Chương 33: Thanh minh
—-o0o—-
“Người này muốn làm minh tinh sao? Nếu không sao lại bày ra nhiều chuyện như vậy.”
Trong xe không khí hơi áp lực Lý Cẩm Thành có chút không quen nên nhỏ giọng nói câu đó.
“Cẩm Thành, ngày mai anh sẽ làm cho bọn họ phải giải thích rõ việc này. Từ rày về sau anh sẽ không để cho truyền thông nói bất cứ chuyện gì liên quan đến chúng ta.”
Hà Chấn Hiên ngay từ đầu đối với việc mình nổi tiếng ở trên mạng cũng không thực để ý.
Nhưng hiện giờ xem ra điều này làm cho sinh hoạt cá nhân đã bị hưởng lớn.
Những tin đồn này đối với anh không quá quan trọng nhưng anh không muốn vì những tin này làm Lý Cẩm Thành hiểu lầm mình.
“Anh làm sao vậy?”
“Cẩm Thành, anh vĩnh viễn sẽ không nói dối với em, về sau mặc kệ báo chí tạp chí nói cái gì hoặc là nghe được người khác nói em cũng không nên tin tưởng…”
Lúc nói những lời này vẻ mặt Hà Chấn Hiên rất nghiêm túc, ánh mắt để lộ ra một chút khẩn trương.
Bản thân mình đối anh đã trọng yếu như vậy sao?
Lý Cẩm Thành cười nhẹ cởi bỏ dây an toàn trên người đi đến trước mặt anh, nói:”Như thế nào? Sợ em không cần anh?”
Nói xong cậu lui về phía sau một chút, ngay tại môi của Hà Chấn Hiên hôn một cái sau đó luyến tiếc rời khỏi. Lý Cẩm Thành tiếp tục nói:”Rất nhiều người đối với anh một mực theo đuổi, người phải lo lắng chính là em.”
Nghe cậu nói nói như vậy, Hà Chấn Hiên cảm thấy cậu đang an ủi mình.
Trong chuyện tình cảm của hai người Lý Cẩm Thành vẫn luôn biểu hiện thành thục hơn so với anh.
Ở bề ngoài Hà Chấn Hiên như có được hết thảy nhưng đối với con người như anh mà nói khó nhất chính là được người khác thật tình yêu thương.
Lý Cẩm Thành có thể không hề coi trọng vật chất nhưng hoàn toàn trân quý tình cảm của anh khiến cho khi có một chút gió thổi cỏ lay cũng làm cho Hà Chấn Hiên âm thầm kinh hãi lo được lo mất.
Nói như vậy chứng tỏ nội tâm của Lý Cẩm Thành kỳ thật so với anh cường đại hơn nhiều.
“Được rồi, trở về nhà thôi.”
Hà Chấn Hiên lấy lại tinh thần gật đầu, lại thay cậu cài lại dây an toàn.
“Nhưng mà từ đây về sau không được cho những người như thế này tới gần anh.”
Lúc nói những lời này biểu tình trên mặt Lý Cẩm Thành thật bình thản nhưng trên người lại toát ra một khí thế đáng sợ khiến người ta phải nghe theo.
“Loại chuyện này mặc dù anh không có làm nhưng nhiều người nói lại không thể kiểm soát được làm em nghi thần nghi quỷ sẽ phá hư tình cảm giữa hai chúng ta.”
Lý Cẩm Thành có thói quen lấy tình huống xấu thẳng thắn nói ra trước để Hà Chấn Hiên không cần cố sức suy đoán. Nghĩ đây là cậu khẩn trương vì mình hoặc là biểu hiện thái độ chiếm hữu Hà Chấn Hiên khóe miệng cong lên mỉm cười thấp giọng nói: “Được.”
Hà Chấn Hiên suy đoán không sai, Lý Cẩm Thành vừa mới nói vậy nhưng không nghĩ giữa hai người lại xuất hiện loại không khí kỳ lạ này.
Thông qua chuyện này, cậu phát hiện mình vẫn là khờ dại hơn nữa nhiều lúc đối người khác dung túng chính là đối với mình tàn nhẫn.
Nhưng nói thế nào cậu cũng không nghĩ vì những người không ra gì mà mất đi người đối với cậu cực kỳ trọng yếu: Hà Chấn Hiên.
