Chương 14

Trans: Mỹ Linh
Beta: Lam


Cô xách hành lý lên, quay người đi ra ngoài, tối nay bên ngoài lại có gió nổi lên, thổi loạn mái tóc của Trần Y. Cô kéo hành lý đi nhanh, kéo áo khoác, thản nhiên đi qua chiếc xe Porsche. Đúng lúc một chiếc xe taxi màu vàng dừng lại, cô khom người ngồi vào trong xe, một giọt nước mắt rơi xuống đất. 


Rất nhanh, cô lau sạch nước mắt. 
Cô phải học được cách không yêu người đàn ông này nữa thì mới có thể tiếp tục cuộc liên hôn này.
Điện thoại trong túi vang lên, Trần Y mở túi, lấy điện thoại ra, là Trần Khánh gọi tới. Kèm theo cuộc gọi này, còn có cả tin nhắn Wechat của Trần Khánh. 


Trần Khánh: “Y Y, cái video đó là sao vậy? Trạch Tân ngoại tình rồi sao?” 
Trần Khánh: “Y Y, có phải là bố đã hại con rồi không?” 


Giọt nước mắt vừa mới nén lại, suýt chút nữa trào ra khỏi hốc mắt. Trần Y cứng rắn kiềm lại, cô ấn nút voicechat, hạ giọng nói: “Bố, không phải đâu, nhưng con vẫn muốn nói với hai người, con và Văn Trạch Tân chỉ là liên hôn, bọn con không có chút tình cảm nào. Anh ấy sẽ không yêu con, con cũng sẽ không yêu anh ấy.”


Sau khi gửi đi, cô cũng không quay đầu lại. 


available on google playdownload on app store


Mãi đến khi chiếc xe chạy đến khu Tân Thành trong tiểu khu, Trần Khánh mới trả lời. Giọng nói của ông rất thấp, dường như đã quyết định chuyện gì đó rất lớn: “Y Y, con muốn làm gì thì cứ làm đi, đừng quá lo lắng cho nhà mình. Nếu thực sự không được nữa thì cũng chỉ quay lại như trước kia mà thôi.” 


Trần Y nghe thấy câu này, cả người cô ngồi đơ ra trên ghế. 
Trần Khánh lại gửi tin nhắn tới: “Tình huống hiện tại, bố mẹ cũng rất khó chịu, rất nhiều người đang cười nhạo nhà ta rồi.”
Ông cười khổ một tiếng. 


Trần Y từ từ hồi thần lại, cô ngồi thẳng dậy, thấp giọng nói: “Bố, con xin lỗi, là do con làm không tốt.” 


“Không phải, không phải là lỗi của con. Ngay từ đầu khi kết hôn, bố tưởng là con thích cậu ta, ba năm cấp ba không phải con ngồi cùng bàn với cậu ta sao? Mẹ con nói chắc chắn là con thích cậu ta, bố mẹ cũng tưởng rằng cậu ta cũng thích con.” 


Trần Y nắm chặt điện thoại, hóa ra người trong nhà đều biết tâm ý của cô. Nếu người trong nhà đã biết tâm ý của cô, vậy thì chắc chắn Văn Trạch Tân cũng biết. 
Nhưng anh căn bản không quan tâm tới tình cảm của cô. 


Trần Y cười nói với Trần Khánh: “Bố, con sắp xếp một chút rồi đến bệnh viện chăm sóc mẹ.” 
“Được.” Trần Khánh thở dài một hơi, cúp điện thoại. 


Bỏ điện thoại xuống, Trần Y đưa tiền rồi nói một tiếng cảm ơn với tài xế, sau đó đẩy cửa xe. Cửa kính xe vị trí ghế lái trên chiếc taxi kéo xuống, anh tài xế im lặng nhìn Trần Y. 
Ít nhiều gì cũng có chút thương hại. 
Trần Y lau nước mắt ở khóe mắt, xách vali đi vào trong tiểu khu. 


Căn phòng này là Thẩm Tuyền tặng cô khi cô kết hôn, bản thân cô cũng có một căn, là Trần Khánh giúp cô đặt cọc năm cô vừa tròn mười tám tuổi, đến nay vẫn còn đang trả góp theo tháng, hiện tại vẫn còn chưa sửa sang xong, thế nên cô chỉ đành tạm thời ở căn nhà mà Thẩm Tuyền tặng. Sau khi lên lầu đặt hành lý xuống, vệ sinh qua loa một chút rồi tắm một cái, sau đó gọi xe đi tới nhà họ Trần, thu xếp một chút đồ dùng cá nhân cho Liêu Tịch rồi gọi xe đến bệnh viện. Cô ở trong xe ngắm phong cảnh bên ngoài.


Cô do dự một lát, lấy điện thoại vào Wechat. Nếu đã từ bỏ việc yêu anh, vậy thì không cần phải ghim Wechat này nữa, cô bỏ ghim đi, do dự một lát nhân tiện xoá luôn đối phương.
Dù sao tần suất hai người nhắn tin cho nhau còn không bằng đồng nghiệp. 
*


Bóng dáng mảnh khảnh bước vào taxi không thèm nhìn lại, trợ lý trong chiếc Porsche có chút thẫn thờ đi ra, đứng ở cửa nhìn Văn Trạch Tân, muốn bước tới nhưng lại không dám.
Căn nhà to lớn vắng lặng, chị Lệ cầm giẻ lau im lặng cúi đầu.
Rầm.


Người đàn ông đang dựa vào bàn bỗng nhiên vung tay, chiếc điện thoại trên bàn rơi xuống đất, bể tan tành.
Cả người chị Lệ run rẩy nhìn về phía chủ nhân. Văn Trạch Tân từ trong túi lấy bao thuốc ra, lấy một điếu ra cúi đầu châm thuốc, khói thuốc bay lên mặt, u ám đến đáng sợ.


