Chương 30: Cầu hôn
Cô không ngờ chiếc váy này lại ở chỗ của anh. Cô còn nhớ lúc cô chuyển ra khỏi Vinh Để, cô mang đi tất cả số quần áo mình có, duy nhất bỏ lại bộ váy đẹp nhất này. Bởi vì nhìn thấy chiếc váy cô sẽ lại nghĩ về đêm hôm đó, cứ ngỡ là có được hạnh phúc, không ngờ đó chỉ là một trò đùa và một đòn trả thù. Nhưng hôm nay cuối cùng cô cũng biết chân tướng mọi chuyện. Đáng tiếc, không biết là do ánh đèn hay do thời gian tàn phá, chiếc váy đã không còn là màu trắng tinh khôi như trước, giờ đã chuyển sang ố vàng.
Con người cũng giống như quần áo. Trong khoảnh khắc này cô mới phát hiện ra thời gian vừa hữu tình lại vừa vô tình. Nó để cho chân tướng nổi lên mặt nước, nhưng mọi vật, mọi việc đã thay đổi trong yên lặng, không ồn không nháo, nhưng cũng không một lời báo trước.
Cô cầm theo khăn mặt và một bộ quần áo mặc nhà đi sang phòng bên cạnh. Thẩm Mộ tay trái kéo kéo chỗ áo sơmi bị ướt, tay phải đã nhanh chóng mở ba cái nút áo, làn da vùng ngực thoát ẩn thoát hiện.
Cô có chút không được tự nhiên, đưa khăn mặt và áo sơmi cho anh, quay người sang chỗ khác, đi ra ngoài ban công.
Một lát sau, anh đứng ở phía sau cô, nói: "Em đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai anh đưa em tới bệnh viện." Nói xong, anh mở cửa phòng, đi xuống tầng dưới.
Một lát sau, cô thấy anh đi ra ngoài hàng hiên, dọc theo con đường trải sỏi đi ra ngoài cổng lớn. Trong khoảng sân trống trải tĩnh lặng, hình ảnh cao gầy của anh cách cô càng lúc càng xa.
Cô theo bản năng, xoay người đi xuống dưới, đuổi theo.
"Thẩm Mộ."
Anh dừng chân, quay đầu. Dường như có chút bất ngờ, lại như có chút vui mừng.
Hứa Kha chần chừ một chút, thấp giọng nói: "Anh uống rượu, không nên lái xe, hôm nay không cần quay lại Vân Đình nữa . Cứ ở tạm đây đi."
Anh không nói được, cũng không nói không, bóng đêm làm thoát ra ý cười nhẹ nhàng trong mắt anh.
Thấy ánh mắt anh, cô có vẻ hơi tự nhiên, vốn chỉ là sự quan tâm bình thường, lại bị anh nhìn bằng ánh mắt ý vị sâu sắc, kiểu đánh mắt đưa tình này dường như muốn kéo cô qua chỗ anh.
Cô xoay người vào trong, nhưng phía sau không có tiếng bước chân anh.
Cô thở dài, đành phải dừng chân lại nghiêm túc nói: "Ngày 1 tháng 5 cảnh sát sẽ kiểm tr.a gắt gao lắm đấy."
Thẩm Mộ cười cười: "Anh có nói là sẽ đi đâu. Anh vẫn giống như trước ở ngay phòng sát cạnh em."
Trong lòng cô động đậy khác thường, im lặng quay vào phòng.
Lên tầng, cô đóng cửa phòng lại, nhốt hai tiếng "Ngủ ngon" ra ở ngoài cửa.
Đêm nay, cô thức đến rất muộn cũng không ngủ được. Ánh bình minh sắp chiếu vào cửa sổ, cô mới mơ hồ ngủ được.
Cho đến khi cô tỉnh dậy, trong giây phút mở mắt ra đó dường như thời gian quay lại sáu năm trước. Ánh mắt trời trên ban công im lặng chiếu lên trên bàn học, bụi bặm phiêu phiêu tán tán trong ánh nắng. Vì đã từng thân thuộc với cảnh tượng này cho nên người ta có cảm giác như thời gian đang quay ngược về quá khứ .
Sau khi cô xuống giường rửa mặt chải đầu xong mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi xuống tầng một.
Trong phòng bếp, Thẩm Mộ yên lặng ngồi một chỗ đọc báo, bên cạnh tay anh là một tách cà phê nóng, khói còn bốc lên nghi ngút. Tất cả đều là dáng vẻ của sáu năm trước.
