Chương 1: Trước kia
Lý Cẩm Thành vẫn đang chờ Liêu Trường Viễn về nhà nhưng cuối cùng chờ không nổi ngủ thiếp đi, nghe tiếng đóng cửa cậu mơ mơ màng màng hỏi: “Về rồi sao?”
Liêu Trường Viễn không nói gì, bổ nhào lên người cậu bắt đầu hôn cậu tới tấp.
Trước đây Liêu Trường Viễn uống say về nhà đều làm chuyện này, Lý Cẩm Thành cũng đã quen, nhưng rất nhanh, cậu nhận thấy có chỗ không đúng.
Ví dụ như người đang nằm trên mình quá nặng, cũng không có cảm giác quen thuộc như bình thường.
Kinh hoảng, Lý Cẩm Thành mở đèn cạnh giường ngủ.
Nằm trên người cậu là ông chủ của Liêu Trường Viễn-Trần Khắc Nghĩa. Trước đây Lý Cẩm Thành đã nhìn thấy ông ta một lần nhưng chỉ ở rất xa, ông ta hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng tai to mặt lớn, hiện giờ khi ở gần, Lý Cẩm Thành phát hiện ánh mắt ông ta đục ngầu, miệng thối nghiêm trọng.
Thấy Lý Cẩm Thành bật đèn, Trần Khắc Nghĩa đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó hắn đè hai tay của Lý Cẩm Thành lên trên gối đầu, kích động nói: “Tôi đã cùng Trường Viễn nói, chỉ cần một đêm, qua đêm nay, tôi sẽ thay cậu ta trả khoản nợ đánh bạc một triệu!”
Mấy ngày trước Liêu Trường Viễn từng nói qua chuyện này với cậu, nhưng khi đó Lý Cẩm Thành cho là hắn đùa giỡn.
Hai người quen biết nhiều năm, bốn năm trước sau khi xác định quan hệ thì cùng nhau đi đến thành phố này, ở trong lòng Lý Cẩm Thành, Liêu Trường Viễn là người yêu của cậu, cậu sẽ ở bên cạnh hắn cả đời, nhưng hiện giờ vì nợ đánh bạc mà hắn xem cậu như lễ vật tặng người khác.
“Tránh ra.”
“Hừ! Liêu Trường Viễn mượn tiền nặng lãi, em không giúp hắn lần này, em cho là hắn có thể sống được mấy ngày nữa?”
Nghe giọng nói chắc chắn của Trần Khắc Nghĩa, Lý Cẩm Thành lộ ra một nụ cười thảm đạm.
Bốn năm trước, vì mình, Liêu Trường Viễn không tiếc vứt bỏ người thân bỏ trốn với cậu, vì chuyện này nên sớm biết được hắn chỉ là một tên công tử ăn chơi trác táng, đối với mình cũng không tốt lắm, nhưng Lý Cẩm Thành vẫn luôn nhẫn nhịn hắn.
Nhưng mà cho đến bây giờ, cậu không biết mình vì sao còn kiên trì mối quan hệ này.
Liếc nhìn Trần Khắc Nghĩa đang nằm trên người cậu chuẩn bị muốn làm gì thì làm, Lý Cẩm Thành chỉ trầm giọng nói một câu: “Tôi nói lần cuối cùng, tránh ra!”
Âm thanh lạnh đến thấu xương, nhưng Trần Khắc Nghĩa sức lực hơn hẳn cậu mạnh mẽ đè Lý Cẩm Thành yếu ớt xuống xé áo sơ-mi của cậu, ông ta cắn một cái lên xương quai xanh của Lý Cẩm Thành, mơ mơ hồ hồ nói: “Em cảm thấy tôi có thể dừng lại sao? Thịt đã dâng đến tận miệng, tôi làm sao có thể…”
Lý Cẩm Thành khuôn mặt tuấn tú, khí chất xuất trần, ngày đó Trần Khắc Nghĩa chỉ là xa xa nhìn cậu một lần mà đã nhớ mãi không quên, lần này nếu không phải Liêu Trường Viễn thiếu nợ cờ bạc lại không có khả năng trả nợ, chỉ sợ cả đời này của mình cũng đừng mong chạm đến người này.
