Chương 23: Mời ăn trưa
Trở về căn biệt thự mà tổ chức chuẩn bị sẵn cho hắn, ngâm mình trong làn nước ấm, hắn nằm ngửa ra bồn tắm suy nghĩ. Vẫn là lời tên mập kia nói trước lúc ch.ết " chẵng lẽ các ngươi không có cha mẹ để chăm sóc hay sao". Tổ chức của hắn vốn toàn là trẻ mồ côi, được nhận nuôi từ khắp nơi trên thế giới, với một mục đich duy nhất là trở thành cỗ máy giết người. Hắn không biết mình có phải là trẻ mồ côi hay không nữa, hắn chỉ biết bản thân hắn được một người đàn ông cứu vớt từ trên bãi cát sông Hồng trong tình trạng tứ chi nát vụn cách đây tám năm. Tuy nhiên sau đó dưới sự bình phục thần kỳ mà tới giờ hắn vẫn không biết tại sao lại như vậy, người đàn ông đó đã giao hắn cho một người Pháp nuôi dưỡng. Sau khi hắn hồi phục hắn ngòai cái tên thì hầu như không nhớ gì về quá khứ của hắn trước đây, hắn được người đàn ông kia cho gia nhập vào một tổ chức có tên là đoạt mệnh.
Đó là tổ chức lính đánh thuê, vệ sĩ, sát thủ hàng đầu thế giới, và thật ngạc nhiên chỉ sau ba năm hắn đã hoàn thành khóa huấn luyện sát thủ mà kẻ bình thường mất cả chục năm trời. Từ đó hắn được lấy số mười bốn, là tên một vị tiền bối đã ch.ết khi làm nhiệm vụ trước kia, nghe đâu vị tiền bối này không ai có thể sánh bằng nên cũng không có người dám dùng số mười bốn này. Rất nhiều năm hắn cố gắng phấn đấu thành sát thủ bậc nhất và không ngừng tìm tòi chữa trị nhưng không cách nào nhớ lại được quá khứ của hắn.
Bước ra khỏi phòng tắm hăn thầm nghĩ về cuộc đời của bản thân, suốt ngày chỉ có đánh đánh giết giết, liệu nếu hắn tìm ra được cha mẹ hắn thì họ có chấp nhận hắn, kẻ tay nhuốm đầy máu tươi. Hay nếu một ngày hắn ch.ết đi thì còn có ai nhớ tới hắn, từng biết đến sự tồn tại của hắn. Lần đầu tiên hắn thấy mệt mỏi, thấy cuộc sống của hắn trở nên vô vị, nhạt nhẽo. Hắn nhấc điện thoại lên đắn đo mãi cuối cùng vẫn gọi. Đầu giây bên kia giọng nói một người đàn ông trung niên vang lên bằng tiếng pháp.
- Số mười bốn có chuyện gì mà gọi ta thế. Ta vừa nhận báo cáo xong, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi cơ mà?
Hắn suy nghĩ thêm một tý rồi nói.
- Chấp sự trưởng, tôi muốn xin nghỉ việc một thời gian.
Người đàn ông kia khá bất ngờ vì câu nói trên, phải mất một lúc mới tiêu hóa được thông tin này liền nói.
- Tổ chức có chỗ nào làm cậu không hài lòng sao? Ta có thể vinh dự được biết lý do.
Hăn thở dài nhìn về phía xa xăm nói.
- Chẳng qua tôi thấy mệt mỏi muốn làm một người bình thường thôi. Có thể tôi nghỉ hẳn mà cũng có thể khi đã chán làm người thường tôi sẽ quay lại.
Người đàn ông kia cũng có vẻ suy nghĩ một lúc sau nói.
- Chuyện của cậu tôi sẽ báo cáo lên trên. Tôi không có đủ quyền quyết định.
Không nói thêm lời nào cả hai bên cúp máy, hắn vẫn nhìn trời đêm xa xăm, lòng không khỏi sầu muộn. Hắn lại cầm điện thoại lên, bấm một dãy số rồi áp tai lên gọi. Một lúc sau có giọng nữ đáp lại bằng tiếng Hàn.
- Yeoboseyo!
Hắn cười cười nói. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
- Tiểu thư Linh Chi khuya thế này tôi không làm phiền cô chứ.
Vốn Linh Chi tiểu thư đang thầm mắng kẻ nào đêm khuya gọi làm phiền nhưng sau khi nghe được tiếng Việt Nam cùng cái tên ít ai biết của cô thì cô lập tức biết là ai gọi đến, mọi bực bội trong lòng cũng vội tan biến.
- Là anh à Thiên Minh? Khuya thế này gọi em có phải là nhớ em. Nếu không bây giờ anh có thể tới nhà em luôn đi.
Dường như nói ra những lời này Linh Chi tiểu thư cũng đỏ hết cả mặt, không hiểu vì sao bản thân lại nói như vậy. Ở bên kia Thiên Minh thầm cười, chẳng lẽ trong mắt phụ nữ hắn là người chỉ gọi khi có nhu cầu đặc biệt sao.
- Linh Chi tiểu thư, e rằng cô nhầm rồi. Tôi gọi là muốn giữ lời hứa ngày mai mời cô đi ăn trưa. Nếu cô không rảnh thì thôi vậy.
Bên kia nhanh chóng nói như cắt lời hắn.
- Rảnh rảnh, ai nói em không rảnh chứ. Mà anh bỏ hai từ tiểu thư kia đi không được à?
Hắn không trả lời mà nói.
Nếu thế trưa mai hẹn cô. Địa chỉ tôi sẽ nói sau.