Chị Lệ lại cúi đầu lần nữa.
Văn Trạch Tân cắn điếu thuốc, đạp lên micro, đi về phía cầu thang. Anh đứng trên cầu thang lạnh lùng nói: “Mấy ngày này, chị không cần ngày nào cũng phải tới đây làm nữa.”
Chị Lệ ngẩn người: “Ông chủ…”


“Thỉnh thoảng tới đây dọn dẹp vệ sinh là được.”
“Dạ.”


Văn Trạch Tân sải bước lên lầu đi vào phòng ngủ chính, cởi áo khoác ra, lướt mắt nhìn một vòng, nhìn thấy chiếc váy ngủ trong thùng rác thì anh ngẩn người. Sau đó anh dùng lực ném váy ngủ lên giường, anh đi tới đó cúi đầu nhìn chiếc váy ngủ. Một lúc sau, anh nghiến răng: “ Được lắm Trần Y, được lắm.”


Loảng xoảng.
Thùng rác không có rác quay một vòng rơi xuống đất, chiếc váy ngủ rớt ra.
Anh bấm điện thoại ở đầu giường, nói với chị Lệ: “Lên đây, dọn phòng thêm lần nữa.”


Một lát sau, chị Lệ vội vàng đi lên, nhìn thùng rác đang lăn trên sàn nhà. Chị lệ ngẩn người vài giây, sau đó chị liền đi tới, cũng nhìn thấy chiếc váy ngủ xinh đẹp kia.
Chị Lệ do dự, cúi xuống nhặt váy ngủ bỏ lại vào thùng rác.


Đôi chân dài của Văn Trạch Tân dẫm lên bậc cửa phòng tắm, nheo mắt nhìn. Chị Lệ không biết là cố ý hay vô ý lẩm bẩm vài câu: “Phu nhân đã chuẩn bị rất nhiều cho sinh nhật của ngài. Tính tình như cô ấy, không ngờ lại đi mua những bộ váy như này, căn bản không giống những gì cô ấy làm.”


Gân xanh trên trán Văn Trạch Tân nổi lên, anh lạnh lùng nói: “Phí nhiều lời như thế làm gì?”
Chị Lệ lập tức im miệng.


Chị Lệ vội vàng thu dọn thùng rác, sau đó khởi động robot hút bụi, chị ấy cầm lấy túi quay người đi ra. Văn Trạch Tân liếc nhìn cái túi đó, ầm một tiếng, đóng cửa phòng tắm lại.


Anh vặn vòi hoa sen, để nước nóng dội lên người. Người đàn ông đứng bên dưới ngẩng đầu lên, nắm tóc, cơ bụng lộ rõ, giọt nước từ cằm chảy xuống.
Sắc mặt anh vẫn không được tốt.


Nửa tiếng sau, anh mặc áo choàng tắm đi ra, robot hút bụi vừa hay đi tới chân anh. Anh từ trên cao nhìn xuống robot hút bụi, này là Trần Y mua.
Anh cúi người tắt nó đi, sau đó đá nó vô gầm tủ.


Đi đến bên giường, Văn Trạch Tân ngồi xuống liền ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, đây là mùi hương của Trần Y. Văn Trạch Tân nheo mắt, cầm điện thoại lên nghịch một lát, sau đó gửi tin nhắn đi.
Văn Trạch Tân: Ba ngày sau đón em về nhà.


[Trần Y đã bật xác nhận bạn bè, bạn vẫn chưa phải là bạn bè của anh ấy/cô ấy. Xin hãy gửi lời mời kết bạn, đối phương xác nhận lời mời mới có thể nói chuyện – Gửi lời mời xác nhận kết bạn.]


Sắc mặt anh trầm xuống, lập tức tìm số điện thoại của Trần Y, gọi đi. Gọi hai lần, đầu bên kia mới có người nhấc máy, quai hàm Văn Trạch Tân kéo căng: “Em huỷ kết bạn Wechat với tôi?”
Trần Y ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói: “ Ừm, có chuyện gì thì chúng ta gọi điện nói được rồi.”


Văn Trạch Tân nghiến răng, tức cười: “ Được, ba ngày sau qua đón em về.”
Trần Y: “Thôi khỏi, một thời gian nữa đi. Bố mẹ em vì chuyện video nên sức khoẻ đều không tốt lắm, thời gian này em cần phải chăm sóc họ.”
Cô rất ít khi nói chuyện thẳng thắn như vậy.


Văn Trạch Tân sững sờ vài giây: “Video đã xoá rồi.”
Trần Y cười nhẹ, dường như không quan tâm chuyện gì cả: “Xoá rồi thì vẫn để lại ấn tượng mà, nhị thiếu không hiểu điều này hả? Những tin đồn trong thế gia đều truyền qua truyền lại mà.”
Nhị thiếu?
Nhị thiếu?


Văn Trạch Tân nhíu mày: “Em gọi tôi là gì?”
“Nhị thiếu.” Trần Y nhìn thời gian: “À, em tới bệnh viện rồi, cúp máy trước nhé.”


Nói xong, đầu bên kia cúp máy. Văn Trạch Tân nắm chặt điện thoại, nửa ngày không phản ứng kịp. Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Một lúc sau, anh đặt điện thoại lên tủ đầu giường, gân xanh trên tay nổi lên. 


Mà trong phòng này toàn là mùi hương của cô. Văn Trạch Tân đột ngột từ trên giường đứng dậy, lấy một quyển sách đi tới thư phòng, cả người dựa vào chiếc ghế lớn trong thư phòng, nheo mắt nhìn trần nhà.
*


Đặt điện thoại xuống, một chút ánh nắng từ cửa sổ xe chiếu vào mặt Trần Y. Trần Y nhìn màn hình điện thoại chưa tắt, khóe môi cong lên.
Trần Y, mày phải nhớ cho kỹ, đây chỉ là một cuộc liên hôn thôi.
Anh ấy chỉ là nhị thiếu của nhà họ Văn, không phải chồng của mày.


“Đến nơi rồi.” Tài xế đằng trước chậm rãi dừng xe lại, nhắc nhở Trần Y. Trần Y hoàn hồn lại, cười và nói: “Cảm ơn bác tài.”
“Không có gì, đi thong thả.” 


