Chương 3: Tiểu tử bá đạo
Trở về trần gia, sau khi nghe đại huynh giảng xong đạo và kèm theo câu bất hủ " tý ta sẽ nói với mẫu thân" tiểu Minh lủi thủi về phòng mình. Bước vào phòng hắn đã thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đang dọn dẹp cái đống ngọc giản bừa bộn trên bàn, trên giường, trên sàn nhà nói chung là đâu vứt đc thì cứ vứt. Hiển nhiên đống kiệt tác đó là của hắn tạo ra mà người đang dọn dẹp là tiểu linh. Hắn nhè nhẹ đến bên Tiểu linh rụt rè hỏi như không dám chắc bà chị này hết giận mình chưa.
- Tỷ, đệ đã về. Tỷ còn đau không? Đệ có mang thuốc bôi cho tỷ nè. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Nói đoạn hắn móc trong túi ra một lọ thuốc bôi bằng sứ, mở ra bên trong thuốc có mùi thơm nhè nhẹ dễ chịu. Vốn đang giận thằng tiểu quỷ này gây chuyện nhưng thấy hắn quan tâm mình nên Linh tỷ giả bộ lườm hắn hỏi.
- Thuốc ở đâu ra đây?
Tiểu Minh chần chừ rồi cũng trả lời lí rí.
- Đệ ăn trộm của đại huynh đó ạ. Nhưng tỷ yên tâm đệ nhớ có lần đại ca bị ba ba đánh đòn sưng cả mông dùng cái này bôi 2 bữa là lành ạ.
Thật hết thuốc chữa cho thằng quỷ này, trời ạ nó lấy thuốc bôi mông để mình đắp lên mặt. Nghĩ thế cơn giận của Linh tỷ vốn đã nguôi lại trỗi dậy. Tội nghiệp thằng bé không biết mình sai ở đâu thấy linh tỷ giận vẫn tiếp tục vuốt mông ngựa.
- Tỷ à tỷ đừng giận đệ đệ nữa mà, con gái giận hay xấu lắm đó. Tỷ yên tâm thuốc này tốt lắm đệ đảm bảo bằng mạng mình luôn. Đại huynh bị đòn nặng như thế dùng thuốc này vào sẹo cũng chẳng có luôn.
Lần này thì đúng là hết thuốc, linh tỷ mặt đỏ bừng đi thẳng ra ngoài không thèm để ý đến tiểu tử thối kia nữa. Tiểu Minh ngơ ngẩn trong phòng, đã đến mức này dù không biết sai ở đâu nhưng tuyệt đối hắn biết ca này hẳn khó rồi.
Tối đến ăn xong cơm chờ mãi mà cũng không thấy ba ba hay mụ mụ đến trách mắng, cười thầm trong lòng kiểu này thoát rồi. Ngồi trong phòng hắn lại lôi đống ngọc giản của mình ra nghiên cứu, chẳng là hắn khác với những đứa trẻ đồng trang lứa khác, bọn chúng bây giờ còn đang lo lắng tu luyện sao cho trước khi hai mươi tuổi phải đạt đến trúc cơ mới được gọi là có triển vọng gia nhập môn phái lớn. Trong khi đó hắn lại nhởn nhơ nghiên cứu mấy cái khác, thì cũng do khi đang trong bào thai, mẹ hắn được gia tộc cho dùng đan dược khiến hắn sinh ra đã là luyện khí sơ kì rồi. Hiện tại dù không tu luyện nhiều hắn vẫn là luyện khí trung kì, nghe mấy trưởng lão nói hắn chỉ cần chuyên tâm không quá năm năm là có thể lên trúc cơ sơ kì , chính thế nên lẽ ra tuổi hắn đang cần tu luyện thì hắn lại xin ba ba mụ mụ cho hắn học về luyện đan, luyện khí, thậm chí hắn cũng có đọc qua cả trận pháp.
