Chương 44: Lý do
Trong lồng ngực Lý Cẩm Thành bình yên ngủ, Hà Chấn Hiên ôm cậu, chỉ cảm thấy cậu xác thực gầy rất nhiều.
Bởi vì quá gầy, cậu co rúc vai lại làm cho người khác có cảm giác ốm yếu nhỏ bé, eo nhỏ đến khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, Hà Chấn Hiên rất lo lắng, anh cho rằng lỡ như anh vô tình không cẩn thận ôm cậu sẽ đem eo cậu bẻ gẫy mất.
Đã vào đầu hạ, trăng rất sáng, Hà Chấn Hiên lui lại một chút nhìn Lý Cẩm Thành trong lồng ngực của mình, anh chỉ cảm thấy tư thế ngủ của cậu lúc này rất giống một loại động vật nhỏ nào đó. Thỏ hoặc là chó con vừa mới sinh.
Hà Chấn Hiên lẳng lặng nhìn cậu, trong lòng anh vừa thương tiếc lại khó chịu, cuối cùng anh vẫn là đứng dậy đi tới thư phòng.
Trước chỉ phụ trách bộ phận sự vụ của tập đoàn, thì Hà Chấn Hiên công tác cũng đã rất bận bịu, bây giờ anh tiếp nhận toàn bộ tập đoàn Vinh Thịnh, bởi vậy dù là Lý Cẩm Thành, cũng rất ít có thời gian có thể nhìn thấy anh. Cũng may bên cạnh cậu còn có Ngụy Xuân Phương làm bạn, cho dù chỉ là cùng nhau tán gẫu mua thức ăn làm cơm, cũng làm sinh hoạt của cậu phong phú và vui vẻ.
Có lúc ngẫm lại, Lý Cẩm Thành cũng cảm giác mình rất ngoan, đổi thành những người khác gặp phải Hà Chấn Hiên cuồng công việc như vậy, e sợ cũng sớm đã không chịu được cô quạnh mà cùng người khác bỏ trốn.
Nghĩ như thế Lý Cẩm Thành soạn tin gửi cho Hà Chấn một cái tin nhắn, sau đó lại bổ sung, cậu nói:
[Vì lẽ đó anh nhất định phải đối với em thật tốt mới được.]
[Anh đối với em còn chưa đủ tốt sao?]
Lý Cẩm Thành cầm điện thoại di động suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là không nhịn được nói một câu:
[Dành thêm chút thời gian cho em là tốt hơn rồi.]
Hà Chấn Hiên xưa nay không nói dối, nhưng là anh có lẽ lại sợ Lý Cẩm Thành thất vọng, bởi vậy anh rất nhanh đã gửi lại một tin nhắn mặt cười.
Giống như là làm nũng, đáng tiếc biên tập sai lầm, Lý Cẩm Thành không nói gì, chỉ nhận được một chuỗi im lặng tuyệt đối.
[Đúng rồi, anh hiện tại đang làm gì thế?]
[Anh đang họp.]
Lý Cẩm Thành cùng Hà Chấn Hiên tính cách bên trong rất nhiều chỗ tương tự, tỷ như công và tư rõ ràng, giải quyết việc chung, nghĩ đến anh vậy mà ở vào thời điểm này cùng mình tán gẫu, Lý Cẩm Thành chỉ trách bản thân cậu thực sự là càng ngày càng có tiền đồ.
Hà Chấn Hiên thường xuyên đi công tác, hai người cũng không nhìn thấy lẫn nhau, vì lẽ đó bọn họ chỉ có thể lấy phương thức như thế liên hệ.
Khi nhắn tin hoặc là trong điện thoại, Hà Chấn Hiên đều là biểu hiện rất nhiệt tình, nhưng khi gặp mặt, Lý Cẩm Thành chỉ cảm thấy anh đối với mình lạnh nhạt rất nhiều.
Từ lúc xuất viện, anh sẽ không tiếp tục cùng cậu hôn môi, cũng không làm chuyện yêu đương với cậu, nghĩ vậy Lý Cẩm Thành không nhịn được oán giận, Hà Chấn Hiên chỉ là cười, anh nói: “Em hiện tại thân thể kém như vậy, anh rất sợ em sẽ ở trên giường ngất đi.”