Trần Y gật đầu, sau đó cô xách túi hành lý nhỏ xuống xe. Bảng hiệu bệnh viện tư nhân rất dễ thấy, Trần Y bước lên bậc thang, đi vào thang máy, mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Gương trong thang máy phản chiếu khuôn mặt cô.


Cô lấy khăn giấy ra lau khoé mắt, sau đó chỉnh lại tóc tai. Xem ra cả người tinh thần không tốt lắm, cô tô son thêm lần nữa.
Cửa thang máy mở ra, Trần Y bước ra đi về phía phòng bệnh.


Trong phòng, Liêu Tịch vẫn đang bấm điều khiển, bà không giống như muốn xem tivi mà giống như muốn xem cái gì đó trên tivi, bấm một đài xong lại bấm qua. Trần Y đẩy cửa đi vào, Liêu Tịch không phát hiện ra, rất chuyên tâm. Trần Y đứng nhìn vài phút, thở dài nói: “Mẹ, video đã xoá rồi, sẽ không còn xuất hiện trên tivi nữa đâu.”


Tay Liêu Tịch run lên, hoàn hồn lại nhìn về phía Trần Y: “Con đến rồi à.”
Bà mỉm cười đặt điều khiển xuống, trên mặt có chút bối rối nói: “Mẹ chỉ xem thử thôi.”
Trần Y đặt túi hành lý xuống, đi tới rót cho bà ly nước, nhẹ giọng nói: “Mẹ đừng sợ.”


Liêu Tịch nhận lấy ly nước, cười khổ: “Sợ chứ, Trần Y, người đã trải qua giai đoạn khó khăn, leo cao thêm chút nữa thì sẽ không muốn ngã xuống nữa đâu, sợ không có dũng khí để bắt đầu lại.”


Trần Y mỉm cười, không trả lời Liêu Tịch. Cô bước tới đánh thức Trần Ương đang ngủ. Mặt Trần Ương vẫn còn sưng, nhưng không sưng như lúc đầu. Cô ta hơi tức giận vì bị gọi dậy, lao về phía Trần Y hét lên: “Làm gì vậy?”


“Em về nhà ngủ đi.” Trần Y lấy áo khoác từ móc treo quần áo xuống ném lên người cô ta.
Trần Ương nhận lấy áo khoác, chửi kháy: “Chị đi lấy quần áo sao lại lâu như vậy chứ.”


Trần Y nhìn khuôn mặt cô ta, Trần Ương nhớ đến cái tát đau đớn. Cô ta nhẫn nhịn, cúi đầu kéo khoá áo khoác, nói với Liêu Tịch: “Thím à, con về trước nhé.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.” Liêu Tịch gật đầu.


Rầm một tiếng, Trần Ương đóng cửa. Trần Y nhìn cửa phòng bệnh rồi nhìn về phía Liêu Tịch: “Mẹ, lâu lâu mẹ cũng nên quản Trần Ương đi.”


Liêu Tịch lại thở dài: “Mẹ cũng uống, nhưng chỉ cần nghĩ đến bác trai con vất vả vì tài sản của nhà họ Trần mà qua đời, lại nghĩ đến trước đây con bé rất muốn gả đến nhà họ Văn, là mẹ… mẹ không quản được nữa.”


Trần Y kéo ghế đến ngồi kế bên giường, cô cười nhạt: “Sớm biết như vậy lúc đầu đã… để con bé đi rồi.”
Liêu Tịch cũng trầm mặc theo.


Nhân lúc trời chưa tối, Trần Y đỡ Liêu Tịch trên giường xuống đưa đến phòng tắm để tắm rửa một chút. Liêu Tịch nhẹ giọng nói: “Bác sĩ nói nếu tối nay không có vấn đề gì thì ngày mai có thể xuất viện rồi.”


Trần Y đỡ bà ra ngoài, sau đó đỡ đến bên giường rồi nói: “Vâng, nên tối nay mẹ phải ngủ cho ngon, đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa.”
Nhịp tim của Liêu Tịch vẫn đang tăng nhanh, bà mỉm cười: “Mẹ sẽ cố gắng.”


Bữa tối là bảo mẫu của nhà đưa đến, món cháo khá thanh đạm. Trần Y và Liêu Tịch ăn xong, Liêu Tịch hơi mệt, huyết áp của bà hơi cao, bác sĩ bảo buổi tối phải chú ý hơn.


Hầu hạ Liêu Tịch ngủ xong, Trần Y đi qua kéo rèm cửa, sau đó ngồi xuống chiếc giường nhỏ, cầm điện thoại lên. Vừa hay Thẩm Tuyền gửi tin nhắn tới, cô mở ra đọc.
Thẩm Tuyền: [Vẫn ổn chứ?]
Trần Y: [Vẫn ổn.]


Thẩm Tuyền: [Nghe nói cậu chuyển đến nhà mới rồi, đột nhiên kiên cường như vậy, mình có chút không quen.]
Trần Y: [Này.]
Thẩm Tuyền: [Những tin đồn nhảm và thăm dò đừng xem, không cần thiết.]
Trần Y: [Ừm.]


Từ khi xuất hiện video tới giờ, tin nhắn Wechat của Trần Y từ 0 tăng lên 336 tin. Nhưng trừ tin nhắn của bố và Thẩm Tuyền ra, những tin khác cô đều không xem, có những người không thân cô cũng xóa luôn rồi. 


Còn về những người khác, dù là bạn cùng lớp hay giới thế gia thì phần lớn mọi người đều là xem chuyện cười, một phần là thăm dò mối quan hệ của cô và Văn Trạch Tân.
Cô đều không trả lời.


Nhưng không trả lời không có nghĩa là không có thông tin, lúc này mạng xã hội đang rất náo nhiệt. Cho dù không có video thì vẫn có không ít người gửi tin nhắn đến.
Vị tiểu thư nào đó trong giới thế gia: “Đặc sắc.”


Vị tiểu thư nào đó trong giới thế gia: “Chúng tôi biết sớm muộn gì cũng sẽ có kịch hay này.”