Lúc đầu ba mụ hắn cũng phản đối ghê lắm nhưng sau thời gian ngắn thành tựu của hắn khiến không ít người đỏ hai con mắt. Chẳng là tất cả đan dược hắn đều nhận biết đc, học thuộc lòng phương pháp luyện đan, thành phần dược liệu của các đan dược, về luyện khí thành tưu cũng không hề thua kém. Việc hắn có ngộ tính cao khiến cha mẹ hắn mở mặt mở mày không ít, anh trai hắn sớm là thiên tài tu luyện nay hắn ngộ tính cao mức huyết áp như thế này nữa khiến cha mẹ hắn vui mừng khôn xiết. Từ cửa Linh tỷ bưng một chén canh sâm vào đặt trước mặt hắn nhẹ nhàng nói.
- Thiếu gia ăn canh sâm đi ạ.
Tiểu Minh khóc không ra nước mắt Linh tỷ không gọi tên hắn tức là vẫn đang giận hắn. "Kiểu này phải tốn không ít nước bọt rồi "hắn thầm nghĩ trong lòng.
- Tỷ vẫn đang giận đệ sao? Linh tỷ đừng giận đệ mà, năn nỉ tỷ đó, cùng lắm tỷ nói gì đệ cũng nghe tỷ hết đó.
Linh tỷ mặt lạnh nói.
- Thiếu gia ăn nhanh không canh nguội
Tiểu Minh thầm than không xong vội chuyển kế hoạch B. Rưng rưng nước mắt mếu máo
- Hix... Tỷ không cần đệ nữa đệ không có ăn.
Lần này xem ra nước mắt rơi cũng có hiệu quả xem ra không có phí rồi, Linh tỷ thấy hắn khóc cũng không dám làm lớn vội xuýt xoa.
- Thôi thôi. Thua cậu. Nhanh ăn đi cho Linh tỷ nhờ.
Cười thầm trong bụng xem ra tốn ít giọt nước mắt cũng đáng. Thế nhưng con người luôn được voi đòi tiên mà hắn nào đâu khác.
- Tỷ ăn cùng đệ nha. Tỷ không ăn đệ cũng không có ăn.
Biết bị tiểu quỷ này xỏ mũi nhưng Linh tỷ vẫn khẽ cười há miệng ăn một thìa canh do tiểu Minh đút. Thấy mọi việc đã ổn tiểu Minh cũng không ngại bỉ ổi vuốt mông ngựa thêm ít.
- Tỷ này lúc nào cũng cười thế có phải xinh hơn không. Mà tỷ còn đau không? Tỷ! Sau này em sẽ chăm sóc tỷ cả đời không để tủ chịu uất ức nữa.
Nghe tiểu Minh nói thế khuôn mặt Linh tỷ ửng hồng. Tên này từ khi nào ăn nói mập mờ thế biết. Mới từng tuổi mà đã biết câu dẫn nữ nhân không biết sau này lớn lên sẽ thành cái dạng gì nữa. Chưa đầy nửa phút bát canh đã vào bụng tên hài tử đáng ghét, nhìn nước canh còn dây bên miệng hắn Linh tỷ mỉm cười dùng tay lau sạch hai bên mép cho hắn. Chợt bàn tay của Linh tỷ bị hắn cầm lấy áp chặt vào bên má, tiểu Minh làm bộ ngây thơ giả tạo đến mức không thể giả tạo hơn nữa hỏi.
- Tỷ, liệu sau này đệ có thể mãi cùng với tỷ như thế này không? Mấy bữa nay đệ thấy ba ba mụ mụ lạ lắm, đệ có dự cảm không lành tỷ à.
- Sẽ không sao đâu, tỷ sẽ mãi ở bên cạnh đệ, tiểu quỷ à.
Vẫn để tiểu sắc lang nắm tay, Linh tỷ thỏ thẻ với hắn. Đúng lúc này ngoài cửa có người đi vào, Linh tỷ vội rút tay về mặt đỏ bừng, cằm dán vào ngực thi lễ.
- Phu nhân
- Mụ mụ
Cả hai người đồng loạt lên tiếng. có lẽ vẫn đang ngượng về hành động vừa rồi Linh tỷ vội cầm lấy chén canh chạy ra ngoài mà quên luôn thi lễ. Nhìn cảnh đứa a hoàn chạy ra Thu Hằng khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn tiểu Minh tựa hồ có chút vừa yêu vừa ghét cái đồ tiểu yêu tinh kia. Tiểu Minh biết mụ mụ đến la mắng hắn nên ngay lập tức thi triển thần công làm nũng. Hắn ôm chầm lấy mụ mụ nũng nịu.
