Chương 13: Tin
“Được, bất quá Cẩm Thành, về sau có việc anh và em cùng nhau chia sẻ.” Hà Chấn Hiên nắm chặt tay Lý Cẩm Thành, anh còn nói: “Anh là vị hôn phu của em.”
Về sau cũng sẽ là chồng của mình. Nhưng những lời này Lý Cẩm Thành cũng không nói ra, cậu chỉ nhìn Hà Chấn Hiên cười.
—-
Hôm nay là cuối tuần, sáng sớm Lý Diệu Tổ và Tống Uyển Như đã bị một trận ồn ào ngoài cửa truyền đến đánh thức.
Công ty nhựa trong nhà đã sắp thông cáo phá sản, nghĩ đến tâm huyết nhiều năm của mình trôi theo dòng nước, tất cả chỉ còn con số 0, mấy ngày nay Lý Diệu Tổ vẫn luôn mượn rượu giải sầu.
Say rượu làm cho tinh thần ông ta uể oải, nghĩ đến trong nhà có người giúp việc, ông ta cũng không rời giường.
Nhưng không bao lâu, người giúp việc cũng phải sa thải… Nghĩ như vậy, ông ta không khỏi thở dài một hơi.
Nghe Lý Diệu Tổ thở dài, Tống Uyển Như càng thêm tức giận.
Tối hôm qua bà ta luôn nghĩ phải lấy cớ gì để ly hôn với Lý Diệu Tổ, nên thời gian ngủ quá ngắn bà ta cũng nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Chỉ là không quá hai phút, cửa phòng ngủ bị người giúp việc ở bên ngoài gõ ầm ĩ.
“Chuyện gì?!”
Lý Diệu Tổ rống lên một câu, lập tức buồn bực kéo cao chăn.
“Ông chủ ơi, cảnh, cảnh sát, bọn họ nói cậu hai phạm pháp… Phải bắt cậu ấy ngồi tù.”
Trong nhà vài người giúp việc đã có tuổi, có lẽ là rất khẩn trương nên lời nói đứt quãng, trong giọng nói cũng tràn ngập hoảng sợ, nhưng rất nhanh Lý Diệu Tổ cùng Tống Uyển Như giống như bị điện giật từ trên giường bật lên.
“Cha! Mẹ! Cứu con!”
Biểu tình Lý Gia Tuấn bị còng hai tay và người hầu giống nhau, Tống Uyển Như đầu óc trống rỗng, đem cánh tay Lý Gia Tuấn đang thất kinh nắm chặt, bà ta nhìn cảnh sát, sắc mặt trắng bệch nói: “Con trai của tôi làm cái gì?! Các anh sao có thể không phân tốt xấu mà còng nó?!”
Tống Uyển Như mặc váy ngủ làm cho người khác có cảm giác như điên cuồng, toàn thân cũng bắt đầu có chút run rẩy.
Tuy rằng thoạt nhìn có chút đáng thương, đáng tiếc nhân phẩm của Lý Gia Tuấn quá mức ác độc, nghĩ tới mẹ nào con nấy vị cảnh sát nhìn bà ta một cái, mang lệnh bắt ra nói: “Chúng tôi nếu không có chứng cớ vô cùng xác thực, cũng sẽ không bắt người lung tung.”
Nói xong anh ta nhìn về phía vài vị cảnh sát bên cạnh, nói: “Mang đi.”
“Không! Cầu các anh! Nói cho tôi biết! Con trai của tôi đến tột cùng làm sai cái gì?!”
Tống Uyển Như than thở khóc lóc, lúc sau có một cảnh sát tuổi trẻ thấy bà ta quá mức đáng thương, đã đem chuyện Lý Gia Tuấn làm sơ lược nói với bà ta.
“Anh ta là chủ mưu, có thể sẽ phải chịu hình phạt nghiêm trọng hơn mấy người kia.”
Nghĩ tới thái độ hiện nay của Lý Cẩm Thành đối với bọn họ, quyền thế cùng với tài phú của Hà gia, cảnh sát trẻ tuổi kia mới vừa đi, Tống Uyển Như liền thét chói tai bất tỉnh ngã vào trong lòng Lý Diệu Tổ.
Lý Diệu Tổ lúc này còn chưa lấy lại tinh thần, ông ta chỉ nhớ rõ lời nói vừa rồi của anh cảnh sát kia.
Bởi vì ghen tị, Lý Gia Tuấn cho người bắt cóc anh trai của hắn Lý Cẩm Thành, đồng thời lên kế hoạch để vài người chụp hình Lý Cẩm Thành gửi đến cho vị hôn phu của cậu.