Sáng ngày hôm sau đại diện phòng quan hệ xã hội của tập đoàn Vinh Thịnh thay mặt Hà Chấn Hiên lên tiếng thanh minh.
Chẳng những thanh minh mà còn giải thích nhiều điều nhưng trọng điểm nhắc tới ba sự kiện.
Thứ nhất: Hà Chấn Hiên cùng người xuất hiện ở trước cửa công ty bị chụp ảnh là Tiếu Chi Khiêm chỉ gặp qua hai lần, sau đó mới giới thiệu cho cậu ta một vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Vinh Thịnh để cậu ta tiếp nhận phỏng vấn.
Thứ hai: Hà Chấn Hiên đã có người yêu, sở dĩ phải lên tiếng thanh minh là bởi vì không muốn người yêu hiểu lầm bất mãn.
Thứ ba: không muốn sinh hoạt cá nhân của mình bị quấy rầy, nếu còn tiếp tục sẽ giao pháp luật sử lý.
Chuyện này một khi tuyên bố sẽ làm phát sinh hai loại phản ứng.
Một là Tiếu Chi Khiêm rất ghê tởm rất có tâm kế.
Hai là nam thần với người yêu quả thật ân ái!
Những lời tuyên bố thanh minh đều xuất hiện ở vị trí bắt mắt nhất trên các trang web lớn! Còn có, làm người yêu của nam thần thật hạnh phúc!
Nhìn những tin này Lý Cẩm Thành cũng có chút buồn cười.
Cậu hiểu biết Hà Chấn Hiên nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ có một ngày Hà Chấn Hiên lại làm ra chuyện phô trương như vậy.
Nghĩ đến nguyên nhân để anh làm như vậy, Lý Cẩm Thành khóe miệng vẫn không ngớt mỉm cười.
Về phần Tiếu Chi Khiêm, chân chính ứng câu trèo càng cao ngã càng thảm, những người lúc trước tán thưởng cậu ta có dũng khí, chúc phúc cậu ta giờ phút này toàn bộ chuyển thành khinh thường chửi rủa.
Hiện giờ ở trên mạng, cậu ta đã biến thành cái loại mà người ta gọi là chuột chạy qua đường.
Cùng lúc đó, Lý Cẩm Thành lại phát hiện trong các loại bình luận đó có xuất hiện một ít người đại khái gọi là lính đánh thuê.
Một thời gian dài ngâm mình ở trên mạng ham thích theo dõi những chuyện bát quái tốt xấu của các minh tinh cậu hiểu được dân mạng bình thường cùng lính đánh thuê khác biệt.
Những lính đánh thuê này được một người nào đó thuê mướn nhờ cậy để lại những bình luận hoặc tin nhắn lớn nhỏ hướng cho dư luận ngã theo suy nghĩ của mình có thể làm một người vĩnh viễn không chỗ dung thân.
Lý Cẩm Thành không nghĩ Hà Chấn Hiên làm chuyện như vậy, nhưng nếu anh đem chuyện này giao cho phòng quan hệ xã hội của Vinh Thịnh xử lý thì đây là phong cách xử sự nhẹ nhàng nhất của anh rồi. Lý Cẩm Thành khẳng định chắc là do bên phòng quan hệ xã hội làm như vậy.
“Cẩm Thành, các anh ân ái không có giới hạn các anh có nghĩ tới tâm trạng của nhiều người độc thân như chúng tôi không? Có thể lưu cho chúng tôi con đường sống?”
“Cẩm Thành, chúc mừng cậu kết hôn!”
“Cẩm Thành, bởi vì các cậu tôi hiện tại rất muốn ly hôn. Đúng rồi, bạn trai của cậu có bạn bè độc thân hay không có thể giới thiệu cho chúng tôi quen biết?”
Ở trường học đại đa số đồng nghiệp đã biết Lý Cẩm Thành kết hôn, hơn nữa đối phương từng được xưng kim cương vương lão ngũ cuối cùng của Hồng Kông: Hà Chấn Hiên.
Từ căn tin cho đến khi Lý Cẩm Thành cơm nước xong, dọc theo đường đi cậu nhận được vô số lời chúc phúc cùng với những lời trêu chọc thiện ý.
