Chương 10: Cái vỏ ốc
Trở về phòng, mẫu thân hắn đang ngồi bên bàn học của hắn, bộ dạng khá ưng ý vì sự ngăn nắp hiếm xuất hiện trong căn phòng này mà lại quên mất một điều quan trọng là cả ngày nay hắn đâu có được ở trong phòng mà làm bừa bộn lên chứ. Hắn tiến lại gần làm bộ mặt ngây thơ đáng yêu nhất hỏi.
- Mụ mụ đến tìm hài nhi có việc gì ạ?
Mẫu thân hắn lườm lườm nói.
- Ta có việc mới được tìm ngươi à? Bộ ta không phải mẫu thân ngươi sao. Xem ra là ta đã phá hỏng mất chuyện tốt đẹp của nhà ngươi nên ngươi bất mãn hả. Thật là có nữ nhân thì quên luôn mẫu thân này mà.
Hắn ngượng ngùng cười hì hì, đối với mẫu thân hắn cũng không có để tâm mấy câu nói đùa như cơm bữa này. Nhưng cũng đâu làm phật lòng người được, dù sao mẫu thân vẫn là người thân thiết với hắn nhất.
- Dạo này mụ mụ có nhiều việc bận tâm hay sao mà mau quên vậy?
Phạm Thu Hằng ngơ ngác hỏi.
- Ta quên việc gì quan trọng à?
- Phải phải. Người quên một điều rất quan trọng là hài nhi đã từng nói người mà hài nhi yêu nhất là mụ mụ của hài nhi, mụ mụ là người phụ nư tuyệt vời ông mặt trời nhất làm sao hài nhi lại bất mãn với mụ mụ được.
Mụ mụ hắn dúi đầu hắn kiều mỵ nói.
- Lại lẻo mép. Ai biết ngươi ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng nghĩ gì. Có khi còn mong bà già ta mau đi đi để ngươi còn có thời gian với Linh tỷ của ngươi cũng nên.
- Đâu có ạ. Mà mụ mụ xinh đẹp thế này ai nói mụ mụ già xấu hài nhi quyết liều mạng với hắn.
- Thôi thôi ngươi không phải nói nữa, biết trước là không có gì ngươi không nói được mà. Lần này ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
- Mụ mụ cứ hỏi đi ạ.
Hắn cũng không có làm bộ nữa lằn nghe xem mụ mụ hỏi chắc có lẽ cũng khá quan trọng. Mụ mụ hắn bế hắn ngồu lên giường vuốt đầu hắn hỏi.
- Ngươi nói cho ta lần này về đích trễ có phải là vì hái cỏ diệp mao không?
Cũng may mụ mụ ngồi sau lưng hắn nên không thấy mặt hắn xuất hiện chút bối rối. Nhưng nhanh chóng lấp ɭϊếʍƈ.
- Không ạ. Cỏ diệp mao là vô tình trên đường lấy được còn về chậm là do con dìu Hán huynh ạ. Mụ mụ hắn gật đầu nói.
- Ta còn tưởng ngươi vì nữ sắc mà lỡ đại sự nhưng xem ra ta đã sai. Ngươi nghe ta nói này, ngươi nay cũng đã lớn cũng sắp có thể bước vào tu chân giới rèn luyện và khẳng định mình nhưng có một số điều ngươi cần phải nhớ. Tu chân giới thực lực vi tôn ngươi muốn người khác nghe mình sợ mình thì phải có thực lực, phải không ngừng gia tăng thực lực nghe chưa. Không có sức mạnh ngươi chỉ là con kiến hôi để người ta tùy ý bóp. Còn nữa lòng người hiểm ác đừng quá tin tưởng vào ngươi khác kẻo bị lợi dụng, một minh chứng là chuyện tình Trần Hán ngày hôm nay, ngươi phải lấy đó làm bài học.
