Chương 15
Edit: Rabbit
“Thật vậy sao? Em và Nặc Ưu cùng ban? Hạo Nhiên thật sự là quá tốt.” Vừa nghe Lí Hạo Nhiên nói, Vương Lôi giống như một người điên kích động ôm hôn Lí Hạo Nhiên một cái.
Tuy rằng biết đây là một loại lễ nghi cùng phương thức biểu đạt, nhưng nhìn Vương Lôi trước mặt Nhan Nặc Ưu hôn mặt mình, vẫn là tránh không được có chút xấu hổ.
“Được rồi, hai người đi học đi, anh cũng phải trở lại lớp học.” Có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Nhan Nặc Ưu, Lí Hạo Nhiên cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh, trăm ngàn lần không thể đỏ mặt trước mặt các cô.
“Ưhm, Hạo Nhiên anh trở về đi.” Nghe được Lí Hạo Nhiên nói, lại nhìn thời gian, đã sắp đến giờ học. Mỉm cười với Lí Hạo Nhiên rồi vui vẻ lôi kéo Vương Lôi đi đến lớp học.
Cứ như vậy, trong hai ngày, Nhan Nặc Ưu vẫn vui vẻ cùng Vương Lôi, Lí Hạo Nhiên hai người kết bạn đi khắp nơi chơi đùa, dường như vấn đề làm cho Nhan Nặc Ưu hai ngày qua không xuất hiện. Nhớ đến buổi tối kia Đan Sâm Duệ nói sẽ chúc mừng sinh nhật với cô, nhưng trong hai ngày cô đều không nhìn thấy hắn, điều này có phải chứng tỏ trong hai ngày tới cô có thể rời đi.
Trong lòng quyết định chú ý, lặng lẽ cùng Lí Hạo Nhiên hẹn thời gian nói về tất cả mọi thứ, vì vậy sẽ cùng Lí Hạo Nhiên buổi tối hôm nay thu xếp tất cả, nếu không sẽ quá muộn. Nghĩ đến khả năng của Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu không khỏi rùng mình.
“Nặc Nặc, anh đi về trước chuẩn bị , đêm nay chúng ta sẽ cùng Tiểu Lôi rời khỏi nơi này. Cô ấy sẽ che giấu cho chúng ta bằng máy bay nhà cô ấy.” Từ lúc nghe xong toàn bộ lời giải thích của Nhan Nặc Ưu, Lí Hạo Nhiên vừa bực vừa tức, khi nghĩ đến cô gái mình yêu mến bị người khác bức hôn đã khiến trái tim hắn như bị bóp nghẹt. Cho nên hôm nay vừa nghe thấy Nhan Nặc Ưu nói, hắn liền không chút do dự đáp ứng Nhan Nặc Ưu, rời khỏi nơi này, đi đến thế giới khác.
“vậy em về trước . Hôm nay dù sao cũng là sinh nhật của em, mặc kệ như thế nào em cũng phải tổ chức một chút với ba mẹ.” Thâm tình nhìn thoáng qua Lí Hạo Nhiên, không biết tại sao, Nhan Nặc Ưu cảm thấy những ngày này quá yên lặng, yên lặng đến mức quỷ dị, làm cho cô có chút bất an. Lần chia tay này dường như yếu thật lâu sau mới có thể gặp lại, Nhan Nặc Ưu trên mặt biểu lộ vẻ buồn bã cùng với nỗi bất an.
Nhan Nặc Ưu có thể hoàn toàn buông lỏng lo lắng trong lòng đơn giản là vì cô đi bệnh viện kiểm tr.a thân thể một chút, bác sĩ nói cho cô biết một chuyện khiếp sợ cô vẫn là xử nữ. Tuy rằng là người thế kỷ hai mươi mốt, nhưng trong lòng của cô vẫn luôn bảo thủ, hy vọng đem lần đầu tiên cho người đàn ông có yêu nhất.
“Nặc Nặc, anh ở sân bay chờ em.” Cuối cùng nhìn thoáng qua Nhan Nặc Ưu, Lí Hạo Nhiên bước nhanh xoay người lên xe rời đi. Hắn phải nhanh chóng trở về hoàn tất thủ tục xuất ngoại nếu không chỉ có một chút sai sót sẽ rất khó khăn. Ít nhất trực giác của hắn nói cho hắn biết, người đàn ông kia rất khó đối phó, ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ. Cho nên, hắn chỉ có thể mang theo Nặc Nặc trốn, đợi cho đến khi hắn có năng lực , hắn sẽ quang minh chính đại mang Nặc Nặc trở về.
Sau khi chia tay, Nhan Nặc Ưu bất an trở về nhà.
Trong nhà dường như quá vắng vẻ.
“Ba? Mẹ? Mọi người đâu rồi?” Đối mặt với căn phòng trống rỗng , Nhan Nặc Ưu có chút hoảng hốt hô lên.
Tại sao ba mẹ không ở nhà, nhóm người hầu tại sao cũng không thấy một người nào hết.Phòng khách trống rỗng, cảm giác áp lực làm cho Nhan Nặc Ưu có chút không thở nổi. Nội tâm ngày càng không ngừng bất an.
“Không cần hô, bởi vì hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của em, cho nên ba mẹ bảo anh tổ chức cho em. Anh cũng đã hứa với em, buổi tối hôm nay anh đã sắp xếp chỗ ở Việt Ưu để cùng chúc mừng với em.” Trên cầu thang, Đan Sâm Duệ không biết từ từ đi xuống khi nào. Lời nói của hắn làm cho Nhan Nặc Ưu bắt đầu căng thẳng.