Vị thiếu gia nào đó trong giới thế gia: “Vì vậy vẫn cần môn đăng hộ đối, nhưng mà đối diện người như anh Trạch Tân, sợ rằng không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được. Trách thì trách vị nhà họ Trần kia ham muốn sắc đẹp.”


Vị tiểu thư nào đó trong giới thế gia: “Tưởng gả vào nhà họ Văn thì bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi hả, nghe nói lúc còn đi học hình như cô ta yêu thầm anh Trạch Tân đó.”
Nhóm bạn bè: “Cuộc hôn nhân này không phải chỉ mới một tháng thôi hả? Sao anh Tân lại ngoại tình rồi?”


Nhóm bạn bè: “Lúc đầu còn nghĩ anh Tân hồi tâm rồi. Quả nhiên, trên thế gian này chưa có người phụ nữ nào có thể nắm giữ anh ta.”
Nhóm bạn bè: “Bạn cùng bàn ba năm cũng không được luôn.”


Lúc đầu, cô cũng nghĩ cùng bàn ba năm thì ít nhiều anh cũng có chút ấn tượng, nhưng đều là tự lừa dối mình. Trần Y đặt điện thoại xuống, lấy sách tài liệu ra bắt đầu xem.
*


Vào đêm, thủ đô vẫn có chút lạnh, chị Lệ đã chuẩn bị xong bữa tối thì thấy người đàn ông từ cầu thang đi xuống. Cả buổi trưa anh đều ở trong thư phòng trên lầu.


Lúc này anh mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần dài, ánh mắt lạnh lùng, kéo ghế ra ngồi xuống. Văn Trạch Tân cài nút khuy măng sét, liếc nhìn một vòng bàn ăn.
Nhìn thấy món sườn hấp quen thuộc.
Anh nhìn vài giây, cầm đũa lên, giọng điệu bình thản nói: “Đừng lấy món này ra để thử tôi.”


Chị Lệ ngạc nhiên, chị ấy nhẹ giọng nói: “Ông chủ, tôi không có ý đó, vốn dĩ món sườn này tôi định chuẩn bị làm cho, làm cho ngài và phu…”
Chữ nhân vẫn chưa nói xong.


Ánh mắt của anh giương lên nhìn chị Lệ, chỉ một cái nhìn đã khiến chị Lệ im miệng. Chị ấy run rẩy bước lên bưng dĩa sườn đi, Văn Trạch Tân lạnh lùng nói: “Bỏ xuống.”
Chị Lệ đành bỏ xuống, đến thở cũng không dám thở mạnh.


Ngày thường lúc phu nhân ở nhà, ông chủ đã không hợp tình người, bây giờ càng trở nên nghiêm khắc hơn. Tội nghiệp chị ấy, một mụ già chỉ muốn làm tốt công việc của mình.


Chị Lệ trốn vào phòng bếp, trước khi vào lẩm bẩm nói: “Trên bàn cả đống đồ ăn ngài không nhìn, nhất định phải nhìn món sườn này hả?”


Đôi đũa của Văn Trạch Tân dừng lại trên không trung, anh nghiêng đầu nhìn về phía phòng bếp. Chị Lệ nhanh chóng tránh xa ra. Một lúc lâu, anh mới thu hồi ánh mắt.


Món sườn đúng là đã đặt xuống rồi, nhưng cho đến khi ăn xong Văn Trạch Tân không hề đụng đến nó. Anh lấy khăn giấy lau khoé miệng, cầm áo khoác lên, nhướng mày nói: “Buổi tối không cần để cửa, chị cũng đừng lên lầu 1.”


Ý là chị cứ ngoan ngoãn ở trong phòng bảo mẫu dưới tầng trệt của chị đi.
“Vâng.” Chị Lệ liếc nhìn dĩa sườn không được đụng đến, rất là cạn lời.


Một lúc sau, chiếc Porsche màu đen lái ra khỏi gara dưới tầng hầm, cửa sổ từ từ hạ xuống, ngón tay thon dài của Văn Trạch Tân cầm điếu thuốc đặt nhẹ trên bệ cửa sổ.


Xe chạy rất nhanh, bên phía Quốc Mậu vẫn có chút tắc đường, trời đã tối, ngọn đèn bên này sáng trưng, con đường quán bar nằm đằng sau Quốc Mậu đến cả lối vào cũng rất mờ mịt. Chiếc Porsche dừng lại, đôi chân dài của người đàn ông từ trong xe bước ra. Văn Trạch Tân gạt điếu thuốc trong gạt tàn có thiết kế hình miệng ở hai bên cửa, sau đó đẩy cửa quán bar ra.


Tiếng nhạc đinh tai nhức óc xộc thẳng vào mặt, còn có mùi phấn son và mùi rượu thuốc xen lẫn vào nhau. Văn Trạch Tân kéo cổ áo, cởi hai cúc áo, đi tới boong ghế.


Boong ghế đã có 3 người đàn ông cao to ở đó, ai nấy đều nép vào ghế sofa. Đôi chân dài bắt chéo, Nhiếp Tư dựa vào sofa chơi game, Văn Trạch Tân đá chân anh ta đi vào.
Tiêu Nhiên kéo mũ lên nhìn Văn Trạch Tân.


Cố Trình mỉm cười ngồi thẳng lên, vỗ vai Văn Trạch Tân: “Trong lòng Tiêu Nhiên chắc là đã đánh cậu thành từng mảnh vỡ rồi.”
Văn Trạch Tân cười, vun tay ra lấy điếu thuốc hút, cúi đầu xuống cắn. Khói bay lượn lờ, anh trả lời bình thản: “Ai đánh ai vẫn chưa biết.”


“Hai người lần trước đánh Muay thái không phải hoà nhau à? Lần sau đánh giải khuây thử đi.” Cố Trình xúi giục một cách thiếu đạo đức, Tiêu Nhiên sờ cổ, nhìn chằm chằm điện thoại không quan tâm.