Về phần mấy người bắt cóc Lý Cẩm Thành, có một người tên là Trần Nghiêu cùng người nhà ở Thâm Thủy Bộ mở một phòng trọ giá rẻ, Lý Gia Tuấn sở dĩ cùng hắn ta quen biết là bởi vì hắn thường mang người tình đồng tính đi vào trong đó mướn phòng, một người khác tên là Lương Quốc Bân ở Vượng Giác có một tiệm sách thuộc về mình, hai tên còn lại đều từng ngồi tù, gia nhập xã hội đen hiện giờ làm việc ở một tiệm rửa xe.
Bốn người đều đã nhận tội, Lý Gia Tuấn ngoại trừ trước hai ngày sự việc xảy ra chuyển vào tài khoản của Trần Nghiêu ba trăm ngàn, Trần Nghiêu lại lấy ra rất nhiều video hắn cùng những người đồng tính thân thiết, chứng minh hắn thật sự là đồng tính luyến ái.
Lý Diệu Tổ không thể tin được đứa con trai mà mình vẫn luôn tự hào lại là đồng tính luyến ái, không những vậy, hắn còn muốn làm cho anh trai cùng cha khác mẹ của mình sống không bằng ch.ết…
Đến giờ phút này Lý Diệu Tổ mới ý thức được mình là một người cha thất bại, thậm chí ngay cả làm người cũng thất bại.
“Ông chủ? Ông chủ!”
Lý Diệu Tổ ngơ ngác ngẩng đầu, người giúp việc có chút sợ hãi nhìn ông ta, nói: “Có mời bác sĩ khám cho bà chủ không?”
“Làm đi”
Ôm Tống Uyển Như vào phòng ngủ, Lý Diệu Tổ ngơ ngác nhìn bà ta, chỉ cảm thấy mình thật sự sẽ nhanh chóng mất đi hết tất cả…
Bác sĩ còn chưa đến Tống Uyển Như đã tỉnh, nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy Lý Diệu Tổ, bà ta nhanh chóng đứng dậy nắm lấy cánh tay ông ta nói: “Diệu Tổ, xin ông nhanh đi cầu xin Lý Cẩm Thành, xin nó buông tha Gia Tuấn, Gia Tuấn ưu tú như thế nếu ngồi tù cuộc đời này coi như hết!”
Nói xong câu này, Tống Uyển Như thất thanh khóc rống.
Tiếng khóc của Tống Uyển Như làm cho Lý Diệu Tổ đã thống khổ lại thêm buồn bực, ông ta không biết này gia đình này vì sao biến thành thế này, Lý Cẩm Thành không thích nói chuyện, nhưng từ nhỏ đã đối xử rất tốt với Lý Gia Tuấn, thậm chí tổ chức sinh nhật cho Gia Tuấn trong nhà hàng năm sao nó cũng không oán trách nửa câu, nhưng Gia Tuấn, lại nghĩ ra cách ác độc như vậy hãm hại nó…
Cho đến giờ phút này, Lý Diệu Tổ mới ý thức được mấy năm nay mình đã làm cho Lý Cẩm Thành thua thiệt.
Cho nên… Cũng khó trách nó sau lễ đính hôn khẩn cấp muốn rời khỏi nhà, lấy thái độ như vậy đối diện với mình…
“Diệu Tổ? Lý Diệu Tổ! Ông có nghe tôi nói gì không a!! Gia Tuấn là là con trai của ông đó!!”
“Cẩm Thành cũng là con trai của tôi mà.”
“Ông có ý gì?”
“Bà để tôi nghĩ lại…”
“Lý Diệu Tổ!!!”
Không để ý tiếng thét chói tai của Tống Uyển Như, Lý Diệu Tổ mang vẻ mặt ch.ết lặng đi vào phòng sách của mình.
Ở mức độ nào đó, Tống Uyển Như hết sức hung hăn cũng có rất nhiều tâm kế, nhưng Hà gia có tài phú cùng với quyền thế trước mặt, bà ta trở nên bó tay không có biện pháp.
Đầu tiên bà ta tìm không được Lý Cẩm Thành, không tiếp xúc được bất cứ người nào của Hà gia, mà ngay cả cổng lớn của tập đoàn Vinh Thịnh, bà ta còn không thể vào được.
Ngoài ra, bà ta cũng không tìm được một luật sư biện hộ cho Lý Gia Tuấn, cũng không thể nộp tiền bảo lãnh để đưa hắn ra.
Bất đắc dĩ, bà ta đành phải tìm Ngụy Luân Nguyệt, đáng tiếc Ngụy Luân Nguyệt hai ngày trước thì vỗ ngực cam đoan mình nhất định sẽ cứu được con trai, đến hôm nay ông ta chỉ tiếp điện thoại của bà ta: “Uyển Như, bà cũng biết công ty trang trí của tôi cùng với tập đoàn Vinh Thịnh là quan hệ hợp tác… Lần này, là Gia Tuấn đắc tội sai người rồi…”
“Ông là cha ruột của Gia Tuấn đó!! Ông sao lại có thể không quan tâm đến nó vậy?!”