Anh nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, cười nhẹ : "Anh đói quá, muốn chờ em để cùng ăn bữa sáng, kết quả lại chờ thành bữa cơm trưa thế này."
Hứa Kha nhìn sang chiếc đồng hồ bên cạnh bàn, không ngờ đã hơn mười một giờ. Cô xấu hổ nói đêm qua cả đêm cô không ngủ, rát xin lỗi rồi cúi đầu cười một cái.
Thẩm Mộ bỏ tờ báo xuống, đứng dậy tự nhiên cầm tay cô.
"Đói quá, đi nào."
Hứa Kha ngẩn người, rút tay mình ra khỏi tay anh.
Anh cũng không miễn cưỡng, đem xe theo gara lý khai ra đến, vì Hứa Kha mở cửa xe.
Ra khỏi Vinh Để, xe đi một chút đã thấy nhà hàng của Dung Dung, Hứa Kha đột nhiên nghĩ tới món cháo ở đây rất ngon, liền nói với Thẩm Mộ: "Ăn cơm ở đây đi, ăn xong thì mua cho mẹ em ít cháo, để xem bà có ăn được hay không."
Thẩm Mộ gật đầu, đỗ xe ở dưới cửa. Giờ này thực ra vẫn chưa tới giờ cơm, nhưng ở đây đã có hai bàn có khách ngồi rồi.
Dung Dung nhìn thấy Thẩm Mộ và Hứa Kha, dường như run run một chút, sau đó, dẫn hai người vào trong một căn phòng nhỏ. Cách bố trí của căn nhà vô cùng kì lạ, phong cách trang trí rất giống với căn nhà của Trương Dương ở Lục Đảo kia.
Thẩm Mộ đưa menu cho cô, "Em muốn ăn gì?"
Hai mắt Hứa Kha nhìn menu nhưng lại không có khẩu vị , "Thế nào cũng được."
Thẩm Mộ nhíu mày, lấy menu mở ra, gọi vài món ăn rồi đưa cho người phục vụ.
"Em so với trước kia gầy hơn nhiều." Mắt anh lưu luyến đặt trên khuôn mặt cô, sau đó lướt xuống phía dưới nơi xương quai xanh của cô, nơi đó rõ ràng hơn trước cũng quyến rũ hơn nhiều.
Cô bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Rửa tay, cô vừa ngẩng mặt lên đã phát hiện Dung Dung đứng ở phía sau cô, nhìn cô từ trong gương.
Sắc mặt Dung Dung có chút kì lạ, ánh mắt đoán khiến người ta không được thoải mái.
Hứa Kha xoay người mỉm cười với cô ta, định đi ra ngoài, hình như đây là lần thứ ba hai người gặp nhau.
Cô ta nheo đôi mắt lại, bên môi hiện lên một nụ cười cảm khái: "Hứa Kha, cậu so với sáu năm trước hấp dẫn hơn nhiều."
Hứa Kha đột nhiên ngẩn ra, cô ta biết cô sao?
Dung Dung thở rất dài, dựa lưng vào vách tường, lầm bầm lầu bầu: "Cậu còn nhớ Tiểu Đậu Tử không?"
Hứa Kha sửng sốt, gật đầu nói: "Tiểu Đậu Tử, tôi tất nhiên còn nhớ, cô ấy là gì của cô?"
Dung Dung nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cô, nhấn mạnh từng chữ từng chữ một "Chính là tôi đây."
Hứa Kha kinh ngạc a một tiếng, thực sự không thể tin nổi. Cô bé tóc ngắn, mặt tròn mắt tròn trước kia cùng với cô gái quyến rũ xinh đẹp trước mặt này, sao có thể là một người được chứ!