Đáng tiếc ông ta còn chưa kịp nói xong, đã bị Lý Cẩm Thành cầm lấy đèn trên đầu giường đập lên đầu.
“Mày!”
Lý Cẩm Thành đẩy mạnh Trần Khắc Nghĩa đầu đầy máu ra, chân trần chạy ra khỏi phòng.
Đúng như cậu nghĩ, Liêu Trường Viễn lúc này đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.
Bình thường ai gặp phải loại chuyện này, không nhiều thì ít cũng cảm thấy căng thẳng hoặc áy náy, nhưng Liêu Trường Viễn thì không, hắn ăn một hộp bánh bọc đường, nghịch điện thoại di động, bộ dáng thoạt nhìn rất thoải mái vui vẻ.
Hiệu quả cách âm của phòng tốt nên khi nghe thấy tiếng cửa mở, Liêu Trường Viễn mới nhìn lại.
“Ông chủ của anh đâu?”
“Đã ch.ết.”
Thấy cậu vẻ mặt lãnh đạm nói như vậy, Liêu Trường Viễn cuối cùng cũng có một chút khủng hoảng, đẩy Lý Cẩm Thành đứng trước mặt ra thấy cảnh tượng rõ ràng bên trong phòng, hắn tức giận rống lên: “Lý Cẩm Thành, em con mẹ nó có phải là người hay không?! Em thật sự muốn tôi ch.ết hả?!”
“Là tôi kêu anh đi đánh bạc hả? Là tôi thiếu nợ mượn tiền sao?”
“Hừ, bốn năm trước ai đưa em rời khỏi Hồng Kông? Nếu không phải vì em, tôi sẽ không bất hòa với gia đình lâu như vậy? Còn nữa, em có thể có những ngày tháng tự tại thoải mái như thế này sao?”
Thoải mái sao? Một chút cũng không thoải mái, bốn năm trước khi đến thành phố này chi phí ăn mặc của hai người đều do một mình cậu thu xếp, thậm chí hai tháng trước, Liêu Trường Viễn vì một lúc cao hứng đến câu lạc bộ đêm lôi kéo quan hệ nên hắn tìm một lý do khiến cậu tiếp tục mơ màng trong cuộc sống ảo mộng!
Càng không cần phải nói tới chuyện mỗi lần phát sinh tranh chấp hắn đều đem chuyện này ra nói một lần!
Đây có phải là thái độ của người yêu mình không?
Nhìn Liêu Trường Viễn trước mắt, Lý Cẩm Thành bắt đầu nghi ngờ người này thật ra có từng yêu cậu hay không?
“Em làm gì vậy?”
“Chia tay, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây.”
Đây là lần đầu tiên Lý Cẩm Thành cùng hắn nói chia tay, trước đây dù là hắn đánh cậu, thậm chí đánh tới mức nhập viện, cậu chưa từng nói chia tay với hắn. Vừa nghĩ tới bản thân sẽ mất đi phiếu cơm dài hạn, Liêu Trường Viễn không khỏi có chút khẩn trương.
Hắn rất muốn giống như thường ngày nói vài lời ngon ngọt để giữ Lý Cẩm Thành lại, nhưng khi hắn nhìn thấy Trần Khắc Nghĩa hôn mê nằm trên sàn trong phòng ngủ, lại nghĩ đến khoản nợ đánh bạc, trong nháy mắt bị tức giận bất lực khống chế nên Liêu Trường Viễn rất nhanh tháo cravat của mình xuống siết cổ của Lý Cẩm Thành.
Thật là, giống như trước kia ngoan ngoãn nghe lời không phải tốt hơn sao? Với lại, không phải là chỉ lên giường với người khác thôi sao? Cũng không phải chưa từng làm qua, lại còn giả vờ trinh liệt? Còn có, không phải là luôn miệng nói yêu hắn? Hắn cũng đã sắp mất mạng, vì sao có chút chuyện cũng không chịu làm?