“Tôi cũng không thể vì nó mà tự mình liều mạng?”
“Ngụy Luân Nguyệt! Ông là đồ lòng lang dạ sói! Lúc trước tôi không nên cho Gia Tuấn gọi ông là cha! Ông không xứng!!”
“Tôi không xứng thì Lý Diệu Tổ xứng a? Bà đã khinh thường tôi như vậy, vậy bà kêu Lý Diệu Tổ cứu con trai bà thì tốt rồi.”
Tống Uyển Như còn muốn nói nữa, nhưng Ngụy Luân Nguyệt đã cúp điện thoại, một lúc sau Tống Uyển Như lại gọi điện thoại cho ông ta, nhưng ông ta đã tắt điện thoại.
“Lòng lang dạ sói, heo chó không bằng.”
Sau khi mắng xong, Tống Uyển Như lần thứ hai đau thương khóc thành tiếng.
Trong thời gian ba ngày ngắn ngủi bà ta đã bị ép vào hoàn cảnh tuyệt vọng, chỉ là vừa nghĩ tới Lý Gia Tuấn nghĩ đến hắn có thể sẽ ở trong phòng giam chịu khổ, Tống Uyển Như đành phải buộc mình phải kiên cường.
Đó là bảo vật quý giá nhất trong cuộc đời này của bà ta, cho dù lấy tính mạng thế vào bà ta cũng không thể làm cho Gia Tuấn chịu một chút khổ!
“Diệu Tổ, Gia Tuấn chỉ là còn trẻ, không hiểu chuyện, cách của nó tuy cực đoan một chút, nhưng… Cẩm Thành cũng không có việc gì? Tôi xin ông, ông đi cầu xin Lý Cẩm Thành, nói như thế nào ông cũng là cha nó, ông dùng lời khuyên bảo nó… Nó chắc chắn đồng ý cho Gia Tuấn một cơ hội để làm lại cuộc đời…”
Trong phòng sách, Lý Diệu Tổ vẻ mặt phức tạp nhìn Tống Uyển Như trước mặt, chỉ cảm thấy mới vài ngày ngắn ngủi bà ta đã tiều tụy, đau thương nhìn già đi rất nhiều. Từ khi hai người quen biết đến nay đã hơn ba mươi năm, nhớ bà ta lúc còn trẻ tinh thần dáng vẻ phấn chấn, Lý Diệu Tổ cảm thấy trong lòng chua xót.
Nhìn ra sự thương hại trong ánh mắt của ông ta, Tống Uyển Như lập tức bắt lấy cánh tay ông vừa khóc vừa nói: “Xin ông, Diệu Tổ, tôi chỉ có nó là con trai duy nhất, nếu nó thực sự xảy ra chuyện gì, tôi, tôi cũng không sống nổi.”
“Uyển Như, bà bình tĩnh một chút, ngày mai tôi sẽ đi tìm Cẩm Thành…”
“Cám ơn, cám ơn Diệu Tổ, tôi hiện tại thật sự cũng chỉ còn biết dựa vào ông.”
Nói xong câu này, Tống Uyển Như ôm ông ta khóc lớn.
Dù sao cũng là người phụ nữ mà mình yêu nhiều năm, cảm giác được trên vai ẩm ướt, Lý Diệu Tổ cũng không khỏi nước mắt giàn giụa.
Đêm nay uống qua thuốc ngủ, Tống Uyển Như rốt cục có thể đi vào giấc ngủ, Lý Diệu Tổ bởi vì uống lâu năm hơn nữa ông ta có nhiều tâm sự, bởi vậy lúc nửa đêm ông ta đành phải rời giường đến phòng khách hút thuốc.
Trong nhà phần lớn người giúp việc đã bị ông ta sa thải, hiện giờ chỉ còn Ngụy Xuân Phương là bảo mẫu của Lý Cẩm Thành, nghĩ đến chị và Lý Cẩm Thành có quan hệ tốt, Lý Diệu Tổ cảm thấy nói không chừng có thể tìm chị nói giúp cho Gia Tuấn.
Ngày mai cho dù ở trước mặt Ngụy Xuân Phương khóc rống, ông ta cũng chấp nhận nói như thế nào Gia Tuấn cũng là con trai của ông.
Đang chuẩn bị dập tắt mẩu thuốc lá trong tay, Lý Diệu Tổ thấy trên bàn đặt một phong thư không biết là ai viết cho mình.
Ông ta có chút buồn bực mở lá thư ra, đến khi ông ta đọc xong bức thư, ông biết được cái gì gọi là sét đánh ngang tai.