Biết anh là đang vì cậu suy nghĩ, nhưng Lý Cẩm Thành vẫn cảm thấy khó chịu, đem gối dưới thân đánh trên người anh, cậu mới nói: “Anh tìm cho em huấn luyện viên thể hình và chuyên gia dinh dưỡng, yên tâm! Em nhất định rất nhanh khôi phục!”
“Anh chờ em.”
Ngữ khí có chút thâm trầm, đợi được Lý Cẩm Thành quay đầu lại, Hà Chấn Hiên cũng đã tiến vào phòng tắm.
Nghĩ đến anh có thể ở bên trong làm việc kia, Lý Cẩm Thành không nhịn được nhếch miệng lên, muốn nín nhịn chính là nín nhịn, anh cả đời này đều thay đổi không được.
Tuy rằng anh sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng Hà Chấn Hiên đều sẽ săn sóc chu toàn mọi thứ cần thiết cho Lý Cẩm Thành.
Cảm thấy cậu quá ốm, thân thể quá yếu, liền vì cậu tìm chuyên gia dinh dưỡng và huấn luyện viên thể hình tốt nhất, hai bên phối hợp vì cậu lập ra món ăn dinh dưỡng, cùng với bảng giờ giấc tập các hạng mục thể hình, chỉ hận không thể làm cho cậu béo lên như Ngụy Xuân Phương, dần dần, Thể trọng của Lý Cẩm Thành cũng được tăng cường, nhìn qua cũng đã có chút thịt.
Cậu đã trình đơn lên nhà trường, nhưng trường học vẫn chưa duyệt, Cậu lẽ ra cũng nên đi học lại, nhưng quãng thời gian trước thân thể của cậu không cho phép, thêm vào Hà Chấn Hiên kiên quyết phản đối, bởi vậy hiện tại ngoại trừ cùng Ngụy Xuân Phương mua thức ăn tản bộ, Lý Cẩm Thành chỉ còn tập thể hình.
Hôm nay nhìn thấy Hà Chấn Hiên từ nước ngoài trở về, Lý Cẩm Thành rất nhanh vồ tới ôm lấy anh, Ngụy Xuân Phương tư tưởng bảo thủ nên liền mắng cậu! Sau đó xoay người bước nhanh lên lầu.
Ngụy Xuân Phương một đời không chồng con, cũng không có ảo tưởng như nhi nữ thường tình, nhưng chị rất quý mến Hà Chấn Hiên. Chị cảm thấy anh đối với Lý Cẩm Thành rất tốt, hơn nữa chỉ dựa vào ánh mắt của anh, liền biết anh đời này đều sẽ không phụ lòng cậu.
Lý Cẩm Thành rất yêu thích nghe thấy chị nói như vậy, ở trong lòng của cậu, Ngụy xuân phương là thân nhân là trưởng bối của cậu, cậu vừa kính trọng, cũng vừa có thể ở trước mặt chị không có lý do tùy hứng làm nũng, mỗi lần nhìn thấy chị bất đắc dĩ lại dung túng, Lý Cẩm Thành sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Thời điểm Hà Chấn Hiên tắm rửa, Lý Cẩm Thành đi gõ cửa Ngụy Xuân Phương, cậu nói: “Chị Phương, sắp có thể ăn cơm rồi, chị đi ra có được hay không?”
Phát hiện bên trong không có tiếng vang, Lý Cẩm Thành chỉ đem miệng đến gần khe cửa, cậu nhỏ giọng nói: “Chấn Hiên đi tắm rồi…”
Ngụy xuân phương đang ở trong phòng ngủ, nghe Lý Cẩm Thành nói như vậy, chị mới mở cửa, chị nói: “Các cậu ăn xong tôi sẽ xuống lầu.”
“Chị Phương…”
Ngụy xuân phương yên lặng liếc cậu một cái, chị nói: “Em cùng chấn Hiên lâu như vậy không gặp nhau, tôi không muốn quấy nhiễu các cậu, còn có… Cố gắng chăm sóc Chấn Hiên…”
“Cẩm thành?”