Lý Cẩm Thành trước đây từng nghĩ tới, có một ngày nếu cậu công khai tính hướng sẽ nghênh đón nhiều ánh mắt khác thường cùng với những lời chửi bới, nhưng có thể là bởi vì Hà Chấn Hiên nên ở phương diện này không bị thương tổn gì.
Hay là cũng có người ghen tị bất mãn nhưng cậu không biết nên cũng không cần quan tâm.
Giữa trưa cơm nước xong vẫn như mọi lần cậu đang ở văn phòng lên mạng thì Lý Cẩm Thành nhận được điện thoại của Nhậm Vũ Kiều.
Hai người lần cuối cùng gặp mặt là ở sinh nhật của Nhậm Vũ Sâm nghe cậu ta nói mời mình ăn cơm, Lý Cẩm Thành không khỏi hỏi một câu:”Vì lý do gì mà lại mời cơm vậy?”
“Dì của tôi sau này sẽ không tới quấy rầy chúng tôi nữa.”
Lý Cẩm Thành cười, nói:”Cậu đã làm cái gì?”
“Tôi chụp được ảnh của dượng đang yêu đương vụng trộm sau đó gửi cho dì. Bọn họ hiện tại đang nháo loạn chuyện ly hôn.”
“Cho nên cậu muốn tìm người chúc mừng?”
“Không, tôi cảm ơn anh lúc ấy đã đưa ra đề nghị này…”
Quả thật việc này cũng đáng ăn mừng? Nghĩ đến Hà Chấn Hiên buổi tối có xã giao, Lý Cẩm Thành sảng khoái đáp ứng.
Hai người đi đến một nhà hàng chuyên về món nướng của Nhật nhưng theo Lý Cẩm Thành quan sát nhà hàng này có lẽ nhằm vào những khách cần ăn vào đêm khuya hoặc không thích ăn quá sớm, nên khi hai người tới nhà hàng đó vẫn chưa có mở cửa.
“Chúng ta có thể đổi một chỗ khác?”
Mặc một bộ quần áo toàn màu đen rất thu hút sự chú ý của người khác Nhậm Vũ Kiều mắt nhìn điện thoại di động của mình, nói:”Còn nửa giờ nữa sẽ mở cửa.”
Lý Cẩm Thành nhìn cậu ta nghĩ mỗi lần gặp người này mình mới cảm nhận được cái gì gọi là vô lực.
Hơn một giờ sau ông chủ đem thức ăn lên bàn của hai người. Lý Cẩm Thành muốn uống rượu vang, lại bị Nhậm Vũ Kiều ngăn lại nói ăn món nướng của Nhật phải uống rượu mơ hoặc là bia mới thích hợp.
Lý Cẩm Thành uống bia, còn nói:”Cậu đối với ẩm thực rất có nghiên cứu?”
“Giới hạn ở những món ăn khuya hoặc rạng sáng.”
Nhìn thấy ánh mắt của Lý Cẩm Thành hoang mang, Nhậm Vũ Kiều còn nói:”Khi đó chúng tôi mới chụp xong những tấm ảnh như ý muốn…”
Đêm khuya hoặc là rạng sáng, không cần đoán cũng biết bọn họ điều tr.a những người lúc ấy đang làm cái gì.
Nhìn Nhậm Vũ Kiều còn muốn giải thích, Lý Cẩm Thành lại nói tiếp:”Cậu khi nào thì bắt đầu làm nghề này.”
“Vừa đúng ba năm.”
“Vậy là vừa tốt nghiệp đại học liền bắt đầu làm?”
Nhậm Vũ Kiều đang uống rượu chợt dừng lại, nhìn Lý Cẩm Thành một cái mới nói:”Tôi năm nay hai mươi tuổi còn học đại học năm thứ ba.”
Lý Cẩm Thành nóng mặt một lát sau cậu mới nói:”Cho nên vào năm nhất đại học cậu đã bắt đầu làm việc này?”