"Tôi biết Thẩm Mộ từ khi còn rất nhỏ, bắt đầu từ ngày quen biết anh ấy thì trong mắt tôi đã không còn chứa thêm một ai nữa. Nhưng vì gia đình cho nên tôi không có cách nào tiến vào trong cuộc sống của anh ấy. Tôi theo đuổi Hoắc Minh, thực ra chỉ là đi một đường vòng, muốn tiến vào trong cuộc sống của Thẩm Mộ. Trước ngày anh ấy ra nước ngoài, thực ra tôi đã muốn thổ lộ với anh ấy nhưng anh ấy lại ở trước mặt mọi người hôn cậu. Tôi rất đau lòng tuyệt vọng, vì muốn làm bản thân bận rộn để không có thời gian đau buồn cho nên tôi tham gia một cuộc thi sắc đẹp, chỉ lấy có sáu người, bởi vì khuôn mặt tôi không ăn ảnh cho nên tôi quyết định đi phẫu thuật thẩm mĩ, mài bớt mặt. Nhưng không lâu sau tôi lại nghe thấy Hoắc Minh nói, Thẩm Mộ căn bản là không cùng với cậu. Tình yêu thầm kín của tôi với anh ấy như tro tàn bùng cháy, đuổi theo anh ấy ra tận nước ngoài. Tôi biết, theo tính cách của anh ấy, nhất định sẽ không chấp nhận người con gái từng qua lại với HOắc Minh, cho nên, tôi thay tên đổi họ tiếp cận anh ấy. Không biết vì sao, thời gina đó anh ấy rất suy sụp, rất cô đơn, chỉ biết sống trong mơ mơ màng màng mà qua ngày. Tôi mở một nhà hàng món Trung Quốc gần nhà anh ấy, anh ấy rất hay đến ăn cơm tôi nấu đặc biệt là món cháo."
"Tôi biết anh ấy thích một cô gái hiền thục dịu dàng cho nên tôi liều mạng thay đổi bản thân mình. Dần dần trở thành bạn bè của anh ấy, tôi từng nghĩ không lâu nữa tôi sẽ trở thành bạn gái anh ấy, nhưng chỉ còn kém một bước nữa. Sau rồi, anh ấy nói anh ấy đã có bạn gái rồi, tên là Chương Uyển Nhược. Tim tôi chảy máu đầm đìa, vậy mà còn phải miễn cưỡng mỉm cười mời họ tới chỗ tôi ăn cơm, tôi chỉ là muốn nhìn cô ấy một chút."
"Lúc nhìn thấy cô ấy tôi suýt nữa tưởng là cậu. Nhưng vừa thấy lời nói và hành động tôi mới biết đó là hai người khác nhau. Lúc đó tôi mới hiểu ra, thì ra trong lòng Thẩm Mộ anh ấy vẫn luôn nhớ cậu. Lúc ấy tôi vừa ghen tị lại vừa tuyệt vọng, định buông tay mọi thứ. Nhưng không ngờ, Chương Uyển Nhược rất nhanh đã chia tay với anh ấy, tôi vẫn cho rằng tôi còn cơ hội, nhưng không ngờ cuối cùng cậu và anh ấy lại về bên nhau."
Hứa Kha kinh ngạc nghe cô ta nói giống như nghe một câu chuyện đã xa xưa lắm rồi. Lòng cô nhoi nhói đau, nhớ tới ba năm yêu thầm của chính mình, vậy mà thời gian Dung Dung yêu thầm Thẩm Mộ đã tính tới hơn mười năm rồi. Con người si tình này cô không biết nói gì, chỉ cảm thấy lòng vô cùng khổ sở.
Dung Dung chua chát mỉm cười, "Tình yêu của tôi với anh ấy lúc đó vừa hy vọng lại vừa tuyệt vọng. Sau khi anh ấy về nước, tôi nói với chính mình, cho bản thân nửa năm, sau nửa năm đó tôi hoàn toàn có thể buông tay. Đã sắp bốn tháng rồi, bây giờ, cậu nói đi, có hay không, để cho tôi buông tay hoàn toàn?"
Dung Dung trước mặt đã không còn một chút bóng dáng nào của Tiểu Đậu Tử xưa kia, hoàn toàn là hai người xa lạ.
Hứa Kha trong lòng chua chát ê ẩm, không có vẻ vui sướng như khi gặp người quen cũ, chỉ là một loại cảm giác không thể nói rõ được. Đã từng là bạn, vậy mà đã gặp tới ba lần cũng không thể nhận ra cô ấy, thực sự đã thay đổi quá nhiều. Si tình và kiên trì như vậy thật khiến người ta phải cảm động, sự dũng cảm của cô ấy vẫn giống như năm đó khiến người ta bội phục, cô đưa ra yêu cầu như vậy khiến người ta không muốn từ chối, thậm chí là không thể nào từ chối.
Hứa Kha hơi mím môi, thấp giọng nói: "Đậu Viện, tôi và anh ấy, không bao giờ có thể bên nhau nữa, cậu muốn làm thế nào tôi cũng không có tư cách ngăn trở, đó là chuyện của cậu và anh ấy."