Nghe thấy âm thanh của Hà Chấn Hiên, Ngụy Xuân Phương lần thứ hai đóng cửa lại, Lý Cẩm Thành cười bất đắc dĩ, có điều cậu cùng Ngụy Xuân Phương luôn bình đẳng và tùy hứng, bởi vậy cậu cũng là không kiên trì nữa.
“Lễ vật.”
Cơm nước xong trở lại phòng ngủ, Hà Chấn Hiên rất nhanh đưa cho Lý Cẩm Thành một cái hộp nhỏ tinh xảo.
Lý Cẩm Thành vốn cho là anh lại tặng cho cậu một cái đồng hồ đeo tay, nhưng khi cậu đem hộp mở ra, mới phát hiện bên trong là chìa khóa xe của một chiếc siêu xe thể thao thời thượng.
Cậu hơi kinh ngạc nhìn về phía Hà Chấn Hiên, cậu nói: “Tại sao đưa em cái này?”
“Anh nghĩ em sẽ thích.”
“Nhưng là…”
“Cẩm thành, thích là tốt rồi.”
Nói xong câu này, Hà Chấn Hiên còn thân mật thoải mái xoa xoa tóc của cậu, nhưng nghĩ đến đây là Hà Chấn Hiên tặng lễ vật cho cậu, cậu lại không khỏi có chút kích động.
“Vậy sau này em chở anh đi hóng gió có được không?”
“Được.”
“Chấn Hiên…”
Lý Cẩm Thành mới vừa đến gần, Hà Chấn Hiên đã không chút biến sắc lùi về sau.
Lý Cẩm Thành nhìn anh, quả nhiên.
Từ chuyện của Hà Châu Nhiên, để cho Lý Cẩm Thành bị thương và nguy hiểm đến tánh mạng như vậy, nó đã tạo ra bóng ma trong lòng Hà Chấn Hiên rất nghiêm trọng. Cũng không phải là mình bị bắt cóc, mà là Lý Cẩm Thành suýt chút nữa bởi vậy ch.ết đi, cậu lại thay anh chặn kiếp số. Lý Cẩm Thành chỉ là không nói, nhưng không có nghĩa là anh cái gì cũng không biết.
Từ sau khi tỉnh táo không lâu, cậu liền có cảm giác rõ ràng Hà Chấn Hiên thay đổi. Càng thêm im lặng, nụ cười trên mặt cũng càng ít, đại đa số thời điểm, anh chỉ là dùng một loại thâm trầm, ánh mắt thâm tình nhìn cậu. Anh đối với cậu còn như vậy, đối với người khác thái độ càng là không cần nói thêm.
Lý Cẩm Thành chỉ là nghĩ đến bắt nguồn từ việc anh lo lắng cho mình, bởi vậy Lý Cẩm Thành cảm giác mình chỉ có thể chờ đợi.
“Anh rất mệt sao? Nếu không đi ngủ trước được không?”
Thấy Lý Cẩm Thành thần sắc như thường, Hà Chấn Hiên còn tưởng rằng cậu thông cảm cho anh mới vừa từ nước ngoài trở về, gật gật đầu, anh nói: “Được.”
Hai người lên giường, chỉ là lúc đêm khuya, Lý Cẩm Thành bị Hà Chấn Hiên ôm xiết chặt làm tỉnh lại. Đó là sự cử động vô ý thức của anh, Lý Cẩm Thành sợ quấy nhiễu đến anh, bởi vậy không nhúc nhích cũng không nói chuyện. Chỉ ngoại trừ viêc cùng cậu không còn những hành động quá thân mật, Hà Chấn Hiên tất cả như thường.
—-
Đầu tháng bảy, trường học Lý Cẩm Thành thi sắp công bố danh sách học sinh trúng tuyển, bởi vì lúc phỏng vấn phát huy rất tốt, do đó Lý Cẩm Thành chờ mong nhiều hơn là căng thẳng, thêm vào việc vợ của Trâu Tuấn Khải ngày dự sinh ngay ở tháng này, nên tâm tình của cậu cũng từ từ trở nên phấn chấn.
Hôm nay mới từ phòng tập thể hình trở về, Lý Cẩm Thành nhìn thấy chú Thiệu ngồi ở phòng khách.