Văn Trạch Tân cười nhẹ không nói chuyện, chỉ dùng đầu lưỡi áp vào má để hút thuốc, tiếng nhạc xung quanh cùng với những lời trêu chọc truyền qua đây.
Boong ghế này rất gần với sàn nhảy, rất nhiều phụ nữ nhảy múa không nề nếp đều dồn về phía bên này.


Lúc này, chiếc điện thoại màu đen đặt trên bàn reo lên, ngón tay đang cầm điếu thuốc của Văn Trạch Tân dừng lại. Đưa mắt qua nhìn điện thoại, người gọi đến trên màn hình là trợ lý của anh.
Anh nhấc máy: “Chuyện gì?”


Vị trợ lý bên đầu dây kia ho một tiếng nói: “Ông chủ, người đứng đằng sau đăng video lên tìm một vòng vẫn chưa tìm ra. Chỉ tìm được hai con tép riu, hai người này hoàn toàn không biết gì cả.”


Văn Trạch Tân cụp mắt xuống, từ dưới bàn lấy ra một khối rubik, xoay từng mặt rồi nói: “Tôi biết rồi, tiếp tục đi tìm.”
Trợ lý: “Vâng.”
Cố Trình cười nói: “Vẫn chưa tìm ra à? Thủ đoạn này của cậu không ổn rồi.”


Năm đó, Văn Trạch Tân xâm nhập vào hệ thống của một công ty nào đó chỉ mất 15 phút là đã phá huỷ nó. Văn Trạch Tân dập điếu thuốc trong gạt tàn, thờ ơ nói: “Tôi lười đích thân ra tay.”
“Vậy thì cậu biết đó là ai rồi à?”


Văn Trạch Tân nhìn chằm chằm điện thoại, vài giây sau, anh cầm lên, sau đó ấn gọi một số di động. Cơ thể anh dựa ra phía sau, hai chân bắt chéo, ánh mắt đào hoa nhìn đám người đang nhảy múa cách đó không xa.


Điện thoại kết nối, đầu bên kia giọng nói của Lâm Tiêu Sanh vang lên cùng với sự vui mừng: “Trạch Tân.”
Văn Trạch Tân đè điện thoại, cười một tiếng, đầu ngón tay gãi đỉnh lông mày rồi cười nói: “Trò chơi hóa trang có vui không?”


Lâm Tiêu Sanh bên đầu dây kia vốn dĩ có hơi căng thẳng, lúc này nghe thấy tiếng cười của anh thì lập tức thả lỏng người, cô ta ngồi thẳng dậy cười: “Vui mà, những trò anh sắp xếp lúc nào cũng vui. Tiếc là màn diễn hóa trang của em vẫn chưa diễn hết.”


Văn Trạch Tân lại cười một tiếng, hơi không tập trung: “Lần sau vẫn còn cơ hội mà, hôm đó người mặc trang phục đặc công là bạn em hả?”
“Hả? Đúng rồi, sao vậy?” Lâm Tiêu Sanh hơi không cam lòng nên hỏi thăm dò.


Văn Trạch Tân nhướng mày, giọng trầm xuống vài tone, có chút mê hoặc: “Tôi xem video rồi, cảm thấy cô ấy không tồi, nếu như em có phương thức liên lạc thì gửi qua cho tôi đi.”


Khoảnh khắc đó tim Lâm Tiêu Sanh lạnh đi vài phần, đột nhiên cô ta hối hận vì những video hôm nay đăng đều là cô đặc công kia, cô ta nghiến răng nói: “Không có, hôm nay em đăng nhiều video như vậy, sao anh chỉ nhìn mỗi mình cô ấy thôi vậy, chỗ em còn có đoạn video anh và em cùng nhau diễn nè.”


Nụ cười Văn Trạch Tân tắt đi, anh ấn khối rubik: “Vậy nên em thừa nhận những video hôm nay đều là do em đăng à?”
Lâm Tiêu Sanh chợt phản ứng lại.
Cô ta bị Văn Trạch Tân gài rồi.
“Trạch Tân.”
“Trạch Tân, anh nghe em nói.”


Văn Trạch Tân không nói lời nào, anh đặt khối Rubik đã hoàn chỉnh xuống, lấy một hạt đậu phộng lên cắn một cái. Chờ người phụ nữ ở đằng kia kêu lên có chút kinh khủng, lúc đã kêu lên tới hoảng loạn thì anh mới từ tốn nói: “Ngày mai dẫn bố mẹ em đến nhà họ Trần xin lỗi, nếu làm không tốt thì đừng trách anh.”


“Trạch Tân…”
Bộp, Văn Trạch Tân đặt điện thoại lên bàn trà màu đen. Cố Trình ngồi bên cạnh nghe thấy tiếng la hét của Lâm Tiêu Sanh, anh ta cười đá vào chân Văn Trạch Tân: “Này, cậu cũng nham hiểm quá đấy.”


Lúc nào cũng đợi đến khi đối phương không kìm chế được cảm xúc của mình nữa mới xuống dao.


Văn Trạch Tân vẫn đang ăn đậu phộng, rột rột vài tiếng, sau khi ăn xong thì anh cầm điện thoại lên, tìm đến số điện thoại của Trần Y, gọi đi. Cố Trình ngồi bên cạnh nhìn thấy hai chữ Trần Y liền ngẩn người.
Gọi đi tầm bốn đến năm giây, bên kia mới có người nghe máy.


Văn Trạch Tân dừng lại, giọng nói rất trầm: “Video là do Lâm Tiêu Sanh đăng lên, tôi kêu cô ta ngày mai đến xin lỗi bố mẹ vợ rồi.”
Trần Y bên đầu dây kia sững sờ vài giây.


Sau đó, cô trả lời: “Không cần, anh cũng không cần phải xóa video, tốt nhất là để cả giới thế gia biết anh lăng nhăng, anh ham chơi, anh không yêu em. Lâu dần, mọi người xem kịch hay chán rồi thì em cũng tự do rồi.”
Văn Trạch Tân nghiến răng: “Trần Y.”
Trần Y: “Cảm ơn.”


