Chương 22
Edit:Rabbit
Ban đêm, Nhan Nặc Ưu ngồi trong căn phòng rộn lớn yên tĩnh, nhìn các loại vật dụng trong phòng đã được người giúp việc đổi thành các đồ mới, đáy lòng có một chút tĩnh mịch.
Căn phòng lấy màu tím làm chủ đạo, màu sắc mộng ảo làm cho suy nghĩ của Nhan Nặc Ưu có chút phiêu xa. Cô muốn rời khỏi nơi này, còn cả người đàn ông kia, đều là đối tượng cô hận, cho nên bất luận như thế nào đều phải rời đi.
Nhìn mọi thứ chung quanh, trong đầu tràn đầy ý niệm rời đi, mang theo vẻ u sầu từ từ tiến vào mộng đẹp……
*
Sáng sớm, trên chiếc giường lớn màu tím Nhan Nặc Ưu từ từ mở to mắt, trong mắt lưu động loại ánh sáng không biết tên, làm cho người ta cân nhắc không biết cô đang suy nghĩ gì.
Mặc xong quần áo, nhìn thoáng qua trang sức trong phòng, quyết tâm che dấu một chút rung động, chậm rãi xuống lầu.
Vẫn như cũ ở phía sau hoa viên, là một chiếc bàn nhỏ, cảm giác ấm áp làm cho ánh mắt Nhan Nặc Ưu có chút ửng đỏ. Cô nhớ nhà, nhiều ngày như vậy không về nhà, không nhìn thấy ba mẹ, không biết bọn họ có sốt ruột hay không.
“Không cần lo lắng chuyện trong nhà, anh đã nói với bác trai bác gái, anh đưa em đến nơi này ‘chơi’.” Từ khi thấy Nhan Nặc Ưu đi đến Đan Sâm Duệ vẫn chú ý đến Nhan Nặc Ưu, thấy mắt Nhan Nặc Ưu đỏ trong nháy mắt kia, hắn đau lòng . Hắn không thích nhìn thấy cô không vui, cô là bảo bối của hắn, hắn muốn cô có gia đình hạnh phúc nhất trên thế giới, làm cho cô trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới.
“Anh đã sớm lên hết mọi kế hoạch, phải không?” Nghe thấy lời an ủi của Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu chẳng những không có chút cảm kích, ngược lại càng cảm thấy Đan Sâm Duệ thực sự là người vô cùng đáng ghét.
“Đúng vậy.” Không giải thích dư thừa, Đan Sâm Duệ cúi đầu tự tay vì Nhan Nặc Ưu đổ một ly sữa.
Ngồi ăn bữa sáng Nhan Nặc Ưu nhìn thấy lại là một ly sữa cô ghét kia, trong lòng có chút tức giận, cắn môi cố gắng ngăn chặn phẫn nộ từ đáy lòng.
“Uống nó.” Hắn muốn cơ thể cô khỏe mạnh, mà cơ thể của cô bởi vì hôn mê hơn mười ngày cho nên không có đủ dinh dưỡng, cho nên hiện tại cô phải uống xong sữa.
“Tôi không thoải mái, cho nên không muốn uống.” Trong lòng có chút phiền, nhìn ly chất lỏng màu trắng ngà kia, dạ dày của Nhan Nặc Ưu có chút khó chịu.
“Uống nó, hoặc là hủy bỏ ước định giữa chúng ta.” Rất rõ ràng, Đan Sâm Duệ lại bắt đầu uy hϊế͙p͙ Nhan Nặc Ưu.
“Anh……” Tại sao khi cô cùng người đàn ông này tranh cãi, người thua luôn là cô chứ. Hung hăng nhìn thoáng qua Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu lại uống xong thứ làm cho cô thống hận kia.
“Anh phải đi công ty, em ở nhà nghỉ ngơi cẩn thận.” Bưng lên ly sữa bên cạnh, Đan Sâm Duệ động tác tao nhã uống hết, đứng dậy vừa ôn nhu vừa hôn lên trán của Nhan Nặc Ưu, xoay người rời đi.
“Đi đi, tốt nhất hôm nay đừng trở về. Chờ anh trở về, tôi sẽ không còn ở trong này .” Nhìn bóng dáng Đan Sâm Duệ càng ngày càng xa, Nhan Nặc Ưu thì thầm trong miệng, cũng rất nhanh chóng trở về phòng chuẩn bị.
Nhanh chóng trở lại phòng, lấy ra bộ quần áo của người giúp việc đã sớm chuẩn bị , nghĩ đến bình thường lúc chạng vạng chắc chắn sẽ có nhóm người giúp việc đúng giờ đi đổ rác trong biệt thự, mà bọn họ đều ăn vận giống nhau cùng thống nhất thời gian ra ngoài biệt thự. Mà sau đó, cô có thể nhân cơ hội chạy đi.
Trong đầu suy nghĩ, trên tay cũng không chậm lại, Nhan Nặc Ưu nhanh chóng thay quần áo của người giúp việc, thật cẩn thận ra khỏi phòng.
Dựa theo tình hình thăm dò mấy ngày nay của cô, bình thường nhóm người giúp việc đều ở phía trước tập hợp trong một căn phòng nhỏ, cái phòng kia chính là nơi tập hợp rác, việc Nhan Nặc Ưu phải làm hiện tại, chính là trà trộn vào đó.
Bởi vì còn hơn mười phút mới có nhóm người giúp việc đây, cho nên Nhan Nặc Ưu bắt đầu tìm vị trí có lợi nhất.
Chỉ chốc lát sau, còn có những người giúp việc khác lại đây .
