Chương 4: Bắt con chuột

Người đang ngủ cũng có thể đi bộ sao? Hơn nữa còn uyển chuyển nhẹ nhàng như bay, cho đến khi đứng ở một địa phương trên đất đầy lá phong mới dừng lại.
Kỳ quái là, nơi này không trông cây phong thế nào lại có lá phong đây?


Đi vài bước, phía trước có một cái lương đình (chòi nghỉ mát).


Nhìn xung quanh trừ lương đình ra cũng không có chỗ nào khác có thể đi, cho nên liền đi vào. Cho đến khi đứng ở trong lương đình nàng mới phát hiện có một thiếu nữ quyến rũ đang ngồi bên trong, trong tay nàng còn bưng ly trà, nhìn thấy Thẩm Tử An đến gần liền khẽ mỉm cười.


Thẩm Tử An nhìn thiếu nữ tuyệt thế dung mạo trước mặt làm cho nàng có chút say mê, không chỉ gương mặt, chính là dáng người yểu điệu tư thái mê người thật khiến cho người ta phải suy nghĩ miên man, nghĩ nghĩ nếu như mình là nam nhân khẳng định sẽ trực tiếp đụng ngã nàng.


"Ngươi gọi ta?" Thiếu nữ khẽ mỉm cười, Thẩm Tử An cảm giác như mình bị sét đánh hung hăng, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. Đại não bị chập mạch nửa ngày mới khôi phục lại chức năng, sau đó cảm thấy không đúng nói: "Ta gọi tên chính là con báo. . . . . . Chẳng lẽ ngươi chính là. . . . . ." Nghĩ tới đây nàng ngược lại thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc là yêu quái, đã nói nhân loại không thể nào có bộ dáng gieo họa như thế được.


Thiếu nữ gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy, ngươi có thể gọi ta là Miêu nhi."
"Miêu nhi, mèo cái đầu ngươi. Tại sao ngươi lại đưa ta tới chỗ này, nhanh đưa ta trở về." Thẩm Tử An tức giận, dù sao chuyện trở về mới là quan trọng, cũng không kịp thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của con báo này rồi.


available on google playdownload on app store


Miêu nhi nghịch nghịch tóc của mình, quyến rũ mười phần nói: "Không thể nào, lúc đầu ta đã nói qua, dùng một mạng đổi một mạng cho ngươi. Cái khác phải xem duyên phận, ta cũng không cách nào nắm chắc."
"Như vậy ta. . . . . ."
"Không trở về được, trừ phi ta khôi phục lực lượng."


"Làm thế nào để khôi phục lực lượng?"
"Máu. . . . . ."
Thẩm Tử An ôm cổ nói: "Ngươi uống máu người?"
Miêu nhi bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ngươi xem quá nhiều phim cương thi rồi, là máu một loại chuột. Mèo và chuột là thiên địch, cái này ngươi cũng không biết sao?"


Thẩm Tử An gật đầu liên tục nói: "Vậy mau đi bắt. . . . . ."
Miêu nhi nói: "Ta theo ngươi đến nơi này đã dùng hết tất cả lực lượng, lại cho ngươi một cái mạng nên không cách nào hiện ra chân thân, dùng cái gì đi bắt chuột được."


"Vậy làm sao bây giờ?" Thẩm Tử An nóng nảy, nói: "Mặc dù tuổi nhỏ sẽ không bị thiệt thòi, nhưng nơi này là cổ đại. Nơi này cô gái mười lăm tuổi đã tính là trưởng thành liền muốn tìm nam nhân xứng đáng để gả đi rồi. Coi như Thẩm Tử An này là một tiểu thư, nhưng lại có mẹ là một nha hoàn, ngay cả là thiếp thất cũng không phải, hơn nữa còn là một tiểu thư thứ xuất bị khinh bỉ. Lại nói danh tự (tên) này, Tử An quá tầm thường, ném ra một gạch cũng có thể đập ch.ết năm sáu cái cùng tên ."