Văn Trạch Tân không dám tin: “Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn anh đã trả tự do cho em.”
Nói xong, bên kia liền tắt điện thoại. Tiếng tút tút truyền đến, Văn Trạch Tân nắm chặt điện thoại, mặt anh u ám: “Chưa ly hôn đúng không? Chưa ly hôn mà cô ấy muốn tôi thả tự do à?”


Cố Trình nhìn anh: “Tự do mà cô ấy nói là anh nên để tâm vào người phụ nữ khác, còn cô ấy sẽ sống với danh phận Văn phu nhân, sống cuộc sống của mình.”
“Không cần làm gì nữa à?” Văn Trạch Tân nghiêng đầu hỏi.
Cố Trình nhướng mày cười: “Đm, có lẽ cô ấy nghĩ như vậy thật.”


Văn Trạch Tân híp mắt, cười nhạt một tiếng.
Nằm mơ.
Ném điện thoại lên bàn trà, Văn Trạch Tân ngả người ra sau, một tay đặt lên tay vịn ghế sofa gõ vài cái, người phụ nữ nhảy đối diện đá lông nheo với anh.


Văn Trạch Tân híp mắt, khóe môi hiện lên nụ cười, nhưng không đáp lại đối phương. Cố Trình cầm điện thoại rồi nói: “Có vài vị thiên kim đại tiểu thư ở boong ghế sau muốn qua đây chơi, đồng ý không?”


Văn Trạch Tân dùng đầu ngón tay gãi đỉnh lông mày, đôi chân dài bắt chéo: “Được, qua đây.”
Cố Trình mỉm cười.
Một lát sau, vài vị thiên kim tiểu thư hằng ngày chơi với nhau đi qua, vài người trong số đó có người đã tham dự tiệc sinh nhật của Văn Trạch Tân.


Họ hí ha hí hửng ngồi xuống, một người trong số đó rót rượu đưa cho Văn Trạch Tân.
Văn Trạch Tân lại không cầm lấy ly rượu như khi xưa anh làm, anh nhìn ly rượu, chợt nhớ đến hình ảnh Trần Y hất tóc bỏ đi.


Văn Trạch Tân nhíu mày, nghiêng người về phía trước nhận lấy ly rượu uống một ngụm lớn. Cố Trình nhìn anh: “ Ê, rượu này không thể uống như vậy được, còn uống một ngụm lớn xíu nữa dạ dày của cậu không chịu nổi đâu.”


Văn Trạch Tân nhìn anh ta cười nhạt: “Cậu mới không chịu nổi đó.”
Anh tiếp tục uống.


“Nhị thiếu, hay là em qua đó uống cùng anh.” Một vị thiên kim lắc xúc xắc cười hỏi. Văn Trạch Tân giương mắt lên, đầu lưỡi anh ɭϊếʍƈ giọt rượu trên khoé môi, trả lời linh tinh lang tang: “Uống cùng rồi, cô còn muốn làm gì nữa?”
Những người khác cười ồ lên.


Sắc mặt vị thiên kim đó liền đỏ lên: “Sao nhị thiếu lại nói như vậy, thật là.” 
Khoé môi Văn Trạch Tân nhếch lên cười nhạt, lắc ly rượu, thu hồi ánh mắt. Anh dựa vào sau, nghiêng đầu nói với Cố Trình: “Kêu họ đi đi, chúng ta uống một cách yên tĩnh.”


Cố Trình ngạc nhiên: “Không phải chứ, lúc trước cậu đâu có như vậy đâu?”
Văn Trạch Tân: “Không kiên nhẫn nữa.”
Cố Trình nheo mắt: “Sao tôi có chút không tin nhỉ?”


Đêm khuya, gần 3:30 ba người đàn ông mới từ quán bar bước ra. Tiêu Nhiên giữa chừng đã về trước chỉ còn lại ba người họ, tài xế của từng người đến đón.


Cả người Văn Trạch Tân nồng nặc mùi rượu, anh kéo cổ áo. Chú Lâm nhìn anh, hơi lo lắng nên dặn dò: “Lần này nhị thiếu uống hơi nhiều rồi.”
Đôi chân Văn Trạch Tân bắt chéo, ngửa người dựa vào ghế, nhắm mắt lại nhàn nhạt nói: “Không nhiều lắm.”


“Còn không nhiều, nói dối chú Lâm đây không uống rượu hả?”
Đôi mắt Văn Trạch Tân hơi mở ra, sau đó mỉm cười rồi lại nhắm mắt. Xe chạy thẳng đến nhà, chú Lâm đỡ Văn Trạch Tân vào cửa.


Căn nhà Duplex lúc này rất yên tĩnh, thiết kế theo tôn màu trắng xám. Chú Lâm biết khả năng nhận biết được khu vực của Văn Trạch Tân rất tốt, nên không có ý định vào nhà, chỉ tiễn đến cửa.


Văn Trạch Tân đóng cửa, vào thang máy đi lên lầu. Anh quay vào phòng ngủ chính, ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt, anh dừng bước nhìn chằm chằm chiếc giường lớn.
Mơ hồ phác họa một bức tranh, hình ảnh người phụ nữ tóc dài khoác áo choàng.
Anh nheo mắt, chỉ cảm thấy cổ họng có mùi tanh ngọt. Nóng, nóng quá.


*
Một đêm trong bệnh viện, cô ngủ không yên, nửa đêm y tá vào phòng mấy lần, Trần Y cũng phải dậy theo, ngày thứ hai quầng thâm mắt của cô lộ ra.
Sau khi đi vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân xong, điện thoại trên bàn reo lên, Trần Y chạy ra nghe máy, người gọi đến là Văn Trạch Tân.
Cô dừng lại, nghe máy.


“Nhị thiếu.”
Quai hàm người đàn ông kéo căng, nghe thấy lời này thì sắc mặt trầm xuống vài phần: “Tôi hỏi bác sĩ rồi, hôm nay mẹ vợ có thể xuất viện, tôi đến đón mọi người, bây giờ đang ở dưới lầu.”
Trần Y: “Làm phiền anh quá rồi.”