Từ tư thế ngồi đoan chính của chú, Lý Cẩm Thành đoán Hà Tông Đồng cũng có ở đây.
Thái độ của Chú Thiệu đối với cậu trước sau như một, người cũng thuần phác thiện lương, nhìn thấy chú, Lý Cẩm Thành lễ độ kêu chú một tiếng, sau đó cậu xem hướng bốn phía, cậu nói: “Chị Phương đâu rồi?”
“Cô ấy có chút khẩn trương, nói ra ngoài một chút.”
Lý Cẩm Thành rót chén trà cho chú, mới nhìn về phía lầu hai, cậu nói: “Ông nội đến rồi?”
Tuy rằng Lý Cẩm Thành rất không muốn gọi Ông nội, nhưng bất kể nói thế nào, ông đều là người thân nhất của Hà Chấn Hiên.
Ngoài ra, bởi vì có lần Hà Kỳ Phong trong lúc vô tình nói lộ hết, Lý Cẩm Thành mới biết Nhân viên phòng chống tội tham ô đang tìm ông. Nhưng ông dù sao cũng thuộc về đặc quyền giai cấp, do có danh tiếng trong quá khứ, lại được bên quân sự chống lưng, nên ông vẫn có thể tự do ra vào Hông Kông bất luận một nơi nào.
“Là Tứ tiểu thư cùng với chồng nàng, bọn họ muốn tìm lão thái gia cầu xin dùm cho bọn họ…”
Sau đó đại khái là phát hiện lý do này không dùng được, nên chú đơn giản thẳng thắn, chú nói: “Là lão thái gia lo lắng Chấn Hiên… Cho nên muốn tìm một lý do sang đây xem cậu ấy…”
Lý Cẩm Thành gật đầu, chú Thiệu hai mắt sáng lên, chú còn nói: “Cẩm Thành, cậu cũng có một quãng thời gian không có nhìn thấy lão thái gia, ông ấy cũng rất thương yêu cậu, cậu hỏi thăm ông ấy, ông ấy nhất định sẽ rất cao hứng.”
Chú Thiệu không biết những chuyện sảy ra giữa cậu cùng Hà Tông Đồng, Lý Cẩm Thành không muốn đi, nhưng bị vướng bởi ánh mắt khích lệ chờ mong của chú nhìn về phía cậu, cuối cùng cậu cũng đi lên lầu.
“Chấn Hiên, ông nội đã hỏi Hoàng Dực Thanh, ông ấy nói Cẩm Thành đã vì con chặn xong kiếp, nếu như con có người thích, bất kể là ai, ông nội đều không phản đối con ly hôn.”
Cửa thư phòng không có đóng, Lý Cẩm Thành còn chưa đi tiến vào thư phòng, cũng đã rõ ràng nghe được Hà Tông Đồng nói câu nói này.
Một người, rốt cuộc muốn trả giá bao nhiêu chân tâm cùng nỗ lực, mới có thể làm cho một người khác bình đẳng đối với ngươi?
Lý Cẩm Thành tựa ở bên tường, nghe Hà Chấn Hiên bừng bừng lửa giận phản bác Hà Tông Đồng, cuối cùng, anh chỉ là mặt không hề cảm xúc xuống lầu.
“Cẩm thành, đi nơi nào?”
“Đi ra ngoài một chút.”
Nói xong câu này, anh ra ngoài.
Hồng Kông ngày mùa hè cho dù là buổi tối, khí trời vẫn oi bức, Lý Cẩm Thành không có bạn, mở điện thoại di động xem danh sách bạn bà, cậu mới gọi điện thoại cho Nhâm Vũ Kiều.
Hai người hẹn nhau ra trước cửa hàng đồ nướng.
Thấy cậu uống chính là rượu nguyên chất, Nhâm Vũ Kiều liền biết trong lòng cậu có việc. Chỉ là lấy cá tính của cậu, đại khái tình nguyện đem mình ép ch.ết, cũng không muốn nói thật với bất kỳ ai.
Nhâm Vũ Kiều cũng không có bức bách cậu, hai người chỉ là uống rượu nói chuyện phiếm việc nhà.