“Đúng tôi học khoa công nghệ thông tin lúc ấy Tống Cù… cũng chính là đối tác của tôi anh ta muốn tìm một người am hiểu phương diện này nên ở trên diễn đàn của trường học đăng một thông báo tuyển dụng. Tôi không muốn làm công cho người khác liền cùng anh ta hùn vốn thành lập văn phòng thám tử tư. Nhưng khi đó, Tống Hoà Kiều đã sắp tốt nghiệp tôi mới vừa vào trường cho nên anh ta đối với tôi không phải thực tín nhiệm…”
“Vậy cậu về máy tính hẳn là rất lợi hại!”
“Có thể.”
Lý Cẩm Thành rất muốn khen cậu ta anh hùng xuất thiếu niên, nhưng khi nhớ tới chuyện phát sinh trên mạng hôm nay cậu không khỏi “khụ” một tiếng.
Chưa ăn hết một nửa thịt đang nướng trên vĩ nướng thấy Nhậm Vũ Kiều bất động thanh sắc đem chén đĩa chuyển qua một bên, Lý Cẩm Thành liền có một cảm giác xúc động.
“Cho nên là cậu giúp tôi tìm những người lính đánh thuê trên mạng?”
Nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì của Nhậm Vũ Kiều, Lý Cẩm Thành còn nói:”Kỳ thật cậu không cần làm như vậy.”
Nhậm Vũ Kiều đem những món mình thích ăn đưa cho một đầu bếp Nhật đã hơn ba mươi nhờ ông chế biến giùm, rồi nói:”Tôi chỉ là tiện tay giúp đỡ.”. Cậu làm cái gì cũng không để lộ ý tứ thậm chí vẻ mặt cũng như vậy.
Nhưng tiếp xúc qua vài lần Lý Cẩm Thành lại cảm thấy được người này rất tốt, vẫn luôn nghĩ sao nói vậy không nói láo cũng không có tâm kế.
Lý Cẩm Thành không phải loại người tính cách e ngại rụt rè thấy cậu ta giúp mình rất nhiều bèn nâng ly chạm ly rượu của Nhậm Vũ Kiều một cái còn nói:”Cám ơn, còn có bữa cơm này tôi mời!”
“Không cần.”
Ngay khi Lý Cẩm Thành ngẩng đầu nhìn lên thì Nhậm Vũ Kiều còn nói: “Vũ Sâm thực thích thức ăn anh làm.”
Thì ra làm mọi chuyện là vì em trai thích những món ăn đó?
Chỉ nghĩ đến thân thế của hai anh em Lý Cẩm Thành rất nhanh gật đầu, nói:”Muốn ăn thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến làm cho Vũ Sâm đến lúc đó chỉ cần các cậu không chê tôi phiền là được.”
“Sẽ không.”
Tới giờ phút này Nhậm Vũ Kiều rốt cục mới lộ ra một nụ cười đầu tiên trong đêm nay.
Nhìn cậu ta Lý Cẩm Thành cảm thấy người này thật thương em trai của mình.
“Anh cùng Hà Chấn Hiên…”
Kết thúc buổi ăn tối như thường lệ Nhậm Vũ Kiều đưa Lý Cẩm Thành trở về.
Nhậm Vũ Kiều không thích nói chuyện, Lý Cẩm Thành cũng vốn đã quen nên nghe cậu lên tiếng, Lý Cẩm Thành rất nhanh quay đầu lại, hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Nhậm Vũ Kiều lưỡng lự muốn nói lại thôi, qua một hồi lâu cậu mới nói: “Anh cùng Hà Chấn Hiên quan hệ thế nào?”
“Chúng tôi tốt lắm.”
Nhậm Vũ Kiều gật đầu, Lý Cẩm Thành cho là cậu ta đã muốn chấm dứt đề tài này thì lại nghe Nhậm Vũ Kiều nói nhỏ một câu:”Anh không cần phải đặt nhiều tình cảm vào người khác.”
Nghe cậu ta nói như vậy Lý Cẩm Thành vốn muốn hỏi có phải là đã biết hay là nghe ai nói điều gì đó.
Nhưng cậu biết ở Hồng Kông cũng có một số người biết nguyên nhân Hà Chấn Hiên cưới cậu là bởi vì cậu có khả năng chắn kiếp cho Hà Chấn Hiên hơn nữa lấy tính cách của Nhậm Vũ Kiều nói như vậy là bởi vì cậu ta lo lắng cho mình.