“Không phiền, tôi ở dưới lầu.” Văn Trạch Tân như đang nghiến răng nói vậy.
Trần Y do dự một lúc: “Được rồi.”
Tắt máy, cô nhìn thời gian, 6:30 sáng, Văn Trạch Tân dậy sớm vậy sao? Đợi đến 7 giờ bác sĩ trực ban đến kiểm tr.a cho Liêu Tịch xong là có thể xuất viện rồi.


Liêu Tịch từ giường bệnh bước xuống, thả lỏng gân cốt: “Cuối cùng cũng có thể về nhà rồi.”
Trần Y vừa thu dọn hành lý vừa nói: “Mẹ vốn dĩ đã huyết áp cao, ngày thường vẫn nên chú ý nhiều hơn.”
“Biết rồi mà.” Liêu Tịch nhìn Trần Y: “À, Văn nhị thiếu đến rồi hả?”


Thay đổi cách xưng hô luôn rồi, Trần Y không hiểu mà nhìn mẹ mình. Liêu Tịch dường như không nhận ra, hoặc là đối với bà, người này vẫn luôn là nhị thiếu không phải con rể.
Trước đây gọi Trạch Tân, đều là miễn cưỡng gọi.


“Đến rồi ạ.” Trần Y đứng dậy, xách túi hành lý, khoác tay mẹ đi xuống lầu.


Bên ngoài bệnh viện một chiếc xe Maybach kiêu ngạo đậu bên ngoài, trợ lý của Văn Trạch Tân họ Giang, anh ta đi về phía trước mở cửa hàng ghế sau. Sắc mặt người đàn ông ngồi phía sau lạnh lùng, Liêu Tịch bất giác nắm chặt tay của Trần Y.
Văn Trạch Tân cười nói: “Chào mẹ vợ.”


“Chào.” Liêu Tịch cười gượng, Trần Y đưa Liêu Tịch ngồi vào hàng ghế sau. Tay của Văn Trạch Tân đặt trên tay vịn ở giữa, ánh mắt rơi vào khuôn mặt Trần Y, mang theo sự xâm lược không rõ ràng.


Trong xe thoang thoảng mùi rượu và mùi gỗ linh sam trên người đàn ông. Sắc mặt của Văn Trạch Tân không được tốt, có cảm giác như suy sụp tinh thần khi không ngủ ngon. Trần Y bố trí chỗ ngồi cho Liêu Tịch xong, cô ngước đầu lên nói Văn Trạch Tân: “Vất vả rồi.”


Văn Trạch Tân mỉm cười: “Sao vợ lại khách sáo quá vậy?”
Tiếng “Vợ” này khiến cho Trần Y và Liêu Tịch đều sốc, bao gồm cả trợ lý Giang đằng trước. Trần Y nhìn chằm chằm người đàn ông một lúc, cô mỉm cười biết là người đàn ông này đang diễn mà thôi.


Nhịp tim của cô chỉ tăng nhanh một chút, rất nhanh đã hạ xuống.
Cô đóng cửa ghế sau, mở cửa ghế lái phụ ra ngồi vào.
Ầm.
Đóng cửa.
Trợ lý Giang nhanh chóng ngồi vào vị trí lái xe.


Liêu Tịch đứng ngồi không yên, Văn Trạch Tân dựa lưng vào ghế, xoa ấn đường, cả đêm ngủ không ngon, hoặc có thể nói cả đêm không ngủ.
Anh cười với Liêu Tịch, sau đó nhắm mắt lại.
Liêu Tịch nín thở, cười ngại ngùng, trong lòng nghĩ cậu ta đến đón làm gì, không đến là được rồi mà.


May mà xe nhanh chóng đến nhà họ Trần, bảo mẫu và Trần Ương nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài, vừa thấy chiếc Maybach liền ngẩn người, Trần Ương càng không thể tin được.
Sao anh rể vẫn còn đối xử tốt với Trần Y như vậy chứ.


Bảo mẫu tiến lên phía trước giúp xách hành lý, Trần Y dìu Liêu Tịch ra ngoài. Văn Trạch Tân cũng mở cửa ra theo, một tay anh đút vào túi, một tay vươn ra muốn giúp dìu Liêu Tịch.
Trần Y nói: “Không cần đâu, nhị thiếu.”


“Nhị thiếu?” Văn Trạch Tân nheo mắt: “Lúc nãy tôi gọi em là gì? Bây giờ em gọi lại đi.”
Trần Y nhìn anh, không thèm quan tâm, cô dìu Liêu Tịch vào nhà. Liêu Tịch sợ con rể này muốn ch.ết, bước chân đi rất nhanh. Trợ lý Giang đứng cùng với ông chủ, nhìn anh xoa quai hàm, sắc mặt tối sầm.


Sau khi vào nhà, Liêu Tịch ngồi trên ghế sofa, ánh mắt nhìn ra ngoài.
Văn Trạch Tân không cùng đi vào trong, anh chui vào xe, xoa cái trán đau nhức, cầm điện thoại lên gọi cho Trần Y, Trần Y vừa rửa tay xong đi ra nhấc máy: “Alo.”
Văn Trạch Tân: “Một ngày rồi, hai ngày nữa em phải về nhà.”


Trần Y: “Để sau đi, sức khỏe bố mẹ em vẫn không tốt.”
“Tôi thấy mẹ vợ rất khoẻ.”


“Văn Trạch Tân, anh có lương tâm không, nếu không phải vì đoạn video đó, mẹ em có phải như vậy không?” Trần Y đứng thẳng lên, nhìn ra ngoài, cửa sổ chiếc xe bên ngoài vẫn mở, khuôn mặt tuấn tú của Văn Trạch Tân cũng nhìn qua. Ánh mắt hai vợ chồng nhìn nhau, cổ họng Văn Trạch Tân chuyển động, anh nói: “Video đã xoá rồi, buổi trưa sẽ có người đến nhà em xin lỗi mọi người.”


