Chương 70
Edit: Rabbit
Vợ chồng Nhan thị có chút ngây người nhìn vẻ mặt chân thành tràn đầy ý cười của Lí Hạo Nhiên trước mặt, cậu ta dám nói muốn kết hôn với người con gái mới li hôn chưa được bao lâu của họ, trong lúc nhất thời góc phòng trở nên yên tĩnh một cách kì lạ.
“Ba mẹ làm sao vậy?” Cho dù đã ly hôn với Nhan Nặc Ưu nhưng ở trong lòng Đan Sâm Duệ vẫn luôn cảm kích sự ủng hộ lúc trước của họ trong việc cho phép hắn theo đuổi Nặc Nặc. Mặc dù hôm nay hắn tay trong tay với người vợ mới là Cao Phỉ đi vào trước mặt vợ chồng Nhan thị.
Thật ra hắn đã sớm nhìn thấy Nhan Nặc Ưu, nhưng hắn cố gắng áp chế ham muốn trong lòng, đã đến bước cuối cùng này tuyệt đối không thể có sai sót.
“A, Đan tiên sinh đến thật đúng lúc, giúp nói tốt cho tôi với bác trai và bác gái đi, để hai người gả con gái cho tôi.” Trong ánh mắt kia tràn đầy khát vọng thật sự làm cho không ai có thể nhìn ra sơ hở gì, nhưng vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
Trong lòng vô cùng đau đớn, lấy chồng? Ưu nhi muốn lấy người khác sao? Chẳng lẽ hắn thật sự làm cho cô chán chét như vậy sao?
“Ưu nhi thích anh sao? Cô ấy đã nói muốn gả cho anh sao?”
“Đương nhiên, trong bụng Ưu nhi đã có thai.” Nói đến điều này, Lí Hạo Nhiên từng tiếng đều tăng thêm giọng điệu. Đứa trẻ trong bụng là thứ duy nhất có thể giữ chân Ưu nhi cho nên hắn chỉ có thể nói như vậy. Khi nhìn thấy khuôn mặt Đan Sâm Duệ nháy mắt trở nên tái nhợt, Lí Hạo Nhiên trong lòng vui vẻ nói không lên lời. Lại xoay người nhìn về phía Nhan Nặc Ưu, trái tim cũng giật mình.Đôi mắt khiến cho người ta vô cùng đau lòng, trong đôi mắt tối đen như mực ấy không có một chút sinh khí gì, dường như đối với những lời hắn vừa nói cô cũng không hề có một chút phản ứng nào cả, giống như một khúc gỗ tựa vào trong lòng hắn, cũng lại giống như một vật thể lạnh lẽo không có một chút sinh mệnh nào.
“Cái gì, Ưu nhi mang thai ?” Bà Nhan vô cùng khiếp sợ, Ưu nhi mới ly hôn với Sâm Duệ được hơn hai tháng, thế nhưng đã có thai. Rốt cuộc con bà đã làm gì? Nghĩ đến điều này, nháy mắt sắc mặt bà Nhan trở nên âm u vô cùng khó coi.
Nhan Kì Tuyên cũng không biết giấu mặt đi đâu nữa, huyết áp tăng cao, trong nháy mắt đầu cũng trống rỗng.
Nhan Nặc Ưu cũng không cảm giác được sự đau đớn truyền tới từ bên hông, nỗi đau đó không là gì so với sự chua xót lúc này trong lòng cô, ánh mắt u sầu, gợn sóng không sợ hãi, không có phản ứng gì.
“Ba —-” Bà Nhan không biết khi nào đã đi đến bên người Nhan Nặc Ưu, giáng cho cô một cái tát thật mạnh.Bà rất hận đứa con gái này, không ngờ nhà họ Nhan lại có một đứa con gái không có thể diện thế này, làm cho gia tộc hổ thẹn. Cái tát kia khiến cho trái tim Nhan Nặc Ưu vô cùng đau đớn, đánh Nhan Nặc Ưu đau bao nhiêu thì trong lòng Âu Thi Nhã cũng đau gấp bội. Nhưng có con gái như vậy, thật sự làm cho bà không thể không đánh, không thể không tức giận.
Một cái tát này làm cho Nhan Nặc Ưu vốn đang trầm mặc trở nên thức tỉnh. Chuyển động một chút đôi mắt không hề có sinh khí, thẳng tắp nhìn về phía mẹ trong mắt tràn đầy đau đớn.
Bởi vì âm thanh cũng không quá lớn cho nên cũng không khiến cho khách khứa chú ý.
“Mẹ……” Khi nghe thấy tiếng cái tát vang đội kia, Đan Sâm Duệ mới hoàn toàn phản ứng lại, xem ra mẹ thật sự nổi giận. Bởi vì hắn rất hiểu người phụ nữ này,nếu không phải quá giận bà tuyệt đối sẽ không bao giờ đánh người. Vậy mà hôm nay bà lại đánh cô con gái bà yêu quý như sinh mệnh.