Bởi vì Đan Sâm Duệ mua biệt thự này rất lớn cho nên rác cũng rất nhiều. Tổng cộng có năm người đổ rác, mà Nhan Nặc Ưu thay thế là một người giúp việc nữ, mà cô gái kia giờ phút này đã bị Nhan Nặc Ưu hạ thuốc, hiện tại đang ngủ ở trong WC.
“Tiểu Nhất, hôm nay như thế nào im lặng như vậy !” Sau khi thu dọn tất cả rác, một người giúp việc nam trêu ghẹo Nhan Nặc Ưu. Bởi vì Nhan Nặc Ưu giờ phút này đang đóng giả là Tiểu Nhất, người nữ giúp việc kia.
“……” Không trả lời người nam giúp việc, Nhan Nặc Ưu cúi đầu ngày càng thấp. Cô không thể nói chuyện, nếu không mọi thứ đều thất bại trong gang tấc .
“Tiểu Nhất, hôm nay cô làm sao vậy.” Người con trai này có lẽ có quan hệ khá tốt với cô gái tên Tiểu Nhất này, cho nên nhìn Nhan Nặc Ưu vẫn cúi đầu, trong lòng có chút bối rối.
“……” Không có cách nào, Nhan Nặc Ưu chỉ có thể lắc đầu, trên mặt cũng bởi vì trốn đi mà hơi ôn hòa một chút, làm cho cô thoạt nhìn càng bình thường. Mà lựa chọn cô gái nhỏ nhất kia cũng là bởi vì cô ấy và Nhan Nặc Ưu có dáng người tương tự nhau.
“Quên đi, cũng không biết hôm nay cô làm sao, không bằng chúng ta cùng nói chuyện.” Nhìn bóng dáng Tiểu Nhất, tuy rằng người con trai cảm thấy hôm nay Tiểu Nhất có chút gì đó kì lạ, nhưng lại không thể nói rõ là kì lạ chỗ nào, không nhắc lại, cùng mấy người khác đã thu thập xong rác rưởi ra khỏi biệt thự.
Mấy người đi rất nhanh, Nhan Nặc Ưu cố hết sức đi theo, nghĩ đến lập tức là có thể rời đi, trong lòng càng mãnh liệt, tim cũng đập nhanh hơn.
Đến cửa, một người đàn ông đi ra phía trước cùng nói cái gì đó với một người đàn ông mặc đồ đen, cửa liền từ từ mở ra.
Khi nhìn thấy cửa từng chút từng chút mở ra, thân thể Nhan Nặc Ưu đều bắt đầu run run, thật sự có thể rời khỏi, thật tốt……
Nhưng là, khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, ý cười vừa nở rộ trên khóe miệng Nhan Nặc Ưu chậm rãi cứng đờ. Bởi vì sợ hãi, thân mình càng thêm co rúm lại bên cạnh chiếc xe rác.
Khi nhóm người giúp việc nhìn thấy chiếc xe kia, đều chậm rãi tránh đường, lui tới một bên.
Xe chậm rãi chạy vào, bước chân của Nhan Nặc Ưu không tự chủ được lui xa hơn, càng đến chỗ người khác không dễ phát hiện.
Xe chậm rãi chạy qua, xem ra dường như không phát hiện ra cô, hít thở một hơi thật sâu, nhìn cửa chính còn chưa đóng lại, trên mặt Nhan Nặc Ưu một lần nữa nở rộ ý cười.
“Thiếu gia nói hôm nay rác rưởi đều đợi lát nữa đổ, toàn bộ mọi người trở về làm việc.” Đột nhiên, xe ngừng lại, một người bảo vệ xuống dưới nhắn dùm Đan Sâm Duệ.
Nhóm người giúp việc đều kinh ngạc, rác? Thiếu gia khi nào thì còn quan tâm đến việc này . Tuy rằng nghi hoặc, nhưng mọi người cũng không có dị nghị gì, đều phục tùng đưa xe rác trở về.
Cái gì? Đợi lát nữa đổ? Chẳng lẽ hắn phát hiện , không, thật vất vả đi tới nơi này, tuyệt đối không thể trở về. Nhìn đúng thời cơ, Nhan Nặc Ưu chạy nhanh lao tới, hướng cửa lớn chạy vội đi.
Nhưng là, tại sao chỉ còn một thước nữa, tại sao cửa lớn lại đóng lại.
“Mọi người đều lui xuống đi.” Khi nhóm người giúp việc đều há hốc mồm, Đan Sâm Duệ xuống xe, phân phó với mọi người.
Không có bất luận kẻ nào dị nghị, đều nhanh chóng quay về biệt thự .
“Ưu nhi liền vội vã muốn rời đi như vậy sao?” Nhìn cô cho dù mặc quần áo của nữ giúp việc cũng vẫn như cũ không che dấu được phong thái mê người, cau mày nói.
“Thiếu gia, tôi không rõ ngài đang nói cái gì.” Tiếp tục giả ngu.
“Đến lúc này, em còn muốn giả vờ sao?” Có chút phẫn nộ một phen ôm lấy Nhan Nặc Ưu, nhanh chóng bước lên xe.
“Anh làm gì? Buông ra, thả tôi xuống.” Nhìn vẻ mặt tức giận của người đàn ông, Nhan Nặc Ưu có chút sợ hãi .
“ Tốt nhất em đừng nhúc nhích, không anh cũng không dám đảm bảo mình có đủ tự chủ đâu, có thể ở ngay trên xe này yêu em.” Thanh âm đang sợ, hơi nhíu mày, làm cho Nhan Nặc Ưu vô cùng tin lời nói của người đàn ông này.