Chương 2: Cô vốn chỉ là thứ đồ Chơi rẻ mạt!
- Cung Hàn Thước, anh đúng thực là tàn nhẫn, tôi sẽ không đẻ con cho một kẻ tàn nhẫn máu lạnh như anh đâu! Vậy nên không cần anh phải nhắc, tôi sẽ tự khắc uống!
Trâm Thuỷ Ngưng nhìn khuôn mặt lạnh băng không có chút cảm xúc của Cung Hàn Thước, gắng gượng rặn từng chữ, hốc mắt cũng dần đỏ lên.
Hắn tại sao lại có thể tuyệt tình đến như vậy chứ? Chán ghét cô như vậy sao?
Kỳ thật, cô ở rất muốn cùng hắn sinh một đứa bé kháu khỉnh nhưng rồi tình trạng ở hiện tại, hắn chán ghét cô, luôn miệng sỉ nhục cô, đem phụ nữ khác về làʍ ȶìиɦ trước mặt cô, hắn còn muốn cắt đứt ngón tay của cô nếu cô không ngoan ngoãn dùng thuốc tránh thai..
Chỉ là một đứa bé thôi mà, khó khăn đến vậy sao? Khắt khe đến vậy sao?
Hắn không cho cô được tình cảm của hắn.. vậy thì chi bằng cho cô một đứa bé.. vẫn không được sao?
Trong đầu Trâm Thuỷ Ngưng liền nhanh chóng vứt bỏ ngay ý nghĩ điên rồ này, đó chỉ là lúc trước, nhưng hiện tại, cô một chút cũng không muốn đẻ con cho hắn, bởi vì, hắn chán ghét cô đến vậy, nhỡ sau này lại liên lụy đến đứa nhỏ, cô không muốn con của mình phải chịu thiệt thòi.. phải chịu đựng những lời sỉ vả của hắn.. nên cô bây giờ phải kiên quyết.. cô sẽ không đẻ con cho một tên ác ma máu lạnh như hắn!
- Tốt, tốt lắm! Cô không đẻ con cho tôi ư? Cô nghĩ tôi cần đồ điếm rẻ tiền như cô đẻ con cho tôi sao? Cô nghĩ tôi sẽ để cho loại đàn bà thấp hèn vô liêm sỉ như cô đẻ con cho tôi sao? Hừ, người muốn đẻ con cho Cung Hàn Thước tôi đây không thiếu!
Cung Hàn Thước đi về phía Trâm Thuỷ Ngưng, đưa tay bóp lấy cổ cô, khuôn mặt lãnh đạm không chút nóng lạnh, ánh mắt thập phần chán ghét đến tận cùng nhìn khuôn mặt trắng bệt không chút huyết sắc của cô, gia tăng lực đạo trên tay mạnh hơn, như muốn vò nát cổ của Trâm Thuỷ Ngưng.
Đúng là loại đàn bà bần tiện!
Con của anh, nhất định sẽ không do người đàn bà khốn nạn này đẻ ra! Hừ!
Trâm Thuỷ Ngưng không ngừng há miệng thở dốc, muốn phản kháng nhưng cái gì cũng không làm được, sức lực nam nhân và nữ nhân khác nhau một trời một vực, cô căn bản là không thể so bì với hắn, chỉ biết ngậm ngùi để nước mắt chảy ra.. trong ngực dường như không thở nổi..
Trong lòng chợt đắng chát, một loại tư vị đau đớn đến cùng cực..
- Đẻ con cho tôi! Cô vĩnh viễn không có tư cách, vĩnh viễn không xứng! Đồ đàn bà rẻ mạt! Loại vũ nữ như cô, không biết bao nhiêu đàn ông đã chơi qua, cô nghĩ tôi sẽ để cô vấy bẩn giống nòi của mình hay sao a? Hừ, thật đúng là hạ đẳng!
Hừ lạnh một tiếng, Cung Hàn Thước đứng dậy, đi ra khỏi phòng, trước khi rời khỏi, còn không quên bỏ lại một câu:
- Cô vốn chỉ là thứ đồ chơi rách nát rẻ mạt để tôi đùa bỡn trong lòng bàn tay thôi, khi cô hết giá trị rồi, tôi liền đá cô ra khỏi nơi này!
Vừa đi ra khỏi phòng, một thân ảnh nhỏ bé mềm mại liền rút chặt vào lòng hắn, như thể một con mèo nhỏ bị doạ sợ, dáng vẻ thật khiến đàn ông muốn ôm vào lòng mà e ấp che chở.
- Thước.. cô ấy..
Triệu Yên Nghi nhìn thân ảnh đau đớn trong phòng, sợ sệt nhìn Cung Hàn Thước, cố tìm xem trong ánh mắt của anh có gì khác thường hay không.
- Thực xin lỗi, đã dọa em sợ rồi..
Cung Hàn Thước dịu dàng xoa đầu cô, nhẹ giọng nói.
- Không sao!
Triệu Yên Nghi xua tay, lắc đầu tỏ vẻ không sao, trong lòng không ngừng nghi hoặc về thân phận của người phụ nữ kia.
- Anh đưa em về!
- Vâng.
Cung Hàn Thước ôm eo Triệu Yên Nghi đi xuống lầu, không lâu sau, tiếng xe nổ máy đã nhanh chóng vang dội.