- Mụ mụ hứa đưa con đi đan lâu mua dược liệu luyện đan mà mãi không đi là sao? Mụ mụ là người lớn mà lừa tiểu hài tử là không tốt đâu nha. Nhưng mụ mụ yên tâm dù thế nào mụ mụ vẫn là mụ mụ tốt nhất, xinh đẹp nhất thế gian này.
Làm mẹ há không biết cái trò vuốt mông ngựa bỉ ổi của hắn, cười thầm trong bụng đứa con này giống ai không biết. Dù biết bị khen đểu nhưng trong lòng Thu Hằng vẫn rất hạnh phúc, tuy nhiên ngoài mặt vẫn giữ hình ảnh uy nghiêm trước mặt con. - Ngươi ấy à ta tự hỏi có phải con ta hay không nữa! Ngươi nhìn ba ba với anh trai ngươi thật thà từng nào thì ngươi lẻo mép từng đó à. Thật chỉ giỏi mỗi gây chuyện thị phi không à.
Cùng lúc tiểu nha hoàn Linh nhi bưng chén trà vào cho phu nhân, trên mặt nét ửng hồng còn chưa có phai. Thấy linh nhi vào Thu Hằng khẽ ra hiệu nàng ở lại trong phòng, tính chọc thằng quỷ này một chút. - Sáng nay 2 đứa ra phố lại làm ra cái sự tình hay ho gì nữa phải không?
Tiểu Minh biết anh trai nhất định đã hóng hớt sự tình với mẹ nên cũng không giấu diếm kể lại tất nhiên là có thêm bớt chút xíu ví dụ như tên kia lôi mụ mụ ra mắng, rồi hắn với Linh tỷ chịu không ít ủy khuất vv...
Thu Hằng lạ gì tính khí con mình nữa, biết hắn có thêm bớt nhưng cũng cho qua dùng tay nhéo tai hắn mắng.
- Ngươi à chỉ biết gây sự. Lần này Linh nhi theo ngươi gây ra sự tình chịu không ít ủy khuất thế nên ta nghĩ sẽ đưa Linh nhi sang phủ của ta để nó đỡ chịu khổ.
- Ấy ấy mụ mụ là ta sai mụ mụ trách mắng ta thế nào cũng đc nhưng đừng đưa Linh tỷ đi ta xin mụ mụ đó. Tiểu Minh hốt hoảng 10 thì một bên Linh nhi cũng 7, phần hoảng hốt.
- Phu nhân Linh nhi tự thấy không có ủy khuất gì cả ạ. Xin phu nhân cho Linh nhi được tiếp tục hầu hạ thiếu gia ạ.
Thu Hằng khẽ mỉm cười, trên chọc hai đứa này tuy có chút thủ đoạn nhưng cũng đáng. Nàng vẫn dùng tay nhéo nhéo cái tai tiểu Minh nói.
- Ta đùa chút thôi mà, sao phải cuống lên hết ca thế? Linh nhi ngươi vẫn phải chăm sóc thiếu gia chu đáo vào, nhớ trông chừng đừng để nó gây chuyện thị phi nữa. Được rồi ngươi ra ngoài ta có chuyện muốn nói với thiếu gia.
Linh nhi mặt không giấu khỏi sự vui mừng "dạ" một tiếng quay đầu ra. Trước khi ra khỏi phòng tên tiểu yêu kia nói một câu với mụ mụ khiến nàng từ phía sau cũng thấy rõ đỏ đến tận mang tai: " Mụ mụ sau này ta lớn mụ mụ phải gả Linh tỷ cho ta nha, mụ mụ hứa đi". Bằng tốc độ nhanh nhất Linh nhi phóng ra khỏi phòng không khỏi thầm than tiểu sắc tử này thật bá đạo quá đi mất. Ôi thật quá mức bá đạo mà!