“Không…… Không phải…… hôm nay……” Cũng không biết từ khi nào Nhan Nặc Ưu nhìn thấy Đan Sâm Duệ nói chuyện là bắt đầu cảm thấy run sợ, cho dù trong lòng đã chuẩn bị rất nhiều lời nói dối, nhưng chỉ cần ở trước mặt Đan Sâm Duệ, đầu lưỡi của cô như bị thắt lại, nói không nên lời.
“Tại sao không cần? Ưu nhi chẳng lẽ em đã quên lời hứa với anh. Đêm nay đối với cả hai chúng ta mà nói là một ngày rất quan trọng. Hôm nay anh tuyệt đối sẽ làm cho em suốt đời khó quên .” Đúng vậy hắn tuyệt đối sẽ làm cô nhớ kỹ ngày hôm nay, ai bảo cô không nghe lời , lại còn dám vọng tưởng chạy trốn. Hắn muốn cô biết, cô vĩnh viễn sẽ không trốn thoát được. Hắn còn muốn làm cho người đàn ông cô yêu thương trơ mắt nhìn cô nằm ở dưới thân hắn hầu hạ.
“Tôi……” Nhìn Đan Sâm Duệ từng bươc tới gần chính mình, Nhan Nặc Ưu nhăn mày lại, bước chân cũng không tự chủ bắt đầu lui về phía sau.
“Được rồi Ưu nhi, vậy chúng ta đi thôi. Ba mẹ đã dành thời gian riêng cho chúng ta. Về phần sinh nhật của em, dù sao ngày mai cũng chính là tiệc đính hôn của chúng ta, đến lúc đó em sẽ gặp được bọn họ.” Khuôn mặt tuấn mỹ, động tác lịch thiếp, tất cả đều làm cho người ta mê muội. Nhưng ở trong mắt Nhan Nặc Ưu, nó vừa chói mắt lại vừa đáng sợ. Người đàn ông này tâm cơ quá mức thâm trầm, cô thật sự một chút cũng không thể đoán ra được hắn đang nghĩ gì.
“Không……” Không biết tại sao, trong lòng cô có dự cảm không tốt đối với đêm nay. Đúng vậy, chính là nhìn ánh mắt kia của Đan Sâm Duệ, cô bắt đầu muốn chống lại.
“Ưu nhi……” Tiếng nói có chút trầm thấp, Đan Sâm Duệ cau mày. Nhẹ nhàng liền ôm Nhan Nặc Ưu vào trong lòng, bước nhanh ra khỏi cửa.
Ngồi ở trong xe Nhan Nặc Ưu không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ hãi chỉ cần một động tác nhỏ của mình sẽ khiến cho Đan Sâm Duệ tức giận. Cô vẫn nhớ rõ sự việc lần trước.
Xe chậm rãi dừng lại trước cửa khách sạn Việt Ưu, tất cả nhân viên đều đứng ở cửa chờ Đan Sâm Duệ đến.
Sau khi xuống xe Đan Sâm Duệ ‘tùy ý’ ôm thắt lưng Nhan Nặc Ưu, ung dung đi vào tỏng khách sạn.
Nhìn như tùy ý, cũng chỉ có Nhan Nặc Ưu tự biết sức mạnh của nó. Nhưng không có cách nào khác, Nhan Nặc Ưu vẫn phải đi vào bên trong.
Nơi này, cô theo bản năng kháng cự . Mặc kệ nói như thế nào, nơi này đối với cô mà nói thực sự là một kỉ niệm tồi tệ. Nhìn Đan Sâm Duệ lại mang cô đi tới phòng tổng thống lần trước, trong lòng cô có chút sợ hãi. Nghĩ đến buổi tối Hạo Nhiên chờ cô, trong lòng lại càng lo lắng nhiều hơn.
Ngồi ở trong phòng khách, một người bồi bàn bưng lên từng món ăn đặc sản của Tứ Xuyên, Nhan Nặc Ưu có chút kinh ngạc nhìn. Chẳng lẽ hắn biết cô thích? Không, cô không thể tự mình đa tình. Loại đàn ông ma quỷ này, nhiều lắm cũng chỉ là bởi vì hắn ta cũng thích, cho nên mới gọi. Nhưng cô đã quên rằng, hôm nay cô mới là nhân vật chính.
“Ưu nhi, hôm nay em đã hai mươi , vì chúc mừng em, cũng vì anh. Uống một ly đi.” Nhân viên phục vụ đổ rượu vang Bordeaux Pháp 1972, Đan Sâm Duệ khóe miệng có một chút ý cười, cầm một ly rượu mời Nhan Nặc Ưu.
“Nhưng đêm nay tôi còn có chuyện phải làm.Hay để cho tôi làm xong rồi trở về uống.” Thật thận trọng nhìn Đan Sâm Duệ, nghĩ đến Lí Hạo Nhiên buổi tối sẽ ở sân bay chờ mình, trong lòng mà bắt đầu giãy dụa. Nhưng cô lại không thể biểu hiện quá rõ ràng .
“Vậy uống một ly này đã rồi nói sau.” Không phản đối và cũng không đáp ứng yêu cầu của Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ thong thả nhấm nháp rượu vang.
Nhan Nặc Ưu bất đắc dĩ đành phải ngửa đầu uống xong chất lỏng trong ly rượu, chất lỏng màu đỏ từ từ rót vào trong cơ thể Nhan Nặc Ưu……