Hình như có rất nhiều người cũng cảm thấy tình cảm của Hà Chấn Hiên với mình không tốt. Thậm chí lúc trước Lý Cẩm Thành chưa tiếp xúc với Hà Chấn Hiên cậu cũng đối với Hà Chấn Hiên có một chút thành kiến.
Nhưng người này tốt lắm, đối với mình lại tốt đến không thể phản đối mà đôi lúc dùng lời cũng không thể hiện hết ý nghĩa, chỉ cần tự mình biết như thế là được rồi.
“Hôm nay cám ơn cậu, còn có, Vũ Sâm muốn ăn thì liền gọi điện thoại cho tôi.”
“Tốt rồi.”
“Cẩm Thành.”
Lý Cẩm Thành quay đầu lại, thấy Hà Chấn Hiên đang ở trên xe ôm một tập văn kiện công ty đi tới.
“Em uống rượu?”
“Em uống một chút.”
Nói xong Lý Cẩm Thành tiếp nhận tập công văn trong tay anh.
Cùng lái xe nói cảm ơn rồi đóng cửa xe lại, Hà Chấn Hiên thấy một chiếc xe hơi thể thao khá quen chạy ra khỏi cửa tiểu khu anh không khỏi thấp giọng nói một câu:”Lại là cậu ta.”
Nghe anh nói chuyện, Lý Cẩm Thành đứng ở bên cạnh cùng anh làm ra một tạo hình giống nhau đồng thời nhìn về phía cửa tiểu khu.
Một lát sau cậu mới huých cánh tay Hà Chấn Hiên, nói: “Anh ghen?”
Đợi cho Hà Chấn Hiên quay đầu lại, Lý Cẩm Thành lập tức giơ cao hai tay của mình, lớn tiếng nói:”Em cuộc đời này chỉ yêu một mình anh! Sống là người của anh ch.ết là ma của anh!”
Ở ga ra ngầm thực im lặng, Lý Cẩm Thành lại nói rất lớn tiếng nên trong khoảng thời gian ngắn bên tai Hà Chấn Hiên vẫn luôn quanh quẩn hai câu này của Lý Cẩm Thành.
Mặc dù giống như là ở nói giỡn, nhưng Hà Chấn Hiên lại có thể nghe ra giấu ở trong đó là sự thật tình.
Cùng Lý Cẩm Thành nhận thức đến nay, tính cách của anh trở nên càng ngày càng hoạt bát cũng hướng ngoại hơn nên anh ra vẻ nghiêm túc nhìn cậu một cái mới hạ giọng nói:”Hồ nháo!”
Lý Cẩm Thành cầm tập văn kiện dựa vào trên người anh, không cho là đúng nói:”Những điều này thì có cái gì? Chỉ cần anh thích là có thể.”
Hai người đang đi vào thang máy, Lý Cẩm Thành lại bên tai Hà Chấn Hiên nói:”Hôm nay anh lên tiếng thanh minh, em nhìn thấy rất vui vẻ…”
“Đó là việc anh phải làm.”
“Em đây một lát nữa phải cảm ơn anh như thế nào đây?”
Nói xong câu này, cậu đem cả người mình dán trên lưng Hà Chấn Hiên.
Đại khái là bởi vì cậu uống rượu nên ngữ khí động tác đều vô cùng ỷ lại.
Hà Chấn Hiên từ trước đến nay đối với ám chỉ của cậu không có sức chống cự, nghe cậu nói như vậy anh rất nhanh xoay người hôn Lý Cẩm Thành.
Hà Chấn Hiên từng nói với Lý Cẩm Thành anh sẽ không cùng người không có liên quan xuất hiện trên tin tức của giới truyền thông nên ba ngày sau tin tức về chuyện này hoặc là Tiếu Chi Khiêm, đều biến mất ở trên mạng.
Lý Cẩm Thành chưa từng đem người tên Tiếu Chi Khiêm này để ở trong lòng, cậu cũng không nghĩ tới mình cùng người kia gặp mặt, nhưng vài ngày sau Lý Cẩm Thành theo Tống Lưu Bạch trong nhà đi ra cậu liền nhìn thấy một người chờ ở trước cửa tiểu khu. Người này trước đây cậu chỉ ở xa thấy qua một lần là Tiếu Chi Khiêm.