"Ngươi đã bất mãn như vậy, vậy thì bắt chuột thay ta đi. Chỉ cần buổi tối để con chuột dưới lá phong này là được rồi." Một lá phong bay về phía Thẩm Tử An, nàng co quắp khóe miệng nói: "Không có biện pháp khác?"
"Không có." Miêu nhi cũng than thở.
"Nhưng mà một mình ta, đi đâu tìm chuột."


"Ngươi có một mạng của ta, sẽ có lực lượng suy đoán giống ta. Thời gian không nhiều lắm, ngươi trở về đi, nhớ lời ta nói. Uống xong máu của một trăm con chuột, có lẽ ta có thể hiện ra chân thân. Nhưng muốn có được lực lượng, ta cũng không biết phải mất bao lâu. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời, trên đầu Miêu nhi đột nhiên xuất hiện hai cái tai mèo, nàng cau mày nói: "Ta đã không còn lực lượng để nói chuyện với ngươi, trở về đi. . . . . ."


Thẩm Tử An sợ hết hồn, cảm thấy thân thể như đang rơi xuống.
Mở mắt tỉnh lại, phát hiện mình người còn đang ở trên giường, mà trời vẫn đang tối, không khỏi thở ra một hơi. Vốn tưởng rằng chuyện vừa rồi chỉ là mộng, nhưng trong tay vẫn còn đang cầm lá Phong.


Lá Phong này rất lớn, hơn nữa hết sức vững chắc. Thẩm Tử An thở dài, nhìn xem, xuyên qua nữ nhân này đã xui xẻo như vậy, lại còn phải đi bắt chuột thay con mèo, cái này muốn nàng bắt thế nào a! Mặc dù nàng không giống những nữ nhân khác sợ chuột muốn ch.ết, nhưng muốn nàng đưa tay đi bắt thì điều này cũng cần phải có dũng khí nhất định mới được.


Cái mẹ nó Miêu Nhi, thật làm cho người ta không nói được lời nào.


Rối rắm một đêm, ngày thứ hai thức dậy chính mình mặc y phục xong rồi đi ra khỏi phòng trong. Tứ cô nương thấy tinh thần nữ nhi đã tốt hơn nhiều thì trong lòng rất vui mừng, rửa mặt cho nàng xong lại chải búi tóc song kê, nói: "Có phải buồn bực hay không, có muốn nương dẫn ngươi ra ngoài vườn đi một chút hay không."


"Không." Thẩm Tử An vẫn không có thói quen, bởi vì gọi một nữ nhân chỉ lớn hơn mình vài tuổi là nương điều này cũng cần phải có dũng khí!
"Được, không đi thì không đi." Tứ cô nương cho là nàng sợ gặp người ngoài, chỉ thở dài trong nội tâm cũng không ép buộc nữ nhi.


Thẩm Tử An đã thấy trình độ cưng chiều nữ nhi của Tứ cô nương, nếu như mình đi, chẳng phải nàng sẽ rất tịch mịch sao? Chỉ là, hiện tại cũng không cần nghĩ đến người khác, vẫn là nghĩ cách bắt chuột thế nào đi!


Ăn điểm tâm xong, Tề mụ dọn dẹp bàn, Tứ cô nương cầm đế giày ngồi trên cái tháp (cái giường nhỏ, từ sau mình sẽ không giải thích nữa nhé ^^) làm việc. Thẩm Tử An tự mình đi tới viện (sân, sân trong), tiểu viện này cũng không lớn, ở trung tâm để hai ghế nhỏ và một cái bàn gỗ quét màu hồng. Lại trồng một chút hoa hoa thảo thảo (cây hoa để trang trí), nhưng bởi vì đã sắp đến mùa đông, cho nên màu sắc hơi vàng, có loại cảm giác vắng vẻ.


