xa nên tùy tiện vứt hộp cơm ở những nơi ít người trông thấy. Trịnh Thế Bân nhăn mày, đứng dậy đem hộp cơm đi vứt.
“Người hôm nay tên là Hồ Loạn phải không? Mẹ ơi ch.ết cười mất.”
“Cô có chắc tên người ta là như thế không đấy?”
“Đúng mà! Thư ký trường quay còn nói trước mặt bao nhiêu người cơ. Nhưng bị tạch rồi, chắc là nhân phẩm có vấn đề.”
“Xời, tỷ suất người xem đang tăng lên như thế, sao có thể giao vai diễn đấy cho cậu ta chứ. Hôm trước tôi nhìn thấy cậu ta diễn vai binh lính, trời ơi mắt cứ dán vào Trịnh Thế Bân suốt thôi, cứ như thể muốn ôm đùi người ta không bằng.”
Trịnh Thế Bân hơi híp mắt lại, hai tay đánh vào tường, giống như vừa nghe được cái gì đó không nên nghe, giống như người bọn họ nói đang là chính mình.
“Ôm cái giề? Trịnh Thế Bân đã đến tuổi rồi, còn phất lên được mấy năm nữa đâu. Ấy, mà cô có thấy không, từ lúc vào nghề tới giờ vẫn chưa dính một tí scandal nào, hay là không thích phụ nữ nhở?”
“Chậc, cái cậu Hồ Loạn kia biết đường thì mau mau bám chân anh ta, không chừng lại nhận được 1-2 vai diễn cũng nên. Haha.”
Không thể nghe nổi nữa, Trịnh Thế Bân xắn tay áo, thần sắc lạnh lùng, đẩy cửa ra định vào trong nói vài câu.
Không ngờ vừa mới tiến được một bước, cánh tay đã bị kéo lại. Anh giật mình quay lại, đằng sau là cậu thanh niên buổi trưa nay.
Chắc là vừa mới diễn xong nên trên mặt cậu vẫn còn đầm đìa mồ hôi. Vì đứng trong chỗ râm nên lông mi vừa dày vừa dài bị bao phủ một màu tối, đầu cậu cúi thấp nên cũng không thấy rõ được vẻ mặt lúc này.
“Cảm ơn.” Hồ Loạn lau mồ hôi trên đầu, không để ý lắm đến hai người đang tám phét trên cầu thang.
“Cậu nghe thấy hết rồi?” Ngữ khí anh nhàn nhạt.
Hồ Loạn mỉm cười, “Em nghe hết rồi. Nhưng cũng chẳng sao. Cảm ơn anh Trịnh.”
Ý là
mặc kệ đi, đừng có nhúng tay vào làm gì.
Kỳ thật lúc đầu Trịnh Thế Bân cũng không muốn quản, nhưng càng lúc lời lẽ nói ra càng quá quắt, Trịnh Thế Bân ở trong ngành lâu năm nên đương nhiên cũng biết một chút thủ đoạn. Anh gỡ bàn tay đang nắm cánh tay mình, khóe miệng kéo lên, chậm rãi gõ vào vách tường “thùng thùng” hai tiếng.
“Có bản lĩnh thì hai người cũng có thể bò lên giường của tôi. Tôi sẽ cho hai người biết tính hướng của tôi không bình thường ra sao. Thế nào hả?”
Ảnh đế lơ đãng ngẩng đầu, dáng vẻ lười biếng dựa vào tường, khẽ nói.
Nghe xong, hai người ở bên này đều bị dọa cho sợ mất mật, cả người đều phát hỏa, bọn họ vẫn yêu cái mạng của mình lắm!!!
“Anh…Anh Trịnh…” Tiếp đó nên nói cái gì bây giờ?
Ai cũng cứng họng, chỉ cầu nguyện sẽ không bị làm cho quá mức nhục nhã.
Phương pháp giải quyết của Trịnh Thế Bân rất đơn giản, “Xin lỗi đi!”
“Thật xin lỗi, anh Trịnh, thật xin lỗi!”
Anh vui vẻ nói tiếp, “Còn người nữa đâu?”
Hai người nhìn nhau, hồi lâu mới run rẩy đáp, “Anh Trịnh, không còn ai nữa ạ.”
Không còn ai?
Trịnh Thế Bân cau mày, đúng là không còn ai thật.
Anh nhìn hai người đang trầm mặc không nói gì, híp đôi mắt dài đảo qua một lượt rồi mới xoay người rời đi.
Thư ký trường quay đứng ở trong góc giậm chân, đạo diễn thì đang xem xét đồ quay ngày hôm nay. Trịnh Thế Bân từ từ đi tới trao đổi vài câu. Không thể phủ nhận, Hồ Loạn là một diễn viên quần chúng đã nhẵn mặt ở đây.
Anh nhìn Hồ Loạn đang đứng lẫn trong nhóm diễn viên quần chúng kia, ánh mắt đen nháy rất có thần, cho dù đang trong bộ dạng nhem nhuốc cũng vẫn nổi bật hơn những người còn lại, khí chất nhàn nhạt, làm người ta không chú ý không được.
Anh suy nghĩ một lúc lâu rồi chỉ về phía Hồ Loạn, nói, “Đạo diễn, tôi thấy cậu kia đảm nhận được vai diễn mà chúng ta đang thiếu.”
Đạo diễn cũng có chút ấn tượng với Hồ Loạn, “Đó không phải là người trưa nay sao?”
“Đúng rồi.” Trịnh Thế Bân lơ đãng cười, “Khí chất của cậu ấy thật ra rất hợp với vai diễn đó. Có thể cho cậu ấy một cơ hội xem sao.”
—————
Lúc Hồ Loạn về phòng đã là rạng sáng. Nấu một gói mì cùng với chân giò hun khói và hai quả trứng gà là đã có một món mỹ vị.
Cậu chính là người thích ứng được trong mọi hoàn cảnh.
Đợi đồ ăn làm xong, cậu ngồi lên ghế, nhìn bưu thiếp có hình Trịnh Thế Bân đang dán trên tường.
Về chuyện vai diễn, cậu cũng không nghĩ đến nữa. Lúc đầu có hơi tiếc một chút, nhưng sau đó lại thấy bình thường.
Cho nên khi cậu nhận được tin nhắn của thư ký trường quay, lúc ấy muốn có bao nhiêu kinh ngạc liền có bấy nhiêu kinh ngạc.
—————
Đây là lần đầu tiên cậu nhận được vai diễn có nhiều hơn một lời thoại. Thư ký trường quay sảng khoái nói với cậu, “Phải cảm ơn anh Trịnh đấy nhé. Nghe nói chính anh ấy là người đã bảo với đạo diễn cho cậu cơ hội này, không ai biết chuyện này đâu.”
Hồ Loạn nghĩ thầm,
số mình may mắn vãi chưởng.
Nghĩ tới nghĩ lui, thấy ảnh đế vẫn còn đang diễn, vừa vặn cậu cũng không có việc gì làm nên liền đi mua đồ uống mang tới đây, sau đó thật cẩn thận đến gần chỗ ảnh đế. Trợ lý của anh đang sắp xếp quần áo khó hiểu liếc cậu một cái.
Trịnh Thế Bân nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe tiếng bước chân tới gần thì hơi mở mắt ra, nhìn một cái rồi mới lười biếng mở miệng, “Là cậu đấy à.”