Minh mồ hôi lạnh ướt cả lưng, may mà hắn không khai thật chuyện cỏ diệp mao với mụ mụ không thì hậu quả khó lường. Còn về mấy cái quy tắc khi hành tẩu trên tu chân giới kia hắn đã sớm lãnh ngộ, hắn biết đó vốn là luật bất thành văn của tu chân giới, vội cảm tạ mụ mụ.
- Hài nhi xin lắng nghe lời răn dạy của mẫu thân.
- Ừ. Sau này ngươi có hành tẩu trên tu chân giới tuyệt đối phải nhớ không được bỏ qua lợi ích, phải lo cho mình trước rồi mới nghĩ đến người khác, tuy nhiên ngươi tuyệt đối không được làm việc gì trái với lương tâm, luân thường đạo lí nếu không sẽ bị trời tru đất diệt.
Tiểu Minh thầm nghĩ mình mới có chín tuổi sao mụ mụ lại nói những điều này với mình nhỉ. Hay mụ mụ tính đuổi mình ra khỏi nhà? nhảm thật. Thấy hắn mãi suy nghĩ mẫu thân hắn lay lay hắn hỏi.
- Ngươi có nghe ta nói không đó.
- Có có ạ. Mụ mụ tiếp đi ạ.
- Ừm. Vấn đề thì cũng có vậy chẳng qua ta muốn dặn ngươi qua việc này nên chuyên tâm tu luyện đi chút. À ngày mai có lẽ ông ngọai ngươi sẽ qua đây ngươi liệu mà ăn nói cho khéo. Ô mà ta quên mất trong nhà này ai ăn nói bằng ngươi. Vừa nói vừa dùng tay xoa xoa trên đầu hắn. Bực bội vì bị xoa xoa như tiểu hài tử ba tuổi không bằng, hắn càu nhàu. nguồn TruyenFull.vn
- Sao ông ngoại lại đến hả mụ mụ?
Mẫu thân hắn cũng nhận thấy hắn có vẻ không thích bị xoa đầu như tiểu hài tử nhưng vẫn không tha xoa xoa nói tiếp.
- Không phải vì tiểu tử ngươi sao?
- Vì hài nhi?
Hắn ngờ vực hỏi, dạo này mình có gây thêm rắc rối gì đâu nhỉ.
- Thì cũng vì lần sát ngạch lần này ngươi dụng trúc cơ đan nên ông ngoại ngươi lo ngươi sau này căn cơ không vững cùng lúc ông ngoại ngươi có bằng hữu là Thái tiền bối đã đạt đến đan sư cấp bảy nên đã nhờ vị tiền bối đó luyện cho ngươi một lò tịnh căn đan. Ta chỉ biết vị Thái tiền bối này bế quan hơn một trăm năm qua nay xuất thế do hết tài nguyên tu luyện nên mới tìm đến ông ngoại ngươi trò chuyện tất nhiên cũng nhờ vả ông ngoại ngươi một số chuyện tình nhỏ.- lườm lườm hắn- ngươi xem ông ngoại ngươi lo cho ngươi thế mà lần trước ngươi đến phủ chơi làm ch.ết bao nhiêu là thảo dược của ông, lần này ta nghe dì út ngươi nói ông ngoại sắp bế quan, ít cũng hai mươi năm nên ngươi lần này gặp ông thì cố đừng quậy phá, tốt nhất làm ông vui vẻ tý.
Hắn tất nhiên là phải vâng vâng dạ dạ rồi, chợt nhớ tới ông ngoại cũng gần năm rồi chưa có gặp mặt. Trong lòng hắn ông ngoại là người rất nghiêm khắc nhưng chỉ đủ dọa người khác thôi , lần trước hắn phá hư mất mấy bụi thảo dược mà ông suýt đánh hắn may mà có người can, tuy nhiên ông cũng rất hay cho hắn quà, đặc biệt là mấy tài liệu nghiên cứu ông rất chịu khó sưu tầm cho hắn. Nghĩ đến đây hắn tính mai phải làm cái gì bất ngờ cho ngoại vui mới được. Mẫu thân hắn bên cạnh dặn dò xong liền đứng dậy.