Bên cạnh bồn hoa này chính là phòng chứa củi, bởi vì viện này cách người trong phủ rất xa, cho nên phòng bếp cũng chuẩn bị đầy đủ hết củi nước. Trong phòng củi chắc là có chuột đi, Thẩm Tử An xắn tay áo thật dài lên liền đi vào.


Trong phòng củi cũng không nhiều củi, chất đống cũng không ngay ngắn. Đi vào Thẩm Tử An liền tức giận, cái này bảo nàng làm thế nào đi tìm chuột.
Nhưng là, trong tai lại nghe được âm thanh chi chi, mặc dù rất nhỏ nhưng nàng vẫn có thể nghe được.


Nhất định là con chuột, theo bản năng Thẩm Tử An nhẹ nhàng đi đến từ từ, lúc đi ngay cả một chút âm thanh cũng không có. Chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng đi qua mấy cây củi khô, tuy nhiên lại không có một tiếng động nào phát ra. Tiếp nàng làm một động tác mà ngay cả chính mình cũng kinh hãi, thế nhưng trực tiếp đứng trước mặt đống củi, ánh mắt gắt gao nhìn một cái cửa động ngẩn người.


Vì sao? Nàng vì sao phải làm như vậy?
Muốn đi, nhưng đi nhưng thân thể không nghe điều khiển của bộ não mà tiếp tục ngồi cạnh. Cũng không biết trải qua bao lâu, một bóng dáng màu xám từ bên trong thận trọng đi ra.
Thân thể này liền không cần phản ứng, trực tiếp nhào tới.


Chờ Thẩm Tử An tỉnh táo lại, trong tay nàng đã nắm một con chuột! Mọi người đều nói chuột thấy mèo đều sợ hãi, động một chút cũng không dám động.


"Tiểu thư. . . . . . Nhị tiểu thư. . . . . ." Ngoài cửa vang lên tiếng Tề mụ, Thẩm Tử An không chút nghĩ ngợi đem con chuột đặt ở bên trong ông tay rộng lớn của y phục. Sau đó đi ra, nói: "Ở đây. . . . . ."


"Ai yêu (tiếng kinh hô, tỏ ý kinh ngạc), tiểu tổ tông của ta làm sao người lại chạy tới nơi đó chơi, phòng chứa củi lộn xộn ngộ nhỡ lại ngã thì làm thế nào. Mau ra đây, mau ra đây. . . . . ." Tề mụ khẩn trương kéo Thẩm Tử An qua xem xét từ trên xuống dưới một chút, thấy không có gì khác khác thường mới thả lỏng tâm.


"Trở về phòng!" Thẩm Tử An đi về phía trong phòng, cười một tiếng với Tứ cô nương vẫn ngồi ở chỗ đó thêu thùa, sau đó liền chạy vào phòng trong.


Tứ cô nương đang vá đế giày, đột nhiên thấy nữ nhi cười sợ hết hồn, một kim đâm vào tay. Nàng vừa hút ngón tay của mình vừa cười, Tề mụ đi vào liền ồn ào nói: "Cô nương, người bị kim đâm vào tay còn cười được."


Tứ cô nương nhỏ giọng nói: "Tề mụ, tiểu thư vừa mới cười với ta, đã nhiều năm cũng không thấy nàng cười một tiếng. . . . . ."
Tề mụ vui vẻ nói: "Thật sao?"
Tứ cô nương dùng sức gật đầu một cái, nói: "Nhỏ tiếng chút, đừng để nàng nghe thấy, nếu không xấu hổ về sau lại không cười nữa."


"Cô nương nói đúng lắm, nói đúng lắm. . . . . . Hôm nay cao hứng như thế, ta liền đem nửa con gà lần trước Tam phu nhân làm tiệc trăng tròn đưa tới luộc rồi ăn."