“Liêu… Liêu Trường Viễn…”
Thấy Lý Cẩm Thành vì thiếu dưỡng khí mà sắc mặt trở nên tím tái, nghĩ đến bản thân không còn hy vọng với cuộc sống, Liêu Trường Viễn cảm giác trong cơ thể có chút khoái cảm và buông thả chưa từng có, hắn đem cravat trong tay siết chặt hơn bán quỳ trên mặt đất nói: “Lý Cẩm Thành, mày thật sự cho rằng lúc trước tao vì yêu mày mới đưa mày rời khỏi Hồng Kông?”
Nói xong hắn phóng túng cười, hô hấp dồn dập dán bên tai Lý Cẩm Thành nói: “Không phải, khi đó tao cũng giống hôm nay như vậy thiếu một số tiền vay nặng lãi lớn, đúng lúc đó em trai mày tìm tao, nói chỉ cần tao mang mày rời khỏi Hồng Kông, hắn sẽ cho tao hai trăm ngàn. Tuy rằng hai trăm ngàn không tính là nhiều, Liêu gia ở Hồng Kông cũng được xem là danh môn, nhưng mày không biết, tao chẳng qua chỉ là đứa con riêng, mẹ tao cũng chỉ là một kỹ nữ từ Australia đến. MD, cho nên cho dù tao ch.ết, mấy người Liêu gia đó cũng không có chút thuơng cảm nào.”
Nghĩ đến thời thơ ấu thê thảm ở Liêu gia chịu nhiều ủy khuất, Liêu Trường Viễn càng thêm dùng sức, giống như chỉ có làm vậy, hắn mới có thể giải tỏa toàn bộ tức giận và không cam lòng.
Thấy Lý Cẩm Thành trong tay mình đã ngừng giãy dụa, trên mặt hắn cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc, Liêu Trường Viễn cười nói: “Chắc mày không hiểu em trai mày vì sao cho tao tiền? Bởi vì hắn yêu Hà Chấn Hiên! Hắn muốn thay thế mày gả vào Hà gia! Nhưng mà lại nói Lý Cẩm Thành, cho tới bây giờ tao chưa thấy qua người nào ngu xuẩn như mày! Năm đó mẹ mày vì gả cho ba mày không tiếc cùng người nhà đấu tranh, cha mày dựa vào tiền riêng của bà ấy làm giàu, kết quả thế nào? Mẹ mày còn không phải bị cha mày cùng tiện nhân Tống Uyển Như liên hợp bức điên? Mày thì sao? Mỗi ngày gọi Tống Uyển Như là mẹ, gọi có vui không? Còn có em trai vong ân bội nghĩa của mày, mày đối xử với hắn tốt như vậy, cuối cùng hắn đối với mày ra sao?”
Nghĩ nghĩ, Liêu Trường Viễn lại có chút cảm khái nói: “Lại nói, người nhà chúng mày cũng thật khủng bố! Không chỉ là cha của mày và mày, còn có mẹ của mày ngu xuẩn như nhau! Thay người khác nuôi con không nói, đối với hắn còn tốt hơn con ruột! Chậc chậc! Nhìn bộ dáng ngu xuẩn của cha mày, toàn bộ mọi người ở Hồng Lông đều biết, nhưng bản thân cha mày lại chẳng hay biết gì! Cho nên nói… mày xứng đáng! Chúng mày đều xứng đáng!”
Lúc này Lý Cẩm Thành chỉ còn một hơi thở mỏng manh, nhưng cậu vẫn như trước ương ngạnh trừng mắt nhìn hắn
Phẫn hận? Không cam lòng? Đáng tiếc Liêu Trường Viễn không rảnh để ý tới.
Hắn lúc này chỉ có khả năng nghĩ đến một chuyện duy nhất, chính là nhanh chóng chấm dứt mọi chuyện ở đây.