"Được rồi, cám ơn cậu, Hứa Kha." Dung Dung nói xong liền xoay người rời đi. Dải váy dài dưới chân cô lộ ra một hình ảnh, hình như là một đóa sen nở rộ.
Hứa Kha kinh ngạc nhìn bóng dáng cô ta nhạt dần ở cuối hành lang, trong lòng có một loại cảm giác không thể nói rõ. Tình cảm của cô ấy với Thẩm Mộ vô cùng sâu nặng, cũng không kém gì so với cô năm đó. Nhưng tình cảm rất dễ thay đổi, khó có thể nắm bắt, cho dù là tình cảm đến từ cả hai phía thì trong đó vẫn có nhiều thứ ngăn trở khiến người ta trở tay không kịp.
Cô ngây ngẩn đứng đó một lát rồi mới chậm rãi quay lại căn phòng. Đồ ăn đã được mang lên, là những món ăn cô thích. Bên cạnh còn có một cặp lồng giữ nhiệt.
Thẩm Mộ nói: "Anh đã gọi một phần cháo, nhưng có lẽ ngày đầu tiên sau phẫu thuật thì chưa chắc đã ăn được, một lát nữa mang qua đó hỏi bác sĩ xem."
Hứa Kha ừ một tiếng, không có tâm trạng ngồi đối diện anh. Không biết là vô tình hay hữu ý lại chạm phải tầm mắt của anh, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của anh, ánh mắt thâm tình, cô lại nhớ tới Đậu Viện, Dung Dung hiện tại và Tiểu Đậu Tử năm xưa.
Ăn cơm xong, hai người lên xe. Hứa Kha cầm trong tay giữ cặp lồng giữ nhiệt, Thẩm Mộ liền cúi người xuống thắt dây an toàn cho cô, giống như việc này anh đã làm vô số lần, vô cùng tự nhiên. Cô tránh cũng không thể tránh, thân thể căng cứng đặt cặp lồng giữ nhiệt vào khoảng trống giữa hai người.
Nhìn sang anh ngồi bên cạnh, cô mơ màng nhẹ giọng nói: "Anh còn nhớ Tiểu Đậu Tử không?"
Thẩm Mộ ngồi thẳng dậy, dường như có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô nhắc tới cái tên đó, "Nhớ, sao em đột nhiên lại nhắc tới cô ấy?"
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại hỏi câu nữa, "Anh thích người con gái như vậy sao?"
Thẩm Mộ nhíu mày, không hờn giận, "Anh thích mẫu người nào, em không biết ư?"
Hứa Kha theo bản năng bật ra một câu "Em không biết", dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến cho quan hệ giữa hai người trong sạch. Bởi vì cô có một chút áy náy với Chương Uyển Nhược và Đậu Viện, vốn cô định không quan tâm tới, cũng không cảm kích anh, nhưng không biết từ lúc nào cô lại bị kéo vào trong tình cảm của anh, nhận vai một nhân vật khiến người ta oán hận.
Thẩm Mộ nhíu mày, nhìn cô, đột nhiên, anh chống tay lên ghế phó hung hăng hôn cô một cái.
Cặp lồng giữ nhiệt trong tay Hứa Kha thiếu chút nữa rơi xuống.
Nụ hôn của anh dùng lực rất mạnh, cọ sát thân mật, giống như là một hình phạt mà cũng giống như một đáp án.
Xe khởi động, đi rất nhanh. Anh hình như đag tức giận, khuôn mặt u ám chẳng nói chẳng rằng.
Đến cửa bệnh viện, anh dừng xe lại, nghiêm tức hỏi: "Em chọn một ngày đi."
"Ngày làm gì?"
"Kết hôn."
Hứa Kha kinh ngạc mở to mắt nhìn anh, một việc quan trọng cả đời người như vậy anh tùy tiện nói ra như đang đùa giỡn, giống như chưa từng tồn tại khoảng thời gian xa cách sáu năm này.
Hứa Kha nhíu mày: "Anh đùa giỡn gì vậy."
Vẻ mặt Thẩm Mộ rất bình tĩnh: "Anh không đùa giỡn, anh hẳn là phải có trách nhiệm với em."
Cô lập tức nhớ tới đêm hôm đó, mặt nóng rực, lập tức quay đi.
"Không cần anh phải có trách nhiệm."
Cô cởi dây an toàn, bước xuống xe.
Anh kéo cánh tay cô lại, nghiêm mặt nói: "Vậy được, thế thì em phải có trách nhiệm với anh."