“Sâm Duệ, là nhà họ Nhan chúng ta có lỗi với con. Một cái tát này là coi như bác thay con đánh nó, thay hai bác tạ lỗi với ba mẹ con, nhà họ Nhan thiếu nhà họ Đan nhiều lắm.” Bà không còn tư cách là mẹ của Đan Sâm Duệ nữa, người con rể tốt này đã không còn thuộc về nhà họ Nhan nữa rồi. Nghĩ đến tổng giám đốc và phu nhân Đan thị cũng không có mặt ở hôn lễ này có lẽ là vì bọn họ tức giận vì chuyện của Ưu nhi, nhưng bà không biết rằng chuyện Đan Sâm Duệ ly hôn và kết hôn không chỉ gạt hai vợ chồng bà, mà ngay cả ba mẹ Đan Sâm Duệ cũng bị gạt, nếu không có ai tiết lộ thì chuyện này chắc chắn cũng không ai biết.
“Mẹ, việc này không thể trách ưu nhi, là con cảm thấy chúng con không hợp, hơn nữa con có người trong lòng, Ưu nhi vì thành toàn cho con nên mới ly hôn .” Cho dù thế nào hắn cũng đau lòng khi thấy Nhan Nặc Ưu bị thương tổn.
Sắc mặt Lí Hạo Nhiên sớm đã xanh mét, nhìn trên mặt Nhan Nặc Ưu sưng đỏ hiện rõ dấu ấn của năm ngón tay, trong đôi mắt tràn đầy sự nguy hiểm.
Trong khi mọi người đang trầm mặc, Nhan Nặc Ưu một phen đẩy Lí Hạo Nhiên đang ôm mình ra, nhanh chóng chạy tới ngoài cửa.
Lí Hạo Nhiên nhanh chóng phản ứng lại, chạy thật nhanh đuổi theo. Lúc này trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, ngay cả trên mặt cũng toát ra sự hoảng hốt và bất an.
Khoảnh khắc khi Đan Sâm Duệ nhìn thấy bóng dáng Nhan Nặc Ưu chạy đi trong lòng cũng dâng lên bất an mãnh liệt, dưới chân cũng không thể chậm chạp, nhanh chóng đuổi theo Lí Hạo Nhiên.
Vợ chồng Nhan thị và Cao Phỉ vẫn ngơ ngác nhìn ba người biến mất, lo lắng nhìn xung quanh. Trong lòng bọn họ đều có dự cảm không tốt.
Những ánh đèn đường vừa được bật lên, ngọn đèn ban đêm cũng không quá sáng, ba bóng bóng người cách nhau một khoảng cố gắng truy đuổi.
Nhìn đường quốc lộ phía trước cách đó không xa, trong lòng Lí Hạo Nhiên và Đan Sâm Duệ đều khiếp sợ, bất chấp điều này tốc độ dưới chân cũng ngày càng nhanh hơn, cố gắng gọi người con gái phía trước, chỉ hy vọng cô có thể dừng lại.
“Ưu nhi mau dừng lại đi, em muốn làm gì?”
Nhan Nặc Ưu căn bản không để ý tới âm thanh ở phía sau, cũng không để ý tới tiếng gọi quen thuộc kia. Nghĩ đến ánh mắt trách cứ của mẹ cùng ánh mắt đau lòng của cha, nghĩ đến vẻ mặt Đan Sâm Duệ hạnh phúc tràn đầy ý cười, nghĩ đến dáng vẻ đắc ý của Lí Hạo Nhiên, từng hình ảnh đó càng nhanh chóng kích động Nhan Nặc Ưu.
Cô dường như muốn hủy diệt hết toàn bộ điều này, hiện tại cô đã khiến cho mọi người hận mình, một khi đã như vậy vĩnh viễn không gặp lại đi. Từng giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống, trong lúc chạy lan tỏa theo gió. Duệ hy vọng anh mãi mãi hạnh phúc. Đời này chúng ta không thể làm uyên ương hạnh phúc, chỉ mong kiếp sau chúng ta có thể hạnh phúc.
Trong lúc hai người đàn ông hoảng hốt hô lên, Nhan Nặc Ưu dường như hoàn toàn không biết chạy nhanh vào làn xe đang chuyển động, cũng không thấy ánh sáng đang lóe qua trong mắt cô.
“Kít —-” Tiếng ô tô phanh khẩn cấp như khiến mọi thứ vỡ tung vô cùng nổi bật trong bóng đêm. Trong lúc đó, tiếng phanh cùng với tiếng va chạm lại giống như tiếng gào thét đau đớn.
“A……… Ưu nhi……..” Tiếng người đàn ông hét lên như phá tan khoảng không, âm thanh đau đớn thống khổ khiến người ta tê tâm liệt phế.
“Nặc Nặc………” Khi nhìn thấy Nhan Nặc Ưu mất hồn tiến vào làn xe, nghe tiếng ô tô phanh lại, trong đầu Lí Hạo Nhiên nhanh chóng xẹt những hình ảnh ở bên cạnh Nhan Nặc Ưu, dường như có gì đó khiên cho hắn thông suốt. Nặc Nặc, em trở về đi……… Một giọt nước mắt rơi dưới, thật mạnh rơi vào trên mu bàn tay của Lí Hạo Nhiên, đánh trúng một thứ gì đó trong lồng ngực hắn, dường như hắn nghe thấy được thứ gì đó đang vỡ nát ra .