Lý Cẩm Thành kỳ thực cũng không biết mình khổ sở cái gì, con người hay lời nói của Hà Tông Đồng, suy nghĩ của ông ấy tình cảm chỉ là một loại đồ vật.
Rượu nguyên chất tác dụng rất lớn, sau một tiếng, Lý Cẩm Thành bắt đầu tỏ ra một bộ dáng vẻ buồn ngủ.
Nghe thấy điện thoại di động của cậu vẫn đang vang lên, Nhâm Vũ Kiều thay thế cậu tiếp điện thoại, Nhâm Vũ Kiều nói: “Anh có thể tới đón anh ấy.”
Bốn hơn mươi phút sau, Hà Chấn Hiên lái xe đến nơi đó, Lý Cẩm Thành nhìn thấy anh, cậu gọi một tiếng Chấn Hiên, sau đó đưa tay bổ nhào ở trong ngực của anh.
Lại là cái dáng vẻ tín nhiệm ỷ lại hoàn toàn giao phó.
“Cảm ơn cậu.”
Nhâm Vũ Kiều không quay đầu lại, chỉ là tiếp tục uống chén rượu nguyên chất trong tay.
“Hà Chấn Hiên, kỳ thực coi như là vì anh chặn kiếp, hay hoặc là bởi vậy xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không hối hận quen biết anh.”
Lý Cẩm Thành uống tương đối nhiều, nhưng cậu lúc này đầu óc tỉnh táo, nói xong câu này, cậu nghiêng đầu tựa ở chỗ ghế ngồi ngủ, nhưng lại không biết Hà Chấn Hiên khi nghe đến cậu nói hai chữ chặn kiếp, thì liền không tự chủ được nắm chặt tay lái trong tay.
Tác dụng thật sự của rượu được phát huy khi Lý Cẩm Thành về đến nhà, cậu ôm Hà Chấn Hiên nói thầm, làm nũng, cũng không muốn tắm rửa, Hà Chấn Hiên bất đắc dĩ, chỉ được dùng khăn lông ướt lau mặt và tay chân cho cậu.
“Hà Chấn Hiên! Em đã khôi phục!”
Nghe được Lý Cẩm Thành hưng phấn hô lên câu nói này, Hà Chấn Hiên động tác trên tay dừng lại, một lát sau, anh mới lộ ra nụ cười nhẹ.
Buổi tối ngày hôm ấy bởi vì Lý Cẩm Thành uống rượu say, khi Hà Chấn Hiên ôm chặt cậu, thì cậu dùng sức đẩy Hà Chấn Hiên, đồng thời trong miệng phát sinh những câu nói vô thức.
Hà Chấn Hiên hơi hơi thả lỏng ôm ấp, Lý Cẩm Thành hô hấp thông thuận ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi mình, lập tức vô ý thức dúi đầu vào trong ngực của anh.
Hành động đầy ỷ lại này để nội tâm Hà Chấn Hiên cảm thấy thật mềm mại, nâng cằm Lý Cẩm Thành lên, anh hôm xuống đôi môi đỏ hồng của cậu.
Từ nhẹ nhàng hôn đến gặm cắn, mãi đến tận Lý Cẩm Thành lần thứ hai không thoải mái muốn đẩy anh ra, anh mới thả môi của Lý Cẩm Thành ra tiện đà ôm lấy cậu.
—-
Ngày thứ hai lúc tỉnh lại, Hà Chấn Hiên đã đi làm, kế đó mấy ngày liền, Lý Cẩm Thành không nhìn thấy anh.
Lý Cẩm Thành trong lòng hơi thất vọng, đêm nay thật vất vả nhìn thấy Hà Chấn Hiên ngồi ở trong thư phòng, cậu liền không tự chủ được đi vào.
Trong phòng mùi khói thuốc gay mũi, nghĩ đến anh bình thường rất ít hút thuốc, Lý Cẩm Thành cau mày dập tắt điếu thuốc trong tay của anh, cậu nói: “Làm sao? Tập đoàn có việc?”
Hà Chấn Hiên lắc đầu, một lát sau, anh quyết định, ngẩng đầu lên anh nói: “Cẩm Thành, chúng ta tạm thời tách ra một quãng thời gian.”