Hắn cũng không ga lăng gì hết mà cúp máy trước luôn. Bên kia đầu dây hăn đâu biết có người con gái vì hắn mời đi ăn mà đang nhảy cẫng lên như điên vì vui mừng.
.... 11h trưa, trong một phòng riêng tại nhà hàng La Categorie một trong những nhà hàng nổi tiếng sang trọng và ngon ở seoul, Linh Chi lần nữa đưa tay lên xem đồng hồ mặc dù trước đó nửa phút cô cũng vừa xem. Trong lòng thầm bực mình cái tên đàn ông kia hẹn mình đi ăn mà đến giờ vẫn chưa có tới. Bất giác cô lại cầm ly nước lọc lên uống một ngụm rồi mới nhớ cô đã uống gần hết hai ly lớn. Cửa phòng mở ra, một thanh niên cao hơn mét tám bước vào, mang trên mình trang phục đúng kiểu Hàn Quốc, quần jean xước phá cách, áo phông không tay ống tay lớn lộ gần nửa nách, đặc biệt mái tóc dài kia nay lại cắt ngắn lại vuốt dựng lên. Linh Chi có chút thất thần khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng, đẹp trai kia, nay đeo thêm một cái kính làm dịu đi phần nào sát khi xung quanh con người kia. Mặc dù cô gặp không ít kẻ đẹp mã nhưng lần này cô phải nói là khá sốc về sự thay đổi của người đàn ông kia.
Thiên Minh ngồi xuống, thấy cô gái kia đang nhìn chằm chằm mình liền hỏi.
- Mặt tôi dính gì à?
Cô gái kia si ngốc lắc đầu, nhưng rất nhanh nhận ra bộ dáng không đúng của mình vội vàng chỉnh sửa.
- Chẳng qua em thấy anh thay đổi nhanh quá thôi. Chẳng phải lúc trước anh bảo không thích mấy bộ quần áo kiểu này sao, anh nói mấy bộ này quá khác biệt sẽ rất dễ để người ta chú ý đến mình.
Hắn lại cười cười.
- Thật ra tôi bây giờ là một người bình thường thôi, tôi cũng muốn thử xem được làm điều mình thích là như thế nào.
Linh Chi vén tóc ra bên tai, kiều mị nhìn hắn hỏi.
- Làm người bình thường là sao? Chứ anh không phải muốn thành một người đàn ông theo đuổi em nên mới thành như vậy à.
Hắn cũng không biết phải nói sao, có lẽ hôm nay để cô tùy ý nghĩ đi, dù sao hắn cũng không có quan tâm nhiều.
- Nếu suy nghĩ đó làm Linh Chi tiểu thư vui thì cứ coi là vậy đi.
Cái vị cô nương kia lạo láu cá nhìn hắn.
- Anh không bỏ từ tiểu thư đi được à? Anh thấy có ai bình thường mà gọi hoài người con gái nhỏ tuổi hơn là tiểu thư trong khi người ta đã ra tín hiệu gọi thân mật hơn chưa.
Thôi thì hôm nay chiều lòng vị tiểu thư lắm chuyện này vậy, dù sao ngày mai hắn cũng về Việt Nam rồi.
- Thế tiểu thư muốn tôi gọi là gì?
Vui mừng hiện rõ trên mặt Linh Chi liền nói.
- Gọi em đi. Dù sao em nhỏ tuổi hơn anh mà? Nếu không thì gọi là em yêu cũng được.
Hắn bĩu môi.
- Thôi xin. Tôi gọi thẳng tên Linh Chi luôn nha.
Linh Chi cũng không có đòi hỏi quá lên nữa.
- Thôi thế cũng được. Sau này bồi đắp tình cảm rồi gọi em yêu cũng không muộn. Anh gọi phục vụ vào mà gọi món đi chứ, em đói lắm rồi.
Hắn cười khổ vì tiểu cô nương này, cũng đành chịu thôi ai bảo mình nhường cho cô ta lấn tới.
- Lúc đi vào tôi có gọi hai phần hải sản rồi trong đó có món Bisque Lobster nổi tiếng của nhà hàng này đấy.
Sau đó ít lâu phục vụ nhanh chóng dọn thức ăn vào, Linh Chi ngoài việc trách hắn không cho cô tự chọn món mà trách mắng hắm một tý ra thì không còn gì đặc biệt nữa cả. Suốt buổi ăn hai người chỉ nói lại mấy chuyện cũ, phần lớn là cái loa kia nói còn hắn chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Vì buổi chiều Linh Chi có lịch hẹn thu âm nên cô đành ra về sớm trong tiếc nuối, hắn thì đương nhiên vui mừng vì thoát khỏi bà cô này. Khi ra khỏi phòng ắn hắn khá tức cười vì cách hóa trang chống những tay săn ảnh của cô nhưng cũng mặc kệ, dù sao thì cũng là chuyện của giới minh tinh hắn không có liên quan.
Chia tay nhau tại nhà hàng hắn chậm rãi đi bộ ngắm đường phố seoul, lúc nãy hắn sợ cái cô kia giở chứng bắt hắn đưa về nên hắn không có đi xe, xem ra là hắn lo lắng vẩn vơ rồi. Hắn bước chậm rãi, thỉnh thoảng còn ghé vào một số cửa tiệm xem hàng hóa, tiếc là bây giờ là buổi trưa chứ ban đêm trên phố nhất định sẽ có các quầy ăn khuya đầy thú vị. Hắn bước vào một con hẻm nhỏ cạnh cửa hàng lưu niệm, con hẻm dài hơn hai trăm mét hình vòng cung nên khi đi đến giưa hẻm tức thì không thấy được hai đầu con hẻm nữa. Hắn đứng lại lạnh giọng.
- Các hạ theo ta đã lâu xin mời ra mặt.