- Khuya rồi ta về đây.
- Để hài nhi tiễn mẫu thân ạ. Hắn tính đưa mẫu thân ra cửa rồi sang phòng Linh tỷ chơi tiếp nhưng mẫu thân biết được ý hắn liền nói.
- Ngươi không cần tiễn nữa, mà cũng đừng sang phòng Linh nhi để nó nghỉ ngơi, ngươi cũng ngủ sớm đi mai còn đi với ta.
- Đi đâu ạ? - hắn ngờ vực hỏi. - Lần trước ta có hưa đưa ngươi đi đan lâu mua tài liệu luyện chế đan ngươi quên rồi sao. Mai ta sẽ đưa ngươi đi.
- Vâng ạ. Hài nhi sẽ ngủ sớm.
Mẫu thân hắn cũng chả quan tâm đến vẻ mặt kích động như điên của hắn bước ra khỏi phòng. Hắn đóng cửa lại vui mừng nhảy tưng tưng trên giường vừa nhảy vừa hét thích thú. Từ thắt lưng hắn rơi ra một vật nhỏ màu trắng, hắn hưng phấn cúi xuống cầm vật kia lên đó là cái vỏ ốc hắn nhặt được trong hang đá kia.
Hắn đã xem xét tỷ mỉ cái cỏ ốc kia cả nửa canh giờ, nhưng khôngthu được gì đặc biệt. Hằn dùng thần thức quyét vào nhưng không có gì xảy ra, dùng lực đánh nhưng cũng chỉ làm hắn đau tay, hết đổ nước vào, rồi lại nung lên, hắn cũng thử xóc xóc, ngoáy vào bên trong nhưng rốt cuộc cái vỏ kia vẫn trơ ra như trêu điên hắn vậy. Rồi có lúc hắn có một loại suy nghĩ điên rồ là đặt cái vỏ ốc xuống đất rồi dẫm chân lên và tưởng tượng cảnh cả thân hắn sẽ chui tọt vào nhưng vẫn không có gì xảy ra giống như cái tưởng tượng đầy triển vọng kia. Hắn mơ hồ cảm thấy cái vỏ ốc này không tầm thuờng nhưng đặc biệt ở đâu thì lại không thể nhận ra. Tức tối hắn quẳng cái vỏ ốc vào góc quyết định sẽ tìm hiểu sau. Nằm xuống giường cố nén bực tức mà suy nghĩ xem mai sẽ mua tài liệu gì thì tốt, rồi nghĩ sang Linh tỷ sau cùng lại nghĩ mông lung sang nhiều thứ vớ vẩn khác, có lẽ chật vật với cái vỏ ốc khiến hắn thấm mệt nên vừa đặt lưng không lâu là hắn đã lăn ra ngủ rồi.
... Trong một khoảng tinh không xa xôi, một thân ảnh đang bay giữa vũ trụ chợt dừng lại. Khoác trên mình bộ trường bào màu sẫm, khuôn mặt như có lớp sương mù phía trước khiến người ta nhìn chỉ thấy mờ mờ ảo ảo, bên tay phải hắn cầm một cây thương dài, sát khí u ám bao quanh cây thương đủ làm người khác tan chảy vào dòng uy áp kinh khủng đó, điều đó cũng đủ để biết nó đã từng giết qua vô số mạng. Trung niên hán tử này chợt trầm lặng nhắm mắt lại như đang suy nghĩ rồi bỗng cười to, giọng cười lạnh lẽo mang theo một sức mạnh kinh người, mấy tiểu hành tinh xung quanh sớm không chịu nổi đã tan thành vụn cám. Hắn khàn giọng nói.
- Rốt cuộc ta cũng cảm nhận thấy nó xuất hiện, xuất hiện thật rồi. Ha..ha. Thân Dũng thánh đế ngươi cứ đợi đó ta nhất định sẽ đòi món nợ này với ngươi.