"Này rất tốt, nhớ để lại chút nước nấu cháo gà, mỗi ngày cho tiểu thư uống một chút bồi dưỡng thân thể." Tứ cô nương phân phó rồi tiếp tục vá đế giày.


Thế nhưng phòng ngoài vốn không có cách âm, cho nên bên ngoài nói gì Thẩm Tử An ở bên trong đều nghe rất rõ ràng. Nghĩ tới Tứ cô nương rõ ràng cũng là chủ tử, thế nào muốn ăn gà cũng khó khăn như vậy. Chẳng lẽ cuộc sống Thẩm gia này vô cùng túng thiếu? Vậy sao còn cưới nhiều lão bà như vậy, nam nhân cổ đại a, thật đúng là không nghĩ ra!


Nàng lấy lá Phong đậy con chuột kia, nói cũng quái dị, con chuột kia bị lá Phong đắp liền không thể động đậy. Thẩm Tử An cũng không biết Miêu nhi uống máu như thế nào, nhìn chằm chằm lá Phong, sợ bị Tứ cô nương, các nàng phát hiện liền để lá Phong vào một góc khuất sau đó đi ra phòng ngoài.


Tứ cô nương đang vá đế giày cho nữ nhi, bởi vì dù sao còn chưa trưởng thành, đế cũng nhỏ hơn rất nhiều. Thế nhưng đế giày cũng có nhiều hình dạng như vậy sao? Thế nhưng vá thành hình cánh hoa, trông rất sống động rất xinh đẹp. Thẩm Tử An cảm thấy kinh ngạc, giày của nàng trước kia đa số đều là là giày vận động hoặc giày da, làm gì có giày xinh đẹp hơn nữa lại là đế giày xinh đẹp như vậy.


Nàng đi đến gần nhìn, vẻ hiếu kỳ của nàng làm Tứ cô nương cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Muốn học không?"
"Tốt!" Chưa từng học qua thêu thùa, trước kia liền ngay cả vá cái quần đều là mời người làm cho.


"Con ta, trước kia đã học qua thêu hoa, cái này và những thứ kia cũng không có gì khác nhau. Bởi vì là việc nặng, nương sợ làm tay ngươi bị thương nên cũng không dạy, chỉ là chẳng mấy nữa thì sẽ xuất giá rồi, cái này không học cũng không phải là chuyện tốt. Thật ra thì rất dễ dàng, chính là đế giày cứng rắn một chút, trước phải dùng cái dùi chọc vài lỗ, sau đó lấy kim chỉ xuyên qua, sẽ được bộ dáng như như vậy. . . . . ." Tứ cô nương rất có kiên nhẫn dạy, nhưng tâm Thẩm Tử An đã bay đi mất, này vừa mới 14 đã muốn lập gia đình, cái thời đại là cái gì a! Bởi vì phân tâm, nàng cũng nhìn thấy nhưng không hiểu rõ lắm. Lại nhìn những cái khác, mới đưa tay ra, nói: "Thử một chút. . . . . ."


Tứ cô nương đưa đế giày cho nàng, nói: "Cẩn thận tay. . . . . ."


"Ừm!" Trước tiên, Thẩm Tử An cầm dùi lên theo lời Tứ cô nương ban đầu thì đâm lỗ xuống, đế quá cứng, dùng sức lực nửa ngày mới đâm được. Tiếp đó lại cầm kim chỉ lên xuyên qua lỗ, lần này ngược lại nhẹ nhõm, ở mặt dưới nàng bắt đầu cầm kim lôi chỉ qua.


Một cái kim nho nhỏ xuất hiện, chỉ là dùng sức kéo quá nhỏ, kéo không được chặt chẽ lắm.
Tứ cô nương cười nói: "Rất tốt, xuống kim ở chỗ này."
Thẩm Tử An theo lời của nàng mà làm, bất tri bất giác thế nhưng đã đến giờ ăn cơm trưa.






Truyện liên quan