“Không cần, bố mẹ em đã chấp nhận hôn nhân của hai chúng ta chỉ là liên hôn thôi, họ sẽ kiên cường. Anh rảnh thì đi tìm Lâm Tiêu Sanh đi, đi yêu đương, tìm thêm vài cô ở bên anh.”


Văn Trạch Tân quét mắt xuống đất, sau đó mở cửa, đôi chân dài bước ra, nhìn Trần Y trong nhà, anh nghiến răng: “Lúc đầu chúng ta đã nói rõ rồi đúng không?”
Trần Y cũng nhìn anh từ xa, cô gật đầu: “Đúng, đã nói rõ, bây giờ tất cả những gì em làm đều là điều anh muốn.”


Điều anh muốn.
Văn Trạch Tân nhất thời không đáp lại.
Văn Trạch Tân nhìn người phụ nữ trong nhà bằng ánh mắt hung dữ, lạnh lùng nói: “Ba ngày, tôi cho em thêm ba ngày, lúc đó tôi sẽ cho người đến đón em về.”
Trần Y: “Nói sau đi.”


Sau đó, cô tắt máy. Văn Trạch Tân bỏ điện thoại xuống, nhìn cô, rồi anh dùng sức ném điện thoại vào thùng rác, xoay người ngồi vào ghế sau.
Trợ lý Giang ngạc nhiên, nhanh chóng xuống xe, nhào qua lục tìm điện thoại trong thùng rác: “Ông chủ, điện thoại này mới đổi.”


“Ngài không cần nữa có thể cho tôi mà.”
Ánh mắt sắc bén của Văn Trạch Tân nhìn qua, trợ lý Giang cúi đầu, cút vào vị trí lái xe, anh ta nhẹ giọng hỏi: “Ông chủ, ngài có cần về nhà ngủ bù không?”
Gần 4 giờ sáng, ông chủ đã gọi điện cho anh ta, bảo anh ta trước 6 giờ phải qua đón ngài.


Nghĩ cũng có thể biết, ông chủ cả đêm không ngủ.
Văn Trạch Tân lạnh lùng nói: “Lái xe đến công ty.”
“ Vâng.”
*


Buổi trưa, Liêu Tịch chuẩn bị ngủ trưa thì bên ngoài cửa có tiếng xe. Trần Y đứng lên nhìn, một chiếc BMW màu trắng đậu ngoài cửa, tiếp đó một cặp vợ chồng trung niên bước ra cùng với đó là Lâm Tiêu Sanh mặc váy đỏ. Tài xế nhà họ hai tay xách hộp quà, đi lên phía trước gõ cửa.


Liêu Tịch nhìn qua, ngẩn người.
“Là nhà họ Lâm à?”
Trần Y gật đầu: “Vâng, họ đến xin lỗi.”
Liêu Tịch do dự một lúc: “Vậy những đoạn video đó là do cô ta đăng sao?”
“Vâng.”


Bảo mẫu đi mở cửa, hoan nghênh người đi vào. Bố mẹ Lâm lôi kéo Lâm Tiêu Sanh, tài xế cũng đi vào, trong chốc lát cửa nhà đã chật kín người.
Bố Lâm cười nói: “Xin lỗi, đột nhiên tới đây làm phiền. Quả thực con gái tôi bướng bỉnh, không hiểu chuyện, chọc cho Trần Y không vui rồi.”


“Xin lỗi Trần Y.” Nụ cười của bố Lâm chợt tắt, ông đẩy Lâm Tiêu Sanh một cái.
Lâm Tiêu Sanh lảo đảo đi về phía trước hai bước, mím môi, nhìn chằm chằm Trần Y.
“Xin lỗi nha.”
Trần Y giương mắt nhìn Lâm Tiêu Sanh..


Trần Ương đứng một bên xem rất đặc sắc, cô ta bật cười: “Yo, đến nhà người khác còn cứng miệng như vậy. Chị không muốn xin lỗi thì đi nói với anh rể tôi đi, hay là bây giờ tôi gọi điện cho anh rể tôi nhé?”


“Xin lỗi.” Lâm Tiêu Sanh đột nhiên cúi đầu, kêu lên một cách nhục nhã, hơi muốn khóc.
Trần Y nhìn, cô mỉm cười.
Lâm Tiêu Sanh liếc nhìn Trần Y, sau đó lại cúi đầu: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Nói xong những câu này, đã tốn hết sức lực của cô ta.


Trần Y: “Được rồi, tôi chấp nhận, sau này cô đối xử tốt với chồng tôi là được.”
*
Một tiếng sau, tin tức Lâm Tiêu Sanh đưa bố mẹ đến nhà họ Trần xin lỗi bị tung ra. Đỉnh nhất là câu nói cuối cùng của Trần Y: [Sau này cô đối xử tốt với chồng tôi là được.]


Đây chính là thái độ của vợ cả đối đãi với vợ lẻ mà. Trong chốc lát câu nói này truyền tải xôn xao trong giới thế gia, Văn Trạch Tân từ phòng họp đi ra, tin nhắn đầu tiên anh nhận được là của Cố Trình.
Cố Trình: [Cậu đúng là đã cưới cô vợ tốt thật đó.]


Văn Trạch Tân đặt ly cafe qua một bên, giương mắt lên nhìn Trợ lý: “Buổi trưa đã xảy ra chuyện gì?”


Trợ lý nói: “Buổi trưa bố mẹ nhà họ Lâm đưa cô Lâm đến nhà phu nhân xin lỗi, còn mang không ít quà lễ. Lúc đầu cô Lâm không bằng lòng, sau đó chắc là sợ rồi, nên thành thật cúi đầu xin lỗi.”
Văn Trạch Tân ừ một tiếng: “Phu nhân nói sao?”


Trợ lý Giang do dự một lúc: “Phu nhân nói, sau này cô đối xử tốt với chồng tôi là được.”
Văn Trạch Tân quét mắt nhìn về phía trợ lý Giang: “Cái gì?”






Truyện liên quan